Song Hướng Thay Đổi

Chương 17: Rất hay



“Mẹ nó.”

Không cẩn thận nói ra lời trong lòng.

Kinh Tùng Triệt bình tĩnh thong dong: “Không được nói tục, trừ lương của cậu.”

Khúc Sênh: “Đậu má.”

Tài xế vẫn im lặng lái xe, còn hai người ở phía sau cũng rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Khúc Sênh lén liếc Kinh Tùng Triệt mấy cái, xác nhận anh không có dấu hiệu lừa cậu, là thật sự muốn cho cậu tự do.

Vì sao Kinh Tùng Triệt bỗng nhiên thay đổi ý định, cậu suy nghĩ suốt một tuần trời mà nghĩ không ra, tăng ca ngược lại không bỏ một ngày nào.

Cuối cùng Thư Tử Viện cũng ra lệnh truy nã, nói nếu cậu không nhanh về quán bar biểu diễn thì có thể ban nhạc sẽ giải tán ngay tại chỗ. Đương nhiên đó chỉ là nói đùa, trong ban nhạc có ai rời đi chứ chắc chắn Thư Tử Viện không phải người đầu tiên, cô vĩnh viễn là thành viên tích cực nhất.

Khúc Sênh chọn một ngày đẹp không phải tăng ca để đến quán bar, cố ý nhuộm vài lọn tóc. Đó là loại thuốc nhuộm dùng một lần, trong tóc đen có vài lọn tóc tím, phối với chiếc bông tai không có hình dạng khiến cậu trông vừa xinh đẹp lại phóng khoáng.

Nhiếp ảnh gia quen biết lâu năm chụp giúp ban nhạc một vài bức ảnh, cũng có những bức chụp riêng, còn cố ý dặn bọn họ phải nghĩ kỹ trước khi đăng lên, không được mắng người.

Tài khoản mạng xã hội của ban nhạc do Thư Tử Viện quản lý nhưng đôi khi cô nàng còn cẩu thả hơn cả đàn ông, ảnh chụp không thèm chỉnh sửa cứ thế đăng lên, vẫn là nhiếp ảnh gia không nhịn nổi nữa đành chủ động tới tìm cô để hỗ trợ ban nhạc.

“Đầu tiên phải nói trước.” Thư Tử Viện cũng vô cùng sảng khoái, “Chúng tôi không có nhiều tiền trả cho anh đâu.”

Nhiếp ảnh gia là một chàng trai rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, cười lên nhẹ nhàng thoải mái, khi nói chuyện lại đặc sệt giọng phương Bắc, vừa giòn vừa vang, “Được, tôi tự nguyện, coi như tôi đặt cược.”

Đó cũng là chuyện nửa năm trước, đảo mắt một cái mới nhận ra bọn họ đã quen nhau lâu như vậy.

Ở Thanh Hồng rất tốt, có sân nhảy, có dàn nhạc, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không bao giờ liên quan với tầng ba, đó là nơi tiêu khiển của mấy kẻ có tiền.

Các cấp độ cao cấp trung cấp hạ cấp được phân biệt rõ ràng, nhưng ở góc rẽ lại luôn có thể đụng phải người không nên đụng, gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.

Biểu diễn xong, Khúc Sênh không muốn trở về ngay. Cậu vòng qua đám người đi đến nhà vệ sinh, đang đi thì bị một người đàn ông đội mũ ngăn lại, bảo cậu kí tên lên quần áo trên người anh ta.

Công bằng mà nói, thành phố Linh lớn như vậy có rất nhiều ban nhạc nổi tiếng, bọn họ chỉ là một ban nhạc nhỏ lăn lộn ở Thanh Hồng nên được mọi người quen mặt, ngay cả ban nhạc của Triệu Hằng còn nổi tiếng hơn bọn họ. Thanh Hồng chỉ là một cái bàn đạp, cho nên Triệu Hằng đã sớm không còn ở đây.

Lần đầu tiên Khúc Sênh nhìn thấy người mê nhạc nhiệt tình như vậy cũng bị dọa sửng sốt một chút, mơ mơ hồ hồ kí tên, nghe người kia liên tiếp nói “Cảm ơn” còn cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cậu đi vào nhà vệ sinh, quay đầu lại vẫn thấy người kia đứng im chưa đi.

Về đến nhà là hai rưỡi sáng, nhìn đến chỗ kệ để giày thấy một đôi giày da được đặt ngay ngắn, Khúc Sênh biết Kinh Tùng Triệt đã đi công tác về rồi.

Cậu nhìn ra ban công, xác định không có ai ngồi trên xích đu, lại nhìn một chút vào phòng làm việc, khe cửa cũng không có ánh sáng hắt ra. Lực chú ý đặt cả vào hai nơi này, vừa quay đầu liền thấy Kinh Tùng Triệt đứng ở cửa phòng ngủ thiếu chút nữa dọa Khúc Sênh sợ ngất.

“Sao anh không lên tiếng!”

“Đã khuya lắm rồi, cậu hy vọng tôi phát ra âm thanh gì?” Kinh Tùng Triệt đánh giá trang phục của Khúc Sênh, cuối cùng dừng lại ở mái tóc màu tím của cậu, “Cậu nhuộm tóc?”

Khúc Sênh nghĩ thầm anh quản được tôi chắc nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không có, gội là hết ngay.”

Kinh Tùng Triệt: “Rất đẹp.”

Khúc Sênh: “…?”

Cậu tưởng tai mình bị hỏng rồi cơ đấy.

Kinh Tùng Triệt: “Rất hợp với cậu.”

Khúc Sênh bày ra vẻ mặt kỳ quái, nghi ngờ đối phương đang nói đểu mình, Kinh Tùng Triệt lại nói tiếp: “Nghe tổ trưởng các cậu nói, tuần này cậu làm việc vô cùng nghiêm túc…” Anh dường như đang suy nghĩ tìm từ để nói, dừng một chút, “Rất ngoan.”

Khúc Sênh muốn nổi da gà, “Anh đừng như vậy, kỳ lạ lắm.”

Kinh Tùng Triệt chớp mắt, vô cùng khác biệt với ánh mắt giả vờ vô tội thường ngày của Khúc Sênh khi gặp rắc rối. Anh cụp mắt xuống rồi lại nâng lên, “Vậy tôi nên như thế nào?”

Khúc Sênh cũng đang nghĩ, rốt cuộc cậu muốn Kinh Tùng Triệt như thế nào?

Mắng mình, đánh mình, nhục nhã mình?

Cậu run lên, vậy cũng quá M rồi, cậu cũng không phải kiểu người đó.

“Bình thường một chút, xem tôi như cấp dưới của anh thôi. Tôi tăng ca chỉ vì muốn hạng mục kia nhanh chóng hoàn thành, hơn nữa tôi còn muốn thêm lương nữa mà.” Khúc Sênh không được tự nhiên cho lắm, “Chuyện mà ai cũng có thể làm thì không nhất thiết phải được khen đâu.”

“Còn nữa, anh có thể bảo tổ trưởng đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không, anh ta cứ nhìn tôi như là công việc mà hoàn thành ấy.” Cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội để nói ra chuyện này.

“Lúc trước chúng ta đã nói sẽ dò xét lẫn nhau.” Kinh Tùng Triệt lại chuyển sang cái trò này.

Khúc Sênh không kiên nhẫn ngắt lời anh: “Nhưng tôi căn bản cũng không biết anh ở đâu đã làm gì, anh không cần nói với tôi, tôi cũng không có nhu cầu muốn biết.”

“Ồ.” Kinh Tùng Triệt nói.

Khúc Sênh cho là đối phương nghe hiểu, nhưng sau đó lại nghe Kinh Tùng Triệt nói: “Bác bỏ.”

Khúc Sênh: “…”

Đệt con mẹ tôi có đang báo cáo phương án với anh đâu?!

Khúc Sênh trợn mắt nhìn, vẻ mặt Kinh Tùng Triệt vẫn không chút thay đổi.

“Hôm nay cậu về quá muộn, lần sau về sớm một chút.”

“Không thể, tôi không muốn.” Khúc Sênh trả lời lại cực kỳ nhanh chóng.

Kinh Tùng Triệt: “Vậy được.”

Anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy khiến cho Khúc Sênh có cảm giác cực kỳ bất an.

Cuối tháng mười một, buổi biểu diễn tiếp theo ở Thanh Hồng kết thúc, có người mật báo.

“Cookie, bạn trai siêu cấp đẹp trai của cậu đến rồi!”

Khúc Sênh suýt chút nữa là lao từ sân khấu xuống dưới khán đài, xông tới túm chặt cổ áo Kinh Tùng Triệt hỏi rốt cuộc đối phương muốn làm gì!!!

Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể bất lực rống lên: “Đó là anh trai tôi! Anh trai tôi! Không phải bạn trai!”

Sau khi xuống sân khấu Khúc Sênh lại đúng phải người đàn ông đội mũ kia. Hắn cao hơn Khúc Sênh một chút, vẫn còn mặc chiếc áo Khúc Sênh ký tên cho hôm trước. Hai tay hắn căng thẳng chà xát vào nhau, vừa thấy cậu liền giơ tay ra, dường như muốn chào hỏi.

Nhưng bây giờ Khúc Sênh chỉ chú ý đến Kinh Tùng Triệt, hoàn toàn bỏ qua hắn, lướt qua gã đàn ông để đến chỗ Kinh Tùng Triệt.

“Sao anh lại tới đây?”

Khúc Sênh ló mặt ra hỏi.

Rõ ràng lần trước Kinh Tùng Triệt còn rất câu nệ nhưng bây giờ lại ngồi rất ung dung ở giữa quầy bar khiến cậu vô cùng khó chịu.

“Đến xem biểu diễn.”

Khúc Sênh câm nín.

Tiêu tiền mua vé xem biểu diễn, lý do rất hợp lý.

“Anh rảnh thật đấy, không có việc gì khác à?”

Kinh Tùng Triệt trả lời: “Bề bộn nhiều việc, nhưng chuyện của cậu cũng không phải chuyện nhàn rỗi.”

Khúc Sênh nghe được, đương nhiên người xung quanh cũng nghe được, ánh mắt nhìn hai người ngày càng mờ ám, nhưng cậu không quan tâm, vươn tay túm lấy cổ tay Kinh Tùng Triệt.

Làm cho cậu khó chịu nhất chính là, người đàn ông còn phối hợp vươn tay để cho cậu nắm.

Khúc Sênh cứng nhắc bước lên phía trước nói nhỏ vào tai người đàn ông: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”

Giọng điệu tủi thân giống như đang dỗ dành bạn gái thích cố tình gây sự của mình vậy.

“Về nhà sớm một chút.” Kinh Tùng Triệt nói ra mấy chữ đó bên tai cậu, tê tê ngứa ngứa.

Lông mi Khúc Sênh run rẩy, cậu khẽ mím môi.

Người đến vây xem ngày càng nhiều, bàn tay đang nắm cổ tay Kinh Tùng Triệt cũng nóng lên, cậu vội thả ra, gật đầu nói:”Được.”

Khuất phục.

Đấu không lại.

Tên họ Kinh chết tiệt này!

Khúc Sênh hung hăng mắng trong lòng một trận, Kinh Tùng Triệt hỏi cậu: “Đi rồi có cần báo một tiếng với bạn của cậu không?”

“Cần…” Khúc Sênh không tình nguyện đáp lại. Trong ban nhạc cậu là người nhỏ nhất nên cần ba người khác giúp đỡ, bình thường mọi người đều hành động cùng nhau, về trước cũng phải báo với họ một tiếng.

Ngồi trên chiếc xe BMW 8 Series quen thuộc, Khúc Sênh đờ đẫn, “Anh không hề uống rượu, mỗi lần anh tới đều có âm mưu.”

“Tôi chỉ mới tới ba lần.”

“Còn chưa đủ nữa… À quên, anh với anh Hựu cũng tới mấy nơi như này không ít rồi còn gì.” Khúc Sênh nhìn cảnh sắc bên ngoài lao vùn vụt qua cửa sổ, nói chuyện không quá để ý.

“Tôi đi cùng Lạc Hựu là bàn chuyện ân tình, cậu đi không thích hợp, sẽ bị bọn họ xem là đối tượng trọng yếu.”

“Tôi cũng không muốn đi.” Khúc Sênh lẩm bẩm.

“Tôi biết.”

“…”

Vô cùng chán ghét Kinh Tùng Triệt cái gì cũng biết, cái gì cũng có kế hoạch hoàn hảo, đúng là người lỗ mãng ngu ngốc như cậu không thể sánh kịp mà.

Kết quả của việc học cùng trường đại học mà Kinh Tùng Triệt đã từng học đó là ở trong trường, Khúc Sênh phải nghe đủ truyền thuyết của Kinh Tùng Triệt mãi đến khi tốt nghiệp.

Không cách nào phủ nhận sự ưu tú của anh, sự chu đáo của anh, thậm chí giọng điệu khi anh dỗ dành trẻ con cũng rất nhẹ nhàng…

Hết lần này đến lần khác Khúc Sênh rất dễ bị lừa, nếu không làm sao có thể ở cùng Triệu Hằng một năm rưỡi mà lại không biết gã là tên đểu cáng, còn phải thông qua mạng ảo mới biết rõ bộ mặt thật của gã.

Muốn từ chức, muốn dọn ra ngoài, muốn rời xa Kinh Tùng Triệt.

Tới gần trai thẳng sẽ trở nên bất hạnh.

Đến tột cùng Kinh Tùng Triệt có hiểu hay không vậy!

Khúc Sênh oán hận nghĩ, Kinh Tùng Triệt nói: “Hôm nay cậu không hát.”

“Vốn dĩ tôi không phải người hát, anh có xem thật không vậy?” Giọng điệu của Khúc Sênh vô cùng khinh thường.

Kinh Tùng Triệt, tên ngốc rác rưởi!

“Các cậu có một bài hát, tôi đã nghe cậu hát.”

Khúc Sênh còn đắm chìm trong thế giới nội tâm của chính mình, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, “Bài gì cơ?”

“Nguyệt Hải.”

Cùng tên với tên ban nhạc của bọn họ, là một bài tình ca có tiết tấu chậm.

Khúc Sênh nhìn thẳng vào mặt Kinh Tùng Triệt, “… Làm sao mà anh biết được? Lâu rồi bọn tôi cũng chưa hát lại bài đó.”

Lần này cậu có thể nhìn rất rõ ràng, màn đêm tan vào ánh đèn nê-ông chập chờn lướt qua, khóe miệng Kinh Tùng Triệt hơi nhếch lên, “Tôi không thể lên mạng tìm sao? Tôi tìm thấy ở trên mạng.”

Đúng nhỉ.

Kinh Tùng Triệt lớn hơn Khúc Sênh năm tuổi, hai mươi tám tuổi rõ ràng vẫn còn trẻ, chỉ trách từ nhỏ tới lớn anh đều rất trầm ổn khiến cho người khác đều hoàn toàn không để ý đến tuổi tác.

Khúc Sênh hồi lâu không nói được gì, đụng đụng vành tai rồi lại sờ sờ cổ, chữ ngại ngùng viết ngay trên mặt.

Lần này không đợi Khúc Sênh hỏi, Kinh Tùng Triệt tự mình trả lời: “Cậu hát rất hay.”

“Tôi chỉ hát có hai câu.” Khúc Sênh không được tự nhiên dịch dịch mông, sau đó dựa vào cửa kính xe, lỗ tai ngày càng đỏ, “Hơn nữa sao anh lại tìm được, bọn tôi cũng không nổi… Anh có thể đừng xem không, chú ý thế này, kỳ lạ lắm.”

Kinh Tùng Triệt nói: “Bình thường cậu ở trong phòng cũng hát không ít.”

Khúc Sênh: “…”

Khúc Sênh: “Vậy anh đóng cửa sổ lại đừng có nghe nữa!”

“Tại sao?” Giọng nói rõ ràng của Kinh Tùng Triệt truyền vào tai Khúc Sênh, “Tôi đã nói rồi, rất hay.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sênh Sênh: Khốn nạn! Ngu ngốc rác rưởi!

Anh Triệt: Nhìn rất đẹp, hát rất hay.

Sênh Sênh (mặt đỏ tai đỏ): Khen tôi cũng vô dụng! Tôi mới sẽ không vui vẻ lén lút lên mặt đâu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.