Trên thực tế, Triều đại lão hiểu rõ rằng muốn thuyết phục đối phương e rằng rất khó.
Nhìn một hàng người đang xếp hàng bên ngoài thì biết rồi đấy —— trái tim của đối phương cứng rắn kiên cường như một tảng đá.
Không phải nói rằng nhẫn tâm thì không tốt, thực ra Triều đại lão vô cùng yêu thích phẩm chất riêng biệt này của hắn.
Y luôn cho rằng mình và đối phương chắc chắn sẽ có nhiều tiếng nói chung, dù sao, bọn họ đều vì một mục tiêu quét dọn hết tất cả những người chắn đường mình, là những người lao thẳng về phía trước không chút ngại ngần gì.
Có một trợ thủ như vậy, tất nhiên y sẽ như hổ thêm cánh!
Không cần đến 3 năm, nói không chừng Nanh Sói đã có thể trở thành thế gia lớn đứng đầu tinh cầu Thủ Đô! Sau đó, bọn họ một tay nắm chặt thế cục, khuấy động mưa gió, trở thành vị vua thực sự và chân chính của khu vực này….
Triều đại lão càng nghĩ máu thịt càng sôi trào, chỉ là e ngại thân phân đại lão không thích hợp để thúc giục nên đành phải rụt rè chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Hình như đối phương đã trầm ngâm suốt một lúc lâu, cuối cùng mới chậm chạp mở miệng.
“Chỉ cần tôi phát huy thế mạnh?”
Triều Thu: “Đúng!”
Đôi mắt của mặt nạ đen quét qua nhìn y một cái, giọng điệu thản nhiên.
“Tôi có giá trị như vậy sao?”
“Đương nhiên,” Triều đại lão nho nhã lễ độ, “Anh xứng đáng với điều tốt nhất —— nếu anh có gì chưa hài lòng thì chúng ta vẫn có thể từ từ bàn bạc lại.
“Tôi thực sự cần hiểu rõ hơn,” giọng nói của mặt nạ đen có hơi cổ quái, “Hạng 2 và hạng 3 có đãi ngộ như nào?”
Triều Thu ngẩn người nhưng không hề giấu diếm, dựa theo tình hình thực tế để nói: “Một tháng một vạn tinh tệ.”
Lời này vừa nói ra, y có cảm giác hình như ánh mắt của mặt nạ đen có hơi kinh ngạc, nhìn y liên tiếp mấy lần.
Như này là sao, chẳng lẽ chê ít quá?
Triều đại lão suy nghĩ, thật ra cũng đâu có ít…. Bọn họ còn vượt qua cả mức giá trung bình tận một đoạn cơ mà, hoàn toàn không có kém chút nào so với mức lương trung bình hiện nay.
“Bọn họ không thể so được với anh,” y giải thích, “Dù sao thì tư chất vẫn là trời sinh.”
Ừ đúng thế đó, tư chất của tất cả Alpha đều dựa vào trời sinh…. Tin tức tố có nồng đậm hay không, không phải chỉ dựa vào mỗi sự nỗ lực cố gắng của bản thân.
Nhưng giọng điệu của mặt nạ đen càng ngày càng kỳ quái.
“Sao cậu lại biết?”
Triều Thu: “…….. Cái gì?”
Sao y lại không nghe hiểu được mấy lời này.
Dường như mặt nạ đen có hơi đấu tranh một lúc, hắn mím môi lại, lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói, “Tư chất, sao cậu lại biết… tư chất của tôi… tốt?”
Triều Thu so với hắn thì càng không hiểu gì hơn, cái này mà còn phải hỏi sao, tất cả mọi người đều có mắt mà!
Y nói lời thật từ trong lòng: “Cái này không phải rất rõ ràng sao? Bọn tôi đều nhìn thấy được mà!”
Giản Nhiêu: “…………”
Giản Nhiêu: “……….. Bọn cậu?”
Cái gì mà “Bọn tôi”, cái gì mà “nhìn thấy” chứ —— hắn đâu phải kiểu người cuồng bại lộ gì đó đâu, không thể nào có chuyện hắn rảnh rỗi đi khoe khoang năng lực của mình ra ngoài được.
“Đương nhiên,” Triều Thu vung tay lên, âm vang đanh thép hùng hồn, “Anh không biết sao —— những người đang xếp hàng ngoài kia đều vì anh mà đến đó!”
Giản Nhiêu: “………..”
Biểu cảm của Giản đại lão không thể khống chế được trong giây lát.
Hắn tưởng tượng đến cảnh bên ngoài có mấy hàng người đang xếp hàng để chờ được bao mình, chỉ thấy da đầu tê dại cả lên, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đóng giả Omega không đạt tiêu chuẩn hay không.
Hóa ra tất cả Omega đều như vậy sao?
Đều như vậy…. đều kiểu xe nhẹ chạy đường quen???
Cả đôi bên đều hồn nhiên không hề hay biết rằng thanh danh của các Omega đột nhiên đã bị tụt dốc không phanh, phải gánh chịu vết dơ lớn nhất từ trước đến nay.
Triều đại lão thấy hắn hồi lâu chưa nói gì, còn tưởng rằng đối phương cần chút thời gian suy nghĩ nên y săn sóc nói: “Cái này không vội. Anh có thể từ từ suy nghĩ, trong thời gian này cũng có rất nhiều nhân tài ưu tú tự đề cử bản thân…..”
Đội ngũ liên tục lớn mạnh rất có lợi cho sự phát triển về sau, có thể nói đó là tương lai đáng mong đợi!
Nào ai biết những lời này lại khiến cho Giản đại lão chấn động mãnh liệt, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng cuộc tuyển chọn tiểu bạch kiểm 101 kia của đối phương….
“Có thể.”
Triều đại lão còn đang suy xét đến việc cho đối phương thêm thời gian: “………. Hả?”
“Có thể.”
Đối phương ngẩng đầu lên, màu con ngươi trở nên sâu thẳm.
“Khi nào thì bắt đầu công việc?”
“Ồ…. à,” Triều Thu bị cái nhân bánh đột nhiên rớt từ trên trời xuống đập cho mất hồn mất vía, trả lời, “Có thể là tối nay….”
Trùng hợp tối hôm nay chính là lúc Nanh Sói tiến hành hội nghị hàng tuần.
Y cũng có thể thuận tiện giới thiệu thành viên mới cho đám đàn em.
Dường như đối phương hơi dừng lại, nặng nề nhìn y bằng hai mắt.
“—— Được.”
Triều Thu vẫn không hiểu lắm, đối phương trả lời được nhưng sao lại có dáng vẻ của việc đập nồi dìm thuyền thế nhở…..
*
Trong khoảng thời gian y đi vào trong, Vương Đại Vi đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm cùng với một Alpha khác.
Vương Đại Vi cũng là người hết sức có tâm kế, biết rõ rằng muốn thu phục được một người thì kiểu gì cũng phải thu phục được cả bên người hắn ta nữa, nên gã đã dùng 100% ôn hòa của mình để kiên nhẫn lảm nhảm tán gẫu với Alpha trước mặt này. Tốt nhất là nói đến mức đối phương phải xúc động không thôi rồi quay đầu kể lại cho mặt nạ đen thì chuyện này liền ăn chắc đến 8 – 9 phần.
Vương Đại Vi hả lòng hả dạ, tìm một chủ đề ít mắc lỗi nhất để triển khai thế tấn công của mình.
“Người anh em à, tôi thấy cậu cũng rất tuấn tú lịch sự đấy nhỉ!”
Nào biết vừa mới nói ra câu này, đối phương đã lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn gã rồi đột nhiên di chuyển đứng cách xa gã một chút.
Vương Đại Vi: “?”
Vương Đại Vi sờ sờ đầu tóc ngắn ngủn của mình, không khỏi có chút khó hiểu. Không phải chứ! Không phải gã vừa khen ngợi đối phương sao, chẳng lẽ vỗ mông ngựa nhưng lại nhầm thành đuôi ngựa?
Gã nhìn thoáng qua đàn em, thử dùng ánh mắt hỏi: Từ ngữ tuấn tú lịch sự này, tao không dùng sai chứ?
Đàn em trịnh trọng gật đầu với hắn.
Vương Đại Vi lại cảm thấy yên tâm trong lòng khi biết ban nãy mình không nói sai gì cả.
Nhưng sao đối phương lại phải trốn tránh như thế? Nhìn cứ như là bị gã dọa chạy mất….
Gã lấy điện thoại ra nhắn tin cho người cố vấn đa mưu túc trí, cõi lòng đầy lo âu miêu tả lại đoạn nói chuyện vừa nãy trong tin nhắn để hỏi thử xem có vấn đề ở chỗ nào.
Người cố vấn nhanh chóng trả lời lại, rất có dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: 【Vừa mới bắt đầu sao lại nói thế?】
A?
Vương Đại Vi đần cả người.
Vậy phải nói cái gì?
【Đầu tiên anh phải hỏi chứ! 】Người cố vấn kinh nghiệm phong phú nhắn, 【Khi bắt đầu trò chuyện thì phải hỏi để thăm dò trước đã, lộ rõ vấn đề anh đang quan tâm rồi muốn suy nghĩ cách giải quyết các kiểu, có như vậy thì cuộc trò chuyện mới có hiệu quả. Đến việc hỏi thăm mà anh còn không biết hỏi thăm thì làm sao có thể xác định được người ta muốn được nịnh nọt tâng bốc kiểu gì? —— Nhỡ đâu người ta là thanh niên phản nghịch thì sẽ không thích lời khen tuấn tú lịch sự đâu? 】
Tuy Vương Đại Vi vẫn không hiểu lắm, nhưng gã lại bị chấn động lớn.
【Có đạo lý nhở! 】
【Đương nhiên, 】Người cố vấn nói, 【Phải bắt đầu từ phương diện cuộc sống hữu hảo gần gũi để đi vào…. 】
Vương Đại Vi cảm thấy mình đã nắm giữ được tinh túy, gã dịch chuyển gần thêm hai bước, dùng giọng điệu thân thiện ân cần rồi bắt đầu hỏi một vấn đề như người cố vấn đã nói.
“Nhìn tuổi của cậu cũng không lớn nhỉ,” gã nói chuyện giống như một bà cô trung niên trong thôn xóm, “Mới 20 tuổi hả? Lập gia đình chưa?”
Đối phương hít sâu một hơi, nhanh chóng đứng cách xa gã hơn, thậm chí còn liếc mắt lườm gã một cái, nhỏ giọng chửi: “Biến thái!”
Vương Đại Vi: “………….”
Vương Đại Vi thật sự suýt bị nghẹn chết —— không phải gã chỉ hỏi đối phương đã kết hôn hay chưa thôi sao, sao lại trở thành biến thái rồi?
Gã đâu có muốn chơi AA đâu!
Gã không tiếp tục tiếp cận nữa —— dù sao thì người vẫn chưa tuyển được vào, không thể đắc tội hết với đàn em của người ta được. Mà đứng chờ đợi cũng nhàm chán, Vương Đại Vi đành phải ngồi xổm trên đất nói chuyện phiếm cùng với đàn em khác, lúc nói chuyện không nhịn được nói về bữa ăn ngày hôm qua. Chậc chậc, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thơm ngon mà.
Vừa nói đến chủ đề này thì lại không khỏi nói đến biệt thự, nói đến việc lão đại đã đối xử với bọn họ thân thiết như thế nào….
Lúc gã nói những lời này cũng không hề hạ giọng xuống, ít nhiều vẫn có chút vẻ nói bóng nói gió với suy nghĩ muốn cho những người này phải rung động khi nhìn thấy đãi ngộ của bọn họ. Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao mà ánh mắt của Alpha đứng trước cửa này nhìn bọn họ chẳng khác gì đang nhìn con khỉ ở vườn bách thú, thậm chí những nhân viên trong đấu trường thi đấu đến ngay sau đó cũng dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn chăm chú vào bọn họ.
Có người còn lặng lẽ tiến lên dò hỏi: “Chuyện có quặng mỏ là thật sao?”
“Thật đó,” Vương Đại Vi vẫn chưa hiểu rõ tình hình thực tế, nhưng vì sự phát triển của tổ chức nên vẫn trả lời, “Tuy rằng tôi chưa từng thấy qua nhưng lão đại của bọn tôi đã thừa nhận thì chắc chắn không thể nào giả được…..”
“Đãi ngộ của mấy người như nào?”
“Vô cùng tốt!” Vương Đại Vi thấy bọn họ có hứng thú thì vội ra sức tuyên truyền, “Ăn ngon, ở tốt mà ngủ cũng tốt luôn!”
Toàn là giường có thương hiệu do Triều Viễn đặc biệt lựa chọn, muốn không tốt cũng khó.
Bên cạnh có người nhẹ giọng “Ồ” một tiếng, lại không khỏi hóng hớt tiếp.
“Cậu ta đối xử với mấy người như nào?”
Ai cơ?
Lão đại ấy hả?
Vương Đại Vi thành thật nói: “Được lắm. Bình thường không những không đánh mắng gì, mà thậm chí còn không trách móc gì bọn tôi cả, trên dưới thân thiết chẳng khác gì anh em trong một nhà…..”
A!
Đều là quan hệ mật thiết đó!
Quần chúng vây xem đều chịu chấn động lớn, đưa mắt nhìn nhau đều tỏ vẻ bội phục đối với Omega này ——
Nuôi nhiều tiểu bạch kiểm như thế mà còn có thể cân bằng tốt được mối quan hệ giữa họ với nhau, xích sắt liền thuyền như giẫm trên đất bằng, rốt cuộc đây là con người tài giỏi đến mức nào chứ?
“Ầy,” Có người nhiều chuyện bắt đầu hưng phấn hỏi, “Anh nhìn xem trong đám bọn tôi có ai thích hợp không?”
—— Ai có đủ tiềm năng để làm tiểu bạch kiểm?
Vương Đại Vi không hề nghe thấy lời nói này của đối phương, gã quét mắt nhìn quanh một vòng, rất công bằng công chính trả lời: “Cậu ta….”
Alpha bị chỉ vừa vặn chính là người ban nãy cố ý đứng cách xa bọn họ, vừa nghe thấy cơ thể đã run lên bần bật, dự định muốn che giấu bản thân lại. Nhưng hướng chỉ của Vương Đại Vi lại chính xác quá mức, lập tức ánh mắt của quần chúng hóng hớt đều tụ lại trên người cậu ta, sâu kín nhìn một phát, vẻ mặt cả đám giống như đang vui sướng vì thu hoạch được cả vườn dưa vậy.
“Ồ ——”
Vương Đại Vi còn khích lệ: “Vừa nhìn đã thấy có phúc rồi.”
“………..”
Mặt của người bị chỉ vào hết đỏ, xanh rồi lại trắng.
Cậu ta bị ánh mắt trần trụi không chút che giấu nào của đồng nghiệp nhìn vào, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Cứu mạng với, ai mà thèm cái kiểu có phúc này chứ!
Trong bầu không khí tràn ngập vẻ khó hiểu này, cuối cùng Triều đại lão cũng đi ra khỏi cửa. Nhìn thấy y đi ra, mấy người Nanh Sói cũng không đùa giỡn với mấy Alpha này nữa, vội vàng chạy đến hỏi xem tình hình như nào rồi.
Triều đại lão vẫn còn hơi choáng váng ngây ngất, mãi lúc sau mới gật đầu.
Cái gật đầu này có nghĩa là…..?
Tất cả mọi người đột ngột nín thở.
Thành công?
Hay là không thành công?
Cuối cùng vẻ mặt Triều Thu vẫn lộ một nụ cười hài lòng đắc ý.
Y nhìn đám đàn em xung quanh, cực kỳ xúc động nói, “Thành công!”
Trời không phụ người có lòng, không uổng công y đến đây mời chào tận ba lần!
Nghe xong câu này, Vương Đại Vi không khỏi vỗ đùi gào lên: “Há há há há há há há!”
Bọn họ có thể rồi! Từ nay về sau tổ chức của bọn họ đã có mặt nạ đen rồi!!!
Vương Đại Vi vui sướng ngửa mặt lên trời, quay về phía biển rộng để gào thét vài phát!
Trong bầu không khí tràn ngập vui sướng, mấy người Nanh Sói ồn ào nói lúc về phải mở mấy chai rượu mới được, sau đó mới ung dung chậm rãi đi về phía để xe. Chỉ còn lại mỗi đám đàn em bên Răng Nanh ở lại đó, vẻ mặt bọn họ lúc này hệt như bị sét đánh ngang qua.
….. Do bọn họ nghe nhầm rồi nhỉ.
Vừa nãy nghe nói như thế, lão đại bọn họ đồng ý rồi á?
………….
Đôi mắt của các đàn em chấn động mạnh mẽ.
Cho dù đã biết kia có thể là chị dâu tương lai, nhưng nó không hề có chung nhận thức với việc biết tin lão đại bọn họ bị người ta bao dưỡng đâu nhá!
Vãi cả chưởng luôn, rốt cuộc đã cho cho bao nhiêu vậy?
Nhất định phải là một cái giá khó có thể chối từ được nhỉ???
Trong lúc đó, sắc mặt của Alpha ban nãy bị chọn đã trở nên tái nhợt, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng.
** má, cứu mạng!
Bình thường kim chủ của lão đại bọn họ đã bao dưỡng nhiều người còn chưa nói đến, nhưng vừa mới ban nãy hình như còn có ý muốn bao cả cậu ta nữa!
Hai đầu gối của cậu ta mềm nhũn hẳn xuống, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
—— Cứu mạng!
Cậu ta thật sự không có suy nghĩ muốn tranh giành kim chủ với lão đại đâu a a a a a a a a a!!!
*
Tối hôm đó, Vương Đại Vi lại update nhật ký đàn em, gã miêu tả một cách rõ nét quá trình Triều Thu đi thu nạp vị Đại tướng như này về dưới trướng mình.
Tuy rằng gã chưa được gặp tận mắt nhưng cũng không hề cản trở việc gã dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để miêu tả sinh động như thật.
“Hắn ta chỉ liếc nhìn một cái.”
“Trong một khắc đó, Alpha nhìn thấy được khí thế bễ nghễ ngang ngược từ trên người hắn —— đó là một ánh mắt kiên cường bất khuất thuộc về kẻ mạnh, trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ coi thường đối với quy tắc trên thế gian. Những quy tắc đó cùng lắm chỉ là một mảnh giấy vụn có thể dễ dàng vò nát trong tay hắn mà thôi.”
“Khi nhìn thấy một ánh mắt như vậy, Alpha đã hiểu được rằng bản thân mình sẽ khuất phục trước hắn ——”
“Hắn có thể tạo nên thế trận khuấy động mưa gió dễ như trở bàn tay.”
“Hắn sẽ thay đổi được thời đại này.”
—— Trích từ 《Nhật ký đàn em 》.
Thực ra thì mặt nạ đen gia nhập vào đây, không phải hắn không có điều kiện.
Hắn đã đưa ra hai điều kiện, một là hắn sẽ không tháo mặt nạ xuống, vĩnh viễn đeo mặt nạ trên mặt.
Hai là thời gian làm việc, hắn sẽ chỉ có mặt ở đó khi phải làm.
Đối với hai điều kiện này, Triều Thu không suy nghĩ gì đã đồng ý luôn. Cái này cũng chẳng có gì để do dự cả, mặc dù có hơi kỳ quái chút nhưng bọn họ đi đánh nhau chẳng cần phải nhìn mặt đối phương, bộ dáng có đẹp hơn nữa thì cũng chẳng bớt đi được hai cú đấm đâu, có khi lại còn trở thành bao cát hình người cũng nên.
Về điều kiện thứ hai, cái này lại càng không có vấn đề.
Triều đại lão tỏ vẻ hào phóng, cho dù một tháng mặt nạ đen đến được có vài lần thì y cũng sẽ không trừ lương của hắn, còn có thể cho đối phương thêm vài điểm ấy chứ.
Dù sao thì tổ chức bọn họ cũng chẳng phải loại tổ chức keo kiệt cần phải tính điểm chuyên cần theo số lần đi làm, hay là kiểu ghi chép thời gian bọn họ ngồi xổm trong nhà vệ sinh.
Cũng chẳng biết tại sao, khi y nói đến vấn đề tính điểm chuyên cần dựa theo số lần thì đối phương dường như càng im lặng lâu hơn….
Thậm chí khi y giải thích là sợ đối phương thấy vất vả thì y còn nhìn thấy oán niệm ngưng tụ lại từ trên mặt nạ của đối phương.
Triều đại lão thật sự không hiểu, người này chỗ nào cũng tốt hết, nhưng mà sao cứ động một tí là lại tràn ngập hơi thở “im lặng” như này.
Tưởng như đã bị cuộc sống mài mòn trong thời gian dài.
Ầy, cũng là một người đáng thương.
Cơ mà cũng chẳng liên quan, cho dù trước đây hắn có chút đáng thương thì chỉ cần vào Nanh Sói của bọn họ thì coi như đã vùng lên làm chủ chính mình!
Hát lên bài ca nông nô khởi nghĩa, hò dô ta nào!
Việc sắp xếp cuộc họp hội nghị hàng tuần tối hôm đó là do Triều Viễn chuẩn bị. Vì lòi ra một mặt nạ đen mới gia nhập nên Triều tam thiếu đã đặc biệt thuê người làm một cái banner khoảng chừng gần trăm mét, mọi người cùng giơ lên mới có thể gắng gượng kéo hết được cái banner này.
Cho dù là như vậy nhưng Triều tam thiếu vẫn thấy chưa đủ, còn muốn làm một cái gì đấy gây bất ngờ nữa.
Đối với việc này Triều Thu rất đau đầu.
Đến nỗi trọc hết cả đầu.
“Nhất định phải thế?”
“Đương nhiên rồi!”
Cậu nói chắc như đinh đóng cột.
“Một nhân vật nặng ký như thế gia nhập vào tổ chức chúng ta, đương nhiên không thể hoan nghênh một cách qua loa được!”
……. Được thôi.
Triều Thu thấy cậu vui mừng phấn khởi như vậy nên cũng đành nghe theo cậu, nhưng vẫn dặn dò là không được dọa người ta chạy mất.
“Yên tâm đi ạ,” Triều tam thiếu nói, “Đơn giản thôi mà, chỉ đơn giản là một bất ngờ thôi…..”
Triều Thu cẩn thận nghe kỹ kế hoạch của cậu, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tuy ngày thường Triều Viễn luôn hi hi ha ha không đứng đắn, nhưng thực ra vẫn là một người khá cẩn thận nên không hề làm nghi thức chào mừng quá mức khoa trương.
Kế hoạch chỉ là mọi thành viên trốn đi trước, chờ lão đại dẫn mặt nạ đen lên sân khấu rồi một nhóm thành viên đeo mặt nạ sói nhảy ra rồi nhân tiện hù dọa thành viên mới một chút, tốt nhất là có thể dọa đến mức phá vỡ được dáng vẻ điềm nhiên bình tĩnh thường ngày của hắn, giúp cho thành viên mới có thể có một buổi hội nghị chào đón cả đời khó quên.
Triều đại lão cho rằng mức độ này vẫn chấp nhận được.
Ngoại trừ việc hơi ngây thơ ra thì cũng không có gì không tốt cả.
Huống chi, những thành viên khác trong tổ chức đều có vẻ cực kỳ mong chờ….
Y đã sớm nhắn cho mặt nạ đen biết thời gian diễn ra hội nghị, vẫn là ở biệt thự mới của bọn họ.
【Buổi tối gặp. 】
Đối phương nhanh chóng trả lời lại, hình đại diện là một khối lập phương đen tuyền không có chút xíu hoa văn hình vẽ nào.
【Buổi tối gặp. 】
Triều Thu hài lòng, vì thể hiện việc bản thân chiêu hiền đãi sĩ [1] nên y còn có lòng muốn tự mình đi đón hắn vào, nhưng đối phương đã nhanh chóng từ chối không chút do dự.
[1]. Ở thời phong kiến, dùng để chỉ việc vua chúa, quan thần hạ mình để kết bạn với người hiền tài.
Y đành phải lấy lui làm tiến, chọn đứng chờ sẵn ở cổng để đưa người đi vào.
Cánh cổng vừa mới mở ra, Triều Thu không khỏi ngẩn người.
Cách ăn mặc của mặt nạ đen khác hoàn toàn so với trước đó. Ở trong đấu trường thi đấu thì hắn luôn mặc một bộ đồ thuận tiện cho việc đánh nhau, trên tay còn đeo găng tay đấm quyền rất nặng.
Mà hiện giờ hắn lại cởi bỏ hết những món đồ đó, thay vào đó chính là áo sơ mi quần tây đầy thoải mái. Chỉ là một phong cách rất bình thường, thậm chí đồ cũng không phải của nhãn hàng nổi tiếng, đến đồ Vương Đại Vi mặc còn được may vá tinh tế khéo léo hơn so với đồ hắn đang mặc.
Nhưng chính cái phong thái này, cho dù có mặc lên người một bộ quần áo bình thường thì vẫn không thể nào che lấp được. Lúc đứng ở trước cửa, không hiểu sao lại có dáng vẻ đẹp đẽ phong độ đến mức đoạt người như thế.
Ánh mắt của Triều đại lão không nhịn được nhìn lâu hơn một lúc.
Thực ra y rất thích kiểu thoạt nhìn bước ra từ bùn mà không nhiễm bùn như này, bộ dáng thanh tú giống như tình O trong mộng, dáng người cũng hơi có vẻ gầy yếu, vòng eo cực kỳ thích hợp để cho y ôm trọn vào trong lòng….
Dừng lại!
Triều đại lão vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đuổi ý nghĩ dâm loạn ma quỷ này ra ngoài.
Đây chính là Alpha!
Chân chính, Alpha thuần chất không lai tạp!
Chưa kể đến đây còn là cấp dưới của y…..
Triều Thu cho rằng mình đã bị kỳ dịch cảm tàn phá lâu quá rồi, y lùi về phía sau hai bước rồi dẫn người đi vào trong.
“Xin hỏi,” mặt nạ đen thản nhiên nói, “Tôi nên bắt đầu công việc của mình ở đâu?”
Tốt lắm!
Vô cùng tốt!
Rất hăng hái năng nổ!
Làm lão đại nên Triều Thu vô cùng yêu thích thành viên có tính chủ động như vậy, vừa lúc bọn họ đã đi đến cửa biệt thự, Triều đại lão không nhịn được vỗ vai hắn rồi nói với vẻ ngập tràn cổ vũ khích lệ: “Vậy bắt đầu từ đây nhé?”
Bắt đầu từ chỗ này, anh hãy coi như đây chính là khởi đầu mới của anh tại Nanh Sói ——
Dường như đối phương đã hơi mỉm cười, không biết tại sao nhưng Triều Thu lại cảm nhận được một chút gì đó khiến y cảm thấy đáng sợ từ trong nụ cười đó…..
“Được.”
Giây tiếp theo, cấp dưới hoàn hảo mà y mới mời về dưới trướng mình đã đột nhiên cúi người xuống rồi kéo mặt nạ ra một chút.
Y cảm nhận thấy có răng nanh đang dán sát lên da của mình, chỉ dừng lại trong giây lát, đột nhiên mùi thơm giống như mùi tuyết tùng kia lại càng trở nên nồng đậm hơn, dồn sức một cái ——
Cắn thẳng xuống.
Triều đại lão: “…………….?”
Con ngươi Triều đại lão chấn động: “………….???”
Nhóm người Nanh Sói nhảy ra chuẩn bị chào mừng thành viên mới vào lúc sau đó: “…………..???”
Sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc này, mấy thành viên mới trước đó đã không cam lòng gào thét: “Không!!!”
Là tui đến trước —— cho dù đều là tiểu bạch kiểm được lão đại bao dưỡng thì vẫn là tui đến trước chứ!