Cơ Việt xoay người, tròng mắt phượng tối tăm lóe lên sự nguy hiểm, giọng điệu lại dịu dàng như nước: “Ồ, thế hả? Vậy ngươi định giết cô bằng cách nào?”
Vệ Liễm im lặng, chìm trong giấc ngủ, hơi thở đều đều.
Cơ Việt mất kiên nhẫn, vẻ mặt dần lạnh lẽo, hắn bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của thanh niên.
Lực siết rất chặt, sẵn sàng bóp chết người bất cứ lúc nào.
Hắn chưa bao giờ để kẻ có mưu đồ gây rối ở bên cạnh, nếu đã xác định Vệ Liễm tiếp cận vì mang sát ý, thì thứ đồ chơi này dù có thú vị cũng không thể giữ lại.
Gương mặt thanh niên đang say sưa ngủ nhanh chóng đỏ bừng, y lộ vẻ đau đớn, giãy giụa: “Buông… buông ta ra…”
Ánh mắt Cơ Việt run rẩy mãnh liệt, tay lập tức nới lỏng theo bản năng, tới khi phản ứng lại thì sắc mặt hắn càng tối tăm.
… Hắn thế mà không xuống tay được.
“Cơ Việt!” Đôi lông mày của Vệ Liễm lúc này mới giãn ra, y cuộn tròn thân thể, nói mê: “Tại sao ngươi cứ bắt nạt ta… Ngay cả trong giấc mơ cũng không để cho người ta được yên ổn.”
Cơ Việt lạnh giọng: “Ngươi muốn giết cô, còn hi vọng cô đối xử tốt với ngươi à?”
Hắn vừa dứt lời, bản thân cũng thấy thật buồn cười.
… Hắn đang trò chuyện với một kẻ say rượu ngủ đến không biết trời đất.
Cơ Việt không thể không thừa nhận khi hắn nghe thấy thanh niên nói muốn giết mình, trái tim bỗng nhói đau.
Tựa như kim đâm vậy.
Vì sao lại đau?
Lẽ ra hắn nên biết từ sớm mới phải, thuở ấu thơ cho tới khi trưởng thành, tất cả những người tiếp cận hắn, đối xử tốt với hắn đều có ý đồ, đều muốn lấy mạng của hắn.
Lòng người với hắn mà nói, hắn thà tin tưởng một con chó như A Manh còn hơn.
Nếu đã quen thuộc quá lâu, tới mức hờ hững tiếp nhận hiện thực, tới mức học được cách tự động lánh xa mọi người như vậy, thì vì sao lại cảm thấy nhói đau?
Người muốn giết hắn quá nhiều, Vệ Liễm không phải kẻ đầu tiên, chắc chắn không phải kẻ cuối cùng.
Nhưng là người duy nhất Cơ Việt chẳng nỡ xuống tay.
Đó là người từng nói với hắn “Vì sao ta phải sợ ngươi”, đó là người cùng hắn chơi đùa thật vui vẻ thoải mái, đó là người cùng hắn đánh bảy ván cờ bất phân thắng bại, đó là người sạch sẽ tinh khiết duy nhất giữa thế gian tối tăm hỗn loạn này.
Vệ Liễm hoàn toàn khác biệt.
Hắn đã nghĩ như thế.
Thanh niên trong trẻo hơn băng tuyết, ấm áp tựa ánh mặt trời, tươi vui như sắc xuân, làm tan chảy trái tim quanh năm đóng băng của hắn.
Thật vất vả lớp băng mới nứt ra một cái khe nhỏ, lại bởi vì câu nói “Ta không giết ngươi thì ta không mang họ Vệ” mà tàn nhẫn khép kín.
– –
Cơ Việt thì thào: “Hóa ra… ngươi và bọn họ, chẳng hề khác biệt.”
Trên giường, thanh niên vẫn lẳng lặng ngủ, không nghe hắn nói.
Cơ Việt chậm rãi ngồi xuống, khẽ vuốt ve gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Vệ Liễm: “Là Vệ Bang sai ngươi tới giết cô sao?”
Hắn hỏi thế nhưng chẳng hi vọng Vệ Liễm trả lời, không ngờ y lại mơ hồ lên tiếng: “Tên hôn quân kia… cũng xứng đáng sai khiến ta ư?”
Cơ Việt hơi hoảng, tưởng Vệ Liễm đã tỉnh.
Nhưng nhìn lại thì thấy thanh niên vẫn ngủ say, có lẽ y tưởng mình đang mơ.
Cơ hội tốt để hỏi cho rõ ngọn ngành.
Cơ Việt thử thăm dò: “Ngươi gọi cha ngươi là… hôn quân?”
“Ông ta xứng đáng là cha ta ư?” Vệ Liễm nhỏ giọng kể: “Ông ta muốn ta giết ngươi… nhưng ta từ chối. Hừ, ông ta cho mình là ai chứ, bảo ta giết thì ta phải giết à, nếu thế thì ta quá mất mặt rồi.”
Cơ Việt: “…”
“Hơn nữa, ta và ngươi không thù không oán thì tại sao lại phải giết ngươi?” Vệ Liễm vẫn nói trong cơn mê sảng: “Đi theo ngươi còn được ngưỡng mộ, được ăn uống no say, ta có điên mới tự chuốc lấy cực khổ…”
Đôi mắt Cơ Việt bỗng mang cảm giác mát mẻ: “Nếu vậy thì thật cảm ơn ngươi.”
Thì ra trong lòng Vệ Liễm: hắn rất lợi hại, có tác dụng, lại đáng giá như thế.
Tâm trạng thả lỏng.
Khóe môi chẳng kìm được cong lên, hắn rất vui sướng.
Thì ra Vệ Liễm không muốn giết hắn.
… Mà khoan đã, nếu không muốn giết hắn, thì vừa rồi vì sao lại muốn giết?
Cơ Việt hỏi thử, rồi chăm chú chờ Vệ Liễm trả lời.
Vệ Liễm yên lặng rất lâu, lâu đến mức Cơ Việt tưởng y đã ngủ.
Vệ Liễm đột nhiên than thở: “Cơ Việt, ngươi trong mộng vẫn dễ nói chuyện hơn, còn ngươi ở bên ngoài thật khó hầu hạ.”
Cơ Việt cười nhạt: “Ra là vậy nên ngươi mới đối xử với cô thế hả?”
Hắn rộng lượng cho qua việc Vệ Liễm gọi thẳng tục danh của hắn trong mơ.
Cơ Việt tự hỏi, rõ ràng hắn đã dành sự khoan dung lớn nhất cho Vệ Liễm, bởi trừ y ra, thì làm gì có kẻ nào dám làm thế trước mặt hắn mà vẫn bình yên vô sự chứ.
Dĩ nhiên, kẻ khác sao dám làm càn.
“Không thì thế nào!” Vệ Liễm nói tới đây chợt cau mày, dáng vẻ rất tức giận, tức đến ngồi bật dậy, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, mông lung.
Y bất thình lình bật dậy khiến Cơ Việt giật mình.
Thanh niên trong trẻo vẫn chưa tỉnh táo, nửa trách móc nửa ai oán nhìn hắn: “Ai mà chẳng có tuổi thơ đúng không?”
“Trước kia ngươi là công tử, thì ta cũng vậy!”
“Thế mà ngươi dựa vào đâu bắt ta quỳ, hết quỳ trong tuyết lại quỳ dưới đất, lại còn bóp cổ ta, ép ta phải uống thuốc độc, còn hở ra tí là đòi sai người cắt lưỡi ta.”
Thanh niên nhỏ giọng lên án: “Ta đau lắm có biết không?”
Đôi mắt đẹp hung hăng trừng Cơ Việt, trong men say ẩn chứa lớp sương mơ màng, ngay cả giọng điệu cũng mang nỗi uất ức lớn lao: “Đau muốn giết người.”
Cơ Việt bị nhìn chằm chằm thì có hơi chột dạ.
Việc hắn làm vốn rất bình thường đâu có vấn đề gì, thế nhưng từ miệng Vệ Liễm thốt ra, dù ai nghe thấy cũng sẽ cho rằng hắn là kẻ tàn nhẫn vô liêm sỉ.
“Ta sợ đau.” Vệ Liễm bỗng nhiên không còn chút sức lực, thân thể đổ về phía trước, dựa vào bả vai Cơ Việt, y mỏi mệt nhắm mắt, giọng nói rất nhỏ hầu như chẳng nghe thấy.
“Khi còn bé, ta… và Vệ Tiêu tranh chấp. Hắn mắng ta không có mẹ, ta mắng lại hắn mới không có mẹ, ai ngờ bị Lý phu nhân nghe thấy, bà ấy liền phạt ta quỳ trong tuyết…” Y trầm giọng: “…cả một đêm.”
“So với ngươi thì tàn nhẫn hơn nhiều.”
Tay Cơ Việt cứng đờ đỡ lấy thanh niên, bỗng dưng hắn thấy đau lòng.
Tuổi thơ hắn khốn khổ, tại sao Vệ Liễm lại không chứ?
Thuở ấu thơ hắn sống kham khổ trong lãnh cung, nhưng ít ra cũng có mẫu thân làm bạn, lại tránh né được những cuộc tranh giành quyền lực. Còn Vệ Liễm, mẹ ruột chết sớm, một thân một mình lẻ loi trong chốn thâm cung người ăn thịt người.
Hắn ôm y vào lòng, khẽ dỗ dành: “Từ giờ trở đi sẽ không phạt ngươi nữa.”
Dừng một chút, hắn bực mình bổ sung: “Cũng không cho phép ngươi nghĩ tới chuyện hành thích vua.”
Vệ Liễm nằm úp sấp trong lồng ngực của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo vô hại: “Nói phải giữ lời.”
Cơ Việt cụp mắt: “Vua không nói chơi.”
Vệ Liễm yên lặng ngó hắn chằm chằm.
Cơ Việt hiếm khi cảm thấy sốt sắng.
Y… tỉnh lại rồi sao?
Vệ Liễm bỗng nhiên đẩy hắn ngã nhào, cả thân mình nằm nhoài trên lồng ngực hắn.
Y lục lọi lung tung trên người Cơ Việt, đôi mắt sáng rực chứa từng đợt sóng biển xôn xao.
Tim Cơ Việt đập lỡ một nhịp.
Mái tóc đen dài của thanh niên xõa ra, khiến hai mái tóc hòa chung làm một.
Theo truyền thuyết, khi hai mái tóc dây dưa quấn quýt, cũng là lúc sợi tơ tình bắt đầu vương vấn vấn vương.
“Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ…” Vệ Liễm vừa kéo quần áo Cơ Việt vừa lầm bầm: “Dám làm ta mất mặt thì nhất định ta phải đòi lại, ba lần không được thì một lần.”
Cơ Việt bất thình lình bị đè xuống giường, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Đòi… đòi cái gì cơ?