Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 22: Đánh cờ



Vị chất tử nước Sở kia rất được sủng ái.

Chưa tới nửa tháng, cả triều đình hậu cung đều biết việc này.

Không có giới hạn, sủng tới tận trời.

Chính bệ hạ truyền lệnh, thị quân như phu nhân, không phải cơ thiếp đê tiện, cung nhân phải gọi là công tử, dùng lễ nghi tương xứng đối đãi.

Bệ hạ đón người vào Dưỡng Tâm điện cùng ăn cùng ngủ, hàng đêm sủng hạnh, nghe nói ba ngày liên tiếp Liễm công tử không xuống được giường.

Bệ hạ cưng chiều y hết mực, ban thưởng châu báu lụa là đủ cả, ngay đến báu vật thế gian Ngọc bích họ Hòa* cũng đưa cho y.

(Ngọc bích họ Hòa/ Hòa Thị Bích: khối ngọc có vẻ ngoài hoàn hảo, là báu vật mà rất nhiều vua chúa muốn chiếm được. Trong sách sử, Tần vương đã dùng mười lăm toà thành chỉ để đổi lấy khối ngọc này)

Bệ hạ còn…

Chuyện như thế nhiều không kể xiết, lúc đầu quan lại trong triều cũng chẳng phản đối, bởi họ nghĩ bệ hạ mới vớ được thứ đồ chơi mới mẻ, cưng chiều quá cũng không có gì đáng trách.

Nhưng trên triều, lúc bệ hạ nói: “Cô có Vệ Lang là đủ rồi, các ngươi đừng bàn tới việc tuyển tú nữa.”, khiến các đại thần đứng ngồi không yên.

Sao lại thế? Vậy còn ra thể thống gì!

Thế là phút chốc bọn họ dồn dập quỳ lạy, khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ lại.

Cơ Việt trực tiếp quẳng bức chân dung xuống: “Nạp mỹ nhân cũng được thôi, tìm người đẹp hơn Vệ Lang đi, cô sẽ cân nhắc.”

Ban đầu các đại thần cứ tưởng bệ hạ chịu lùi một bước, vô cùng vui mừng, nhưng khi truyền tay nhau bức chân dung thì cả đám im lặng.

Thanh niên đứng dưới tàng cây mai hồng giữa một trời tuyết trắng mênh mang với nền cảnh cung điện cao chín tầng. Da trắng hơn tuyết, môi tựa mận đào, mái tóc chảy xuôi như thác nước, lông mày phảng phất nét núi xa, cả thân mình được bao bọc trong tấm áo choàng lông chồn và gió tuyết, dung nhan tuyệt mỹ, vóc dáng thanh cao, cứ như thần tiên sắp bước ra từ trong bức họa.

Bên góc đề tám chữ rồng bay phượng múa: Phong hoa tuyệt đại, có một không hai.

Nếu ai khác dùng hai dòng chữ này, thì nhất định họ sẽ cười nhạo vì thói ngông cuồng một phen, nhưng ngắm nhìn thanh niên trong tranh, chỉ thấy quả là xứng đáng.

… Trên đời này sao lại có dung nhan đẹp đến như vậy?

Đúng là hiếm có trên thế gian!

Cơ Việt thấy quần thần im tiếng, bèn lười biếng dựa vào ghế rồng, cười nói: “Sao? Nước Tần rộng lớn như thế chẳng lẽ lại không thấy mỹ nhân nào đẹp mắt hơn Vệ Lang à? Nhan sắc tầm thường thô tục không lọt mắt cô, cho nên hoặc là tìm được người đẹp hơn, hoặc đừng lôi chuyện này ra làm phiền cô nữa.”

Quần thần: “…”

Bệ hạ thật biết làm khó người.

Mỹ nhân thông thường sao có thể đẹp hơn Liễm công tử đây? E rằng ngay cả công chúa Trọng Hoa – đệ nhất mỹ nhân bảy nước cũng không sánh kịp.

Xưa nay lời bệ hạ nói chắc như đinh đóng cột, trước đã nhường một bước, nên họ đâu thể được đằng chân lân đằng đầu. Đã quen ngắm mỹ nhân tuyệt sắc, thì nhìn đồ ăn bình thường sao có thể cho vào miệng? Suy bụng ta ra bụng người, các đại thần không còn mặt mũi nào mà mở miệng khuyên can nữa.

Một số đại thần toan tính đưa con cháu vào hậu cung hụt hẫng. Ai bảo chị em, cháu chắt nhà mình “nhan sắc tầm thường thô tục” không lọt nổi vào mắt bệ hạ chứ?

Sau hôm đó các đại thần lén lút tranh nhau vơ vét mỹ nhân, khiến Cơ Việt bớt phiền hà một quãng thời gian dài.

– –

“Xem ra tạm thời bệ hạ không cần sầu lo về chuyện này nữa.” Vệ Liễm thấy Cơ Việt trở về liền rất tự nhiên tiến lên tiếp đón, cởi triều phục giúp hắn.

Y nhận thấy tâm tình Cơ Việt không tệ, nghĩ chút là đoán ra.

Khiến Tần vương phiền hà, gần đây chỉ có chuyện kia thôi.

Diễn kịch nửa tháng, cuối cùng cũng đạt thành tựu.

“May mà có Vệ Lang, cô sẽ tính cho ngươi một công.” Cơ Việt từ ngoài trời lạnh bước vào, đang hơ ấm tay bên lò sưởi: “Ngươi thay cô giải quyết một mối phiền lớn, vậy muốn cô ban thưởng gì nào?”

Vệ Liễm chẳng kể công: “Là bổn phận của thần thôi.”

Y không để ý tới vật ngoài thân, chỉ cần cơm no áo ấm.

Thực ra nếu muốn… dĩ nhiên là thuốc giải rồi, đáng tiếc đâu thể nói ra.

Y tùy hứng làm bậy, nhưng không thể để lộ ra việc mình đang nỗ lực thoát khỏi bàn tay của Tần vương.

Cơ Việt bỗng nhớ ra, lấy một viên thuốc đưa cho y: “Đây là thuốc giải, nửa tháng uống một lần sẽ bảo đảm tính mạng.”

Vệ Liễm nhận lấy, cúi đầu liếc nhìn, khi đưa tới bên môi thì lẳng lặng hít một hơi.

Bạch hao, tử tô, thiên môn đông, xa tiền thảo…

Còn mấy vị thuốc nữa, y không nhận ra.

Nếu không nhận ra, tức là chưa thể điều chế thuốc giải.

Mà ngay cả khi điều chế được thì cũng không phải kế hoạch lâu dài, bởi đây chỉ là thuốc giải trong vòng nửa tháng, không trị được tận gốc.

Qua một hơi thở, Vệ Liễm thản nhiên ăn thuốc giải vào, không làm cho Tần vương nghi ngờ.

Y cười khẽ: “Nếu bệ hạ nể mặt, vậy chơi với thần một ván cờ đi.”

– –

Nói vậy chỉ là Vệ Liễm thuận miệng, thứ y cần không nhiều, thế nên thay vì vàng bạc châu báu, chi bằng lùi một bước để tiến hai bước.

Thành công đẩy lùi việc tuyển tú, tức là giá trị của y với Tần vương đang giảm xuống.

Y phải khiến Tần vương thấy được giá trị khác của mình.

Đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh Vệ Liễm đều giỏi. Sư phụ là thế ngoại cao nhân, từng coi thiên hạ là bàn cờ, bảy nước thành quân cờ, cùng Vệ Liễm chơi một trận tranh đoạt thiên hạ Trung Nguyên.

Kết quả, Vệ Liễm thắng.

“Ngọc Chi rất tài năng, nhưng đây chỉ là lý luận suông mà thôi.” Sư phụ than thở: “Sở vương cung nho nhỏ này không giữ nổi con, nếu con ra khỏi đây, thiên hạ gồm bảy nước, không chừng con sẽ thâu tóm được chín mươi chín phần.”

Thiếu niên Vệ Liễm ngông cuồng, cà lơ phất phơ: “Sư phụ, đừng gọi con là Ngọc Chi nữa được không? Tên gì nghe như thiếu nữ ấy.”

Ngọc Chi là tên chữ của Vệ Liễm, lấy ý trong câu chi lan ngọc thụ, Vệ Ngọc Chi, tên như người.

Trước kia Vệ Liễm thấy tên chữ này có ngụ ý không tồi, nhưng từ lúc biết trong vương cung có một cung nữ tên gọi Ngọc Chi… y không chịu nhận.

“Con có nghe không đấy!” Sư phụ tức giận đập bàn.

Vệ Liễm vội vã gật đầu: “Đồ nhi xin nghe.”

“Con nghe được gì?” Sư phụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con tưởng sư phụ không biết hả? Con có thể bình thiên hạ nhưng lại không có chí bình thiên hạ. Chứ nếu con muốn, thì vị trí Thái tử nước Sở này làm gì tới lượt công tử Tiêu?”

Vệ Liễm chống cằm thở dài: “Đồ nhi chỉ muốn một mình sống ung dung tự tại, không muốn nắm vận mệnh của vạn người.”

Sư phụ nhìn y, vẻ mặt sâu sa: “Ngọc Chi, mạng của con đã định rồi, con trốn không thoát.”

Sư phụ không nói dối.

Đoạt được chín mươi chín phần thiên hạ bảy nước, không phải Vệ Ngọc Chi vô danh bừa bãi, mà là một thiếu niên máu lạnh sắt đá.

Họ Cơ, tên Việt, tự là Vân Quy.

Nhưng rốt cuộc, Vệ Liễm vẫn phải gánh trên vai vận mệnh của vạn người, một mình đến nước Tần, thực hiện chức trách của công tử một đất nước.

Quả nhiên trốn không thoát.

– –

Vệ Liễm đột ngột bị gõ tỉnh.

Ngón tay Tần vương gõ vào trán Vệ Liễm, thanh niên bỗng hoàn hồn, đôi mắt đẹp đẽ còn ngậm vẻ mờ mịt.

Cơ Việt: Oa, có chút đáng yêu.

“Cùng cô đối địch mà dám thất thần.” Cơ Việt lành lạnh nói: “Vệ Liễm, còn có gì mà ngươi không dám làm chưa?”

Vệ Liễm “A” một tiếng, mới phát hiện mình mất tập trung.

Với ai y cũng cảnh giác vạn phần, thế mà lại thất thần trước mặt Tần vương.

Vệ Liễm nghiêm túc: “Thần tập trung đánh đây.”

“Khỏi cần.” Giọng Cơ Việt lạnh hơn: “Ngươi thua rồi.”

Vệ Liễm cúi đầu nhìn, thất bại thảm bại.

“…”

Ván đầu tiên thua trong phút chốc đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Vệ Liễm: “Đánh tiếp.”

Cơ Việt liếc nhìn y, xóa bàn cờ rồi xếp lại.

Quân cờ đập xuống, nến bùng lên giữa đêm khuya, ánh đèn hoa lấp lánh.

Vệ Liễm tập trung tinh thần, bắt đầu chém giết, thực lực không thể khinh thường, đặt cờ đoạt quân chiếm đất cả một ngày, thế mà hòa nhau.

“Cô không biết tài đánh cờ của Vệ Lang tốt như vậy.” Cơ Việt mỉm cười, thêm mấy phần hứng thú, mấy phần thưởng thức: “Đã lâu chưa gặp ai đánh ngang cơ với cô.”

Vệ Liễm cúi đầu nhìn thế cờ hoà, rất lâu mới cong môi nói: “Đúng vậy.”

Hôm nay y đánh với Tần vương bảy ván, ván đầu tiên y mất tập trung nên thua thảm hại, còn năm ván tiếp, thắng ba thua hai. Hai bên đều giành chiến thắng sát nút, chẳng hơn kém bao nhiêu.

Tần vương chủ động sát phạt tiến công, thế mạnh khó đỡ, y giỏi phòng thủ, thận trọng từng bước, hai bên khắc chế nhau, khó phân thắng thua.

Ván thứ bảy này, lại hoà.

Đánh cờ cả một ngày, bất phân thắng bại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn cùng rũ mắt, che đậy một phần cảm giác chí lớn gặp nhau.

Cơ Việt quét ngang bàn cờ: “Đánh tiếp!”

Gặp được đối thủ ngang tầm, nhất định hôm nay phải phân ra thắng bại mới thôi.

Đêm đã khuya, ván cờ thứ tám chính là trận cuối cùng quyết định thắng thua, cho nên hai người đều cực kỳ cẩn thận.

Quân vương áo đen cầm quân cờ đen, công tử áo trắng cầm quân cờ trắng, giằng co đến khi chiếc lư hương chạm khắc đã đốt cháy hết hương thơm.

Vệ Liễm suy tư rất lâu rồi mới hạ xuống một quân cờ, bỗng y nhíu mày, thầm nghĩ nhầm chỗ rồi.

Y định đổi vị trí, mu bàn tay lại bị một bàn tay thon dài khác đè lên, độ ấm muốn bỏng người.

“Vệ Lang, hí khúc Liên Hoa Lạc* không hối hận.” Đôi mắt phượng hẹp dài của Cơ Việt ranh mãnh liếc nhìn y.

(Hí khúc Liên Hoa Lạc: là một loại hình vũ đạo dân gian, thường biểu diễn vào mười lăm tháng giêng, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, thể hiện tâm tình hân hoan vui sướng.)

Ánh nến chập chờn, khuôn mặt Tần vương đẹp đến quyến rũ lẳng lơ.

Vệ Liễm bất đắc dĩ nhìn hắn, buông quân cờ trắng ra.

“Thần chịu thua.”

– –

Sau đó Vệ Liễm ngẫm nghĩ, y lười biếng như thế, tương lai bản thân còn muốn trốn tránh, vì sao lại chịu theo người kia cùng chinh phạt thiên hạ nhỉ?

Y ngồi nghĩ rất lâu, đèn đêm sáng tỏ, quân cờ ngổn ngang, cát đồng hồ lặng lẽ chảy xuôi.

Vị quân vương tuấn mỹ đặt bàn tay lên tay y, khóe môi khẽ vểnh, mắt phượng cong cong.

“Vệ Lang, hí khúc Liên Hoa Lạc không hối hận.”

Hóa ra từ giây phút đó, y đã trao đi cả một đời.

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói:

“Thiên hạ bảy nước, ta muốn chín mươi chín phần.”

Là câu nói của Hàn Phi trong “Thiên hành cửu ca”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.