Kha Nguyệt nói chuyện với mọi người một lúc rồi cũng quay về Hàm Hương viện. Lúc này, Vĩ Kỳ cũng đã mang Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đến, chúng đều rất ngoan ngoãn nằm trong ống tay áo của Vĩ Kỳ. Thấy Kha Nguyệt chúng liền bay đến chỗ cô rồi chui vào ống tay áo của cô khiến Kha Nguyệt bật cười. *Thật đáng yêu đi* Rồi bước vào bên trong viện.
Vĩ Kỳ cũng theo cô vào bên trong, cô đuổi hết mấy nha hoàn ra ngoài, chỉ để lại Tiểu Cửu bên cạnh.
Tiểu Cửu thấy Kha Nguyệt nhìn mình chằm chằm liền thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, mặt nô tì có dính gì sao?”
Kha Nguyệt vẫn trầm mặc không nói. Tiểu Cửu còn chưa hiểu chuyện gì, thì cảm nhận được có một bàn tay muốn chụp lên bả vai của mình. Tiểu Cửu nhanh chóng lách người, thoát khỏi bàn tay đó. Quay lại thì thấy người ra một quyền kia là Vĩ Kỳ. Vĩ Kỳ cũng không cho Tiểu Cửu thời gian suy nghĩ, lại đánh về phía nàng ta. Tiểu Cửu cũng đánh lại, sau khoảng mười mấy chiêu, Vĩ Kỳ thu lại nội lực, đứng sang bên cạnh Kha Nguyệt, gương mặt hắn vẫn lạnh như băng. Lúc này Kha Nguyệt mới lên tiếng: “Là Vương Tử Đằng sai ngươi đến đây?”
Tiểu Cửu nghe vật thì chấn kinh, đã che giấu kỹ như vậy mà chủ mẫu vẫn nhận ra sao?
Thấy vẻ mặt thất thần của Tiểu Cửu, Kha Nguyệt khẽ cười: “Không cần che giấu nữa, ta đã biết lâu rồi.”
“Chủ mẫu, sao người biết được?” Tiểu Cửu thắc mắc hỏi. .
||||| Truyện đề cử: Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả |||||
“Hành động của ngươi ngay từ ngày đầu đã bất bình thường. Mặc dù che giấu kỹ nhưng vẫn có sơ hở, đầu tiên khi ta hỏi về chuyện trong kinh thành, người đang kể chuyện về Nguyệt Nguyệt cô nương nhưng lại nhìn ta với ánh mắt rất sùng bái, như thể người ngươi nói chính là ta vậy. Khiến ta không thể không nghi ngờ ngươi đã biết thân phận của ta. Thứ hai, còn cố tình để lộ nhiều thông tin về Lan Thu cho ta biết. Thứ ba, võ công lúc nãy của ngươi gần giống loại võ công được huấn luyện trong Thiên Điện. Và cuối cùng, đó chính là ngươi rất giống người mà ta thấy trong đoàn hộ vệ của Thiên Điện trong buổi lễ bái sư của ta.” Kha Nguyệt nhẹ nói.
Nghe Kha Nguyệt nói vậy, Tiểu Cửu liền thất thần. Chủ mẫu thật sự không phải người dễ qua mắt. Còn nhớ được cô là người trong đoàn hộ vệ, cô chỉ là một trong số mấy chục người ở đó thôi mà vậy mà chủ mẫu cũng nhớ.
“Chủ mẫu, ta…” Tiểu Cửu còn chưa nói xong Kha Nguyệt đã ngắt lời.
“Ta không phải chủ mẫu của ngươi, xưng hô như bình thường đi.” Kha Nguyệt nghe hai từ chủ mẫu này máu nóng đã dồn lên thầm nhủ khi nào gặp Vương Tử Đằng cô sẽ đánh hắn một trận, dám loan tin bậy bạ, không thể tha thứ.
“Chủ..tiểu…tiểu thư, ra là người đã biết từ lâu.”
“Đã biết.” Lúc đầu cô thấy gương mặt cô hầu nữ này quen quen nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu. Sau đó hỏi Vĩ Kỳ, thì hắn nói, hình như đã thấy trong buổi lễ bái sư của cô. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra nhưng không vì thế mà chắc chắn cô ấy là người của Thiên Điện. Sau đó cô nói Vĩ Kỳ âm thầm điều tra, nhưng không thấy Tiểu Cửu làm gì quá phận. Lúc nãy cô có nhờ Vĩ Kỳ ra mấy chiêu, cốt là muốn xem Tiểu Cửu có võ công hay không. Thấy mấy chiêu thức của nàng ta, rất giống với người mà Diệp Vân thuê đến giết cô. Cho nên cô liền khẳng định người trước mắt chính là do Vương Tử Đằng phái đến.
“Vương Tử Đằng sai cô đến đây làm gì?” Kha Nguyêt hỏi.
“Chủ thượng biết tiểu thư muốn về Lâm gia. Sợ Lan Thu gây bất trắc gì cho tiểu thư, nên mới sai thuộc hạ đến đây bảo hộ tiểu thư. Chủ thượng nói. Nếu thuộc hạ bảo vệ chủ mẫu không tốt, khiến chủ mẫu gặp bất trắc. Thì từ nay về sau sẽ không có ai làm chủ mẫu của chúng ta nữa, cường độ huấn luyện cũng sẽ tăng còn có mỗi tháng sẽ phải vào rừng chết. Còn có chủ thượng nói thuộc hạ phải tận lực đánh bay những nam nhân đối với tiểu thư có chủ ý. Cho nên tiểu thư yên tâm, thuộc hạ dù có mất mạng cũng sẽ bảo vệ người thật tốt. Thuộc hạ cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng băng lãnh của chủ thượng đâu, rất đáng sợ.”
Kha Nguyệt nghe vậy thì giật giật khóe môi, gì đây, tên yêu nghiệt này, còn rêu rao cô là nương tử của hắn ta. Vĩ Kỳ đứng một bên thầm gật đầu đồng tình với tiểu như nhà mình. Nhưng trong lòng đã sớm cười đến không nhìn thấy mặt trời nữa.
“Chỉ có như vậy?” Kha Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Tiểu Cửu đang muốn nói đúng vậy nhưng bị Kha Nguyệt nhìn cho đến nỗi lông tơ khắp người dựng hết cả lên liền lắp bắp: “Là…là còn có…chuyện khác nữa ạ!” Chủ mẫu thật đáng sợ, đừng tưởng bình thường thấy chủ mẫu hòa đồng vui vẻ, nhưng không ngờ lúc người nghiêm túc lên lại đáng sợ như vậy.
“Chủ thượng là muốn thuộc hạ điều tra Tiên Các.” Tiểu Cửu nói, thật ra chuyện này chủ thượng cũng không có ý định giấu diếm chủ mẫu.
“Tiên Các sao? Huynh ấy cũng muốn điều tra Tiên Các?”
“Vâng. Tiên Các này bề ngoài là một đám người thanh khiết không nhiễm bụi trần, luôn nói thánh hiền nhưng bên trong thực chất là một đám ngụy quân tử. Thuộc hạ đã cho điều tra và biết được Tiên Các luôn âm thầm bắt người dân về để thử nghiệm một loại thuốc.” Tiểu Cửu tiếp tục nói.
“Thuốc sao?” Vĩ Kỳ lên tiếng, Tiên Các này cũng thật là càn quấy.
“Đúng vậy, nhưng ta chỉ mới tra được đến đó. Cũng không biết thuốc đó là thuốc gì, uống vào sẽ như thế nào.” Tiểu Cửu ủ rũ nói.
“Sao các ngươi không cài nội gián vào Tiên Các?” Vĩ Kỳ hỏi.
“Không thể, vì Tiên Các nằm ở một khu biệt lập, không thuộc phạp vi lãnh thổ của nước nào. Nơi đó có rất nhiều cạm bẫy, nếu muốn vào địa bàn của Tiên Các bắt buộc phải có người của Tiên Các dẫn đường. Nếu không dù có võ công cao đến thế nào cũng sẽ lạc đường rồi thú hoang ở đó sẽ lấy mạng hắn. Ta còn nghe nói người vào Tiên Các bị bắt uống một loại thuốc khiến cho tâm trí của người ta một lòng hướng về nơi đó.”
Kha Nguyệt trầm mặc, Tiên Các này thật sự rất thần bí. Người khắp 4 nước đều sùng bái Tiên Các, nhưng họ không biết rằng, Tiên Các mà họ sùng bái, thật ra là một đám ngụy quân tử không bằng cầm thú.
“Vậy ta và chủ tử của em hiện có chung một mục tiêu. Chúng ta coi như là đồng minh, hỗ trợ lẫn nhau. Đuợc chứ?”
Nghe câu này xong Tiểu Cửu chỉ biết cười trừ: “Tiểu thư, giờ em đã không còn là người của Thiên Điện nữa rồi. Em hiện giờ chính là người của tiểu thư.”
Kha Nguyệt ngây ngốc: “Ta sao?”
“Vâng, chủ thượng nói, nếu em bị tiểu thư phát hiện ra thân phận. Vậy thì bị khai trừ khỏi Thiên Điện. Đi theo tiểu thư làm việc.” Tiểu Cửu mặt đầy rạng rỡ nói. Cô rất vui khi được đi theo tiểu thư nha.
Khuôn mặt Kha Nguyệt giăng đầy hắc tuyến nhưng biết là mưu kế của Vương Tử Đằng thì cũng không thể đuổi Tiểu Cửu đi được: “Nhớ rõ, theo ta thì không được phép phản bội ta, em hiểu không.”
“Tiểu Cửu thề chết trung thành với tiểu thư.”
“Uk, cũng không được đem những chuyện ta làm thông báo cho Vương Tử Đằng. Em làm được chứ?” Kha Nguyệt nói thêm.
“Vâng, tiểu thư. Em xin thề sẽ không tiết lộ thông tin của tiểu thư ra ngoài.” Tiểu Cửu nói. Chủ thượng cũng nói, một khi cô đi theo chủ mẫu thì toàn tâm toàn ý đối với chủ mẫu. Và cô cùng Thiên Điện cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa, nhưng mà chỉ là tạm thời thế thôi. Về sau chủ thượng và chủ mẫu sẽ thành hôn, vậy không phải cô vẫn ở trong Thiên Điện hay sao.
Kha Nguyệt gật gật đầu nói: “Vậy được, tối nay ta có chuyện cần em giúp một tay.”
“Tiểu thư cứ việc căn dặn ạ.”
“Tối nay, e là người của Lan Thu sẽ có động tĩnh. Nhưng ta tối nay có một chút việc, cần ra ngoài giải quyết. Em cùng với người của ta phối hợp với nhau đừng để bà ta phát hiện ta không có trong phủ.” Kha Nguyệt dặn dò rồi nói kế hoạch chi tiết cho Tiểu Cửu.
Nghe xong Tiểu Cửu gật đầu nói đã hiểu. Sau đó cô cho Tiểu Cửu ra ngoài làm việc như bình thường. Để Tiểu Cửu ở trong phòng lâu như vậy chắc là mấy người kia cũng đủ nghi ngờ rồi đó nhỉ. Khóe miệng Kha Nguyệt khẽ nhếch, rồi gọi đôi bướm câu hồn ra chơi đùa. Vĩ Kỳ bên này thấy tiểu thư cười như vậy thì trong lòng rét run. Âm thầm mặc niệm cho lão bà Lan Thu kia.
****************
Đêm tối bao phủ, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng lúc này, có một bóng người nhỏ bé từ Lâm phủ nhảy ra ngoài. Men theo con đường tắt đến Lưu Ly Phường.
Ở Lưu Ly Phường vì không muốn gây sự chú ý, nên cũng đã tối đèn, chỉ có hai bóng người ngồi ở trên mái nhà, theo dõi tình hình xung quanh. Thấy có người đến, hai bóng người kia liền nhảy xuống nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ/Tiểu thư!”
Kha Nguyệt gật đầu, mặt cô lúc này đã không còn dịch dung nữa, trên trán còn có ấn ký hình trăng lưỡi liềm: “Được rồi, Tiểu Tiên muội tháo khăn che mặt cho ta xem nào.”
Linh Tiên tháo khăn che mặt. Nhìn gương mặt giống hệt gương mặt dịch dung của cô thì Kha Nguyệt gật đầu tán thưởng: “Kỹ thuật của Tiểu Nghiên càng ngày càng tiến bộ.”
“Hi hi, đa tạ tỷ tỷ đã khen.” Hàn Nghiên cười nói.
“Tiểu Tiên, em vào đấy nhớ cẩn thận, cứ tùy cơ ứng biến, có Vĩ Kỳ huynh và Tiểu Cửu bên trong,Dạ Tuyết cũng sẽ sớm đến đó, hẳn là sẽ không sao.” Kha Nguyệt nói.
“Dạ, tiểu thư yên tâm.” Linh Tiên gật đầu đảm bảo.
“Được, vậy chúng ta chia nhau ra đi thôi.”
Ba người bắt đầu chia nhau ra hành động. Linh Tiên đi về hướng của Lâm phủ còn Hàn Nghiên và Kha Nguyệt xé bỏ lớp áo đen cùng khăn che mặt. Gương mặt xinh đẹp lộ ra trong bóng tối. Y phục màu đỏ bay trong gió, Hàn Nghiên nhìn cảnh này đến ngây ngốc. Cô vẫn biết tỷ tỷ nhà cô rất xinh đẹp. Nhưng hôm nay nhìn tỷ tỷ Mặc y phục đỏ, tóc đen một nửa được búi lên theo kiểu đơn giản, cây trâm đỏ rực cố định búi tóc đó. Nửa kia buông xuống tùy ý phiêu dật, ấn ký màu đỏ trên trán kèm theo đôi mắt đen láy linh động. Đôi môi đỏ mọng khiến cho tỷ tỷ nhà cô thập phần mị hoặc, rất câu hồn người. Không chỉ có Hàn Nghiên, đám người nào đó trong bóng tối cũng kinh diễm không kém. Họ biết chủ mẫu rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại câu hồn đoạt phách đến vậy.
Thấy Hàn Nghiên nhìn mình ngây ngốc, cô búng đầu Hàn Nghiên một cái nói: “Mau đi thôi. Nhìn nữa là muộn giờ. Chốc về sẽ cho muội nhìn đủ.” Sau đó Kha Nguyệt vận khinh công đi mất. Cô vòng vèo một hồi, cắt đuôi mấy người đằng sau rồi mới đi đến nơi cô muốn đến. Theo như cô biết từ Tiểu Cửu mấy người theo sát cô kia là người của Vương Tử Đằng. Cô cũng không ngại họ theo sau chỉ là cô không muốn họ biết được hôm nay cô sẽ đến Xuân Hỉ tửu cho nên cô mới cắt đuôi bọn họ.
Hàn Nghiên cười ngượng, sau đó cũng vận khinh công theo sau Kha Nguyệt. Trong bóng đêm hai bóng dáng phiêu dật bay nhảy, khiến cho người ta có cảm giác chỉ một chút nữa họ sẽ theo gió bay mất. Hai bóng người đó hướng đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành “Xuân Hỉ tửu.”