Sáng hôm sau, Sakura khẽ cựa mình chơm chớp mắt rồi tỉnh dậy, ngáp nhẹ một cái, theo bản năng ngồi dậy nhìn sang bên cạnh. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt hoàn mỹ, đẹp tựa thần thánh. Làn mi mỏng khép lại, mái tóc đen tuyền có vài lọn không yên phận trượt xuống làn da trắng trên gương mặt hắn.
‘Ôi mẹ ơi, hắn đẹp trai quá!!! O_O’ Đây đã là lần thứ N+1 Sakura không kiềm chế nổi mà khen. Tên này công nhận là hàng cực phẩm trong cực phẩm!
Sakura không kìm được mà vươn tay gạt lọn tóc đen kia sang một bên. Vốn định thế thôi là xong, bố ai ngờ tay nàng không thoát nổi sức hấp dẫn, cứ hết chọt chọt vào má, thỉnh thoảng thấy yêu quá rồi lại nhéo một cái! (=_= Rảnh!)
Cái mặt này đúng là hại nước hại dân mà, hèn gì mà bao nhiêu thiên kim tiểu thư gục thê thảm trước hắn. Ngón tay cuối cùng quậy phá một hồi chán chê thì dừng lại trên làn môi bạc (môi mỏng).
Không biết ngoài nàng ra còn có ai từng hôn hắn nữa không? Cứ nghĩ có cảnh nữ nhân khác hôn hắn thì trong người nàng lại cảm thấy… cáu. Nàng bực bội muốn rút tay lại thì cổ tay đột nhiên bị nắm lại.
Ánh mắt đen một phát bắn lên người Sakura làm nàng giật thót mình ngồi lùi ra sau. Tay theo phản xạ rút lại nhưng cổ tay càng động thì càng bị nắm chặt, không cho nhúc nhích.
– Mới sáng sớm mà nàng đã không chịu yên ổn rồi à?
Sakura thẹn quá hoá giận, lại thêm cái suy nghĩ ban nãy kia làm nàng khó chịu không thôi, nóng nảy giật tay mình ra.
Sasuke thấy biểu hiện của Sakura có chút không bình thường, lại nhớ ban nãy tay nàng dừng lại lâu nhất trên môi mình nên với IQ 200+ đã mơ hồ đoán ra gì đó rồi. Thật không nghĩ nàng cũng có lúc trẻ con như thế này…
Nàng càng giật tay về thì hắn càng giữ chặt. Hơi dùng lực, Sasuke kéo cả tay lẫn người vào ngực. Trong khi nàng đang cáu kỉnh vì đầu bị đập đau, nóng nảy đẩy hắn ra lại bị tay hắn giữ cằm nâng lên rồi đôi môi bạc kia bất ngờ giáng xuống môi nàng, càn quét tứ phía, hút hết sạch dưỡng khí của nàng.
Đến khi mặt nàng đã đỏ ửng lên vì khó thở, hắn mới lưu luyến tách ra. Vẻ mặt hài lòng nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, ngón tay cái chạm nhẹ lên đó cười hỏi:
– Thích không?
– Thích cái đầu nhà ngươi ý! Bà nó, sao ngươi dám hôn ta?
– Thích!
Hắn trả lời như đúng rồi ý, nàng thuộc dạng gì mà để cho người khác thích làm gì thì làm như vậy! Hừ! Ngươi cứ đợi đấy!
“Phập” Sakura há mồm ngoạm ngón tay trên môi mình mà cắn, đôi mắt hung hăng trừng lên nhìn hắn với ý: “ta cắn chết ngươi”
Sasuke có hơi giật mình nhưng sau đấy lại trưng ra cái bộ mặt kiểu: “Honey, I don’t care”. Nhìn bộ dạng con mèo xù lông của nàng hắn thấy thật… đáng yêu! (Chẳng hiểu đáng yêu ở chỗ nào? Bó tay =_=’) Đau đớn trên ngón tay bị nàng cắn cứ không cánh mà bay, thay vào đó là nụ cười trên nhặt.
Phản ứng của hắn làm nàng hơi… sợ. Hắn chỉ ôn nhu nhìn nàng, còn cười khẽ mới kinh chứ! Càng nhìn nàng càng rợn tóc gáy, run run nhả ngón tay hắn ra rồi nhanh chóng chui vào sâu trong góc giường, cuộn tròn vùi mặt vào trong chăn bông. Bộ dạng này của nàng có được coi là xấu hổ không?Hắn nhìn bộ dạng nàng mới ban nãy còn hùng hổ cắn hắn thế mà bây giờ lại rúc vào trong chăn không dám nhìn hắn thế kia không khỏi cười. Đúng là chỉ có nàng mới làm cho hắn cười nổi mấy cái chuyện kiểu này.
– Muộn rồi, dậy ăn sáng đã… – hắn vừa dỗ ngọt vừa lay nàng trong chăn.
– Không đói!
– Ngoan… Không đói cũng phải dậy ăn chút gì cho có chất….
– Không thích!
Rồi, lòng kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn.
– Nếu nàng không dậy ăn thì ta sẽ ăn nàng luôn tại đây… – Vẫn giọng ôn nhu như vậy nhưng lại mang tính chất đe doạ, muốn sống thì chọn 1 trong 2.
Sakura toát mồ hôi lạnh…
————
Ở phòng ăn, Ino, Tenten và Neji vừa mới ngồi xuống bắt đầu dùng bữa, Shikamaru có việc nên phải đi từ sớm nên chỉ có 3 người ngồi xung quanh cái bàn đầu ắp sơn hào hải vị.
– Ê! Hôm qua cậu ngủ được không, Ino? – Tenten liếc cái mặt gấu trúc nhìn Ino.
– Nghĩ gì? Cả đêm bị cái tiếng cười văng từ nơi nào đó sang tra tấn thì ngủ bằng niềm tin và hy vọng chắc? – Ino uể oải trả lời.
– Chả biết hôm qua bọn họ làm cái gì nữa mà cười như điên vậy? Diễn tuồng cho nhau xem à?
– Nếu thế thật thì bọn họ phải xem lại thần kinh của mình đi. Tớ bắt đầu hối hận vì để hai người điên đến với nhau rồi đấy…
– Đúng là chỉ có những người điên mới đến được với nhau – Tenten chán đời bình luận.
– Ai điên cơ? – một giọng nói lạnh lẽo kèm theo gió mùa Đông Bắc thổi vù vù đến làm cả căn phòng đông lạnh.
Tenten run run quay đầu lại nhìn, mặt mày nàng xanh ngắt lại. Chết cha rồi, không biết huynh ấy nghe được đoạn nào rồi nữa? Lạy trời thương con không phải là hết.
(Trời: Con à, trời ghét con lắm!!!)
– Úi chà! Hoàng huynh cùng hoàng tẩu đến rồi à? Hai người lại đây ngồi dùng bữa với mọi người cho vui – Tenten nhanh chóng vận dụng kĩ thuật nịnh hót để chữa cháy.
Sakura vẫn không hề ưa cái chữ “hoàng tẩu” này tí nào, lại liếc xéo tên đáng ghét bên cạnh rồi giận dỗi đến ngồi ghế cạnh Tenten, mặc xác hắn ngồi đâu thì ngồi.
– Hai người lại choảng nhau à?
Tenten nhìn thấy hai người họ ngồi đối diện nhau, ánh mắt Sakura thì đằng đằng sát khí, còn ánh mắt Sasuke thì vẫn hết sức lãnh đạm, thậm chí còn thoang thoảng ý cười.
– Xời! Không dám… Bổn tiểu nữ thân phận thấp kém nhỏ nhoi sao dám cãi nhau với hoàng đế cao cao thượng thượng đây! – rõ ràng là khen người ta nhưng nồng nặc mùi chanh chua, mỉa mai.
‘Bắt đầu đấy…’ Ba người ngoài cuộc lại thở dài. Tại sao muốn bình yên cũng khó khăn đến thế sao?
– Rốt cuộc là lại cái chuyện gì nữa đây?- Cậu đi hỏi cái ngài “hoàng đế điện hạ” ngồi kia kìa chứ hỏi gì tớ?
Tenten lười biếng liếc mắt sang nhìn hoàng huynh mong nhận được câu trả lời nào đó nghe lọt tai.
– Ghen.
Một câu trả lời hết sức ngắn gọn nhưng đầy hàm súc, giải thích trọn gói vấn đề. Mọi người “Ồ” lên một tiếng rồi lại lắc đầu chép chép miệng nhìn Sakura đang tức đỏ mặt.
– Sakura à, ghen cũng tốt nhưng mà ghen vừa phải thôi! (Ino)
– Yên tâm là hoàng huynh không dám ba lăng nhăng ở ngoài đâu, chỉ có người ta ba lăng nhăng với huynh ấy thôi (Tenten)
Sakura không nghĩ là hắn lại thẳng thắn trả lời như thế, liền cáu gắt đặt mạnh đôi đũa xuống rồi đùng đùng bỏ đi. Còn lại Tenten và Ino ngồi bụm miệng cười, đã thành công đổ thêm dầu vào lửa, giờ mặc cho hắn muốn dỗ dành kiểu gì thì dỗ, các nàng ngồi xem kịch thôi.
Neji từ đầu đến cuối ngồi im không nói một câu nào, bắt đầu có cảm giác mình là người thừa rồi đấy…
————-
Sakura một thân nuốt một cục tức cực lớn trong cổ không biết trút đi đâu. Để giảm thiểu thiệt hại trong kinh thành, nàng đã len lén trốn ra bìa rừng ngoài thành, tha hồ mà tìm cách trút giận.
– Muội mới đi có một ngày mà sao lại thành ra nông nỗi này?
Sakura giật mình dừng hành động hành hạ tảng đá, ngoái ra sau nhìn rồi reo lên mừng rỡ:
– Sasori- nii!!!^^
– Tại sao muội lúc nào cũng chỉ nhìn thấy hắn thôi? Chẳng lẽ ta đây là người vô hình? – Deidara bất mãn dựa cây nói.
– Dạ, muội không dám! Ai bảo huynh có sức hấp dẫn quá thấp!
– Muội thế này là đang xúc phạm danh dự của một thằng đàn ông đấy… Nhìn ta rõ ràng đẹp trai thế này cơ mà! – vừa nói hắn vừa hất hất mái tóc vàng làm vẻ cuốn hút nhưng nó lại chỉ làm Sakura tởm hơn thôi.
– Thôi muội xin huynh bình thường lại cái… Mà hai người đến đây làm gì? Muội tưởng hai người phải đi làm nhiệm vụ?
– À… Kể từ cái hôm muội đột nhiên chạy theo zai bỏ bọn huynh ở lại mà không thông báo một tiếng thì bọn huynh bị Konan và Yahiko hành cho tới sống tới chết vì không trông nom muội kĩ. May mà còn tìm được muội đấy chứ không có khi bọn ta bị Konan ướp xác cũng nên…. – Deidara vừa kể vừa nhớ lại bộ mặt thần chết của Konan mà hãi.
Nàng nghe vậy thì thấy áy náy không thôi, lại hại mọi người lo lắng rồi.
– Chết thật! Hôm đấy muội quên béng mất! Bây giờ muội muốn đi gặp tỷ tỷ và mọi người nói chuyện một chút, được không?
– Ở! Đằng nào bọn họ cũng đang rảnh… Nhanh đi thôi, Konan nói là nếu 1 tiếng nữa không đưa muội về thì bọn ta sẽ bị băm thịt nấu canh cho bữa tối đấy….
Sakura nghe vậy chỉ biết cười khổ, nàng không nghĩ tỷ tỷ lại đáng sợ đến vậy.
————–Buổi đêm, Sakura tung tăng đi về thành, tinh thần cực kì sảng khoái, vui vẻ, vừa đi vừa cười không khác gì con… (tự kỉ)
Khi về đến bìa rừng ngoại thành thì nàng mới để ý khắp cả khu rừng đều xuất hiện những đốm lửa đỏ di chuyển trong bóng tối. Lập tức mặt nàng từ hồng thành trắng, núp vội vào sau tảng đá run sợ nghĩ.
‘Mẹ ơi, chẳng lẽ là ma trơi? Bà nó, kiểu này thì về bằng niềm à?’
Dù đã không ít lần trải nghiệm cảm giác ma ở ngay sau lưng vẫy tay “chào” mình nhưng nàng vẫn thấy chết khiếp mấy cái này! Hơn nữa mọi lần nàng đều chơi theo hội, lần này có mỗi một mình “tự túc là hạnh phúc” chơi với cả một rừng ma thế này, bố ai mà chơi nổi!
Đang ngồi run run cắn móng tay tính cách chạy an toàn nhất mà vẫn đảm bảo linh hồn còn nguyên trong người thì xa xa trong rừng có thanh âm lạnh lẽo mà quen quen truyền đến.
– Tìm thấy gì không?
– Khởi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa tìm thấy gì ạ… – quân lính vừa nói vừa rét run khi cảm thấy nhiệt độ không khí đột ngột lao vù vù xuống.
Hiển nhiên nghe xong câu trả lời này hắn cực tức, cực kỳ tức, gầm lớn:
– Tiếp tục tìm nàng cho ta! Tìm không thấy các ngươi cũng đừng mơ toàn mạng!
Toàn bộ quân lính nghe xong sợ xanh mặt cuống cuồng tản ra tìm tiếp, mở rộng phạm vi ra ngoài rừng, tức là cũng sắp đến chỗ nàng rồi.
Người nàng nấp sau tảng đá bất giác run cầm cập. “Nàng” ở đây không phải là nàng đấy chứ? Nếu thế thật thì nàng…. Ực! Nghĩ đến kết cục bi thảm phía trước nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đột nhiên, trong một phút ngây thơ trẩu tre mà nàng nghĩ rằng nếu mình ra nhận tội thì sẽ được hưởng khoan hồng chăng? (Mơ đi cưng)
– Sakura, nếu để ta tìm ra nàng thì nàng chết với ta – Thanh âm không che giấu sự tức giận cực đại lọt đến tai nàng, lại còn có tiếng chân ngựa đang đến gần nữa.
‘Téo teo tèo’ Vâng, nàng trẻ trâu với ai thế này, bây giờ mà ra thì khẳng định mãi mãi không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa… Haizzz… Đành vì cuộc sống tràn ngập ánh nắng ngày mai, nàng đi di cư đến chỗ Akatsuki lánh nạn vài hôm vậy….
Sakura lại một lần nữa ngây thơ đến ngu ngơ cho rằng nàng chỉ cần dùng thuật tàng hình thôi là có thể thoát êm gọn nhẹ. Ai ngờ, đời không như mơ, nàng vừa mới nhấc tay lên thi triển thuật thì cổ tay liền bị nắm chặt.
‘Tèo…. Tèo téo teo…. Téo teo tèo… Tèo…’ Đây là nhạc chia buồn Inner tốt bụng hát tặng nàng.
Sakura vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầu hàn khí của hắn quét trên người nàng, người run càng thêm mạng. Có thể là nàng quá sợ, không dám nhìn vào mắt hắn quá 3 giây nên không nhận thấy lo lắng, ưu thương tràn trong mắt hắn, ẩn dưới cái tức giận, lạnh lùng kia.
– Ơ hơ hơ…. Đ…êm khuya…uya Ch… Chàng… Làm gì…ở đây vậy? – nàng cười gượng gạo nhìn hắn, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.
Im lặng.
Hắn một chữ cũng không nói, chỉ lạnh nhạt lôi nàng dậy rồi kéo đi, hạ lệnh thu quân về thành, phân phó người đem một con ngựa khác đến cho nàng rồi mặc nàng ngô nghê đứng cạnh con ngựa khó hiểu, leo lên cưới hắc mã về. Trước khi đi, hắc mã còn đặc biệt “ban tặng” cho nàng cái nhìn đầy thương cảm……..
– SAKURAAA….
Sakura vừa mới xuống ngựa được 5 tíc tắc thì đã bị một cục bông vồ lấy ôm chặt đến tắc thở, hét cho nàng thủng màng nhĩ.
– Ten…ten… Tớ kh… không th…ở… nổi… – mặt nàng tím ngắt lại vì thiếu oxi, nói không ra hơi…
– À… Xin lỗi nha!!! – Tenten thấy mặt cà tím của nàng thì vội buông ra, cười cười lấy lệ.
Tenten vừa mới buông ra, Sakura dùng cả tai mắt mũi miệng, “nhét” không khí vào để thở. Lần đâu tiên nàng muốn nói với nó rằng: “không khí, tao yêu mày”
Trong khi nàng thở, Tenten vẫn không ngừng diễn thuyết.
-….Zời ơi là zời, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không mới thèm vác mặt về? Đi chơi thì cũng phải chú ý đến thời gian chứ… Haizzzz… Chẳng bù với tớ, ngày xưa đi đâu cũng 5 giờ tối là có mặt ở phòng…
Sakura nhìn Tenten với ánh mắt: “thôi đi, làm như tớ không biết thành tích xuất chúng của cậu ý”
– E hèm… Ừ thì có vài lần về muộn muộn chút…
– Được rồi! Rất nhiều lần về muộn!!! – Thật không chịu nổi cái mặt này của Sakura…
– Thế tớ về muộn có làm sao đâu mà “hắn” phải cáu? Tên này đổi tính đàn bà khi nào vậy?
– Cậu nói thế không đúng đâu Sakura… – Ino chen ngang vào nói – Nếu “hắn” không lo cho cậu thì đã không cần phải cáu làm gì rồi.
– Làm sao cậu biết là hắn “lo” cho tớ?
– Chỉ bằng hắn điều động cả đội quân đi tìm cậu từ chiều đến giờ.
Nghe Ino nói mà nàng có chút giật mình. Hắn… Điều cả đội quân đi tìm một mình nàng á? Đây có được gọi là điên thái quá không? Mặc dù nàng có hơi bất mãn với hành động của hắn nhưng trong lòng không tránh khỏi ngọt ngào, cảm giác cứ sương sướng kiểu gì ý!
– Hình như tớ thấy hắn đang ở trong thư phòng đấy… – ý định của Ino quá rõ ràng, muốn nàng đi tìm hắn xin lỗi chứ còn sao nữa.
– Ừ ừ… Xin lỗi hai người, tớ đi có việc một chút… – Sakura làm sao mà không hiểu ý của Ino chứ. Ít nhiều gì cũng chơi với nhau một thời gian rồi, không hiểu ý này mới là có vấn đề.
Sakura nhanh tìm đường lên thư phòng, tính sẽ dùng mỹ nhân kế để xin lỗi, khả năng thành công là 50/50.
“Cộc cộc cộc” Gõ cửa lần một – không ai trả lời.
“Cộc cộc cộc” Gõ cửa lần hai – vẫn không ai trả lời.
“Cộc cộc cộc” Gõ cửa lần ba – nghĩ gì mà có người trả lời.
Cảm thấy một sự khinh bỉ không hề nhẹ, trán nàng đã nổi đầy gân xanh, trực tiếp đẩy cửa vào. Nhìn thấy người thờ ơ ngồi trên kia nàng không nhịn được cáu giận. Này nhớ, nói cho mà biết, nàng đây có thể bơ người ta nhưng người ta tuyệt đối không thể cho nàng ăn quả bơ. Nếu không phải lần này 100 phần là nàng sai thì hắn cứ liệu đấy!
Còn về phần Sasuke, không buồn liếc mắt cũng biết là ai, ngoài nàng và một số người không biết trời cao đất dày nữa ra, còn ai dám đạp cửa như thế với hắn. Hắn chỉ lạnh nhạt gập quyển tấu chương đang xem dở lại, bước đến bàn trà ung dung ngồi xuống ghế bành thưởng trà thượng hạng, chờ xem nàng định làm gì.
Sakura thu lại bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người ta, thay vào đó là vẻ thỏ con mắc lỗi, mon men lại gần hắn.
– Ừm… Chuyện hôm nay…. Cho ta xin lỗi… Là ta sai…. Ta không nên đi chơi về muộn như vậy….
-….
– Chàng… Tha thứ cho ta chứ?
-…. Nàng nói thử xem… – cuối cùng hắn cũng chịu mở lời.
– Tha chứ…. Đương nhiên là tha – Sakura cười gật gật đầu, dẻo mỏ tung hắn lên 9 tầng mây – Chàng là một vị vua anh minh, độ lượng, bao dung, luôn vì dân vì nước, là người tốt nhất trong tất cả những người xuất sắc nhất nha!!!
– Ha ha… Nếu ta nhớ không nhầm thì ta đã từng bảo nàng rằng ta là một người nhỏ mọn thì phải?
– Thế à? Sao ta không nhớ nhỉ? Chắc là chàng nhớ nhầm rồi! Ha ha… – nàng có ngoạc miệng ra mà cười cho có, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán.
‘Bà nó! Vụ đấy từ đời nào rồi mà sao hắn vẫn nhớ?’
– Có cần ta nhắc lại cho nàng không? – hắn cười tà mị liếc mắt về phía nàng.
– Hơ hơ… Thôi khỏi! – lúc này không nên dây dưa lằng nhằng gì ở đây kẻo người khổ lại là nàng chứ ai -> chuồn.
Sakura quay người cắm đầu cắm cổ phi ra ngoài, thế nào một bước còn chưa nổi thì đằng sau eo bị một cánh tay vững chắc ôm lấy. Tay còn lại nhanh chóng xoay người nàng lại đối diện với hắn. Trong lúc nàng còn đang sững sờ thì người kia đã chuẩn xác hạ môi xuống khoá chặt môi nàng. Khác với nụ hôn những lần trước, lần này gắn hung hắn cắn mút môi nàng, hại đôi môi nàng vừa sưng vừa đau.
‘Hức hức, tên khốn! Ngươi cứ đợi đấy!’ Không nói được nàng chỉ còn nước vừa khóc vừa chửi thầm trong lòng mà thôi.
Còn hắn dù đang “hôn” nàng cũng biết rõ lúc này nàng ức chế đến thế nào, vẻ mặt càng thêm đắc ý. Đau đớn lần này mong là nàng đã có bài học nhớ đời