– I… Ino? Kakashi – sensei???
– Ya! Lâu rồi không gặp, mấy đứa khoẻ chứ? – Kakashi cười híp mắt giơ tay chào.
Nhưng có người không tin vào thị lực của mình, dụi dụi hai mắt tự than với bản thân.
– Chắc mình bị đui nặng rồi chứ cái ông già chuyên đọc chuyện không phù hợp với thiếu nhi đó giờ này đang tung tăng ở sa mạc nào đó ăn chơi hưởng lạc rồi cũng nên. Haizzz… Chắc dạo này căng thẳng quá đâm ra hoa mắt rồi…
Kakashi nghe xong chỉ biết cười khổ nhìn Tenten đau lòng hỏi:
– Em nghĩ ta thậm tệ đến thế sao? Đất nước gặp nguy mà ta còn có tâm trạng ăn chơi tơi bời được chắc?
– Lại chẳng không! – nàng phũ phàng trả lời – Mà em không hiểu nổi cái cuốn sách 18+ đó có gì hay mà thấy cứ dán mắt 24/7 vào? Đúng là hỏng cả một thế hệ!
– Thứ nhất, đấy không phải sách 18+, tên nó là “Thiên đường tung tăng” và thầy phải khổ sở lắm mới mua trước được cả bộ đấy. Thứ hai, đây là một cuốn sách rất ý nghĩa dạy cho ta rất nhiều bài học cuộc sống! – ông tận tình giảng giải nghe như giảng đạo.
– Vâng, dạy bài học về cách rình trộm ở nhà tắm nữ – nàng khoanh tay bĩu mỗi đáp.
– Rình nhà tắm nữ để không bị phát hiện cũng là một kĩ thuật đấy! ^^
Mọi người chán không buồn nói, chỉ lắc đầu phục sức ảnh hưởng của cuốn sách kia, càng bội phục trước cái lão tác giả này. Phải gọi lão là dê cụ dê kị chứ! Đúng là càng già càng chơi…
– Mấy người làm ơn trật tự cái! Có thể nói sang vấn đề khác không? Bà đây không lặn lội đường xa cưỡi ngựa đến móp mông chỉ để nghe bình luận về sách “không lành mạnh” đâu nhé! – Ino có hơi cáu. Thật không hiểu nổi đàn ông hiện nay nữa.
Nghe Ino nhắc, Tenten mới quay lại chủ đề.
– Mà sao tự nhiên hai người đến đây? Có chuyện gì sao? Muốn tìm hoàng huynh à?
– Tất nhiên là có chuyện mới đến cái tên đáng chết kia! Nhưng mà chuyện bây giờ chưa nói được, sau này sẽ biết – Ino úp úp mở mở nói, càng làm Tenten tò mò.
– Chuyện có quan trọng lắm không? Có phải là về Sakura không? – Mặt Tenten lộ vẻ lo lắng. Khả năng cao tìm huynh ấy chắc chắn có chuyện gì về Sakura, vừa hay nàng cũng vậy.
Câu cuối của Sakura làm cả Ino và Kakashi hơi khựng lại một chút nhưng cũng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng nặn ra nụ cười vỗ vai trấn an cô bạn, cười nói:
– Yên tâm, chuyện này cũng không quan trọng lắm, có một chút liên quan tới cậu ấy thôi. Tóm lại là không đáng ngại đâu.
Ino cũng rất tinh mắt nhìn thấy Tenten định mở miệng hỏi lại nên liền đổi chủ đề.
– Vậy hai người vội vã đến tìm tên kia làm gì?
– Phải đến đó mới nói được nhưng tin tớ đi, chuyện lần này rất nghiêm trọng đó. Bây giờ chúng ta tiếp tục hành trình thôi. E rằng nán lâu ở đây không an toàn đâu.
Lời nàng nói rất phải, nếu kẻ địch đã chuẩn bị kĩ càng như vậy thì chắc chắn đã hạ quyết tâm giết bọn họ. Nên nhân lúc chúng vừa rút lui để chuẩn bị lực lượng thì mình nên tiếp tục hành trình.- Chúng ta đi thôi!
———–
Tại chiến trường, tiếng binh đao va chạm như lời mời gọi của Thần chết, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Khung cảnh điêu toàn, loạn lạc, âm u không khác gì nghĩa trang.
Mấy ngày này tình hình chiến sự hai bên không có tiến triển gì cả. Nhưng mà cứ đều đều thế này thì không ổn chút nào, chỉ tổ thiệt hại người hai bên thôi.
Từ trước đến giờ có những lúc giao chiến suốt hàng tháng trời hắn cũng không thấy mệt, nhưng bây giờ mới có gần tháng thôi hắn dường như tinh thần lẫn sức lực của hắn đã bị vắt kiệt. Người hại hắn thành ra bây giờ cũng chính là động lực cho hắn sống qua ngày, là nàng. Nhưng mà hắn biết mong chờ gì chứ, không phải chính hắn xua đuổi nàng đi sao? Kể từ sau khi nàng biến mất, hắn đã phái người khắp nơi bí mật tìm tung tích của nàng nhưng không thu được gì, cứ như là nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Điều hắn vẫn luôn lo sợ nhất chính là nàng trong một phút lầm lỡ mà nghĩ quẩn, hay nàng lại như trước, vì đau lòng mà làm khổ mình…
Trên nét mặt của hắn lúc này chỉ có u buồn, mệt mỏi, bi thương.
– Đã mệt rồi thì đừng có cố làm việc nữa… – Shikamaru bỗng nhiên vén màn đi vào trong thì thấy ngay cái mặt u sầu của hắn, khuyên vài câu – Cậu nên đi nghỉ chút đi, cũng không còn sớm nữa…
– Tình hình nguy cấp hiện nay tôi còn có thể nghỉ sao? Về đi! – hắn thu lại hết mệt mỏi, buồn bã trên mặt, lại cắm đầu làm việc tiếp.
– Giờ này cậu nghỉ một chút cũng không chết ai đâu, nhưng cậu mà chết vì mệt thì chúng tôi coi như xác định. Huống hồ còn có tôi ở đây để làm cảnh chắc!
Hắn lờ đi coi như không nghe thấy gì, coi người kia là không khí. Làm gì mà đến nỗi chết vì mệt chứ, nghĩ hắn là ai?
Shikamaru khuyên không được, nói đạo lí cũng không được, cuối cùng phải dùng đến cách này.
– Cậu như vậy, cô ấy sẽ lo đấy…
Hắn dĩ nhiên biết cô ấy là ai, ánh mắt lại rũ xuống. Đúng rồi, trước đây mỗi lần hắn thức đêm làm việc, nàng đều tức giận ầm ĩ mắng hắn không biết lo cho sức khoẻ, năm lần bảy lượt dọa đốt tấu chương, phóng hoả thiêu trụi ngự thư phòng rồi lôi hắn về nghỉ. Lúc đó ai cũng không khó để nhận ra là nàng quan tâm hắn, còn bây giờ thì sao? Nàng hận hắn còn không hết, làm gì có chuyện lo lắng cho hắn chứ?
– Sẽ không đâu…
Miệng nở nụ cười chua xót, giễu cợt thực tại nhưng vẫn chịu buông bút đứng lên ra ngoài. Bây giờ hắn ra ngoài đi dạo hít thở không khí hy vọng có thể giúp đầu óc khuây khoả đôi chút.
Thời tiết ban đêm vào mùa thu tương đối lạnh, từng cơn gió heo may lạnh lẽo thổi vù vù, tiếng lá rụng rơi xào xạc trải trên đường. Rừng đêm trông âm u, ghê rợn đến lạ thường. Thế nhưng điều kỳ lạ là ở giữa thời tiết rét buốt, ở cái nơi hiu quạnh này lại có một cây hoa anh đào sừng sững mọc lên, xanh tốt lạ thường. Nhưng lạ hơn nữa là cả cây chỉ toàn là lá màu xanh và có độc một bông hoa anh đào mới chớm nở. Thật khó tin, rõ ràng là rất khoẻ nhưng sao lại có mỗi một bông hoa?Nhìn bông hoa anh đào, một hình bóng quen thuộc lại lần nữa phủ hết tâm trí hắn. Khẽ đưa tay chạm nhẹ lên cánh hoa mỏng manh, không kìm nổi mong nhớ tới nàng, bật nhẹ ra tên gọi của người con gái đó:
– Sakura…
Bỗng nhiên từ trong bụi cây xa xa phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của hắn. Vội thu tay về, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng như cũ, cất giọng nguy hiểm hỏi:
– Kẻ nào?
Con mắt đã chuyển sang màu huyết sắc, Sharingan nhưng tuyệt nhiên không thấy bất cứ ai. Đến khi hắn tưởng rằng là mình nghe nhầm thì một bóng hình vụt quá làm hắn sững người trợn to mắt, đôi chân theo bản năng lập tức đuổi theo.
Bóng đen đó biết rằng mình đã bị phát hiện và đang bị truy đuổi liền dùng hết sức lướt nhanh như gió luồn lách qua cây cối cố ý làm mất dấu. Nhưng cho dù có nhanh thế nào cũng không thoát khỏi tầm mắt người kia.
Nàng càng cố tránh hắn hắn càng phải đuổi cho bằng được. Dù chỉ trong vài tíc tắc ngắn ngủi hắn cũng có thể nhận ra được dáng người kia, lại thêm mái tóc hồng phấn lướt qua càng thêm chắc chắn rằng đó là ai…
– Sakura!!! Nàng lập tức dừng lại ngay!!!
Nghe được tên gọi, Sakura có thoáng giật mình. Làm sao hắn có thể nhận ra, nàng chạy nhanh thế cơ mà? Chẳng quan trọng, bây giờ bảo nàng dừng lại á, đừng mơ!
Sức lực được dồn hết xuống chân, phóng nhanh hơn trước rất nhiều. Tiếc là người đằng sau cũng không chịu thua kém gì, khoảng cách không hề tăng, trái lại còn có nguy cơ giảm, hắn đã đuổi đến sát nàng.
– Ta sẽ không để nàng thoát đâu! – hắn gầm lên tức giận, người đã đến sao có thể dễ dàng để tuột mất được. Hắn sẽ không tỏ ra ăn hại như trước mà để nàng chạy mất, rời xa hắn. Có biết trong khoảng thời gian vừa qua hắn sống khổ sở thế nào không?
Không biết, nàng đâu biết được trong thời gian đó hắn rất, rất rất nhớ nàng. Lúc này đầu óc Sakura đã bị tiêm nhiễm biết bao nhiêu điều giả dối, vì vậy, nàng một mực cho rằng uý hắn là nàng đừng mơ thoát tội giết người kia, phải quay về chịu tội… Trái tim đã nguội lạnh từ lâu nay càng thêm lạnh lẽo, tan nát. Sau chừng đấy ngày gặp lại mà điều đầu tiên hắn muốn nói là thế sao? Thật đáng thất vọng!
Cuộc đuổi bắt này vốn đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tốt nhất nên kết thúc thôi. Chân chuyển hướng lao thẳng tới vực thẳm phía trước.
Con mắt của Sasuke trợn to kinh hãi khi thấy nàng không ngần ngại lao thẳng xuống vực thẳm đen tối sâu không đáy. Bản thân hắn cũng không hề sợ hãi mà dừng chân, thậm chí còn chạy nhanh hơn muốn lao xuống vực.
Nhưng ngay lúc chân đã sắp rời khỏi vách thì đột nhiên hắn khựng lại, toàn thân không thể nhúc nhích được nữa.
– Buông ra! – hắn giận dữ thét lên. Chỉ thiếu chút nữa là hắn có thể xuống theo nàng rồi, tại sao lại có kẻ dám cản.
– Cậu bị điên à? Tự nhiên vì đuổi theo một kẻ lạ mà lao xuống vực, chán sống rồi à? – Shikamaru bực mình lên tiếng. May mà đến kịp, nếu không ai biết giờ này hắn tan xương nát thịt chỗ nào rồi.
Vậy mà có kẻ lại không cảm kích mà quát vào mặt hắn không thương tiếc.
– Cậu im đi!!! Nàng ấy không phải là kẻ xa lạ. Đó là Sa…
– Cậu tỉnh táo lại chút đi! Cậu nghĩ hiện giờ người đó hận cậu như vậy còn có thể ngu hơn được không mà chạy đến đây? Khác quái nào nộp mạng cho cọp!
Sasuke sững người lại. Cũng đúng, với tính cách của nàng thì sẽ không hơi đâu mà chạy đến đây. Có lẽ hiện giờ nàng mong hắn chết đi còn chẳng kịp. Người ban nãy có khi là kẻ cải trang đến đây hoặc hắn nhìn nhầm thôi!
Thấy mặt Sasuke đã quay lại vẻ điềm tĩnh thì Shikamaru mới giải thuật trói bóng, xoay lưng bước về, trả lại không gian cho hắn. Có lẽ do Sasuke không để ý nên đã không thấy được vẻ mặt băn khoăn, hai hàng lông mày nhíu chặt của Shikamaru.
Không bao lâu sau khi hai người đã rời đi xa, từ bóng tối dưới khe vực, một thân ảnh vụt lên trên mặt đất. Đôi mắt đỏ phủ một tầng u buồn nhìn về phía sâu trong khu rừng, mái tóc hồng theo động tác cúi đầu mà rũ xuống, che khuất một phần khuôn mặt.
– Muội không nên đến đó…
Một giọng nam trầm đều đều sau lưng nàng vang lên. Sakura hơi giật mình, lặng lẽ quay lưng lại đối diện với người đó.
Dưới ánh sáng yếu ớt của trăng, một bóng hình nam nhân hiện lên, mái tóc ngắn và đôi mắt đỏ, người khoác một chiếc áo choàng đen dài chùm chân cao cổ, trên áo có họa tiết là vài đám mây màu đỏ.
– Mọi người rất lo cho muội…
– Xin lỗi, ta không nghĩ mình lại bị phát hiện… – nàng cúi đầu buồn buồn nói…
Như thấu hiểu suy nghĩ của Sakura, Sasori thở nhẹ khuyên…
– Nếu hắn đã không coi trọng muội, muội cũng không việc gì phải nhớ nhung hắn làm gì.
Không nghĩ là tâm tư của mình lại dễ đoán đến thế, mà sao nàng một chút cũng không hiểu mình. Nàng… Nhớ hắn sao? Không thể nào, chắc chắn không bao giờ có chuyện đó, hãy tự nhớ lại những gì hắn từng làm với mình xem.
Dường như quá khứ kia đã trở thành bài học nhắc nhở nàng mỗi phút yếu lòng mà nhớ tới kẻ phụ bạc kia. Giữa nàng và hắn chỉ có thể có “hận” chứ không có “yêu”.
Sự biến đổi phức tạp của Sakura đã lọt hết vào mắt Sasori, hắn cũng không muốn làm khó muội nữa nên xoay người lại nhắc.
– Đi thôi, để Konan lo quá không tốt đâu!
– Ừm! – Sakura gật đầu đi theo Sasori về căn cứ.
———–
Tại cổng doanh trại.
4 con người cưỡi ngựa đến nơi này không khỏi thở phào.
– Cuối cùng cũng đến rồi! – Tenten than nhưng trên mặt không giấu được vẻ tươi cười.
Đôi mắt nâu nhìn lên bầu trời đen như mực, bàn tay nắm chặt dây cương.
‘Đợi tớ nhé, Sakura. Tớ nhất định sẽ trả lại công đạo cho cậu’
Nhưng cho dù công đạo có được trả thì cũng đã quá muộn để thay đổi mọi chuyện. Cái gì đã xảy ra trong quá khứ thì vẫn sẽ không đổi, còn cái gì sẽ xảy ra thì cũng sẽ phải xảy ra, tuân theo định mệnh sắp xếp.
*Note: hình ảnh trên chỉ mang tính chất minh hoạ.