[SasuSaku] Our Destiny

Chương 36: Kết thúc của một khởi đầu



Trong căn cứ ngầm dưới lòng đất, dưới ánh đèn đuốc mập mờ, 10 người đang vừa đi đi lại lại vừa ngồi trên ghế, hết than thẩm rồi đến thở dài. Cho đến khi cánh cửa mở ra…

– Tôi về rồi – Sasori bước vào, lập tức bị mọi người vây quanh hỏi rối rít.

– Có tìm thấy con bé đâu không?

– Nó có làm sao không?

– Có bị thương ở đâu không?

…..

Đến khi Sasori nghẹt thở rồi thì Sakura mới thèm bước vào, làm mặt tội lỗi, lí nhí nói…

– Muội về rồi…

– Haizzz… Thật là…. Sao bây giờ mới về? – Konan lại gần than thở.

– Hại mọi người mất ngủ một đêm. – Deidara làu bàu, vừa nói vừa ngáp chảy nước mắt.

– Tại sau muội cứ có thói quen bỏ đi không để lại tin nhắn thế? Viết một cái tin có khó lắm đâu! (Hidan)

……

Có vẻ như là mọi người đã vì nàng mà lo lắng hơi quá rồi. Mà không chắc là hơi đâu, nếu 5 phút nữa mà không có ai về thì chắc bọn họ san bằng cả cái khu rừng này để tìm người mất. Sakura có chút hối hận vì đã bỏ đi như vậy, nhưng mà cũng vui vui vì đã có người lo lắng cho mình. Cái cảm giác này được gọi là gì nhỉ! Đúng rồi, là cảm giá gia đình, rất lâu rồi nàng mới lại được cảm nhận nó. Nghe người ta lải nhải tụng kinh mà nàng vẫn thấy vui.

– Thôi, người cũng đã về rồi, mọi người than thở cũng đủ rồi đấy! – Itachi này giờ nghe tụng kinh hơi khó chịu nên đứng dậy nhắc.

– À đúng rồi, mà muội đi đâu đấy? – Deidara hồn nhiên hỏi.

Lại nhắc đến vấn đề này, ánh mắt nang lại trầm xuống, cảm giác vui vẻ cũng dần tan biến.

Mọi người đều hiểu ngay đây là vấn đề tế nhị không nên nhắc, nhưng mà vẫn có thằng ngu nào đó không hiểu.

– Rốt cuộc là vấn đề g… Oái!

“RẦM”

Deidara chưa kịp nói xong thì ăn nguyên quả đấm của Hidan phóng đến, bay lộn vài vòng rồi đập vào tường bất tỉnh nhân sự.

‘Thằng ngu’ Bọn họ chửi thầm trong lòng.

– Cũng muộn rồi, muội đi nghỉ đi, Sakura – Konan vội đổi chủ đề khi thấy tâm trạng của Sakura càng ngày càng tệ.

– Ừm…

Nàng rất hiểu tâm ý của chị nên lặng lẽ đi theo Konan về phòng ngủ, trong phòng sinh hoạt chung chỉ còn lại hội con trai.

– Lại đi tìm thằng oắt đó à? – Kisame đánh mắt hỏi Sasori.

– Ừ! Lần này còn bị phát hiện rồi bị nó đuổi theo nữa cơ…

– Thế có bị bắt không? (Hidan)

– Tất nhiên là không. Lúc hắn chuẩn bị nhảy xuống vực theo Sakura thì bị người khác giữ lại rồi sau đó hai người đấy nói gì đó rồi đi về. Do đứng ở xa nên tôi không nghe nhìn rõ – Sasori tóm tắt lại cho mọi người nghe.Nghe xong tự nhiên ai nấy trầm hẳn xuống nghĩ ngợi gì gì đó. Căn phòng lại rơi vào im lặng, mỗi người đều thắc mắc đúng một câu.

Cuối cùng Zetsu đánh tiếng hỏi, mong giải đáp nỗi lòng mọi người.

– Thế nếu không có ai giữ thì hắn có định nhảy theo không?

Lập tức mọi con mắt bắn về phía Itachi, nãy giờ im lặng tựa lưng đứng góc phòng.

– Nhìn gì? – Itachi lạnh giọng lên tiếng, không ai thích mình cứ bị nhìn chằm chằm như vậy.

– Biết rồi còn hỏi. Cậu chắc biết rõ thằng nhóc đấy nhất, phải không? – Kisame nói, càng làm áp lực từ mọi người rơi lên người Itachi nặng hơn.

Kisame, mọi người có mặt trong căn phòng này tất nhiên là biết rõ, rất rõ là đằng khác quan hệ của Itachi với “thằng oắt” kia như thế nào. Có lẽ câu hỏi này chỉ Itachi mới trả lời được.

Trước mong chờ của 9 người kia, hắn nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ.

Chà… Nếu như là trước đây thì chắc chắn câu trả lời sẽ là không. Tính cách của nó hắn còn lạ gì, tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân xa lạ mà không cần mạng. Đối với nó mà nói thì từ sau khi biến cố 10 năm trước đó xảy ra, thứ duy nhất nó quan tâm là sự nghiệp phục hưng đất nước và báo thù. Nhưng mà kể từ khi Thánh nữ xuất hiện thì không thiếu tin đồn nó rất sủng Sakura, một mực yêu chiều. Itachi cũng đã suýt tin là Sasuke đã thay đổi, nhận thức được tình yêu. Tiếc là…. Mọi chuyện lại quay ngược 180°, đi đến bi kịch ngày hôm nay, hắn không ngờ hoàng đệ lại đối xử như vậy với Sakura.

Sasuke là hoàng đệ của hắn, Sakura cũng như là muội muội của hắn, cả hai hắn đều thương như nhau, không phân biệt đối xử.

– Không, nó sẽ không nhảy xuống đâu – Itachi nhàn nhạt mở miệng.

Câu trả lời tuy nằm trong dự đoán của mọi người nhưng nghe xong ai cũng thấy cáu.

– Tôi biết ngay mà! Cái thằng khốn nạn…  – Hidan nghiến răng kèn kẹt quát.

– Sao trên đời lại có loại người này cơ chứ? Thật là sự sỉ nhục cho nam nhân chúng ta mà… – Kisame nhịn không nổi cục tức.

– Tại sao muội muội thân yêu của chúng ta lại phải khổ sở hao tổn tâm tư vì loại người này? (Sasori)

– Đúng đấy, Tobi thấy thật thương cảm cho Sakura- chan mà!!!

– Zetsu muốn giết người!!!

– Giết đã là gì, phải tra tấn nó thật dã man tàn bạo vô nhân đạo, trả thù thay cho con bé!!! – Hidan bắt đầu tưởng tượng ra các cách tra tấn hành hạ sống không bằng chết.

…….

Ngược lại với sự nóng nảy của mấy người trẩu tre đang gầm rú kia, vẫn còn người đang rất tỉnh táo mà suy nghĩ sâu xa.

Nhưng mà bị bọn kia gầm bên tai thì sao mà nghĩ thông suốt được. Sự chịu đựng đã đi đến giới hạn, Nagato, Sasori, Yahiko gằn giọng phẫn nộ quát lớn:

– Mấy người đừng có làm ầm lên nữa, trật tự đi!!! – Tại sao tổ chức sát thủ số một hạ giới lai toàn mấy thằng đàn bà như thế này?Bị quát thế rồi mà vẫn có thằng không biết điều ngậm miệng. Sakura đã không lên tiếng gì rồi thì chí ít bọn họ phải làm đúng bổn phận của một người anh trai kết nghĩa.

– Im là im thế nào được! Cái thằng bại hoại, khốn nạn đấy!!! Đúng l….

“RẦM”

Thêm một thằng không biết thân biết phận chọc tức ngài thủ lĩnh đại ca, bị ngài cho ăn nguyên một đấm vào chính giữa mặt, lực đạo không nhẹ nhưng cũng không quá mạnh, đủ để bay từ đầu phòng tới cuối phòng. Và thế là Hidan nhập hội với Deidara, hội hôn tường.

Những người còn lại nhìn Hidan làm gương mà toát mồ hôi lạnh, biết điều ngậm miệng lại. Chọc tức ngài thủ lĩnh thì coi như các cmn định.

Hài lòng với kết quả của mình, Yahiko phũ phàng phủi tay, nghiêm khắc cảnh cáo.

– Lần sao mà còn oang oang cái mồm nữa thì cứ nhìn Hidan mà học tập. Phòng ở đây cách âm kém, Sakura mà nghe được thì các cậu liệu thần hồn với tôi đấy! Nghe chưa?

– Rõ, đại ca! – Nhất tề dõng dạc gật đầu. Đùa à, bọn họ chưa muốn chết trẻ đâu mà cãi lời thủ lĩnh đại ca.

– Tốt lắm! Bây giờ lượn hết về phòng!!!

Lập tức bọn kia chạy toé khói về phòng, tiện lôi thêm hai cái xác hôn tường kia rời phòng. Giờ chỉ còn lại có Yahiko, Nagato, Itachi, Sasori, Kakuzu ở lại chuẩn bị việc quan trọng cần làm.

————-

– Muội làm gì ở đây? – Sasuke cả người tỏa ra hàn khí trừng mắt nhìn người không biết trời cao đất dày phía trước.

Vừa về đến thành hắn đã nhận được tin báo hoàng muội đang ở lều chính chờ thì hắn đã tức sôi máu chạy đến đây. Càng ngày Tenten càng coi thường hắn, ngang nhiên trái lệnh. Không thể chấp nhận được!

Thấy vẻ mặt nhởn nhơ coi lời của hắn là không khí thì còn tức hơn.

– Muội có việc – Tenten đáp.

– Việc gì thì để sau. Nơi này không phải nơi muội nên đến…

– Nếu huynh không nghe việc này, huynh sẽ hối hận cả đời!

Hối hận? Buồn cười, hắn còn tư cách gì để hối hận nữa chứ, việc gì thì cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng đã muộn.

Che giấu u buồn trong mắt, cả người hắn lại toả ra vẻ lạnh nhạt, lãnh khốc ngồi lên ghế cao, đè nén nỗi đau trong lòng mà vô tình nói.

– Nếu là về chuyện của cô ta thì muội không cần nói. Ta không rảnh để quan tâm tới kẻ phản bội, loại máu lạnh đó.

Đố ai nuốt nổi lời nói phũ phàng của hắn, nếu là người ngoài thì chỉ muốn xông lên moi tim hắn ra xem trong đó có chứa cái gì gọi là tình cảm không. Nhưng nàng là người trong cuộc, nắm rõ tình hình trong lòng bàn tay.

– Có thật là huynh không có chút gì gọi là nhớ, đau lòng đối với cậu ấy không? Có thật là chấp nhận buông xuôi không? – Lời nói của Tenten tuy nhẹ nhàng nhưng lại đánh trúng vào tim đen, quá đủ để nhận ra sự dao động trong con mắt đen tuyền kia.Có chứ sao không, rất nhiều là đằng khác, không lúc nào hắn không nhớ đến nàng, lại càng trách bản thân mình đã tàn nhẫn, phụ bạc nàng. Hắn cũng đã từng nghĩ đến việc buông xuôi nhưng đâu có dễ đến vậy. Đâu thể nói yêu là yêu, bỏ là bỏ, nhất là khi mình đã hoàn toàn lún quá sâu vào tình yêu này.

Bây giờ hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, không để ai thấy được phút yếu lòng của hắn, khó khăn mà lên tiếng.

– Muội đã thấy chúng?

– Phải – nàng lấy trong túi ra một cuộn giấy vẽ đặt lên bàn trước mặt hắn.

Biết ngay là không nên để nó trong phòng mà, không sớm hay muộn cũng bị phát hiện. Rất nhớ nụ cười đó của nàng, nhưng bây giờ xem ra hắn không xứng đáng để nhìn nó, sau tất cả mọi chuyện hắn đã làm.

Trước sự ngạc nhiên của Tenten, hắn thẳng tay gạt cuộn giấy xuống đất, con mắt đầy thù hận lạnh lẽo mở ra.

– Thứ này đã là quá khứ rồi, ta không cần nó. Bây giờ cô ta đã lộ rõ bộ mặt thật của mình rồi, ta còn cần nhung nhớ cái loại cáo già đó làm gì?

– Sao huynh có thể nói như vậy được? Dù gì thì cậu ấy cũng đã rời đi rồi còn đâu. Còn về chuyện của mẫu hậu….

– Im đi! Đừng nhắc lại chuyện đã qua, khi đó không giết cô ta đã là phước cho cô ta lắm rồi! Loại như cô ta thì mong gì hơn – hắn cố ép mình ra sức miệt thị nàng, muốn chứng minh rằng hắn đối với nàng đã chết tâm.

Thái độ của hoàng huynh thật sự đã khiến Tenten quá thất vọng, nhưng nàng không muốn oán trách gì huynh ấy… bởi nàng hiểu tại sao lại như vậy, nàng cũng có lỗi.

– Mẫu hậu chưa mất…

4 từ thôi cũng đủ làm Sasuke kinh hãi, tận mắt hắn đã chứng kiến bà uống phải độc mà chết, cơ thể bà trở nên lạnh lẽo và cứng đơ trong tay hắn, tim cũng đã ngừng đập.

– Người chết ngày hôm đó không phải là mẫu hậu. Bọn muội đã biết được kiểu gì cũng có kẻ ra tay với bà nên đã đưa bà đến nơi an toàn, rời khỏi hoàng cung. Kẻ chết hôm đó… là Yumi – càng về cuối giọng Tenten càng nhỏ, ánh mắt nhuốm bi thương…

Yumi đã vào cung được 7 năm là người tì nữ riêng của Tenten, nhưng Tenten chưa một lần coi Yumi là người hầu mà luôn đối xử tốt, coi nàng như bạn, là tỷ muội với mình. Có ai ngờ được rằng Yumi lại chính là gián điệp của Lôi quốc phái đến hoàng cung Hoả quốc. Sự thực này nàng cũng tình cờ biết được 3 năm rồi và luôn làm như không biết. Nàng vẫn luôn chờ có một ngày Yumi thực lòng nói với mình, liều mạng đặt hy vọng rằng Yumi một lần coi nàng là bạn mà không hại gia đình nàng. Kết quả, Tenten đã không hề sai lầm. Vào đêm trước khi Karin phái người sắp xếp hạ độc Mikoto, Yumi đã đến tìm nàng, nói hết toàn bộ kế hoạch đó cho Tenten và hơn cả, nàng tình nguyện trở thành vật thế thân cho Mikoto, tình nguyện chết thay bà….

Hắn như chết lặng, bàn tay nắm chặt lại đến trắng bệch, hai hàm răng nghiến chặt.

– Muội xin lỗi vì đã không nói với huynh từ sớm, để hai người hiểu nhầm nhau. Muội đã muốn nói cho huynh nhưng lúc đó luôn bị theo dõi nên không cách nào nói được, chỉ có thể nhìn huynh đối địch với cậu ấy… – càng nói Tenten càng cảm thấy bản thân mình thật đáng hận.Suốt thời gian qua chỉ có thể nhìn bạn mình chịu oan ức, căm hận từ người mình yêu, rồi cuối cùng phải chọn cách rời đi. Việc đi đến ngày hôm nay nguyên nhân gián tiếp là tại nàng bất tài vô dụng. Nhưng mà nguyên nhân trực tiếp vẫn là…

– Sau khi Sakura biến mất, muội tin là huynh cũng biết hung thủ là ai rồi, phải không?

Lại nhắc đến vấn đề này, ánh mắt của Tenten trở nên rét lạnh, bàn tay lại siết chặt. Con ả khốn nạn đó hại tình yêu của hoàng huynh tan nát, làm người dân hỏa quốc mất đi một vị Thánh nữ thiện lương, một hoàng hậu đức độ, hại nàng hiểu lầm hoàng huynh. Nó lại còn dám mơ tưởng chen chân vào gia đình này. Có mơ cũng đừng mơ! Năm xưa cha ả cướp đi toàn bộ anh em họ, phụ hoàng của họ, nay con gái ả lại cướp đi người họ yêu. Thù này và thù trước, nàng sẽ trả cả vốn lẫn lời cho bọn chúng.

Ngày hôm nay đến đây nói ra điều này định là để hoàng huynh không cần cảm thấy tội lỗi và oán trách Sakura nữa. Mà ai ngờ nó lại phản tác dụng đến vậy, nghe xong, sắc mặt hoàng huynh còn tệ hơn chục phần, tay đã nắm chặt đến trắng bệch.

Tenten nói không sai, sau khi nàng mất tích, cầm tờ giấy còn lại trong phòng giam đọc mà tim hắn như bị bóp nghẹt.

“Nếu muộn nàng ta bình an vô sự trở về thì trong vòng 2 tháng tới lập tức sắc phong Kusuda Karin làm hoàng hậu Hoả Quốc”

Thư không phải đã nói quá rõ ràng rồi sao? Chỉ có con tiện nhân kia mới có thể không từ thủ đoạn nào trở thành hoàng hậu. Mơ hồ đã đoán được toàn bộ kế hoạch của ả đến đây lần này rồi. Mục đích chính là chia rẽ bọn họ, tạo mâu thuẫn hiểu lầm rồi để chính tay hắn đẩy nàng vào hận thù, chấp nhận làm tay sai cho bọn chúng. Hắn đối xử với nàng như vậy Thiên giới nhất định sẽ không để yên. Lão già Danzo kia nhân cơ hội tiến binh phát động chiến tranh xâm lược.

Khốn nạn!!! Tại sao hắn lại ngu si như vậy mà dễ dàng mắc mưu chúng chứ?

– Không phải lỗi của huynh… – Tenten không đành lòng nhìn hoàng huynh tiếp tục dằn vặt khổ sở như vậy mới nhẹ giọng lên tiếng.

– Ta đáng chết lắm phải không?

Đột nhiên lại hỏi một câu như vậy có phần gây sốc, nàng đớ người ra một lúc, muốn nói gì đó nhưng bị chặn…

– Đến nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ nổi… Không thể thực hiện nổi lời hứa sẽ luôn bên nàng mọi lúc, lại chỉ biết làm nàng phải đau buồn, để nàng cô đơn….

Chưa bao giờ mà hắn lại thấy bất lực như vậy. Trước đây qua bao công lao, vất vả để chinh phục trái tim nàng, hoá giải mọi hiểu lầm, bây giờ thì bao nhiêu công lao đã đổ xuống sông xuống biển, ngay từ nơi bắt đầu cũng không thể quay về được nữa.

Ngẫm nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nàng nở nụ cười rất lạc quan, vô tư mà trả lời:

– Đúng là huynh là một tên đáng ghét, lạnh lùng, tiết kiệm nước bọt, lãnh khốc,… Nhưng muội vẫn không thể phủ nhận được rằng huynh là một vị vua tốt, một hoàng huynh không tồi…. Chỉ tiếc là huynh là một người yêu rất tệ hại, thạm bại, vô dụng, sến sụa, nói chung là thất bại của tạo hoá… – Tenten rất không khách khí mà thực lòng nhận xét, vừa tung người ta lên cao tít tầng mây rồi quăng thẳng xuống mặt đất, kiểu hành này là vừa xoa vừa đấm!

Trong thời khắc thế này mà nàng còn tâm trạng mà đùa, làm hắn vừa sợ vừa nể tinh thần lạc quan của hoàng muội mình.

-…. Huynh coi như đã bại trận dưới tay Sakura lần này rồi, lần đầu thất bại rước cậu ấy về làm vợ. Cũng may là ông trời không phải cũng ki bo lõ đít như muội mà không cho huynh cơ hội thứ hai. Mọi chuyện bây giờ mới chỉ là kết thúc của một khởi đầu thôi, không bao giờ là quá muộn khi đi chuộc lỗi cả. Muội tin là rồi huynh sẽ có cơ hội thôi!!! – Nàng mỉm cười thật tươi động viên hoàng huynh.

Muốn có thành công thì không thể thiếu ý chí và niềm hy vọng vào tương lai. Thất bại là mẹ thành công, có ngu mới có khôn hãy cứ coi như đây là một bài học đi.

– Hãy quên những gì làm huynh đau nhưng đừng quên nó đã dạy huynh những điều gì…

Lời nói của nàng thật đáng để người ta suy ngẫm và ghi nhớ, hiếm khi thấy nàng nghiêm túc như vậy.

– Cảm ơn muội, Tenten – cảm ơn muội đã dạy cho ta thứ gì gọi là niềm tin.

– Cảm ơn gì chứ, huynh muội với nhau cả mà! Muốn báo đáp thì khôn hồn rước ngay tẩu tẩu Sakura về nha!!! – Đúng là Tenten có khác, ban nãy còn ra vẻ triết lý thế nào, bây giờ đã về mặt dày như cũ…

‘Ô hô hô!!! Xem ra lần này đến đây thành công ngoài dự đoán rồi nha!!! Mình phục mình quá!!!’

– Lần này muội đến đây không chỉ để nói mỗi chuyện này thôi đung không? – đột nhiên hắn thấp giọng hỏi, khoé miệng nhếch lên. Tâm tính của nàng hắn còn lạ lẫm gì nữa.

Trong mắt nàng liền loé lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng được thay thế bằng ý cười.

– Đúng là hoàng huynh của muội có khác! Không sai, lần này muội đến đây còn là muốn tặng huynh…. một vị quân sư….

Sasuke có hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt vẫn tươi cười đến nham hiểm của muội muội. Mặc dù không biết nàng định giờ trò gì quái dị nữa đây nhưng mà với tình hình hiện nay thì hắn đâu còn lựa chọn.

Tenten nhận được câu trả lời vừa lòng thì quay đầu nói vọng ra ngoài.

– Vào đi… Haruka!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.