Buổi chiều.
Tan học, tôi và Hề Nhược cùng rời khỏi trường.
Hề Nhược học nội trú, tôi thì thuê nhà ở gần trường nên muốn đưa em về nhà tôi trước.
Nhà trọ nằm ngay gần trường. Ngôi trường dân lập này dành cho hệ nhà giàu, thế nên xung quanh cũng toàn là khu dân cư hạng sang. Nhà tôi thuê nằm ở trong khu chung cư sang trọng. Đồ đạc trong nhà còn mới tinh, nhà cửa cũng sạch sẽ.
Tôi không có nhiều yêu cầu về chỗ ở, điều kiện duy nhất là có phòng tắm thuận tiện.Vừa hay căn hộ này rất rộng, thậm chí còn có hai phòng tắm riêng.
Tôi không quen dùng chung phòng vệ sinh với người khác nên phòng thứ hai là để dành riêng cho sư phụ. Ông ấy luôn nói kiểu gì cũng đến thăm tôi, mặc dù giờ này chưa thấy bóng dáng nhưng vẫn nên chuẩn bị trước.
“Cậu ăn gì?” Giới thiệu các phòng xong với em, tôi hỏi: “Để tớ đặt đồ ăn ngoài.”
Ăn cơm xong tôi phải về trường học tiết tự học buổi tối.
“Tớ mua rồi…” Em lắc đầu, lấy một chiếc bánh bao buộc kín trong túi bóng ra khỏi cặp sách. Cái bánh trông lạnh ngắt mà còn bóng dầu.
Nhìn qua là tôi đã nhận ra đây là bánh bao trong căng tin trường hồi sáng. Nghe nói đồ ăn được nhà trường phụ cấp nên rất rẻ, chỉ năm hào một cái.
Tôi lặng thinh: “Cậu tính ăn cái này?”
Hề Nhược gật đầu: “Một cái bánh bao này là no lắm rồi.”
Tôi day trán, nhắc nhở em: “Cậu đang sống trong người tớ, từng ấy không đủ no đâu.”
Hề Nhược lại nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, trong veo ấy. Tôi bối rối và giật mình cái nhẹ.
Biểu cảm đó xuất hiện trên gương mặt tôi nhìn trông đáng sợ thật. Nhưng nghĩ đến chuyện trong cơ thể tôi là một cô gái dịu dàng và yếu ớt hàng thật giá thật, thì tôi chỉ biết âm thầm thở dài.
Thôi vậy.
Tôi đứng dậy: “Cậu ngồi đợi nhé, để tớ đi xào mì.”
Tôi luôn tự nấu cơm, bình thường cũng không đặt đồ ăn ngoài. Nhưng do mới chuyển đến chưa kịp mua thức ăn, thế nên cả tủ lạnh chỉ có hai gói mì sợi dài và mấy quả trứng.
Vậy nên tôi nấu món mì xào trứng. Tôi múc cho em một bát to còn múc cho mình bát nhỏ.
Bữa tối chỉ ăn một cái bánh bao, nhìn là biết Hề Nhược không ăn nhiều bao nhiêu.
Quả nhiên, tôi ăn mấy đũa mì là no, đành ngồi chống cằm nhìn Hề Nhược lẳng lặng ăn mì.
Em ăn rất từ tốn và lịch sự. Nói thật là bây giờ trông “tôi” không kỳ quặc nữa, trái lại còn tạo cảm giác chàng trai lịch thiệp.
Dừng suy nghĩ vẩn vơ, tôi tự nhận thấy còn nhìn nữa rất mất lịch sự nên cúi xuống nghịch điện thoại.
Em ăn hết hai bát mì mới ngại ngùng nói với tôi: “Cảm ơn bạn Nguyên, mì ngon lắm.” Vài giây sau, em lại nhấn mạnh: “Ngon thật đấy.”
“Cứ gọi tớ là Nguyên Sâm.” Tôi nói: “Tớ cũng sẽ gọi cậu là Hề Nhược.”
“Ừ.” Em gọi khẽ: “Nguyên Sâm.”
Tôi là học sinh ngoại trú còn Hề Nhược là học sinh nội trú. Tôi không cần tham gia lớp tự học buổi tối còn em thì có.
Hôm nay cơ thể bị hoán đổi, thành ra tôi phải đi học ca tối.
“Tớ đi đây.” Tôi dặn mấy câu chung chung: “Khu này an ninh tốt, nhưng mà cậu vẫn nên khóa cửa sổ nhé.”
Hề Nhược nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Nguyên Sâm, cậu cũng chú ý an toàn nhé.”
Tôi có gì đâu mà phải chú ý an toàn chứ.
Nhà vô địch giải đấu võ Wushu dành cho thanh niên toàn quốc là tôi đây không bận tâm, vừa đi ra ngoài vừa lo lắng nghĩ: Hề Nhược sống trong ký túc xá nữ, tối nay tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải ngủ cùng một lũ con gái thật à… Tôi có phải biến thái đâu.
Nhà trọ chỉ cách trường khoảng mấy trăm mét, tôi không nghĩ sẽ gặp chuyện trong khoảng mấy trăm mét này…
Nhưng thỉnh thoảng, có những chuyện sẽ xảy đến theo cách không ai lường trước.
Gần đến trường học, tầm mắt tôi bỗng tối sầm. Tôi bị kẻ nào đó che kín mắt lôi đi. Mới đầu tôi chưa kịp định hình, bị kéo vào tận trong con ngõ vắng mà vẫn không kêu la gì.
Kẻ đó buông bàn tay, nhìn thấy gương mặt thân quen mà tôi đến phải chau mày.
Đây là bạn cùng bàn của tôi, bảng tên có ghi hai chữ “Trình Hựu”. Tôi chỉ gặp cậu ta vào sáng nay, còn cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Cậu ta được mấy cô bạn ngồi xung quanh khen ngợi là trùm trường đẹp trai ngời ngời.
Tôi nhìn cái đinh xỏ qua tai, hình xăm và bộ đồng phục cố tình sửa thành rách kia, cuối cùng mới nhìn vào khuôn mặt công nhận là đẹp trai của cậu ta.
“Hề Nhược.” Trình Hựu nhìn tôi, nhếch môi cười lạnh lùng lại cũng ngả ngớn: “Anh bảo là tan học thì đợi anh mà?”
Tôi: “…”
Cái giọng điệu quen thuộc làm tôi bực dọc. Biết ngay lại là một thằng điên thích quấy rối.
Nhớ đến Từ Thanh Hồng lúc trưa, tôi cầm chừng, im lặng nhìn cậu ta.
“Tiểu Nhược…” Trình Hựu sán lại gần, hít sâu một hơi rồi nheo mắt si mê. Một tay cậu ta cởi quần, một tay khác bóp cằm tôi: “Chỉ có xích em lại, em mới không trốn anh phải không?”
Biểu cảm biến thái của cậu ta làm tôi tởm không chịu được, đang định né tránh thì nghe thấy Trình Hựu thốt ra ngôn từ ô nhiễm: “Từ Thanh Hồng, Phương Tư, và cả Nguyên Sâm mới chuyển đến nữa. Rốt cuộc bao nhiêu đàn ông mới bón no em đây hả cái đồ đĩ đượi? Em đói đến vậy à? Muốn quyến rũ đàn ông đến vậy thì hôm nay anh sẽ chơi em ngay tại đây…”
Tôi không nghe nổi mấy câu từ tục tĩu nữa, thụi ngay cùi chỏ vào thẳng bụng cậu ta, sau đó là tung đầu gối vào đúng háng nó.
Động tác diễn ra trong chớp mắt. Trông Hề Nhược có vẻ yếu ớt nhưng cũng khỏe ra trò. Lạ là mức độ dẻo dai, đàn hồi, cũng như tay chân ra đòn khá mạnh. Vết thương cũng lành nhanh hơn người bình thường, hồi trưa tôi bị ngã sưng trán mà đến tối đã lặn vết bầm.
Tôi biết kỹ thuật đánh cận chiến, biết dùng mánh khóe, thậm chí còn mang theo cả dụng cụ.
Trình Hựu không đề phòng bị tôi đánh ngã ra đất, rồi bị tôi bấm huyệt, người cậu ta tê rần, không cử động được.
“Miệng khác ruột non, mong mày đừng thay đổi chức năng của chúng.” Tôi chẳng khách sáo đạp nó thêm mấy cái nữa.
Tôi ngồi xổm, cầm dùi cui điện mini khều cằm Trình Hựu, công tắc bật rồi lại tắt vang lên tiếng điện lách tách, hành động của tôi cứ như đang trêu chó. Biểu cảm của cậu ta chuyển từ tức giận sang hoảng hốt và rồi là ngỡ ngàng.
Trình Hựu há miệng nhưng bị dùi cui chặn họng nên trợn trừng mắt khó thở, không nói được.
“Chỗ ăn cơm thì dùng để bài tiết, chỗ bài tiết lại dùng để đánh rắm.” Tôi lạnh mặt: “Đã không biết dùng thì đừng thể hiện cho đỡ mất mặt.”
Phát cuối, tôi giẫm vào chỗ nào đó của cậu ta. Tôi chê bẩn nên chùi chân vào quần nó, đe dọa: “Mày mà còn quấy rối nữ sinh nữa thì tao rất sẵn lòng giúp mày liệt toàn thân.”
Thằng tởm lợm!
Nói rồi tôi phủi bụi, mới xoay người thì nghe thấy giọng nói quen tai: “Nguyên Sâm?”
Nhìn ra đầu ngõ, tôi thấy Hề Nhược đang đứng ở đó. Chắc do chạy vội xuống nên quần áo còn xộc xệch, đôi mắt đen láy nhìn tôi.
Em ấp úng: “Tớ muốn đưa cậu đến trường… rồi cùng học ca tối với cậu.”
Tôi bất giác nghiêng người che chắn Trình Hựu thảm thương dưới đất, giả vờ không có việc gì: “Ờ, thế đi thôi.”
Mặc dù Hề Nhược đã cho phép nhưng khi bị em phát hiện tôi đánh nhau bằng cơ thể của em, tôi vẫn hơi mất tự nhiên.
Em đi bên cạnh lại giữ im lặng, cho đến khi bước vào trong trường mới hỏi: “Đó là Trình Hựu à?”
Tôi khựng người: “Ừ.”
Không hiểu sao, tôi không muốn em biết những lời lẽ vớ vẩn của Trình Hựu, thế nên lảng sang chuyện sang: “Cậu ta bảo là có dặn tớ đợi sau khi tan học, nhưng tớ không biết.”
Tôi mà biết thì tan học sẽ đợi cậu ta ngay, cho cậu ta mất luôn khả năng nói chuyện, không cho phát ngôn bất cứ câu nào.
Em buông mi mắt: “Cậu ta rất hay để lời nhắn trong cặp sách của tớ… Chắc là cậu ta có viết nhưng cậu không nhìn thấy.”
Tôi chẳng quan tâm: “Kệ thôi.”
Trình Hựu biết khó mà lui thì tốt, còn nếu cậu ta vẫn chứng nào tật nấy… à không, khả năng cao là cậu ta vẫn sẽ chứng nào tật nấy, thế thì tôi không cần sắm vai người bị hại lại vẫn chấp hành đúng pháp luật nữa.
“Cậu giỏi thật đấy.” Trước khi vào lớp, Hề Nhược nói: “… Cậu đánh thắng được cậu ta.”
“Không gì là không thể.” Nghe giọng điệu của em có vẻ sai sai, tôi nghiêng đầu hỏi: “Cậu có tập võ mà?”
Cơ thể của em không rắn chắc, thoạt nhìn có thể nói là yếu ớt, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng rằng em từng tập võ.
Ít nhất là đã từng tập trong thời gian dài.
Mỗi người có một thể chất khác nhau, tôi đoán là cơ thể của Hề Nhược không thích hợp tập võ. Có tập thế nào cũng chỉ giúp khỏe đến một giới hạn, song nhiêu đó vẫn chưa là gì so với sức mạnh của nam giới.
“Không có hiệu quả.” Một lúc sau, Hề Nhược mỉm cười nhẹ tênh: “Khác cậu.”
Giọng nói của em không hề nặng nề cảm xúc nhưng lại làm con tim tôi tê rần. Cảm giác ấy giống như có cọng lông chim chạm khẽ, làm trái tim tôi vừa ngứa vừa đau. Một cảm giác nghẹn ứ nơi cuống họng, dẫu rằng có thể kiềm chế nhưng cũng khó mà xem nhẹ.
Tôi như nhìn thấy em trong quá khứ đã có biết bao nhiêu lần từng cố gắng né tránh những bàn tay vươn về phía mình, nhưng chưa một lần cản được.
Có lẽ là em đã từng chống trả, nhưng chưa một lần thành công.
Bằng không, tại sao em lại quen với việc bị quấy rối, thậm chí còn chẳng hề có phản ứng thừa thãi.
“Jujitsu[1] khá phù hợp với cậu.” Tôi nhìn xuống: “Thua ở sức mạnh thì chỉ còn cách dùng kỹ thuật, lấy nhỏ đánh lớn.”
[1. Môn võ cổ truyền của Nhật Bản, nổi tiếng là có nhiều đòn nguy hiểm. Dùng sự khéo léo, uyển chuyển, dịu dàng của cơ thể để chế ngự sức mạnh của đối thủ.]
Em ngây người một lúc: “Nhưng mà…”
“Hề Nhược.” Thấy em ngập ngừng, tôi nói thẳng: “Tớ giúp cậu.”
Không gian tĩnh lặng, ánh đèn hắt ra từ trong lớp chiếu sáng gương mặt của chúng tôi, ánh sáng ấy tựa như làm mờ đi khoảng cách giữa tôi và em, cũng tựa như làm mờ đi cảm giác khó chấp nhận khi nhìn thẳng vào gương mặt mình sau khi hoán đổi thân xác.
Như thể giờ phút này đây tôi vẫn là Nguyên Sâm, còn em vẫn là Hề Nhược.
“Cậu không cần lo lắng về phía giáo viên hay tiền bồi thường. Cậu chỉ cần trả lời là muốn hay không muốn thôi.” Tôi nghiêm túc: “Nếu cậu muốn, tớ giúp cậu.”
Đôi mắt của em lại nhuốm màu ngờ vực.
Chiếc mặt nạ hoàn hảo như bị nứt một vết. Nét mặt ngoan ngoãn, nói sao nghe vậy của Hề Nhược bỗng chốc biến mất, chỉ còn sót lại biểu cảm ngạc nhiên không lường trước.
Em như không hiểu tại sao tôi lại nói thế. Ánh mắt em dè dặt phán đoán tôi, cho đến khi khẳng định tôi không nói dối thì em mới đáp: “Tớ muốn.”