Về phần đối phương dẫn mình rời khỏi phế tích, tiến vào doanh địa, đây là ân huệ, là nhân tình.Hứa Thanh cảm thấy dùng vật chất để triệt tiêu, có chút không ổn, cho nên ghi nhớ trong lòng.Lôi Đội nhìn Hứa Thanh thật sâu, nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt hắn cùng với ý nghĩ ân oán rõ ràng kia, vì thế gật gật đầu, suy tư, lại truyền ra lời nói.”Tiểu hài tử, nói vậy, dọc theo đường đi, ngươi hẳn là cũng có rất nhiều suy đoán về ta.
“Hứa Thanh không nói gì, nhưng ăn nuốt chậm lại đôi chút.”Người khác đều xưng hô ta là Lôi Đội, về phần tên thật, không trọng yếu, trong doanh trại Thập Hoang giả, sẽ không ai dùng tên thật.
“Lôi Đội gắp một miếng thịt rắn hấp lên, đặt vào miệng chậm rãi nhai.”Sở dĩ có xưng hô này, là bởi vì ta ở trong doanh doanh trại Thập Hoang giả này, có mấy bằng hữu có thể phó thác sinh tử.
““Chúng ta thành lập tiểu đội của riêng mình, tên của tiểu đội tương đối phổ thông, được gọi là Lôi Đình.
““Ngày thường mọi người đều tự mình tiếp nhận công việc, nếu gặp phải khó khăn lớn, thì toàn đội sẽ tụ tập để hoàn thành, tính cả ta, tổng cộng có bốn người, hiện giờ ba người bọn họ đều ra ngoài, vẫn chưa trở về.
““Chờ đến khi bọn họ trở về, ta giới thiệu cho ngươi từng người một, về sau ngươi đi theo chúng ta, làm thành viên mới của tiểu đội, tìm kiếm tài nguyên sinh tồn cùng tu hành.
“Lôi Đội tựa hồ đã ăn no, buông đũa xuống, nhìn Hứa Thanh.Mấy chữ cuối cùng trong lời nói của hắn, Hứa Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn.Hứa Thanh cảm thấy tự mình có thể phát hiện Lôi Đội là tán tu, bọn họ tiếp xúc với nhau lâu như vậy, cho dù bản thân mình chỉ là luyện thể, nhưng dưới sự quan sát của đối phương, Lôi Đội tự nhiên cũng có thể phát hiện chi tiết của mình.”Được.” Hứa Thanh không chần chờ, gật đầu nói.Điều này cũng làm cho đáy lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, lớn lên ở khu ổ chuột giúp hắn hiểu rõ sâu sắc, trên thế giới này không có vô duyên vô cớ cống hiến cùng trợ giúp, hết thảy đều có nguyên nhân.”Ngươi tiếp tục ăn đi, ta già rồi, ăn nhiều không tiêu hóa được.
“Lôi Đội ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút ửng hồng, nhưng rất nhanh khôi phục, đứng lên đi ra ngoài, trong miệng truyền ra lời nói.”Linh năng của thế giới này giống như độc dược, dọc theo đường đi, cái loại tu luyện khắc khổ này của ngươi, rất có thể sẽ khiến bản thân không đi được bao xa, đã bị dị chất làm cho dị hóa, tu hành phải vững vàng đánh xuống nền móng, không thể vội vàng tiến cấp.” Hứa Thanh trầm mặc, không nói gì.Lão giả đi tới bên cạnh cửa, xoay người nhìn Hứa Thanh, lắc đầu.”Bất quá ngươi tu luyện như vậy, cũng đúng.
“Doanh trại của Thập Hoang giả bên cạnh cấm khu, không giống với địa phương lúc trước của ngươi, bởi vì vật phẩm trong cấm khu, khiến cho nơi này trở thành nơi đê giai tán tu cùng với những kẻ liều mạng hội tụ.
““Ngươi ở lại chỗ này, nhất định cũng phải đi tới cấm khu một lần, tu luyện nhiều cũng tốt.
“Lôi Đội rời đi.Hứa Thanh một mình ngồi ở chỗ đó, cho đến khi đem tất cả thịt rắn ăn sạch, hắn cũng không lập tức rời đi.
Mà đem chén bát thu thập một phen, rửa sạch cất kỹ rồi mới trở về phòng nhỏ của mình.Khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện.Hứa Thanh rất rõ ràng, nếu không muốn kéo dài hơi tàn, khom lưng mà sống, đem quyền lợi sinh tử rơi vào trong tay người khác, thì thực lực của bản thân chính là căn bản của tất cả.Hơn nữa, trong doanh trại Thập Hoang giả này có không ít tán tu, số lượng so với số người sáu năm qua hắn thấy được cộng lại còn nhiều hơn, mỗi một cái đều không phải là thiện nhân gì.Nếu khu ổ chuột là hang chó, thì đây chính là hang sói.Nếu hắn không cố gắng, thì không đợi đến lúc hắn bị dị hóa, thì đã bởi vì một hồi mâu thuẫn hoặc phân tranh, mà chết không có chỗ chôn.Về phần dị chất, Hứa Thanh ở thẻ tre khắc Hải Sơn Quyết biết được, có đan dược có thể hóa giải.Tuy rằng trị ngọn không trị gốc, nhưng cũng có thể ứng đối, mà tên loại đan dược này, trên đường đi, hắn cũng đã từ trong miệng những Thập Hoang giả biết được, gọi là Bạch Đan.Phụ cận cấm khu có rất nhiều thảo dược, chính là thảo dược trọng yếu cần phải có để chế tác Bạch Đan, cho nên, trong doanh địa này nhất định có buôn bán Bạch Đan.Nghĩ tới đây, Hứa Thanh sờ sờ thủy tinh màu tím đang được ẩn dấu trong ngực.Trong khoảng thời gian này, hắn rõ ràng cảm nhận được, ngoại trừ khôi phục lực ra, vô luận tốc độ hay là lực lượng của bản thân đều tăng lên rất nhiều.
.
– Nhất định không rút trúng, nhất định không rút trúng…
Sau lưng Hứa Thanh, hai người thiếu niên giờ phút này đang run rẩy, cũng đang thấp giọng cầu nguyện, tinh mang trong ánh mắt Hứa Thanh lóe lên.
Hắn biết rõ con mãng xà cự giác này, khi còn ở xóm nghèo, hắn đã từng thấy có người trong nội thành săn được con mãng xà tương tự thế này và mang xác trở về.
Lúc ấy hắn cũng nghe người bên cạnh nói về con hung thú này, con mãng xà này khí lực rất lớn, một khi bị nó quấn quanh, cự mộc cũng sẽ bị nó chấn đứt gãy, vả lại da mãng xà rất dầy.
Nhưng thân thể vụng về, tương đối mà nói thì tốc độ không được nhanh cho lắm.
Mà túi mật của nó, có dược tính rất tốt, có tác dụng hóa giải nhất định với thân thể bị ô nhiễm, đồng thời thịt rắn cũng rất bổ dưỡng.
Nghĩ tới đây, trong đầu Hứa Thanh hiện ra lời Lôi đội từng nói, thích ăn thịt rắn.
Mà thịt rắn, khi còn bé hắn đã ăn không ít, vì vậy liền liếm liếm bờ môi.
Mặt khác, theo hắn tu hành, dấu vết dị hoá trên người hắn càng ngày càng đen nhánh đậm hơn, hôm qua lúc tu luyện cũng mơ hồ có chút cảm giác đau đớn truyền ra.
Hứa Thanh suy nghĩ nếu có thể ăn vào mật của con mãng xà này, có lẽ sẽ hóa giải được ít nhiều.
Trong lúc hắn nhìn chằm chằm vào con cự xà, rút thăm đã bắt đầu.
Theo Tam Phiết Hồ an bài, thập hoang giả cầm lấy năm cây thăm bằng trúc tới đây, trên từng cái cây thăm bằng trúc được đánh dấu tên hung thú cần đấu.
Thanh niên thứ nhất tiến lên rút ra, sau khi nhìn đến con vật bị rút trúng, gã rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó là hai người thiếu niên kia cùng tiểu cô nương.
Sau khi hai người thiếu niền cầu nguyện rồi lên rút cây thăm, thần sắc đều có chút đắng chát, nhưng khi tiểu cô nương kia nhìn cây thăm trong tay, trong mắt cũng lộ ra sự tuyệt vọng.
Nàng rút trúng chính mãng xà cự giác, mà cây thăm còn lại sau cùng, chính là đầu sói con kia, đây cũng là con yếu nhất ở trong năm con hung thú.
Hứa Thanh cầm lấy cây thăm, chân mày hơi nhíu lại, trầm ngâm.
Rất nhanh, thập hoang giả lui ra, những người thí luyện bọn họ cũng đều được an bài tại nơi hẻo lánh đơn giản, trong tiếng hoan hô của mọi người quan sát bốn phía, trận thí luyện đầu tiên bắt đầu.
Người đầu tiên xuất hiện, là một trong hai người thiếu niên.
Gã lạnh run đi ra, hung thú đánh với gã, là đầu gấu đỏ tráng kiện.
Quá trình giao chiến rất nhanh, thiếu niên kia căn bản không phải là đối thủ của con gấu đỏ, sau khi miễn cưỡng trao đổi mấy chiêu, liền bị con gấu đỏ bổ nhào, trong tiếng kêu tuyệt vọng, thân thể trực tiếp bị xé mở.
Máu tươi văng vãi khắp nơi, bốn phía trở nên sôi trào, kèm theo tiếng hối hận chửi rủa.
Một màn này, trực tiếp dọa một thiếu niên run rẩy không thôi, lúc gã chuẩn bị lên sân đấu, đột nhiên hô to muốn vứt bỏ thí luyện.
Vì vậy ở trong âm thanh chê bai, Hứa Thanh nhìn thiếu niên này bị thập hoang giả mang đi, kết quả như thế nào, hắn không muốn biết.
Người thứ ba, là người thanh niên vốn là thập hoang giả.
Que thăm gã rút trúng chính là đầu hắc lang lớn một chút, thập hoang giả đều là người từng trải, khiến cho sự tàn nhẫn của gã hơn hẳn người bình thường.
Một trận tranh đấu sinh tử kinh tâm động phách, gã mang theo thương thế, không kịp thở mà chém giết đầu sói kia, trở thành người thứ nhất ở trong lần thí luyện này thành công.
Đại môn mở ra, gã che ngực, tự do rời đi.
Ngươi thứ tư… là tiểu cô nương.
Lúc cái cửa sắt nhốt mãng xà cự giác được mở ra, tiểu cô nương run rẩy nghiến răng, trong cơn tuyệt vọng đang muốn từ bên người Hứa Thanh đi qua nghênh chiến.
Nhưng vào lúc này, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
– Chúng ta đổi một chút.
Tiểu cô nương sững sờ, không đợi nàng kịp phản ứng, Hứa Thanh đã thay thế cây thăm của bản thân với nàng.
Sau khi cầm lấy cây thăm mãng xà cự giác, hắn không để trong lòng ánh mắt cảm kích của tiểu cô nương, đi đến phía mãng xà cự giác.
Theo hắn tiến vào, người xem bốn phía giờ phút này nhao nhao ồn ào, hiển nhiên lúc trước bọn họ đã thấy được trình tự, giờ phút này lại bị tráo đổi.
Nhưng ngoại trừ những người đánh cược áp hắn cùng với tiểu cô nương, những kẻ bên cạnh sẽ không để trong lòng loại sự tình này, bọn họ sẽ không, doanh chủ cũng sẽ không, hết thảy đều là tự sinh tự diệt.
Bên trong Đấu Thú Tràng, Hứa Thanh bình tĩnh đi đến phía lồng sắt, mãng xà cự giác lạnh lùng âm hiểm nhìn Hứa Thanh, từ từ chui ra ngoài.
Lúc thân thể bò ra khỏi lồng sắt, lân phiến ma sát với lồng sắt, phát ra từng trận cọ xát chói tai.
Bản năng của động vật, khiến nó phát hiện thiếu niên trước mắt này, có chút không giống với những con mồi thường ngày mà nó gặp phải.
Cho nên ngay khi leo ra, con mãng xà cự giác cũng không phát động công kích, mà ở bên ngoài lồng sắt co lại, ngẩng đầu lên thật cao, mang theo sự cảnh giác, nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang không ngừng tiến đến gần.
Một màn này, để cho người xem bốn phía nhao nhao cảm thấy hứng thú, tiếng ồn ào cũng nhỏ đi một chút.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, từng bước tới gần, có lẽ là hắn đi vào phạm vi công kích của mãng xà cự giác, cũng có lẽ nó bị khí tức của hắn kích thích, mãng xà cự giác dựng thẳng con mắt âm lãnh màu vàng, cái đuôi chợt đập trên mặt đất, truyền ra âm thanh nổ vang.
Thân thể nó ở trong tiếng nổ vang, mượn lực lao ra, há miệng ở giữa không trung, lộ ra hàm răng bén nhọn dữ tợn, cùng với mùi tanh hôi khó ngửi, lao về phía Hứa Thanh, muốn một ngụm nuốt tươi hắn.
Hứa Thanh nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn mãng xà cự giác đang nhanh chóng tới gần, ngay khi đối phương tiến gần, thân thể của hắn trong nháy mắt nhoáng một cái tránh đi, cũng không lựa chọn thừa cơ động thủ, càng không để ý tới từ đầu mãng xà cực lớn xuyên qua bên người, mắt lộ ra hàn mang lợi hại, giống như thợ săn, tỉ mỉ quan sát phần bụng con mãng xà.
Trong khi hắn quan sát, mãng xà cự giác vồ hụt, trong miệng truyền ra tiếng gầm nhẹ, thân hình uốn éo, cái đuôi ở phía sau lập tức hất lên, tạo thành tiếng rít chói tai, hung mãnh quật về phía Hứa Thanh.
Bản năng săn bắn, làm cho đầu mãng xà cự giác lúc này chuyển biến, đầu cùng đuôi một trước một sau, tựa như muốn tạo thành hình tròn, quấn thẳng tới Hứa Thanh, dường như muốn quấn quanh kẹp lấy người hắn.
Hứa Thanh trầm mặc, ánh mắt vẫn như trước quan sát phần bụng mãng xà cự giác, cho đến khi đuôi rắn tới sát gần, tay phải hắn bỗng nhiên nắm lại, trong nháy mắt khi đuôi rắn quất tới, dùng một quyền đánh ra.