Mười giây sau, Nhan An An đứng ở trước mặt Tư Hành.
Tư Hành còn chưa có mở miệng nói, Bạch Tử Nghiên đã oán giận nói: “Cô như thế nào lại tới nữa? Tôi nói cho cô nghe, nếu cô còn muốn chọc giận tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.”
Nhan sắc của Nhan An An thuộc dạng mê người, cho nên hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông.
Lúc này trong quán bar đột nhiên tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ trên sô pha.
Khí lạnh trên người Nhan An An cũng tràn ra ngoài.
“Cô biết cô đang làm gì sao?”
Bạch Tử Nghiên khinh tường mà cười nói, “Tôi đương nhiên biết tôi đang làm gì, tôi cùng người đàn ông này có hảo cảm với nhau, ngồi chỗ này uống rượu cùng nhau tâm sư. Ngược lại là cô, đã kết hôn rồi, còn ở bên ngoài muốn câu dẫn người đàn ông khác, có xấu hổ hay không?”
Lời này vừa nói ra, ở phía sau một người đàn ông liền được một ngạc nhiên.
Không nghĩ tới một đóa hoa kiều diễm như vậy, không nghĩ đến đã kết hồn rồi.
“Cả hai đều có hảo cảm? Phải không?” Lần này Nhan An An không hỏi Bạch Tử Nghiên, mà là nhìn về phía Tư Hành.
Tư Hành đứng dậy, hai người chỉ cách mấy centimet, anh còn có thể ngửi được hương vị mát lạnh của gió đêm trên người cô.
Anh cúi người, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Không phải”
Mặt mũi Bạch Tử Nghiên lập tức đen lại, đè nén nói, “Nhan An An nếu cô còn ở chỗ này quấy rầy tin hay không tôi đi nói cho vị giáo sư của nhà cô, nói cô ở bên ngoài cùng đàn ông ở bên ngoài ngoại tình.”
Nhan An An cười nhạo nói: “Ngoại tình? Tôi đây liền cho mọi biết, cái gì kêu là ngoại tình.”
Nhan An An một phen kéo lấy cà vạt của Tư Hành theo hướng đi xuống. Tư Hành theo lực đạo của tay cô mà cúi xuống. Tiếp theo cô nhón mũi chân, cùng với Tư Hành thân mật hôn môi.
Nếu không phải bởi vì sợ hãi giáo sư Tư, cô thật sự muốn hét lên luôn rồi.
Bạch Tử Nghiên đứng hình tại chỗ, tức giấn đến thiếu chút nữa là sẽ dậm chân.
“Người, các người… Nhan An An cô liền thật sự không sợ tôi sẽ đi nói sao?”
Tư Hành cũng kết thúc nụ hôn này, hơn nữa còn có vài phần ôn như lau đi vệt nước ở khóe miệng cô.
Nhan An An không ngờ anh sẽ làm ra hành động như vậy, làm cho cô quên luôn phản kháng lại Bạch Tử Nghiên kia.
Tư Hành đem Nhan An An ra phía sau mình, xoay đầu lãnh đạm nói: “Cô muốn nói cái gì?”
Nhan An An ở phía sau giãy giụa, hôm nay cô phải ba mặt một lời với Bạch Tử Nghiên. Nhưng là sức lực của Tư Hành quá mạnh, giữ lấy cổ tay của cô căn bản Nhan An An không thể nào nhúc nhích được.
Bạch Tử Nghiên tức giận mà nói: “Đương nhiên là nói cô ta ở bên ngoài dám đi ngoại tình rồi.”
Tư Hành cô ý nhấn giọng nói trước mặt mọi người: “Vậy cô nói rõ cho tôi, vợ tôi ở ngoài ngoại tình cùng ai?”
Vợ?
Này hai người là vợ chồng?
Quả nhiên người đẹp đều đã ở bên nhau sao?
Mọi người ở đại sảnh thập phần đều khiếp sợ.
Bạch Tử Nghiên run rẩy một chút, tầm mặt dừng lại ở trên người Nhan An An cùng với Tư Hành, cuối cùng thấp giọng quật cường nói: “Không có khả năng, cô ta gả cho một giáo sự, ít nhất phải đã đều ba bốn mươi tuổi, không có khả năng là anh được.”
Không chờ Tư Hành mở miệng, Tả Nhiên đột nhiên nhảy tới cười nói: “Tốt, đại ca tôi chính là giáo sư về sinh vật học ở đại học T, hơn nữa còn là giáo sư trẻ tuổi nhất ở trường đại học T, nếu cô không tin, có thể đi điều tra.”
Bạch Tử Nghiên giật mình tại chỗ, cô cảm nhận được ánh mắt mọi người ở xung quanh đều thay đổi.
Tư vừa mới hâm mộ đến bây giờ là khinh thường cùng khinh thường.
Cô tức giận đến mắc sắc mặt trắng bệch, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hậm hực mà muốn rời đi, mặc cho những lời gọi của bạn bè cô cũng không quay đầu lại.
Tả Nhiên tâm tình có vài phần cao hứng, vung tay lên, “Hôm nay tôi mời khách, tùy tiện chơi.”
Nhan An An từ lòng bàn tay của Tư Hành thoát ra, Tư Hành vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy Nhan An An đỏ mặt dồn dập mà nói: “Phòng vẽ tranh còn có việc, tôi đi trước.”
Giang Đại ở chỗ bạn bè nói một tiếng, rồi cũng đi theo An An ra phía bên ngoài.
Ánh đèn đan xen với những khoảng tối, Tả Nhiên ý vị sâu xa mà cười nói: “Không tồi nha đại ca, xem ra quyển sách theo đuổi vợ thật sự có tác dụng. Liền một cái, dám ở trước mặt mọi người mà hôn với chị dâu nhỏ lâu như vậy.”
Tư Hành khẽ nhếch mày, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, giờ phút này tâm tình cực tốt.
Nhưng quay đầu nhìn thấy Tả Nhiên, vẫn là có vài phần lạnh lùng mà nói hai chữ.
“Câm miệng!”
Tả Nhiên bĩu môi, oán giận nói: “Đại ca, không thể làm người vong ân phụ nghĩa như vậy, tôi tốt xấu gì cũng là vì đại ca cùng chị dâu nhỏ, anh thu xếp xong văn kiền liền đem em kéo đến nơi này, có phải là không quá trượng nghĩa?”
Tư Hành nghĩ đến lát sau còn muốn tìm Tả Nhiên hỗ trợ, thái độ liền tốt lên nói: “Ừ, lần sau đem cậu đi chơi.”
Hoàn toàn không hiểu Tả Nhiên lại cười vì điều gì.
“Lúc này mới nhớ đến sao!”
Hai người lần lượt hướng đến phía lầu hai mà đi lên.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay được làm cho một cái bìa, từ hôm nay trở đi cũng có bìa!
Giống như đã được sở hữu, lập tức đã được chữa trị ( Tung hoa).