Quả Đào Trong Tâm

Chương 27: Tìm anh



Hai người thưởng thức xong bữa tối liền về nhà, lần này lúc Nhan An An xuống xe cũng không quên cầm theo hộp quà của anh, Tư Hành nhìn hành động lấy hộp quà của Nhan An An, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không có nói ra cái gì.

Hai người đứng ở trước cửa thay vào đôi dép lê ở nhà rồi bước vào phòng ngủ.

Nhan An An sau khi tắm xong ngồi ở trước bàn trang điểm bắt đầu dưỡng da, lúc này Tư Hành đã đi vào tắm rửa, sau 7749 bước dưỡng da xong thì cô có chút nhàm chán, liền đem hộp quà mở ra nhìn nhìn, là một sợi dây chuyền hình mặt trăng.

Kiểu dáng nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại vô cùng tinh xảo.

Cô đem chiếc vòng cổ trên người tháo xuống, sau đó đem sợi dây chuyền từ trong hộp đeo lên.

Tư Hành từ phòng tắm mới bước ra, đúng lúc nhìn thấy cô đang đeo sợi dây chuyền.

Cổ Nhan An An trắng nõn thon dài, chiếc vòng cổ màu bạch kim lại càng tôn thêm làn da của cô. Bởi vì có sợi dây chuyền mới, đường cong xương quai xanh lại càng thêm mê người.

“Đẹp không?”, cô quay đầu lại thuận miệng hỏi một câu.

Tư Hành vẻ mặt nhàn nhạt, “Khó coi”

Nhan An An: “…”

Cô liền mất hứng thú, thiếu điều muốn đem vòng cổ cất đi.

Ngày hôm sau.

Tư Hành đi đến công ty mở một cuộc hội nghị, sau đó mới đến quán bar Romantic.

“Tư tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đã đi ra ngoài rồi, anh muốn đi lên lầu ngồi chờ hay ở chỗ này ngồi chờ?” Giám đốc quán bar cẩn thận hỏi.

Tư Hành nhìn lướt qua phía trên lầu, nhàn nhạt nói: “Trước tiên ở phía dưới lầu ngồi một chút”

Lầu một quán bar là đại sảnh, lầu hai là tầng Tả Nhiên chuyên dùng, ngày thường chỉ có Tả Nhiên Hàn Triết, phía trên lầu ba chính là khách sạn

Tên tiểu tử này từ trước đến nay mở cửa hàng rất tùy hứng, toàn mặc kệ khách hàng có vừa lòn hay không, dù sao cậu ta vui vẻ là được.

Giám đốc lui ra, người phục vụ lập tức dẫn đường cho Tư Hành vào trong, sắp xếp thêm một cái ghế sô pha rộng.

Tư Hành ngồi ở một chỗ kia, không lâu sau, liền có một vài người phụ nữ bắt đầu để ý đến anh.

Cách đó không xa, một vài người mặt trang điểm đậm khe khẽ và bàn luận.

“Thấy người ngồi ở đằng kia không? Khí chất thật tuyệt. Tuyệt đối chính là một người đàn ông cực phẩm”

“Ha, vừa có tiền vừa có sắc, nếu có thể làm bạn trai tôi thì tốt”

“Coi trọng người ta sao? Nếu coi trọng thì thử coi sao.”

Mọi người ở đây xúi giục cô ta, thúc giục cô ta đi lên. Lúc này Bạch Tử Nghiên đã tô lại son môi, lại cố ý đem hai dây áo trên vai kéo xuống, lộ ra da thịt mê người.

Dưới ánh tò mò của mọi người, từng bước một ưu nhã đi đến trước mặt Tư Hành.

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt”. Bạch Tử Nghiên chào hỏi xong, sau đó chính mình tự động ngồi xuống bên cạnh anh.

Tư Hành quét mắt liếc cô một cái, sắc mặt không kiên nhẫn.

Bạch Tử Nghiên nhanh chóng giải thích nói: “Anh không nhớ tôi ư? Lần trước, chúng ta đã gặp qua nhau lần đầu ở chỗ này. Lúc ấy tôi còn tốt bụng nhắc nhở anh, người phụ nữ bên cạnh tôi gả cho một người đàn ông lớn tuổi, khuyên anh cẩn thận không bị lừa.”

Tư Hành vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt có di chuyển, Bạch Tử Nghiên liền biết anh vẫn còn nhớ đến mình.

Vì thế cô tiếp tục nũng nịu nói: “Lần trước tôi còn định cũng anh nói chuyện, không nghĩ tới lại bị người phụ nữ kia cản trở, hôm nay rốt cuộc lại gặp được, anh nói, này có tính là chúng ta rất có duyên phận hay không?”

Thấy người đàn ông không có phản bác, Bạch Tử Ngiên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà tiến thêm một bước hướng tới người anh mà sát lại.

Tư Hành thần sắc lạnh lẽo, hướng sang bên cạnh dịch một bước, trầm giọng quát: “Cút!”

Bạch Tử Nghiên sắc mặt liền trắng bệch, có chút xấu hổ.

Nhưng cô biết phía sau đang có người nhìn, nếu cứ như vậy mà rời đi, chẳng phải là quá mất mặt hay sao.

“Đừng lạnh lùng như vậy, anh xem anh một mình ngồi ở chỗ này, khẳng định thực sự cô đơn, không bằng tôi bồi anh nha.”

Sự kiên nhẫn của Tư Hành đã đến điểm giới hạn, đang muốn bộc phát sự tức giận, dư quang trong ánh mắt lại nhìn thấy Giang Đại.

Anh nhớ rõ, Giang Đại chính là bạn thân của An An.

Giang Đại lại đang gọi điện thoại, ánh mắt lại hơi liếc đến nơi này, Tư Hành phản ứng đầu tiên là nghĩ cô ấy đang gọi điện cho An An tới.

Nghĩ đến đây, anh liền cố chịu đựng mà nhịn xuống.

Tư Hành khẽ nhấp môi: “Nếu là không muốn cút, thì an phận ngồi yên lặng ở chỗ đấy”

Bạch Tử Nghiên bị khí tức của anh dọa sợ, ngoan ngoãn thu hồi hành động của chính mình, cũng không dám ở chỗ anh mà làm loạn cái gì.

Chỉ cần có thể ngồi lại ở chỗ này, trong lòng cô ta cũng đã rất đắc ý hưởng thụ những ánh mắt ở phía sau. Cô ta còn thỉnh thoảng mở miệng cố ý nói chuyện với anh, nhưng Tư Hành một câu cũng không mở miệng.

Không lâu sau, thân ảnh của Nhan An An xuất hiện ở quán bar.

Tư Hành lập tức dồn ánh mắt về phía cô, trong lúc cô sắp phát giác thì lập tức thu hồi lại ánh mắt của chính mình.

Nhan An An tìm được Giang Đại, Giang Đại lôi kéo cô chỉ chỉ về hướng của Tư Hành.

“Vốn dĩ hôm nay, mình đến dự tiệc sinh nhật của bạn, kết quả không nghĩ đến giáo sư Tư cũng tới, hơn nữa anh ta liền ở nơi đấy ngồi một lúc, cũng chẳng thèm nhìn đến ai, còn những người phụ nữ kia ánh mắt cứ dán lên người giáo sư Tư.

“Đặc biệt là Bạch Tử Nghiên, cậu nhìn xem cô ta còn cố ý kéo quần áo xuống, nếu xuống một chút nữa, cảm giác như toàn bộ đều lộ hết ra ngoài”

Nhan An An thoáng nhìn về hướng của Tư Hành, quả nhiên Bạch Tử Nghiên đang tìm cách mà nói chuyện với anh.

Tuy rằng Tư Hành không có tỏ vẻ gì, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh không có một chút là từ chối, khiến cho cô thực tức giận.

Cái tên cẩu đàn ông này, rốt cuộc lại không có nửa điểm nào giống một người đàn ông đã kết hôn.

Nếu như là thích ở ngoài chơi đùa như vậy, có bản lĩnh liền cùng cô ly hôn nha!.

Nhan An An nhất thời mất đi lý trí, nhắc váy liền đi tới phía trước.

Giang Đại giữ chặt tay cô, “An An, cậu muốn làm gì?”

“Đi tìm bọn họ”

Giang Đại vội nói, “Mình đi cùng cậu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.