Lầu hai.
Tư Hành hỏi Tả Nhiên: “Hai ngày gần đây sao không thấy Hàn Triết đến?”
Hai người nói chuyện tào lao được một lục, Tả Nhiên mới vừa rồi đi ra ngoài mang đồ vật tới.
Anh lo lắng nói: “Anh thật sự, định ở sinh nhật của mình mà thổ lộ với chị dâu nhỏ à?”
Thứ ba tuần sau là sinh nhật Tư Hành, Tả Nhiên cố ý ở Tam Á tổ chức party trên một cái du thuyền, Nhan An An cũng đáp ứng là sẽ đi.
Tư Hành tiếp nhận đồ vật trên tay Tả Nhiên, nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.
“Anh xác định chị dâu nhỏ sẽ tha thứ sao? Hon nữa không phải hai người còn ký hiệp nghị ly hôn sao?”
Phải biết rằng, thời điểm Nhan An An biết thân phận của anh, chính là cùng anh chiến tranh lạnh một tuần, mở miệng ra chính là muốn cùng Tư Hành ly hôn.
Tư Hành, mày hơi nhíu nhíu một chút, bình tĩnh nói: “Nghĩ không được nhiều như vậy.”
Sau đó, anh tiếp nhận hộp quà từ tay Tả Nhiên, bên trong chiếc hộp là một cái nhẫn,
chính là một tháng trước tìm người làm lên. Căn bản đã tính toán vào dịp sinh nhật sẽ thổ lộ với cô, nói cho cô biết mình đã thích cô thật lâu thật lâu, mà đâu có ngờ đến Nhan gia một chuyến, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhất là mấy ngày gần đây ở chung, An An ngẫu nhiên vẫn sẽ cùng anh giận dỗi. Nhưng là anh có thể cảm nhận được, trong lòng cô vẫn có anh.
Cho nên cứ coi như xúc động một lần mà thổ lộ, miễn là giúp tâm của tiểu gia hỏa kia không còn khúc mắc, cho rằng anh vì liên hôn thương nghiệp mới lừa cô đến tay.
Nếu cô vẫn không thể tiếp thu, anh chính là sẽ mặc kệ, tóm lại dùng hết mọi biện pháp đem cô đến bên người mà cột chặt.
Tư Hành ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt hẹp dài lộ ra, nói ra bốn chữ “Nhất định phải được”
Giờ phút này, Tả Nhiên liền có chút đau lòng cho chị dâu, rốt cuộc là bị con sói đang từ từ lập kế hoạch mà bị ăn.
Trên xe, cô mới bất giác mà phản ứng lại.
“Lúc nãy có phải tớ phản ứng có chút thái quá không?” Nhan An An hỏi Giang Đại, lúc này trên mặt cô vẫn còn cảm nhận được có chút nóng bỏng.
Giang Đại thật thà mà nói: “Đông chỉ có chút kích động nha, đấy là cậu không nhìn, tớ cảm giác như cậu vừa xé nát Bạch Tử Nghiên vậy.”
Nhan An An mặc niệm một phút nói: “Ảo giác, ảo giác…”
Giang Đại chọc chọc trên cái trán của cô, “Ảo giác cái đầu cậu đó, được rồi đừng phủ nhận nữa, cậu chính là thích giáo sư Tư.” Giang Đại vẫn còn nhớ rõ lúc vừa mới gọi điện thoại cho cô, An An vừa nghe đến ba chữ Bạch Tử Nghiên liền không kìm nén được ngữ khí.
Nhan An An phủ nhận nói: “Không có khả năng, tớ cùng anh ta mới quen biết được bao lâu cơ chứ.”
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, thời gian còn không đến nửa năm.
Lúc này Giang Đại làm bộ dáng giống như một tấm chiếu từng trải, mà giải thích: “An An, thích là không phân biệt thời gian, địa điểm hay bất kỳ nhân tố nào, nếu không làm gì có cái thành ngữ ‘Nhất kiến chung tình’ đâu. Đó là một loại cảm giác, một loại tâm rung động. Khi cậu thích một người, ánh mắt sẽ không tự chủ được luôn bị đối phương hấp dẫn, đôi khi chỉ vì một vài động tác vô tình sẽ làm trái tim đập nhanh, nhìn đến người đó ở cùng người khác giác, cậu liền đặc biệt cảm thấy tức giận..”
Giang Đại nói xong, còn đặc biệt nghiêm túc mà hỏi cô một câu: “Thế nào? Cậu đối với giáo sư tư có cảm giác đó hay không?”
Nhan An An dùng sự trầm mặc để trả lời lại cô.
“An An, kỳ thật mà nói, mình cảm thấy giáo sư Tư thật sự đối tốt với cậu. Lại nói anh ta dùng động tác kéo cậu ra phía đằng sau bảo vệ như vậy, nếu có cũng không cần đàn ông như vậy được không, tớ đây nhìn thấy tâm cũng sắp động rồi.”
Nhan An An nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Giang Đại cười nhạo, “Nói giỡn nói giỡn, giáo sư Tư đàn ông như vậy cũng không phải đồ ăn nha, cùng anh ra ở một chỗ thực sự rất áp lực nha.”
Áp lực?
Nhan An An nhớ lại cùng anh ở một chỗ chưa từng thấy áp lực, Tư Hành cũng không có bất cứ điều gì khiến cô thấy áp lực.
Cô không phải là người vì thích sẽ gây khó xử cho chính mình, nếu thật sự thích, cũng sẽ không cố tình tránh né đi. Bất quá là thích một người mà thôi, lại không phải cái gì mất mặt.
Hơn nữa cô thậm chí sẽ đi tranh thủ từng cơ hội, nếu Tư Hành có thể đáp lại cô thì thật tốt, nếu không thể…
Nếu không thể, vậy thì để nói sau.
Suy nghĩ xong, trong lòng Nhan An An thoải mái đi không ít.
Giang Đại buổi tối có uống chút rượu, Nhan An An không yên tâm để cô về một mình, vì thế liền gửi cho Tư Hành một tin nhắn.
Nhan An An: “Buổi tối hôm nay không có trở về, ở lại trong phòng trọ nhỏ cùng Giang Đại.”
Mới qua vài giây Tư Hành liền hồi âm: “Ừ”
Nhìn một cái “Ừ” lẻ loi kia, trong lòng Nhan An An có chút không quá vui vẻ, cô lại trở về vậy.
Nhan An An: “…”
Vừa vặn toàn bộ tin nhắn đều bị Tả Nhiên ở bên nhìn lén, cậu ta không nhịn được xì một tiếng liền cười.
Tư Hành trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Tả Nhiên nói: “Đại ca, cùng phụ nữ nói chuyện phiếm không phải như vậy đâu, anh như vậy là người đàn ông cứng nhắc, chị dâu nhỏ như thế nào mà chịu đựng anh được.”
Tư Hành: “…”
Anh cứng đờ mà đem điện thoại cho Tả Nhiên, dù bận nhưng vẫn ung dung xem biểu hiện của cậu ta.
Tả Nhiên tiếp nhận di động, không cần nghĩ ngợi gì nhiều ngón tay linh hoạt mà ở trên màn hình gõ chữ.
“Trên đường cần thận một chút, về đến nhà liền báo cho tôi một tiếng, bằng không tôi sẽ lo lắng.”
Nhan An An: “Đã biết”
Mười phút sau, Nhan An An về đến nhà liền gửi đến một tin
“Đã về đến nhà.”
Tả Nhiên tiếp tục hồi âm, “Ừm, buổi tối ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ kêu người làm bữa sáng mang đến đó.”
Nhan An An: “Tôi muốn ăn bánh cuốn cay dì Phương làm.”
Tư Hành: “Được”.