Tiếng Anh, cậu bé còn hoàn hảo hơn cô.
Tiếng Trung, trình độ người ta là đạt tới đỉnh cao.
Mỹ thuật, thủ công, haiz, phụ thân người ta là kĩ sư thiết kế có tiếng, cô không phải đang múa rìu qua mắt thợ trước mặt Lỗ Ban sao?
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Viêm Cảnh Hi cảm giác về phương diện đồ ăn ngon thì mình vẫn có thể, ít nhất là khiến Nam Nam tăng năng lực.
Viêm Cảnh Hi có dự cảm, vợ tương lai của Nam Nam thật có phúc.
Viêm Cảnh Hi từ tiệm cắt tóc đi ra, đã là 3 giờ rưỡi, cô không kịp đến trường Nam Nam đón Nam Nam, đơn giản chỉ đi chợ mua xoài, cá tuyết, quả lê, ớt chuông đỏ, ớt chuông vàng, hành tây, tỏi.
Cô cũng mua tất cả đồ gia vị, ví như lá nguyệt quế, hoa hồi, xạ hương, dầu ô liu, bột hồ tiêu các loại.
Viêm Cảnh Hi đến Tân Thành Kim Thế Kỷ là hơn 4 giờ, cô lên lầu, gõ cửa.
Mở cửa là Lục Mộc Kình.
Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với đôi mắt mênh mông như vũ trụ của Lục Mộc Kình giống như vũ khiến trong lòng Viêm Cảnh Hi cảm giác như bị châm đâm đau nhói một chút, lập tức, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Cô cong môi nở nụ cười hồn nhiên vô hại, vừa giống như chưa từng chịu tổn thương, đôi mắt sáng ngời cong lên, rất khách sáo chào hỏi: “Anh Lục, Nam Nam trở về chưa? Tôi đến dạy học.”
Lục Mộc Kình khóa đôi mắt tươi đẹp của cô, nghe thấy hai chữ anh Lục xa cách, yết hầu lăn một cái, bước qua bên cạnh một bước, nhường chỗ, tròng mắt rũ xuống, nhìn trong không khí, thanh nhã nói: “Đã về rồi, bây giờ đang làm bài tập.”
“Vâng, bởi vì không đi làm, hình như tôi đến hơi sớm, sau này 6 giờ sẽ qua, vừa vặn, đúng không.” Viêm Cảnh Hi thật thà cào cào tóc, vào cửa, nhìn thấy Nam Nam nằm bò trên bàn.
“Hỏa Hỏa.” Nam Nam vui mừng hô một tiếng, vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Mộc Kình, mấp máy miệng, lại cúi đầu, cầm bút, lật lật mấy cái trên vở.
Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặtNam Nam, thấy cậu bé viết trên giấy chính là: Nguyện vọng của em.
Viêm Cảnh Hi xoa xoa đầu Nam Nam, hỏi: “Lớp lá các em nhanh như vậy đã làm văn rồi sao? Rất nhiều bạn nhỏ ở lớp lá vẫn chưa biết được mấy chữ mà nhỉ.”
Nam Nam vụng trộm nhìn sang Lục Mộc Kình, Lục Mộc Kình đã ngồi xuống máy vi tính trước mặt, gõ chữ lạch cạch, chuyên chú trong máy vi tính.
Nam Nam mấp máy miệng, hạ giọng, nói với Viêm Cảnh Hi: “Ba em bắt nạt em.”
Ngón tay Lục Mộc Kình dừng lại, bất đắc dĩ nhìn về phía Nam Nam, cười một tiếng, nói: “Nào, nói cho cô Hỏa Hỏa của con biết, ba bắt nạt con thế nào?”
Nam Nam thấy Hỏa Hỏa ở đây, có sức mạnh, tay chống ngang hông mình, chỉ cao khí ngang nói: “Ba bắt em viết bài văn 1000 từ nói về nguyện vọng của em, mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ cũng chưa biết được bao nhiêu từ đâu?”
“Không phải đưa từ điển cho con rồi sao?” Lục Mộc Kình biếng nhác nhíu mày nói.
“1000 từ, có phải nhiều quá không?” Viêm Cảnh Hi nói với Lục Mộc Kình, nói cô viết kiểm điểm 1000 từ, cũng là chuyện rất đau đầu.
“Dạ, Hỏa Hỏa, chị nói quá đúng.” Nam Nam giơ ngón tay cái lên với Viêm Cảnh Hi.
Lục Mộc Kình cong khóe miệng, sâu u nhìn Nam Nam, thoạt nhìn bình thản ưu nhã hỏi: “Con nói với cô Hỏa Hỏa của con, hôm nay ở trong lớp học, giáo viên hỏi nguyện vọng của các con, con nói như thế nào.”
Nam Nam vẫn không cảm thấy mình nói sai, bản thân còn rất chí khí, cười với Viêm Cảnh Hi nói: “Em nói với thầy, nguyện vọng sau này của em chính là sinh một đứa con với Hỏa Hỏa, sau đó em đánh nó, ba nó sẽ không tìm em gây rối.”
Viêm Cảnh Hi: “…”
“Ha.” Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, giọng điệu có chút kỳ quái nói: “Rất có chí khí.”
Thật ra Viêm Cảnh Hi cảm thấy Nam Nam nói rất hay, ít nhất, trong lòng cô ấm áp, cho nên Viêm Cảnh Hi vì Nam Nam mà nói chuyện: “Cái đó, anh Lục, Nam Nam vẫn là trẻ con, làm người lớn tại sao có thể cười nhạo cậu bé được, vẫn nên chỉ dẫn thêm.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.” Nam Nam kéo làn váy của Viêm Cảnh Hi.
Khi Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Nam Nam, hai tay Nam Nam đặt hai bên mặt mình, bày ra một bộ dáng đóa hoa, tủi thân nói: “Bây giờ con vẫn là nụ hoa của Tổ quốc đó, quá non nớt, làm sao có thể hiểu được thế giới lớn kia!”
Viêm Cảnh Hi: “…”
Nam Nam ở giữa giai đoạn tiếp xúc giữa người lớn và trẻ em quá mức thành thạo, quả thực chính là liên tiếp không một khe hở.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Lục Mộc Kình, đối diện với đôi mắt tối sau của anh, cô nói anh như vậy, chắc là anh sẽ tức giận, dù sao cũng là con của anh, mà anh cũng không giống như sẽ cười nhạo đứa con của mình, theo hiểu biết của cô, anh vẫn rất thương yêu Nam Nam.
“Vẫn nên chỉ dẫn thêm, đúng không?” Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
“Vâng.” Viêm Cảnh Hi chột dạ, tròng mắt lóe lên.
“Được, sau này giao cho cô.” Lục Mộc Kình nói xong, cúi đầu tiếp tục bận rộn làm việc.
Viêm Cảnh Hi không thể nhìn thấu tâm trạng và suy nghĩ của anh.
Vì sao con của anh lại giao cho cô chứ!
À, cô là gia sư của cậu bé.
Viêm Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnhNam Nam, dịu dàng nói: “Nam Nam, sau này không thể nói như vậy trước mặt mọi người, bọn họ sẽ cười nhạo em.”
“Vì sao cười nhạo em?” Nam Nam không hiểu, “Em cũng không đánh con của họ, em chính là đánh con em, phạm pháp sao?”
“Ặc…” Viêm Cảnh Hi gãi gãi tai, sau đó nghiêng đầu, suy nghĩ, nói như thế nào với Nam Nam mới tốt.
“Nguyện vọng thì sao, hẳn là to lớn một chút, ví dụ như chị muốn làm giáo viên, chị muốn làm phi công, chị muốn làm nhà khoa học.” Viêm Cảnh Hi kiên trì giảng giải nói.
“Tại sao vậy chứ? Nguyện vọng của em không vĩ đại sao? Ba em vừa rồi còn khen em rất có chí khí mà?” Nam Nam mở to đôi mắt sáng ngời, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Khóe mắt Lục Mộc Kình rõ ràng thoáng qua một đường xanh, bất đắc bốc khói, yết hầu lăn một cái, hoàn toàn lờ đi.
Đỉnh đầu Viêm Cảnh Hi cũng có ba vạch hắc tuyến.
Chí hướng yêu thích của Nam Nam là làm tiểu bạch kiểm cho người ta, nguyện vọng mà cậu bé nói ra kinh thiên động địa quỷ khóc thần hờn như thế, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, ngón tay thon dài chỉ chỉ giấy, bất đắc dĩ nói: “Nguyện vọng của em, một nghìn từ, từ từ viết đi, viết xong, chị dạy cho em làm cá tuyết xoài.”
Nam Nam liếc nhìn sắc mặt Lục Mộc Kình một cái, lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, hạ giọng nói: “Chị cũng sợ ba em đúng không?”
“Ba em là muốn tốt cho em.” Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, lời nói thấm thía.
Lục Mộc Kình nhìn về phía mặt nghiêng của Viêm Cảnh Hi, ý vị thâm trường.
Nam Nam nghĩ nghĩ, nói theo lời Viêm Cảnh Hi : “Hỏa Hỏa, chị quá có trình độ rồi, một lời đã đánh thức người trong mộng.”
Viêm Cảnh Hi dở khóc dở cười, lại cảm thấy Nam Nam biết điều như vậy, bộ dáng nhìn mặt định sắc thật đáng yêu, cho nên lại có chút đau lòng, xoa xoa tóc Nam Nam, quay đầu, nhìn về phía Lục Mộc Kình, lên tiếng xin xỏ: “Nam Nam cũng là vi phạm lần đầu, bản chất không xấu, chỉ là vẫn chưa có quan niệm thị phi, có thể viết 500 từ không? 1000 từ, đối với một đứa nhỏ vẫn còn học lớp lá mà nói, quá khó khăn.”
Lục Mộc Kình thâm trầm nhìn Viêm Cảnh Hi, trong con ngươi đều là dịu dàng, nhắm mắt rồi lại mở ra, đồng ý.
Nam Nam cũng vui vẻ cười, bắt đầu múa bút thành văn trên giấy.
Viêm Cảnh Hi mang đồ đã mua được để vào phòng bếp trước, cảm thấy hôm nay phòng bếp đặc biệt… sạch sẽ.
Hình như không có mùi khói lửa, mở tủ lạnh, bên trong cũng trống trơn, thuận miệng hỏi: “Dì Tô Phỉ đi mua thức ăn rồi sao?”
“Trong nhà Tô Phỉ xảy ra một chút việc, xin nghỉ một tuần.” Giọng Lục Mộc Kình trầm trầm truyền vào phòng bếp.
“Hả?” Viêm Cảnh Hi đỡ cửa phòng bếp thò đầu ra, nhìn về phía Lục Mộc Kình, hỏi: “Vậy cơm chiều của hai người làm sao bây giờ?”
“Lát nữa đợi nó viết xong thì đi ra quán ăn.” Lục Mộc Kình trả lời.
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn Nam Nam vất vả làm văn, tâm sinh thương tiếc, nói: “Đi ra quán ăn làm gì, không phải tôi biết làm sao?”
Lục Mộc Kình tối sâu nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, đối diện với con ngươi xinh đẹp của cô, những thứ phức tạp chìm vào trong đôi mắt đen nhánh.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua lúng túng, cong khóe miệng lên, nở ra một nụ cười ngọt ngào, vô hại, nói: “Tôi đây coi như tăng ca, anh Lục phải đưa thêm tiền tăng ca. Còn có, mua thức ăn đều là tiêu tiền của tôi đấy, tôi có thể thanh toán không?”
“Ừ, sẽ đưa tiền tăng ca.” Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
Viêm Cảnh Hi từ trong phòng bếp đi ra, lờ đi ánh mắt Lục Mộc Kình, nói với Nam Nam: “Anh Nam, buổi tối trừ cá tuyết xoài ra, muốn ăn cái gì, bây giờ chị đi mua.”
“Ừm…” Nam Nam cắn đầu bút, nghiêm túc nghĩ, nói: “Em muốn ăn bò bít tết, canh nấm, gan ngỗng, được không?”
Viêm Cảnh Hi giơ dấu OK.
“Chị đi rồi về.” Viêm Cảnh Hi nói, không có nhìn Lục Mộc Kình liền đi ra cửa.
Nam Nam theo thói quen vèo một cái, nhảy từ trên ghế xuống, nằm bò ở bệ cửa sổ nhìn Viêm Cảnh Hi ở dưới.
Viêm Cảnh Hi xuống thang máy, đi ra cửa lớn, xoay người, nhìn thấy Nam Nam quả nhiên nằm bò ở bệ cửa sổ, cười ha ha ha với cô.
Viêm Cảnh Hi cũng giống như cười, phất tay với cậu bé, ra hiệu cậu bé trở lại.
Gần Tân Thành Kim Thế Kỷ có một siêu thị Đại Nhuận Phát.
Viêm Cảnh Hi đi dạo hơn nửa tiếng, đã mua xong toàn bộ nguyên liệu nấu ăn về.
Nam Nam nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, vui vẻ chạy đến, giúp Viêm Cảnh Hi lấy đồ.
“Không cần, quá nặng, chị cầm là được rồi.” Viêm Cảnh Hi cự tuyệt Nam Nam giúp.
Vừa dứt lời, Lục Mộc Kình đã lấy đồ trên tay cô đi vào phòng bếp.
“Hỏa Hỏa, em với chị học làm cá tuyết xoài nha.” Nam Nam hấp ta hấp tấp đi phía sau Viêm Cảnh
Hi, cười hì hì nói.
Lục Mộc Kình từ trong phòng bếp đi ra, một tay xách Nam Nam lên, trầm giọng nói: “Làm xong văn rồi?”
“Ba, ba thả con xuống, thật mất thể diện, con làm xong rồi, tổng cộng 505 từ, không tin tự ba đi xem đi.” Nam Nam đá chân, giãy giụa nói.
Lục Mộc Kình thả Nam Nam xuống, Nam Nam lại chạy vào phòng bếp, đến bên cạnh Viêm Cảnh Hi nhanh như chớp.
Lục Mộc Kình đi đến trước bàn trà, cầm bài văn của Nam Nam lên.
Nhìn thấy chữ và nội dung tô tô xóa xóa, anh triệt để chóng mặt, trên mặt xuất hiện ba vạch hắc tuyến, khóe miệng cũng co rút một cái.
Nam Nam viết văn, thật là, thật là…
Haiz
Không đành lòng nhìn thẳng mà!
Lục Mộc Kình nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ gọi: “Nam Nam qua đây.”
Trong phòng bếp không có động tĩnh.
Nam Nam viết văn, nội dung như sau:…