Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 3: Bí sự chuyện xưa



Không biết như thế nào Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Thất gia nhiều năm sau, khi đó Thẩm đại soái vừa mới qua đời, Thất gia vừa qua khỏi tuổi lập gia đình liền chưởng quyền, dường như là trong một đêm xé xuống vỏ bọc ấm áp của mình, triển lộ ra tính tình vốn dĩ, lạnh nhạt âm ngoan, máu của phủ Đại soái nhiễm đỏ đầy đất, anh em tương tàn bị hắn suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Thẩm Thất gia nhìn người phụ nữ dưới thân, ánh mắt đen tối không ngừng, tựa như xuyên qua hắn nhìn về phía gì đó. Hắn không phải không nghi ngờ chỉ là Tạ Nguyễn Ngọc sớm đã bị hắn kiểm tra tới tới lui lui rất nhiều lần, một kẻ đáng thương bị người cha ma bài bạc bán đi, một con chim hoàng yến theo hắn đã bị nhốt ở hậu trạch.

Nhưng Thẩm Bồi Viễn cúi người xuống hôn hôn khóe miệng của nàng, thật đúng là một con chim hoàng yến xinh đẹp.

Một giấc này Thẩm Thất gia ngủ hơn một canh giờ, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy Tạ Nguyễn Ngọc thành thành thật thật tùy ý cho hắn ôm, vẫn không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt chớp chớp nhìn màn giường chằm chằm, phảng phất có thể nhìn chằm chằm tầng sa kia ra một cái động.

“Không ngủ sao?”

“Em không ngủ được.”

“Không mệt sao?”

Tạ Nguyễn Ngọc giật giật thân mình, cánh tay trái bị hắn ép có chút tê dạu: “Thấy Thất gia ngủ sâu nên không dám động.”

“Ngoan.” Thẩm Thất gia chậm rãi đứng dậy, một tay xoa xoa cái trán, Tạ Nguyễn Ngọc vội vàng duỗi tay xoa huyệt Thái Dương của hắn, Thẩm Bồi Viễn đã quen hưởng thụ, nàng vừa nhấc tay thì bản thân hắn đã tìm tư thế thoải mái gối lên trên đùi Tạ Nguyễn Ngọc, tùy ý cho nàng xoa bóp từng chút: “Khanh khanh nghe lời như vậy, rất tốt.”

Đôi mắt của hắn đóng lại, âm thanh trước sau như một, chỉ vì vừa mới tỉnh ngủ mang theo chút lạnh. Tạ Nguyễn Ngọc không đoán được cảm xúc của hắn.

Thẩm Thất gia thích nuôi mỹ nhân, thích nuôi đủ loại mỹ nhân đã muốn nghe lời ngoan ngoãn, còn muốn ngây thơ hoạt bát, hắn thường nói phụ nữ như sứ, muốn nuôi thật tinh xảo cẩn thận.

Tạ Nguyễn Ngọc lại cảm thấy, sự yêu thích này của Thẩm Thất gia giống như người bình thường nuôi mèo con, cún con trong nhà, thích trêu đùa ôm một cái, nếu là thứ đồ chơi kia nhận chủ mới thì qua tay đưa ra làm nhân tình.

Buổi chiều Thẩm Thất gia đã đổi quần áo mới, áo dài màu xanh đen, trên vành áo nạm một loại cúc màu đen, Tạ Nguyễn Ngọc giúp hắn thu thập thỏa đáng, ngẫm lại lại xoat người đi chọn một gọng kính hẹp tinh tế đặt trên mũi cao cao của hắn.

Lúc này Thẩm Thất gia thường xuyên phải về Soái phủ, Tạ Nguyễn Ngọc nhớ rõ, lúc đại soái còn sống trong kiếp trước, Thẩm Thất gia luôn ăn mặc trang điểm từ trước đến nay đều hào hoa phong nhã.

Thẩm đại soái là một người thô tục, thời trẻ đi bộ đội đánh thiên hạ tránh công huân, trong bụng không có bao nhiêu mục nước, sau đó tùy vận khí thay đổi nhưng khó tránh khỏi có chút khúc mắc, con trai của đại soái thích dùng súng pháo, hiếm khi có một đứa con học vấn tinh thông như Thẩm Thất gia cũng có thêm vài phần yêu thích.

“Đêm nay không cần chờ.” Thẩm Thất gia dường như nhớ đến cái gì giơ tay nhéo nhéo gương mặt Tạ Nguyễn Ngọc: “Tháng sau là sinh nhật thái thái, ta muốn tặng một bộ bình phong gấm vóc “Phổ môn phẩm”, khanh khanh cảm thấy như thế nào?”

“Khá… khá tốt.” Ngón tay của Thẩm Thất gia còn niết trên mặt Tạ Nguyễn Ngọc, nàng có chút không nói rõ: “Em biết mấy chữ còn biết thêu chút hoa văn.” Em có thể giúp ngài làm hạ lễ! Một câu cuối cùng Tạ Nguyễn Ngọc chưa nói ra khỏi miệng.

“Ta còn không biết là khanh khanh cũng biết chữ đấy.” Lúc Thẩm Thất gia nói lời này, ngữ khí có chút nghiền ngẫm.

Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc cả kinh, nàng là một cô nương trong Huyện lại chưa từng đi học, sao có thể biết chữ chứ! Nhưng chuyện này của Thẩm Thất gia có dụ hoặc quá lớn với cô, đi thêu hạ lễ cho phu nhân Đại soái, có ý nghĩa giúp nàng hoàn toàn tránh thoái yến hội mấy ngày sau cùng với Mục Độ Niên.

“Em từng đi theo tiểu tử cách vách học một ít, sau đó cha em nhìn thấy đánh một trận mới biết được nữ tử học những thứ này đều không dùng đến.” Nhà bên cạnh của nhà nàng là nhà Lý tú tài, con trai nhà hắn thật sự đã dạy Tạ Nguyễn Ngọc mấy ngày nhưng dựa theo sự phát triển năm đó, nàng không nhớ kỹ một chữ nào, những thứ bây giờ nàng học được cũng là Mạnh Nho Cảnh dạy nàng những ngày thường.

Nàng có tâm tư lấy lòng Mạnh Nho Cảnh tự nhiên cũng vô cùng dụng tâm mà học.

“Ta cũng chưa nói cái gì.” Thẩm Thất gia cao hơn Tạ Nguyễn Ngọc một cái đầu, sẽ cúi đầu nhìn nàng, âm thanh có chút đáng tiếc: “Chỉ là em vào tú lâu sợ là không kịp tham gia yến hội hôm mười lăm, nếu ta không nói khanh khanh cũng nên biết ngày đó náo nhiệt bao nhiêu.”

Nàng đương nhiên cũng biết! Nàng không chỉ biết mà còn tham dự, sau đó thì rơi vào một hố lửa làm nàng muốn sống không được muốn chết không xong.

Nếu không phải sau đó Mục Độ Niên binh bại bỏ thành, Tạ Nguyễn Ngọc thật sự không sống nổi nữa: “Tuy náo nhiệt là tốt nhưng Nguyễn Ngọc càng muốn thành toàn hiếu tâm của Thất gia với phu nhân.”

“Khanh khanh quả nhiên ngoan ngoãn đáng yêu.” Thẩm Thất gia lúc này mới ngẩng đầu sửa cổ đứng của áo, chuẩn bị đứng dậy đến Soái phủ, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, gió lạnh cùng với mưa bụi rất nhỏ cuốn vào phòng.

Thời tiết lại thay đổi, Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ.

“Ngày mai em cùng Sính Đình đến tú lâu đi.” Tạ Nguyễn Ngọc nghe thấy âm thanh của Thẩm Thất gia, hắn dừng một chút, âm thanh không nghe ra vui hay buồn: “Hôm qua ta bảo Sính Đình hỏi qua các em, chắc là em ấy đã quên rồi.”

Chân mày Tạ Nguyễn Ngọc hơi nhíu, ngoài miệng lại không dừng: “Thất gia đi thong thả.”

Hóa ra còn có câu nói như vậy.

Chuyện này Giang Sính Đình chưa lộ ra chữ nào nhưng nếu nàng ấy nói sợ cũng không có ai nguyện ý đi, những người phụ nữ bây giờ của Thẩm phủ giống Tạ Nguyễn Ngọc năm đó, bị náo nhiệt và phú quý làm mờ hai mắt.

Lúc Thẩm Thất gia đến Soái phủ đã là buổi chiều, Thẩm phu nhân sớm đã chờ đến mức có chút mất kiên nhẫn.

“Phu nhân, Thất thiếu gia đến rồi!” Bà vú chạy một mạch vào đại sảnh.

Trong phòng này khó khăn lắm mới có tám người ngồi, Thẩm đại soái tự nhiên là người cuối cùng lên sân khấu, không biết lúc này còn đang tiêu dao ở đâu.

“Ái chà, Thất gia của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.” Thẩm Thất gia vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh ngọt phát ngấy của Ngũ di thái: “Phu nhân chính là chờ đến bay tim ra ngoài rồi.”

Thẩm Bồi Viễn liếc mắt nhìn Ngũ di thái một cái, tùy ý gật đầu xem như chào hỏi.

Bộ dáng cao cao tại thượng thật là đáng giận, nhìn Thẩm Bồi Viễn cung kính đi đến chỗ Đại thái thái càng thêm hận muốn chết, nói chuyện khó tránh khỏi tức giận: “Hừ, có người thật đúng là coi mình đi ra từ trong bụng phu nhân.”

“Tính tình của Ngũ di thái thật lớn.” Thẩm phu nhân đã quen kẹp bà ta tổn thương nên mí mắt cũng chưa nâng, nắm tay Thẩm Bồi Viễn vỗ nhẹ vài cái: “Kim Chương à, con là Thiếu gia, có vài đồ vật không lên được mặt bàn thì không cần để ý đến.”

“Con trai ghi nhớ dạy bảo của thái thái.”

“Các người…”

“Ai da! Các người làm sao lại đến sớm như vậy!” Lời nói của Ngũ di thái mới vừa ngẩng đầu đã bị âm thanh của cửa đánh gãy, nữ tử mặc một cái áo rộng tay dài dưới sự nâng đỡ của nha hoàn bước đại sảnh, Thẩm phu nhân mắt lạnh nhìn nữ tử hấp tấp đi đến, áo thêu hoa nạm vàng ở bên vành áo khoác một áo khoác lông cừu trắng, trên vành tai đeo hai viên trân châu màu sữa, trên nửa cánh tay mang một chiếc đồng hồ bạc tráng men lộ trong không khí.

“Hồ ly tinh.” Tiếng của Ngũ di thái không lớn không nhỏ, người trong đại sảnh lại nghe rõ ràng.

Mỗi người trong phủ đều biết, Thẩm đại soái gần đây nuông chiều Thập Tam di thái – Thái Hồng Cô là ở thanh lâu đi ra.

Thái Hồng Cô cũng mặc kệ các bà ấy, đôi mắt quay tròn nhìn mấy người một vòng, cuối cùng ngừng ở trên người Thẩm Thất gia, che môi cười: “Vậy mà chỉ có Đại gia và Thất gia ở đây, con trai của Ngũ tỷ tỷ đâu? Không phải là lại đi trại nuôi ngựa đánh cuộc bị người khác đánh không xuống được giường chứ.”

“Con tiện nhân này!” Những lời này của Thái Hồng Cô chính là chọc vào trái tim Ngũ di thái, kích thích bà ta bỗng nhiên đứng dậy, chụp cái bàn rung động loảng xoảng loảng xoảng, ánh mắt Thẩm thất gia nhìn chằm chằm, Thái Hồng Cô cắn răng hừ lạnh: “Bà đừng tưởng tôi không biết bà tồn tại tâm tư xấu xa gì!”

Thẩm Thất gia nghe lời này hiếm khi nhìn người phụ nữ khắc khẩu trước mắt, sắc mặt lại không có biến hóa gì đứng ở bên cạnh Thẩm phu nhân như cũ, bộ dáng vân đạm phong khinh.

“Đủ rồi! Còn ra thể thống gì!” Thẩm phu nhân thấy hai người nháo quá mức, lại bố trí đến trên người Thẩm Thất gia, lúc này mới lạnh giọng mở miệng: “Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, xem ra chuyện của Cửu di thái vẫn chưa làm các người nhớ à.”

Lời nói của Thẩm phu nhân rơi xuống, đại sảnh yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Cửu di thái đã chết.

Người đang sống sờ sờ bị Thẩm đại soái dùng roi ngựa đánh chết trước mặt mọi người.

Nguyên nhân khó có thể mở miệng, trong lòng mọi người cũng biết rõ.

Lão tử còn chưa chết đã bò lên giường con trai, dựa vào thời đại nào đều sẽ bị gièm pha.

Lúc trước Thẩm đại soái nạp Cửu di thái đã coi trọng bà ta trông thủy linh, thì đoạt mạng bức ép mang người về phủ, vài năm đầu còn được sủng ái, sinh cho đại soái một thiên kim nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, Thẩm đại soái là một người có mới nới cũ, thường xuyên qua lại cũng vứt bà ta ra sau đầu.

Nữ tử hai mươi mấy tuổi, có ai không hy vọng có người đau có người yêu thương, Ngũ thiếu gia cứ như vậy mà đi vào tầm mắt của Cửu di thái, giao thân mình cho người đàn ông, tâm cũng đưa ra ngoài. Đáng tiếc ân ái chưa được hai tháng đã bị người tố đến chỗ Thẩm đại soái.

Con trai và vợ lẽ, quá là lợi hại làm đại soái tức giận đến lúc vừa hồi phủ đã rút roi đi đến hậu viện, đánh chết người sống sờ sờ trước mặt vài người.

Ngũ thiếu gia cứ trơ mắt nhìn như vậy, cũng không nói bất cứ câu cầu tình nào.

Thủ đoạn lôi đình này đồng thời mang đến cho hậu viện một ý khác: Hổ dữ không ăn thịt con, ta không đánh chết con trai được thì không thể đánh chết các người sao!

Từ đó Cửu di thái thành một vết sẹo trong ngực nhóm di thái thái.

Mà Thẩm Thất gia tuy không phải đưa con trai đại soái coi trọng nhất lại là người con ông ta thích nhất.

Thái Hồng Cô luôn có biểu cảm sinh động hiếm khi cứng đờ lại, Ngũ di thái yên lặng nuốt nước miếng lại cẩn thận ngồi về.

Thật đúng là một trò hay.

Trong lòng Thẩm Thất gia không nhịn được mà than, từ góc độ của hắn vừa lúc có thể nhìn thấy khóe miệng giơ lên của Thẩm phu nhân khi uống trà.

“Đa tạ phu nhân giải vây cho con.” Nụ cười của Thẩm Bồi Viễn càng ngày càng dịu dàng, hắn cúi người xuống âm thanh mang theo chút cảm kích, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa Mục tòng quân tới thành Bảo Ninh, con đã nhận được tin trước chỉ là phía Nhị ca phải nhanh một chút.”

Nghe Thẩm Bồi Viễn nhắc đến Thẩm Nhị gia, Thẩm phu nhân hiếm khi có một biểu cảm từ ái: “Bên phía Nhị ca của con có tin tức đã bắt lấy sinh ý của bến tàu Kim Thủy, lúc này đang trên đường gấp gáp trở về.” Nói xong lại vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Bồi Viễn: “Nghe nói Mục tòng quân yêu thích mỹ nhân?”

“Phu nhân yên tâm, con đã chuẩn bị tốt.”

“Mẹ con đi sớm.” Thẩm phu nhân nhắc đến Tam di thái lại thở dài, rất thật lòng nói: “Cũng là một người đáng thương, không uổng công ta thay em ấy đau lòng cho con một hồi.”

“Con biết là phu nhân cứu con.” Thẩm Bồi Viễn nói rất thành ý, trên mặt mang theo một chút cảm kích.

Bộ dáng này nếu như bị Tạ Nguyễn Ngọc nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hãi không thôi. Kiếp trước Thẩm Bồi Viễn sống nửa đời người, hắn đã từng cảm kích ai? Những người hắn luôn mồm cảm kích đó kết quả đều bị hắn giết chết từng người một.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.