Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 3: Thần Lực



Lợn rừng tê liệt ngã xuống hố, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ “Thở hổn hển, thở hổn hển”, Mục Dương Linh cao hứng nhảy xuống từ trên người lợn rừng, dùng đôi tay ném lợn rừng hơn hai trăm cân lên hố, không có biện pháp, nàng chỉ có chín tuổi, người còn quá lùn, chỉ có thể ném, cũng may nàng dùng cách hay, cho nên lợn rừng đã trọng thương chỉ bị kinh hách tru lên hai tiếng.

Lúc này Mục Dương Linh mới bò lên bẫy rập, chặt xuống nhánh cây ở xung quanh một lần nữa che giấu lại bẫy rập, lúc này nàng mới treo con thỏ cùng gà rừng ở bên hông, khiêng lợn rừng ở trên vai sau đó rời khỏi núi.

Có thôn dân đang đứng ở dưới chân núi thu lương thực, nhìn thấy một đầu lợn rừng đang chuyển động, kinh hô ra tiếng, chờ đến gần mới phát hiện Mục Dương Linh bị lợn rừng ngăn trở tầm mắt.

“Má ơi, đây không phải là đại khuê nữ của Mục gia sao?” Mã Đại Tráng nhìn bên hông Mục Dương Linh treo đầy con mồi, trên vai khiêng lợn rừng, âm thầm táp lưỡi, “Nếu nàng là khuê nữ của ta thì thật tốt.”

Mã đại thẩm chụp một cái tát ở trên đầu hắn, mắng nói: “Nếu là khuê nữ của ngươi, gả không ra ngươi có quản? Ai nha, khuê nữ như Dương Linh …… rất cường tráng, về sau tìm nhà chồng như thế nào a.”

Mã Đại Tráng nói thầm : “Người ta lớn lên cũng không khó coi nha, chỉ là sức lực hơi lớn, còn có thể trợ cấp gia dụng ……” Ở dưới ánh mắt của Mã đại thẩm, Mã Đại Tráng không dám nói thêm gì nữa.

Mục Dương Linh dần dần đi đến gần, nghe thấy có người đang nói chuyện thì nàng mới nhìn thấy phu thê Mã Đại Tráng, không có biện pháp, con mồi chặn tầm mắt, một tay nàng đỡ lấy lợn rừng ở trên vai, lại rút ra một tay chào hỏi cùng bọn họ, cười nói: “Mã đại thúc, Mã đại thẩm, các ngươi đang làm việc?”

Càng đến gần càng làm cho người khác chấn động, phu thê Mã đại thúc trợn mắt há hốc mồm nhìn con mồi ở trên người nàng, đột nhiên lợn rừng giãy giụa vài cái, yếu ớt kêu hai tiếng, hai vợ chồng đồng thời ngã ngồi trên mặt đất ——bị dọa sợ.

Mục Dương Linh đập một tay xuống, lợn rừng liền không thể động đậy.

Mã đại thẩm run rẩy chỉ vào lợn rừng nói: “Sống?”

Mục Dương Linh cười gật đầu: “Sống có giá tiền cao hơn chết.” Mục Dương Linh có chút tiếc hận, “Đáng tiếc nơi này cách huyện thành quá xa, bằng không khiêng đến huyện thành , ít nhất có thể bán nhiều thêm 500 văn tiền.”

Mục Dương Linh một bên tiếc hận một bên dùng bước chân nhẹ nhàng chạy về phía nhà mình, buổi sáng hôm nay nàng ăn quá ít, hiện tại bụng liền đói, vẫn nên đi về nhà trước , chuyện huyện thành thì tính sau, lúc này lão cha hẳn đã trở lại?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.