Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 2: Giúp Đỡ



Mục Dương Linh nghe thấy hai chữ “báo ân” nên đã liếc mắt nhìn bọn họ thật kỹ, lúc này nàng mới phát hiện ra điểm khác thường, tuy rằng làn da của bọn họ cũng đen, nhưng lại không giống với lão cha hàng năm phải lao động, giống như là cố ý bôi đen, hơn nữa, bàn tay bắt lấy bánh nướng có da thịt còn non mịn hơn một cô nương như nàng ?

Người như vậy vừa nhìn thấy đã biết là công tử nhà giàu đang gặp nạn, Mục Dương Linh do dự một chút, rốt cuộc cũng thương tiếc hai người bọn họ chỉ là thiếu niên, hỏi: “Người nhà của các ngươi ở nơi nào? Có cần ta hỗ trợ không ?”

Tề Hạo Nhiên vừa định mở miệng, Phạm Tử Câm đã nhanh chóng nhìn Mục Dương Linh cười nói: “Đa tạ cô nương, chúng ta đã tìm được đường đi, nhà của người thân cách đây cũng không xa, cũng không làm phiền cô nương, còn xin cô nương nói ra địa chỉ, ngày sau chúng ta sẽ tới báo đáp.”

Mục Dương Linh thấy người thiếu niên này có tính cảnh giác rất cao, không khỏi cười, nàng cũng không cảm thấy bực bội, chỉ lắc đầu nói: “Không cần, bất quá chỉ là một cái bánh nướng mà thôi.” Nhìn sắc trời, lại nhìn vị trí của bọn họ, liền chỉ đường cho bọn họ rời khỏi ngọn núi này, nói: “Các ngươi đi về phía bên kia, đi tầm ba mươi phút sẽ nhìn thấy một con đường nhỏ, các ngươi lại đi dọc theo con đường nhỏ là có thể đi ra ngoài.”

Dứt lời, nàng xoay người liền rời đi.

Thấy bóng dáng của Mục Dương Linh đã biến mất, lúc này Phạm Tử Câm mới ngã xuống trên mặt đất, hắn trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên một cái, cả giận nói: “Ngươi lại muốn nói ra thân phận của chúng ta, hiện tại chúng ta đã đi đến Hưng Châu, lại đi thêm hai ngày là có thể tìm được Tề đại ca.”

Tề Hạo Nhiên trợn trắng mắt, “Chúng ta không có một xu dính túi, đi tìm như thế nào? Hơn nữa, người này là người tốt.”

Phạm Tử Câm nhảy dựng lên, “Làm sao ngươi biết.”

“Ta tự mình biết, ta nói nàng là người tốt chính là người tốt, lúc trước chúng ta bị lừa đều bởi vì nghe theo lời nói của ngươi, nếu nghe theo lời nói của ta liền sẽ không bị lừa.”

“Còn không phải tại ngươi không biết lựa lời, người khác hỏi cái gì ngươi liền trả lời cái đó, vốn dĩ người ta không có ác ý cũng phải sinh ra ác ý.” Phạm Tử Câm không phục mà kêu lên.

Tề Hạo Nhiên càng không phục, “Rõ ràng là ngươi không biết nhìn người.”

“Là ngươi không cẩn thận……”

Trong nháy mắt hai thiếu niên đã trở nên khắc khẩu, ngay từ đầu Tề Hạo Nhiên còn chiếm thượng phong, nhưng từ trước đến nay hắn không am hiểu việc cãi nhau, cho nên không bao lâu hắn liền thua dưới miệng của Phạm Tử Câm, hắn giận dữ, xé ra một miếng bánh nướng ở trong tay mình nhét vào trong miệng của Phạm Tử Câm để chặn lại.

Phạm Tử Câm trừng mắt dần dần bình tĩnh trở lại, thấy trong tay Tề Hạo Nhiên chỉ còn lại một miếng bánh nhỏ, rốt cuộc cũng đau lòng, liền xé ra một nửa miếng bánh của mình đưa cho Tề Hạo Nhiên, hàm hồ nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta lại lên đường.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.