Buổi trưa cậu xin phép trường trở về nhà sớm, vừa về nhà cậu mang một bộ mặt đầy sát, tuy rằng rất ghen nhưng cậu cũng đủ tỉnh táo để biết thời điểm này không nên làm gì chèn ép cô nữa, cô chỉ vừa mới từ bệnh viện trở về cậu không muốn lại thấy cô dùng ánh mắt căm thù đó mà nhìn mình, vì thế cậu cố gắng không nhớ đến nó và cũng không thèm tìm cô như thường lệ mỗi khi về nhà nữa, cậu bắt tay vào việc cùng người làm sắp xếp cho buổi tiệc sinh nhật tối nay để hướng tâm trí sang chuyện khác.
Sau mấy giờ đồng hổ trang trí, căn biệt thự của gia đình Gia Nguyên nhanh chóng được trang hoàng lộng lẫy.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt, người đến sớm, người ra người vào dự tiệc có tới mấy trăm người, toàn những người có địa vị cao trong xã hội, ăn mặc lộng lẫy sang trọng, thức ăn dọn ra nhiều không đếm xuể toàn là sơn hào hải vị, mọi thứ trước mắt đều là những thứ người bình thường không bao giờ nhìn thấy được.
Sự giàu có trước mắt khiến người ta choáng ngợp.Mặt trời dần lặn, đèn tiệc trước sân đã sáng mà bấy giờ Giao Giao chỉ vừa làm xong công việc dọn cỏ từ sáng.
Cô mệt mỏi ngồi dựa vào một gốc cây trong một góc không có ánh đèn khụ khụ ho vài tiếng rồi hướng mắt nhìn về buổi tiệc xa hoa phía xa, nghe âm thanh nhạc và tiếng nói cười làm lòng cô cũng có chút rộn ràng, cô cũng muốn nhập vào buổi tiệc.
Nhưng thực tế đã đánh vào đầu cô một cách phủ phàng, cả ngày nay luôn có một người quan sát theo dõi cô làm việc, bây giờ cô vừa xong việc thì người đó lại chỉ tay năm ngón khắc khe ra lệnh:“Nghỉ mệt đủ rồi, mau vào nhà vệ sinh cọ rửa đi!”Giao Giao mệt mỏi bất lực, cảm thấy cuộc đời khốn nạn vô cùng, cô còn chưa uống thuốc theo toa từ sáng tới giờ.
Thế là vừa mới ngơi tay chưa đầy ba phút thì giờ cô phải chui vào nhà vệ sinh cọ rửa chỗ cho người ta đại tiện.
Nhà vệ sinh trong biệt thự vốn dĩ không bẩn mấy chỉ là do nhà vệ sinh cho người giàu có dùng nên phải cực kì sạch sẽ, phải hơn bình thường.
Giao Giao khốn khổ quỳ dưới sàn gạch vừa ho vừa cẩn thận lau chùi từng chi tiết nhỏ đến bóng loáng, cơn đói bụng réo rắc mà cô vẫn cứ phải cắm đầu làm.
Hiện tại khách mời đã đến dự tiệc đông đủ mà cô vẫn chưa chùi xong nhà vệ sinh, cả người cô dơ dáy đầy mồ hôi, cô nghiến răng nghiến lợi cọ chùi thật nhanh tay để nhanh chóng được ăn cơm.
Sau hơn ba tiếng cố gắng, cô cuối cùng cũng làm xong và ngay lập tức ném dụng cụ qua một bên mà đứng dậy.
Cả cơ thể lúc này mới được giải phóng, cô thoải mái xoay hông mấy cái, xương khớp kêu đều ran rụp rụp mấy tiếng.
Đúng vào lúc cô đang thư giản xương khớp khì quản gia xuất hiện ngắt ngang tâm trí cô, bà ta đứng ngoài nhà vệ sinh ném vào một túi nhựa đựng đồ và nói:“Làm xong rồi thì thay đồ ra phục vụ cho khách, khách đã đến đủ rồi đó!”Nói xong bà ta liền bỏ đi chưa kịp để Giao Giao phản ứng lại.
Thấy bà ta đi rồi, Giao Giao đành đi nhặt túi nhựa lên lấy trong đó ra một bộ đồ nhân viên phục vụ rồi đi vào phòng thay ra, trong lòng tự nhủ mình phải nhẫn nhịn.
Sau khi thay xong, Giao Giao hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần tiếp tục làm việc.
Rời khỏi khu nhà vệ sinh, cô đi đến phòng bếp định nhận nhiệm vụ bưng bê nhưng người quản lý trong bếp bắt cô đi phụ dưới bếp giúp ông ta, cô không nói gì mà lặng lẽ làm theo.
Ở dưới bếp, cô bị bắt rửa chén.
Phải đứng yên một chỗ làm việc liên tục, buổi sáng làm cỏ đến xước tay, vừa phải chùi nhà vệ sinh dính dầy chất tẩy rửa mà giờ lạ phải ngâm tay trong nước lạnh và xà phòng, đôi bàn tay nhỏ bé của Giao Giao đã không chịu nổi cơn đau nữa rồi! Cô cắn răng chịu đựng, tay bắt đầu rát và rộp lên hết, sức khỏe của cô đã sắp không trụ nổi nữa, cô chóng mặt đau đầu chỉ muốn ngủ nhưng khi cô vừa chợp mắt xuống thì người trong bếp lại đẩy cho cô một đóng bát dĩa bẩn to đùng khiến cô chỉ còn biết thở dài.
May mắn là trong bếp có đồ ăn nên cô cũng ăn vụn được vài miếng lót dạ.Hai tiếng đồng hồ trôi qua, khó khăn lắm cô mới rửa xong chén, cả người như quay cuồng sắp đứng không vững.
Tranh thủ lúc chưa được giao việc mới cô lấy thuốc uống, nhưng thuốc còn chưa kịp trôi tới dạ dày thì quản lý phần phục vụ chạy vào rấp ráp, nói:“Nhân viên phục vụ không đủ rồi, trong đây ai rãnh ra phụ tiếp đi!”Và thế là cô lại bị lôi ra dọn thức ăn và bưng rượu cho khách.
Lúc này cả người cô đã mệt lã rồi cả người chẳng còn chút sức lực để nói chuyện, cô ăn rất ít trong ngày hôm nay mà lại đi uống thuốc nên có chút xót ruột.
Không ngờ khi vừa đem rượu lên tới nơi đãi khách thì nhìn thấy cảnh Gia Nguyên chơi đàn guitar đệm cho một cô tiểu thư nào đó hát hò, bên cạnh còn có mấy cô gái xinh đẹp chơi đùa, trước cạnh tượng đó cô chỉ nhỉn rồi cười trừ, thầm nghĩ khá khen cho cậu lúc nào cũng cấm cô đến gần người khác giới mà giờ xung quanh bâu toàn gái đẹp như vậy.
Nhưng mà dù gì cô cũng rất thích nghe hát nên khá vui vẻ vừa làm vừa lắng nghe, không để tâm đến hành động thân mật của cậu với mấy cô gái kia là mấy.
Buổi tiệc sinh nhật nào của cậu cũng được tổ chức hoành tráng như vậy đồng nghĩa với việc năm nào cô cũng làm việc như một kẻ điên, người ta còn phân chia bộ phận này nọ còn cô thì có việc gì cũng đến tay.
Mệt thì có mệt nhưng đổi lại buổi tối xong tiệc Gia Nguyên thường đem quá mình nhận được tặng cho cô.
Nhớ đến chuyện này cô lại tự hỏi không biết năm nay có còn được như những năm trước không.Hát được một hồi thì tiếng đàn bỗng dừng lại, cả buổi tiệc tự nhiên yên ắng lạ thường.
Ngạc nhiên, Giao Giao quay lưng nhìn về phía sân khấu thì thấy Gia Nguyên để đàn xuống đất, máu từ đâu trên tay cậu chảy xuống khiến mọi người đều vô cùng hốt hoảng.
Thấy như vậy, ở dưới sân khấu anh Khôi vệ sĩ riêng của cậu lập xuất hiện đỡ Gia Nguyên đi vào trong.
MC chương trình nhanh trí vội nói vài câu để chuyển sang chủ đề khác, mọi người cũng xem đây là một sự cố đứt dây đàn bình thường nên không ai quan tâm nữa chỉ riêng Giao Giao biết sắp có chuyện lớn rồi.
Cô thừa biết cây đàn guitar cậu đang chơi là đàn tốt nhất giá cả không phải ai cũng mua nổi, vừa rồi cậu chỉ chơi bản nhạc nhẹ nhàng thì làm sao có thể làm đứt dây vậy được.
Gia Nguyên là con người khi nổi nóng rất đáng sợ, những thứ trong tay cậu khi nóng giận đều sẽ không có kết cục tốt.
Giao Giao im lặng tự hỏi có phải Gia Nguyên đang nóng giận chuyện gì không? Cùng lúc đó tiếng nhạc vui vẻ khác vang lên, một quý bà muốn cô rót thêm rượu kéo cô khỏi những suy nghĩ trong đầu, cô gác lại chuyện đó để tiếp tục làm việc.Chừng ba tiếng sau, đêm về khuya, khách mời trong buổi tiệc đã ra về hết, đám nhân viên phục vụ đang điên lên vì phải dọn dẹp tàn cuộc, Giao Giao cũng không ngoại lệ.
Cô đã đi liên tục ba tiếng đồng hồ cả chân cũng muốn lìa ra rồi, bây giờ chỉ muốn vươn vai ngủ một giấc ngon.
Dọn dẹp chưa được bao lâu thì bà quản gia từ đâu đi tới nói với cô:“Cậu chủ đang chuẩn bị ngủ, cô đi lên phòng ngủ với cậu ấy đi.”Giao Giao đang mệt nên cô không muốn lên ngủ cùng cậu nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị hai vệ sĩ khác của Gia Nguyên câu hai tay kéo đi một mạch vào nhà không để cho cô có cơ hội nói nửa lời.
Họ kéo cô lên trước phòng, vừa đẩy cô vào phòng thì khóa luôn cửa lại, vẻ mặt cô đầy bất lực quay đầu nhìn căn phòng có Gia Nguyên đang nằm trần trên giường mùi rượu toát ra nồng nạc.
Thấy cô đã đến cậu đảo ánh mắt sắc bén nhìn cô, suy nghĩ đắng đo hồi lâu rồi mới hỏi:“Lúc sáng chị ngồi dưới góc cây xem ảnh gì vậy?Giao Giao vừa nghe câu nói đó của cậu liền giật mình toát cả mồ hồi.
Làm sao cậu ta lại biết mình ngồi dưới dưới gốc cây lúc sáng? Dù không biết có chuyện gì nhưng cô vẫn sợ và miệng cứ lấp bấp:“Có…có sao? Chị không…không nhớ.”Gia Nguyên bỗng nhiên ngồi bật dậy dọa làm cho cô giật mình nhưng cậu không làm gì mà lại thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng lại nói với cô:“Giúp em thay một bộ vest mới, em phải đến buổi tiệc khác.”Giao Giao nghe theo vội vả chọn một bộ vest trong tủ rồi đi lại giúp cậu thay đồ.
Cậu lúc này nhìn cô với ánh mắt rất lạ cứ như trách cô điều gì đó nhưng lại cố nén trong lòng không nói.
Thay xong bộ đồ vest cậu đứng dậy không nói lời nào liền rời khỏi phòng, đã vậy trước khi đi còn kéo đóng mạnh cửa làm phát ra một âm thanh rất lớn.
Giao Giao lúc này cũng sợ rồi, cô tái xanh mặt ngồi thẩn thờ trên giường cố nhớ lại xem mình đã làm gì sai trước mặt cậu.Gia Nguyên đi rồi cô ở nhà cũng không yên, nghe nhắc đến ảnh cô lại lo Gia Nguyên đã biết chuyện cô lại nhớ đến người cũ rồi ghen tuông.
Chuyện cũ vừa qua chưa lâu, cô biết với tính cách của cậu thì đáng lẽ chuyện cô vì bạn trai mà đối đầu với cậu khiến cậu phải tức giận nhốt cô vào nhà kho cộng với chuyện cô cố chấp để mình bị bệnh cùng đũ khiến cô bị cào nát thành trăm mãnh, nhưng Gia Nguyên lần này đã chịu nhân nhượng bỏ qua không nói.
Phen này vừa xuất viện về nhà lại có chuyện ghen, sớm muộn gì cậu cũng không chịu nổi mà bùng phát luôn một thể, tới lúc đó một mình cô gánh cả ba quả bom khó mà sống yên ổn nổi… Ở trong phòng chờ đợi mà cô cứ phập phồng không yên, lo lắng mãi cũng không phải cách nên cô quyết định vào tắm rửa cho sạch sẽ.
Vừa bước vào phòng tắm cô đã thấy một rổ đầy sản phẩm tắm và dưỡng da mới, lúc này cô mới chợt nhớ ra hình như năm nào sau khi tổ chức tiệc sinh nhật cho Gia Nguyên xong cô cũng được cho những thứ này nhưng chưa bao giờ hỏi tại sao cả.
Cô cầm vài chai lên đếm thử, đếm ra năm nay nhiều loại hơn, cô lại nhìn sang kệ đựng sản phẩm tắm riêng của mình nó cũng đã nhiều đến mức không đếm xuể rồi, mỗi lần tắm cô đều phải dùng hết chúng một lượt không thiếu cái nào.
Tắm và dưỡng da nhiều loại như vậy nhưng cô cũng chẳng biết nó có tác dụng gì chỉ biết là bà Khánh bắt buộc cô phải thực hiện.
Đúng vào lúc cô định cởi quần áo đi tắm thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ, nghe vậy cô liền chạy ra xem thế nào ai ngờ lại gặp quản gia cầm theo một túi đồ đưa ngay trước mặt cô.
Trong lúc cô vẫn còn bối rồi thì quản gia nói:“Túi đồ này là mặt nạ, có đủ các loại đắp từ mặt đến chân và tay, tranh thủ lúc cậu chủ không có ở đi ra ngoài cô mau dùng hết nó đi.”Giao Giao hoang mang cầm lấy túi đồ, hỏi lại:“Sao đem đến nhiều thế? Trong phòng tôi còn, mà dùng mấy cái này để làm gì vậy? Bà chủ cứ bắt tôi phải dùng số mỹ phẩm đó, tôi dùng nhiều đến mức thấy phiền đó.
Tôi dùng ít lại chút được không?”“Đương nhiên là không rồi.
Bà chủ cho cô những thứ này là để giúp cô dưỡng da mịn màn, xinh đẹp.
Còn số mỹ phẩm tôi vừa mới đem vào đó cô dùng nó theo số thứ tự tôi đánh số, có sẵn tờ hướng dẫn cô cứ làm theo là được, dùng một lượt hết chúng rồi mới được ngủ cùng cậu chủ, bà chủ dặn thế.”“Tại sao vậy? Tôi tắm sơ là sạch rồi.
Trong đó tôi còn thấy mấy chai khử khuẩn với dưỡng da nhiều lắm, da tôi cũng đẹp rồi nên chắc không cần dùng nữa đâu.”“Số mỹ phẩm đó cô dùng không phải cho cô mà là cho cậu chủ.
Cậu chủ ngày nào cũng ở bên cô, bà chủ yêu cầu cô dưỡng da vệ sinh sạch sẽ là vì mong cậu chủ được thoải mái tận hưởng thôi.
Bình thường cô đã tắm rất kỹ, dưỡng da rất kỹ nhưng hôm nay làm việc nhiều cơ thể rất nhiều vi khuẩn, cô phải tắm hết số mỹ phẩm đó cho thật sạch sau đó dưỡng cho da tay, bàn chân và da mặt mềm mại lại, có như vậy cậu chủ mới thấy hứng thú được.”Giao Giao nghe xong thì đứng đơ luôn cả người, đây là lần đầu cô nghe giải thích về lý do cô luôn phải tắm đủ loại sản phẩm tắm và dưỡng da ngày đêm.
Hóa ra sau tất cả bà Khánh chỉ muốn cho cháu trai có trải nghiệm tốt nhất còn cô chỉ như món đồ cần tu dưỡng thường xuyên đề mượt mà hấp dẫn hơn cho Gia Nguyên vui vẻ.
Bây giờ cô mới biết giá trị chính của mình chỉ là làm đẹp để Gia Nguyên hưởng mà thôi.
Cô nhìn quản gia với vẻ rất hụt hẫng, quản gia lại nhìn cô với ánh mắt ghen ty mà nói:“Cô là người sướng nhất trong cái nhà này đó, đám người làm có mơ cũng không được bằng phân nửa cô.
Cô lo mà phục vụ tốt cho cậu chủ, đừng làm cậu ấy buồn nữa.”Cô không biết nên vui hay nên buồn, cảm xúc rất mông lung.
Quản gia sau khi nói xong thì rời đi, cô thì lại quay về nhà tắm nhìn đám mỹ phẩm đắt tiền đó nghĩ ngợi đủ thứ rồi thở dài cầm một chai mỹ phẩm lên nhìn:“Thảo nào Gia Nguyên mê mẫn cơ thể này như vậy, tôi còn hỏi cậu ta tại sao chỗ nào của tôi cũng không bỏ qua, hóa ra là vì tôi sạch sẽ đến mức chẳng có chỗ nào bẩn để cậu phải e ngại.
Thật là bà nội thương cháu, cả “đồ chơi” cho cháu cũng được chăm chút kĩ càng như thế.
Mấy cô gái nào mà không hiểu rõ nghe thấy tôi được đặc quyền thế này chắc có chết cũng muốn thử một lần làm bạn gái cậu nhỉ?Nói dứt lời, Giao Giao bật cười lớn, trong nụ cười này lại có chút cảm giác kì dị, cười xong cô xả vòi nước tưới vào người chấp nhận bị coi như đồ dùng của người khác mà kỳ cọ cơ thể thật sạch..
Nghe câu này, mặt Gia Nguyên liền biến sắc, trông cậu có vẻ rất ngạc nhiên:
“Năm đại học chị quen ba người nữa à? Không phải chị quen tên Anh Hiển kia tận chín năm sao?”
“Vậy không phải cậu hại họ, vậy thì thôi..”
Gia Nguyên trợn mắt nhìn cô, cậu suýt chút nữa đã thét lên vì ghen nhưng cậu đã không làm vậy mà thay vào đó là đè mạnh cô xuống, áp sát mặt hỏi cho ra lẽ:
“Nói vậy là ngoài chín người kia chị còn vài người nữa, kể hết ra cho em những người đàn ông chị từng quen nếu không chị sẽ không yên với em đâu.”
Giao Giao ngoảnh mặt đi đồng thời cũng nghiêng người qua một bên, vẻ mặt an tĩnh nói:
“Không phải cậu nói chỉ cần cậu là người cuối cùng là được à?”
Gia Nguyên nghe thế liền có chút suy nghĩ, cũng đã có ý bỏ cho qua. Sau đó cậu chui vào chăn của cô, hôn khắp cơ thể cô nhưng vẫn cảm thấy mình không bỏ qua được. Cuối cùng cậu vẫn phải ngoi đầu lên hỏi lại:
“Chị đã quen tổng cộng bao nhiêu người nói với em đi, em chỉ cần biết thôi, sẽ không giận gì chị đâu.”
Giao Giao nhếch môi cười, cô đảo mắt qua nhìn cậu:
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Không hối hận?”
“Ừm.”
Thấy cậu cũng có chút thật lòng với lại cô cũng mong muốn sau khi mình nói hết ra thì cậu sẽ ghét mình sau này không động vào mình nữa nên cô rất thoải mái kể hết mọi chuyện cho cậu, cô thong thả kể:
“Ngoài chín người ba gồm cả Anh Hiển mà cậu vừa kể ra, vào bốn năm đại học tôi cũng có quen vài người. Năm đầu vào đại học tôi đã quen Anh Hiển 4 năm, lúc đó tôi nhận ra anh ta rất tham lam, rất ích kỷ nên cũng có phần chán ghét nên tôi quyết định đi tìm người khác thử xem sao, ba người trong thời đại học tôi quen đều là người giàu có nhưng không hiểu sao tất cả họ sau khi chia tay tôi không lâu đều lần lượt bị đuổi học, tôi cũng không biết tại sao nên không dám yêu ai nữa, đành quay lại với Anh Hiển, ít ra thì anh ta cũng là người duy nhất bình an khi yêu tôi.”
Gia Nguyên nghe kể xong cũng cảm thấy dễ chịu hơn bởi vì cậu biết cô cũng không phải một dạ thâm tình với Anh Hiển mà chẳng qua là lựa chọn bắt buộc thôi. Nhưng giữa chừng cậu lại nhận ra một chuyện không đúng, cậu bóp mạnh vai cô, hỏi:
“Vào đại học tức là chị đã biết chị phải làm vợ em rồi, tại sao còn quen thêm người? Chín người kia em không nói nhưng ba người này là sao đây?”
Giao Giao bình thản đáp lại:
“Tại tôi xinh đẹp nên họ theo đuổi thôi, thấy họ theo đuổi mãi cũng tội nghiệp. Nhưng mà tôi vẫn chưa kể hết mà.”
“Còn nữa à?”
“Còn chứ! Cậu kêu tôi kể hết mà?”
“Vậy kể đi, kể xong tính luôn một lược.”
Cô lấy giọng, nói tiếp:
“Trước khi về nhà cậu tôi đã có quen vài người..”
“Cái gì? Chị về nhà em lúc 12 tuổi mà trước đó đã quen vài người à?”
“Đương nhiên, hồi đó tôi đẹp nhất xóm đấy chứ! Năm chín tuổi tôi đã quen con trai của ông chủ trọ học chung lớp để được giảm tiền trọ. Năm đầu vào cấp hai đã quen cùng lúc con trai hiệu trưởng để giúp đỡ chuyện học phí, dụng cụ học tập và quen luôn lớp trưởng để không bị ghi lỗi vi phạm nhiều. Bao nhiêu đó nữa là hết rồi.”
Phen này đến lượt Gia Nguyên sợ cô, cậu nhìn cô với ánh mắt khó diễn tả, cảm giác như vừa gặp bad gril trong truyền thuyết. Thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, Giao Giao biết cậu bị sốc rồi, lúc này cô đắc chí ngồi dậy đẩy cậu ra:
“Ngớ người ra làm gì vậy hả? Bình thường thôi mà, tôi cũng chẳng bao giờ nói mình là gái ngoan.”
Gia Nguyên bị đẩy một cái liền tỉnh táo ra, cậu lại sáp lại gần Giao Giao, cái vẻ mặt như đang bị lừa đó khiến cô chỉ muốn cười vào mặt cậu, cậu nói:
“Vậy tổng cộng chỉ từ nhỏ đến lớn quen mười lăm người trong khi em.. em từ đầu tới cuối chỉ có mỗi mình chị trong lòng. Chị.. chị sao lại hư hỏng như vậy hả?”
“Hai mươi sáu tuổi mà quen có 15 người là ít rồi, đáng ra tôi tính là 16 người vì có thêm cậu, nhưng mà..”
“Nhưng mà sao?”
“Cậu không xứng.”
Cô vừa dứt lời thì liền bị quật ngã xuống, Gia Nguyên như một con hổ hoang dại nhảy bổ lên người cô, cô vừa định la lên thì môi đã bị cậu khóa chặt lại đưa chiếc lưỡi dài mạnh mẽ đó vào sâu trong cổ họng của cô. Cô khó chịu nảy người lên ra sức cào vào vai và lưng cậu, cậu thấy đau lại càng mãnh liệt hơn còn dùng sức mạnh bắt cô cởi đồ cho mình. Sau một hồi chịu đựng, Giao Giao cuối cùng cũng thoát khỏi nụ hôn khủng khiếp đó, mặc cho Gia Nguyên làm gì bên dưới mình cô chỉ biết ho sặc sụa rồi hét lên:
“Tôi đã quen mười lăm người rồi đó, cậu vẫn còn hứng thú sao?”
Từ bên dưới Gia Nguyên đang hôn rốn của cô, cậu dừng lại, nói:
“Mặc kệ, em vẫn thấy chị rất mới với em. Chị quen nhiều tên như vậy chắc gì bọn chúng đã được bên chị như em, em sẽ không xếp số thứ tự sau chúng đâu, em phải đứng đầu về làm chồng chị.”
“Cậu muốn làm gì thì làm nhưng phải đeo bao rồi hẵng làm, tôi không muốn có con bây giờ!”
Gia Nguyên bật cười:
“Ai nói chị em muốn làm vậy hả? Ý em đã quyết dành lần đầu cho đám cưới thì sẽ không đổi, cho dù lần đầu đó chỉ là lần đầu của một mình em. Huống hồ gì em dám khẳng định trong năm nay ngoài em ra thì không có người đàn ông nào cả, chị giữ cho người sạch sẽ năm năm cũng đủ thấy lòng chị vẫn có em rồi.”
Nói xong câu này Gia Nguyên bỗng lật người cô lại, cắn vào lưng cô. Giao Giao đau đớn cằn chặt răng, run lên:
“Sao.. sao cậu biết năm năm nay tôi giữ cho cậu? Tôi.. tôi không hề giữ..”
“Bởi vì em đều kiểm tra hằng đêm mà, chị ra sao em đều biết, có gì khác lạ tự khắc sẽ lộ ra ngay.”
Nghe cậu nói với thái độ chắc chắn như vậy cô cũng không còn lý lẽ gì để nói nữa, lúc này cô chỉ biết cầu trời cho cậu đừng vì nhất thời ham muốn mà không kìm chế được như những lần trước, cô không muốn phải đau rã rời như vậy nữa. Cùng lúc này nửa thân dưới của cô đã bị cậu kiểm soát rồi, cô rơi nước mắt cam tâm hạ mình xuống để cầu xin cậu một lần:
“Làm ơn đừng cắn..”
Gia Nguyên vừa nghe thì lập tức dừng:
“Chỉ cắn nhẹ thôi mà.”
Giọng cô đầy yếu ớt đáp lại:
“Nhưng nó đau. Đừng làm vậy nữa, tôi xin cậu..”
“Vậy sao trước giờ chị không nói?”
“Lúc đó chịu được, bây giờ thì không. Tôi không muốn làm đồ chơi của cậu nữa, nếu cậu không thể nhẹ nhàng bình thường thì cứ giết tôi đi!”
Gia Nguyên khó xử thả lòng người cô ra, ánh mắt cậu đầy vẻ hoang mang, cậu không nghĩ mình làm vậy là quá mạnh khiến cô chịu không nổi bởi vì khi bên cô cậu nghĩ mình đã dịu dàng nâng niu nhất rồi. Cùng với sự khó xử đó, cảm giác tội lỗi bỗng dâng lên, cậu kéo cô ngồi dậy nhưng tới kéo nhẹ nhất cũng kiến cô vật vã, có lẽ vì con người cậu thô kệch, mạnh mẽ còn cô thì quá mỏng manh. Bị kéo một cái, Giao Giao nằm trong lòng cậu mệt lã người mồ hôi nhễ nhại thở dốc, nhìn cô như thế cậu đau lòng vô cùng. Giữa lúc Gia Nguyên đang thật tâm suy nghĩ về cách dùng sức của mình khi bên cô có phải quá mạnh bạo hay không thì cô lại nhìn thấy giọt mồ hôi trên trán cô, càng nhìn càng làm thêm phần gợi cảm, cậu hôn nhẹ lên trán cô rồi nhẹ nhàng vuốt lên má cô:
“Hôm nay chị ngủ đi, em sẽ không làm gì nữa.”
Giao Giao mỉm cười nhưng đầy sự khinh bỉ:
“Cậu kiềm chế khó chịu bà cậu cũng sẽ đánh tôi mà thôi. Hôm nay là do tôi mệt hơn bình thường, nếu như tôi khỏe tôi sẽ cố cắn răng mà chịu, cậu muốn gì đã lộ ra trong mắt rồi, thật sự chịu bỏ qua cho tôi sao?
Gia Nguyên im lặng không nói gì mà ôm cô nằm xuống, cậu kéo chăn đắp cả hai người lại rồi luôn tay xuống dưới giữa hai chân của cô. Giao Giao giật mình co một chân lại nhưng tay cậu bắt đầu di chuyển bắt chấp sự ngăn cản của cô, biết cậu vẫn quyết không để mình yên ổn, cô nhìn qua cậu cắn môi, bàn tay bấu víu vào vai cậu:
” Cậu.. cậu làm gì vậy? Đừng động vào đó.. “
” Em không làm gì mạnh bạo nữa chỉ nằm thế này thôi, cho chị chút cảm giác để chị đừng nhớ tới tên đàn ông tham lam đó nữa. “
Giao Giao nghiến răng cố kìm tay cậu ở bên dưới hạ bộ, nhưng cảm giác đó khiến cô như rụng rời, cô xoay người nghiêng sang bên khác để tránh mặt cậu, tiếng nói cũng trở nên ngắt quãng:
” Dừng.. dừng lại! Sao cậu.. lúc nào cũng.. muốn tôi phải khó chịu thế hả? “
” Khó chịu sao? Cảm nhận kĩ một chút xem là khó chịu hay sung sướng?”
Gia Nguyên thấy vậy liền kéo cô lại hôn lên môi cô, bàn tay hư hỏng đó vẫn tiếp tục, tay kia kì ôm chặt cô như muồn chèn chết khiến cô nghẹt thở có đẩy sao cũng không đẩy cậu ra được. Cùng với sự di chuyển ngón tay của cậu cô càng muốn kêu lên nhưng chỉ dám ép mình cắn môi im lặng, lúc này đầu óc cô như quay cuồng trong đầu muốn nghĩ đến người khác cũng không nghĩ được nữa.