Một lát sau, vừa về đến nhà, Gia Nguyên lén lút đem đồ lên đi lên phòng mình.
Ở trong nhà tắm, Giao Giao nghe thấy tiếng mở cửa liền mừng huýnh ló đầu ra nhìn cậu:“Chịu về rồi à? Nhanh lên, đưa đây!”Gia Nguyên vội đi tới để túi đồ lên giường, cậu mở ra rồi lấy một gói đưa cho cô:“Cái này được không? Nó có mùi thơm lắm đó.”Giao Giao không nói gì, cô chỉ cầm lấy nó rồi đóng cửa lại.
Một lúc nhanh sau, cô bước khỏi nhà tắm rồi mệt mỏi đi lại giường, nằm vật xuống.“Chán thật! Nãy giờ đợi mệt lã cả người!”Gia Nguyên bấy giờ cũng đi đến ngồi bên cạnh cô, cậu đưa số băng vệ sinh còn lại ra cho cô xem.“Chị coi nè, tôi mua nhiều lắm đó.”Cô quay sang nhìn đóng băng vệ sinh khổng lồ đó rồi tròn mắt ra mà nhìn cậu:“Mua chi nhiều dữ vậy? Tiền đâu chị trả?”“Chị không nói loại nào sao tôi biết được.
Tôi phải chọn rất lâu đó.”“Cái này chị không biết nha.
Chị chỉ lấy 2 gói, dư bao nhiêu thì cậu dùng đi.”Nói rồi, cô ngồi dậy lựa hai gói ôm vào người rồi đùa hết số còn lại cho Gia Nguyên.“Đó, nhiêu đó cậu tự lo đi.”Cậu biết rõ cô không có tiền nên mới luôn tiết kiệm tính toán như thế nên cậu chỉ mỉm cười, nói:“Cái này tôi cho chị hết đó.
Chị cứ lấy mà dùng, tôi cũng có nghe nói con gái tháng nào cũng sẽ có chuyện này, chị cứ lấy dùng từ từ.”“Cho chị thật á? Không lấy tiền?”“Không lấy, tôi giữ lại cũng không dùng đến.”Nghe đến đây, tâm hồn đẹp của Gia Nguyên khiến con tim cô thật sự tan chảy, cô ôm chằm lấy cậu, vui sướng vô cùng:“Cậu chủ, cậu là đấng cứu thế của chị! Cậu tốt bụng quá đi mất, yêu cậu quá đi!”Gia Nguyên mỉm cười vỗ nhẹ lên vai cô:“Không có gì đâu, chỉ cần chị vui vẻ khỏe mạnh là được.
Những loại đồ dùng quan trọng thế này chị đừng có tiếc tiền mà dùng tiết kiệm.
Tôi đọc trên đó ghi 4 tiếng thay một lần đó, chị nhớ chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.”“Chị biết rồi.
Cậu chủ, chị thật sự biết ơn cậu vô cùng, cũng biết.Ở nhà này chỉ có cậu là thương tôi thôi.
Hu hu hu…”“Chuyện này còn phải nói sao, tôi không thương chị thì ai thương! Thôi, bây giờ khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi.”Nghe cậu nói vậy, Giao Giao liền buông cậu ra rồi dọn hết tất cả gói băng vệ sinh vào túi ni lông, cô định đứng dậy bước xuống giường thì bỗng bị Gia Nguyên nắm tay lại:“Chị định đi đâu? Hôm nay ngủ với tôi đi.”Giao Giao liền trả lời:“Không được đâu, tôi lớn rồi, cậu cũng lớn rồi, ngủ chung làm sao mà được.
Thôi, để tôi về phòng kho ngủ rồi còn thay đồ khác ra nữa, cậu lấy đồ kiểu gì mà ngoài trắng trong đỏ nhìn chẳng ra sao hết.”“Vậy chị thay đồ xong thì qua ngủ cùng tôi đi, một lần này thôi, sau này không ngủ chung nữa.”“Một lần cuối à?”“Ừm, lần cuối.”“Lần cuối thì được, để tôi thay đồ ra rồi quay lại.”Giao Giao đem túi đồ mới mua rời khỏi phòng và chỉ một lát sau liền quay lại với một bộ đồ mới.
Lúc này, cô bước lên giường nằm xuống, Gia Nguyên liền xích đến nằm sát bên cô, cậu còn luồn tay qua gối để cô nằm lên tay mình rồi ôm cô trong lòng.Đèn phòng bấy giờ đã tắt, hai người họ nằm cạnh nhau với nhanh sáng vàng mờ ảo của đèn ngủ, Gia Nguyên nằm ôm cô theo kiểu một người đàn ông ôm lấy người phụ nữ của mình.
Giao Giao đã nhắm mắt ngủ nhưng còn cậu vẫn mở mắt nhắm nhìn cô và rồi cậu chợt hỏi nhỏ:“Chị còn tính học đại học nữa không?”Giao Giao nghe thấy tiếng hỏi, cô mở mắt ra, trả lời:“Không biết.”“Tôi thì vẫn luôn ủng hộ chị.
Chị cứ làm theo những gì mình thích, đừng nghĩ tới món nợ đó nữa, chị trả đủ rồi.”“Cậu nghĩ như vậy thật sao? Cậu thật tốt.”“Tôi chỉ tốt với mỗi chị mà tôi.
Tôi yêu chị.”Giao Giao mỉm cười và không hề nhận ra Gia Nguyên đang tỏ tình mình.“Chị cũng vậy.
Cậu chủ tốt như vậy rồi nhanh thôi cũng sẽ tìm được người đối xử tốt với mình mà thôi, rồi ai cũng sẽ hạnh phúc.”“Tôi chỉ cần chị, không ai khiến tôi hạnh phúc ngoài chị cả.
Vì chị, tôi mới có thể sống tốt thế này, có chị, tôi mới được là tôi.”“Cậu nói gì vậy chứ, chị có làm được gì đâu.
Thôi không nói chuyện nữa, ngủ đi.”“…Ừm…ngủ ngon.”Dứt lời, cậu bất ngờ hôn lên môi Giao Giao.
Đến giây phút này, Giao Giao bỗng không thể cất được lời nữa, cô ngây ra như một tượng đá vào mắt Gia Nguyên.
Đầu óc cô chợt trở nên mụ mị, cô không thể suy nghĩ được gì nữa vì quá bất ngờ.
Đến một lúc, đôi môi đó dừng chạm lên môi mình, Giao Giao bỗng giật mình ngồi dậy, cô hoang mang nhìn Gia Nguyên:“Cậu vừa làm gì vậy?”Gia Nguyên lặng lẽ không nói gì, cậu quay lưng lại, trùm chăn mà ngủ.Cảm giác của Giao Giao lúc này không thể diễn ta nổi, đó là nụ hôn đầu của cô, cô cũng không thể tin Gia Nguyên lại làm như vậy, tuy rằng chỉ là một cái chạm môi nhưng nó làm cô nhận ra một điều gì đó mà xưa nay cô luôn cảm nhận được Gia Nguyên luôn ấp ủ trong lòng.
Bây giờ cô thật sự rất lo sợ, lo sợ chẳng biết phải đối mặt sau này với Gia Nguyên ra sao.
Mất 30 phút ngồi để trấn an bản thân, cuối cùng cô cũng có thể bình tỉnh lại được, cô lại nằm xuống giường, chẳng dám đắp cùng chăn với Gia Nguyên nữa mà cô chỉ khẽ quay mặt ngược lại với cậu và nằm rất xa.
Tim cô cứ hồi hộp đập liên hồi, trong ánh mắt cô có một sự lo sợ.Đêm càng lúc càng khuya, sự lo lắng của cô cũng dần vụt mất chỉ vỉ cơn buồn ngủ, cô nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đã ngủ thì cũng là lúc Gia Nguyên có thể ngắm nhìn cô kĩ nhất.
Cậu vẫn chưa hề ngủ kể từ khi nãy.
Giữa đêm tối, Gia Nguyên nắm lấy tay cô rồi ngồi nhìn ra cửa kính lớn, ánh mắt cậu cứ đâm chiêu buồn bã như thế.
Cậu bỗng nhớ về giây phút lần đầu tiên họ gặp nhau, đó là khoảnh khắc cậu được đẩy khỏi phòng cấp cứu, đó là lần đầu có người nói vói cậu “Cố lên!”.
Lời nói đó đơn giản như thế nhưng đã khiến cậu có thêm động lực rất lớn.
Trước khi vào phòng cấp cứu hôm xảy ra tai nạn, khi cậu vẫn còn ý thức và chỉ thấy bản thân đau đớn, ông, bà và bác của cậu đã xuất hiện đứng quanh cậu khi sắp phải đưa vào cấp cứu, cậu nhớ rõ giây phút đó, không một ai nhìn vào cậu xem cậu đau đớn thế nào mà họ chỉ khóc cho cái nỗi lo riêng nào đó.
Bà cậu thì vừa khóc vừa nói:“Gia Nguyên thế này thì làm sao mà gánh vác tập đoàn đây!”Ông cậu lại nói:“Gia Nguyên, con là cháu đích tôn, con không thể bị gì được!”Chú Kính thì lại chỉ nói:“Nhất định người gây tai nạn phải trả giá!”Vào cái giây phút sinh tử đó, thứ mà Gia Nguyên mong mỏi chỉ là một nói “cố lên!” chỉ đơn giản thế thôi mà chẳng ai nói được với cậu cả.
Cho tới khi gặp Giao Giao, lời động viên của cô vào giây phút lần đầu gặp gỡ cứ vang mãi trong đầu cậu: “Em trai à, em phải cố lên, em làm được mà phải không? Chị tin em.
Cố gắng vượt qua đừng thua cuộc.
Em hãy cố bình phục, làm ơn hãy cố lên!”Không một ai hiểu được trái tim của cậu khi đó đã được sưởi ấm như thế nào, cậu cố gắng chịu đau lớn và có ý chí sống tiếp hơn cũng chỉ vì một lời động viên đó, cậu chỉ có một tâm niệm khi là được trở về gặp người con gái đã gieo hi vọng sống cho mình.
Bây giờ người đó đã ở trước mặt cậu rồi, không ở đâu xa với nữa.Suốt đêm đó, Gia Nguyên chỉ nằm im trên giường mà không ngủ, chờ đến sáng sớm hôm sau, cậu thấy Giao Giao tờ mờ thức dậy định đi ra ngoài, cậu liền nắm tay cô lại.“Chị định đi đâu?”Giao Giao giật mình nhìn lại, cô vén tóc lên nhìn cho rõ rồi hỏi:“Cậu thức khi nào vậy? Lần đầu thấy cậu thức sớm thế đó.”“Bất ngờ lắm sao? Có phải chị lại định đi làm việc nhà không? Đừng làm việc nữa, chị đã làm 8 năm rồi, trời con chưa sáng, chị ở đây cùng tôi chờ bình minh có được không?”“Chờ bình minh làm gì? Cái này ngày nào chẳng thấy.
Thôi chị xuống dưới nhà, chị còn phải đi thang bộ nữa, mệt lắm, không có thời gian dọn dẹp không kịp là lại bị đánh đó.”Nói rồi, cô gạt tay cậu ra rồi đi khỏi phòng.
Bấy giờ Gia Nguyên mỉm cười ngồi dậy, cậu nhìn ra cửa sổ với màn đêm vẫn còn chưa tan mất:“Chị không cùng tôi ngắm, vậy tôi ngắm một mình vậy…Phải chờ rất lâu nữa đây.”…Sau ngày hôm đó chừng hai ngày, một buổi trưa nọ khi Gia Nguyên đang ăn cơm cùng với gia đình, không khí trong nhà vẫn ảm đạm như thế cho tới khi bà Khánh đặt một câu hỏi với Gia Nguyên:“Con định sống thế này đến bao giờ nữa Gia Nguyên?”Cậu đang ăn cơm thì liền lập tức bỏ đũa xuống:“Bà hỏi vậy là vì chuyện gì?”Bà Kính thở dài rồi cũng bỏ đũa xuống, đan hai bàn tay lại:“Con 14 tuổi rồi, tập đoàn còn đó, dòng họ còn đó.
Con định sống khép kín mãi sao? Con cần thay đổi, không lâu nữa là phải ra mắt con với người trong tập đoàn rồi, chú đang cố gắng từng chút một đưa cái ghế chủ tịch cho con, con không thể mãi thế này được!”“Trước giờ con vẫn vậy, con không có ý định thay đổi.”“Không định thay đổi? Con coi con đi, râu cũng đã mọc rồi, cơ thể cùng có mùi rồi, còn định bao giờ mới tắm, mới cắt tóc, mới cạo râu? Đợi bà làm cho con sao?”“Con không cần ba quan tâm.
Từ bé tới giờ con vẫn như vậy, ai cũng biết rõ.”“Con thay đổi một chút cũng đâu có chết! Con làm ơn giữ lại chút thể diện cho bà, cả thể diện của ông nội con nữa.Chú cũng không biết lý do gì mà con lại sống như vậy?”“Bà còn hỏi con sao? Không phải tại bà sao? Tại bà luôn muốn con tài giỏi xuất sắc nên 2 tuổi đã muốn con bắt đầu học sao? Bây giờ con dành hết thời gian để học, con không có thời gian để làm những chuyện chăm sóc vẻ bề ngoài.”“Con dám ăn nói với bà vậy sao?”“Trước kia con không dám, bây giờ thì con dám.
Bà cũng không cần quá bất ngờ đâu, con không muốn tiếp tục phải sống theo ý bà nữa, con sẽ dọn nhà ra ngoài cùng chị Giao, sau này con không về đây làm phiền bà nữa.”“Dọn nhà? Con có nhà để dọn đi sao? Ở đây chính là nhà của con!”“Bà sai rồi, ở đây chẳng ai cần một người tàn phế, con bây giờ đã như thế này cũng xem như là may mắn, con sẽ không phải kế thừa cái ghế chủ tịch đó, bà cho ai thì cho đi.
Không phải con có một căn biệt thự sao? Con sẽ dọn đến đó nội trong hôm nay.”Dứt lời, Gia Nguyên đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi về hướng bếp, vừa đi cậu vừa nói lớn:“Chị Giao! Chúng ta về nhà của chúng ta thôi!”Lúc cậu đi vào bếp thì cũng là lúc Giao Giao đang ngồi ngoài thềm ăn gói mì sống.
Thấy cô ngồi ngoài đó, cậu vội bước tới, nói nhỏ:“Chị lên dọn đồ đi, chúng ta về nhà.”Giao Giao đang ngóm ngém trong miệng những sợi mì khô cứng thì nghe cậu nói như thế, cô liền cố gắng nhai rồi nuốt trộng vào:“Cậu nói cái gì? Nhà…nhà nào?”“Nhà của chúng ta.
Sau này về nhà, chị sẽ được ăn uống tùy thích, không cần phải ăn mì sống nữa, không cần phải dậy sớm lau dọn nữa, cũng không cần hầu hạ ai.”“Cậu nói thật sao?”“Thật.
Chị dọn đồ đạc đi.”“Làm liền!”Giao Giao vui mừng tin theo lời cậu vội vã chạy đi lên nhà.
Chỉ một lát sau.
Cô đã dọn xong đồ đạc của mình và Gia Nguyên vào hai chiếc va li rồi định đem xuống dưới nhà nhưng lúc đó đột nhiên bà Khánh xuất hiện đứng trước mặt cô, gương mặt bà ta cực kỳ giận dữ:“Mày tính đi thật sao? Tao cấm mày đi.
Liệu hồn mà nói sao cho Gia Nguyên quay về.”Nghe câu này Giao Giao liền biết dọn đi chỉ có trong mơ rồi, mặt cô buồn bã hẳn, trong lòng tự biết hôm nay bà Khánh cho đi cũng là vì làm vui lòng cháu trai….Đến lúc đem đồ đạc xuống đến phòng khách thì thấy Gia Nguyên đã đứng đó chờ, anh Khôi cũng không biết từ đâu lại đi đến cầm phụ cô đồ đạc rồi họ cùng nhau đi đến một chiếc xe ô tô đậu trong sân.
Đồ đạc được đặt cố định tên nóc xe còn Gia Nguyên và Giao Giao thì ngồi vào ghế sau, anh Khôi bắt đầu nổ máy rồi chạy đi.
Bấy giờ cô mới nhìn lại phía sau, nhìn thấy chú Kính và ông bà của Gia Nguyên đang đứng nhìn theo, lòng cô chợt hơi xao xuyến, trong khi Gia Nguyên không thèm nhìn lại phía sau dù chỉ một lần, gương mặt cậu lạnh lùng vô cùng, cậu nói:“Hôm nay đi đã là quá muộn rồi.Chị không cần lo cho họ, có hay không có tôi thì thứ họ lo cũng chỉ là con cái của tôi sau này thôi, họ sớm đã coi tôi là công cụ sinh con rồi.”Giao Giao thở dài, lòng cô rất hưởng ứng khi cậu nghĩ như thế, nhưng nhiệm vụ của cô chính là để Gia Nguyên chịu quay về, cô đánh dối lòng mình:“Cậu nói gì kì vậy? Chị thấy họ thương cậu lắm mà, cậu bị như thế họ vẫn không bỏ mặc cậu.”“Họ thương tôi là vì họ biết chỉ có con trưởng của tôi mới là người thừa kế.
Chỉ cần tôi còn sống thì có là người thực vật vẫn có thể có con, họ chỉ nhìn như vậy thôi.
Từ lâu họ đã không cần tôi, họ chỉ cần khả năng làm cha của tôi mà thôi.”“Cậu nói vậy thật khó nghe đó.
Tôi thấy người nhà giàu có như vậy tốt biết bao, tôi ước còn không được.”“Chị đừng nói nữa.
Để tâm trạng xem nhà mới đi.”“Ờ… Vậy chị không nói nữa.”Giao Giao nghe theo lời cậu im lặng nhìn ra cửa sổ.
Trên chiếc xe đó đang chở theo hi vọng của Gia Nguyên về một nơi yên ổn để làm nhà và cả hi vọng về sự tự do của cậu.
Ngày hôm đó trời trong sáng vô cùng, trên nền trời còn có những áng mây nhỏ tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau bồng bềnh trắng xóa.
Ánh nắng hôm đó cũng nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ thổi vào trong xe như muốn nói chào mừng.….
Buổi tối hôm đó, chừng 9 giờ, Gia Nguyên bấy giờ vừa đi ngủ, Giao Giao mới rón rén rời khỏi phòng cậu đê bắt đầu lo cho bản thân mình, cô nhận ra mình chưa tắm và cũng chưa ăn gì, trong túi cô chỉ có vỏn vẹn 100 nghìn. Cầm tấm tiền đó trên tay, cô định mua gì đó để ăn nhưng lại tiếc, trong lòng hơi buồn một chút, cô ngồi bệch xuống hành lang trước phòng Gia Nguyên, gục đầu suy nghĩ:
“Bà ta nói đúng, cho dù có học tiếp mình cũng chẳng đủ tiền để học, nếu càng lo tiền bạc thì sẽ càng sao nhãn việc trả nợ. Tiền nợ lại còn nhiều đến thế, cả đời mình cũng khó mà trả hết được. Cơ may nếu trúng số còn có thể.”
Càng suy nghĩ, cô lại càng rối rắm và chỉ biết thở một hơi dài đầy trĩu nặng. Những suy nghĩ của cô đang vào nơi ngỏ cục nhất thì đột nhiên cô cảm thấy trong người có gì đó rất lạ, nãy giờ cứ cảm thấy rất ẩm ướt, cô vội nhìn xuống chiếc quần mình đang mặc thì mới ngỡ ngàng phá hiện ra mình đang có kinh nguyệt. Vừa nhìn thấy, vô liền hoảng hốt chạy vào phòng đi ngay vào nhà tắm của Gia Nguyên. Cô không biết phải làm thế nào cả, bản thân cô không có chuẩn bị trước, nhà không có băng vệ sinh sẵn, không có gì để ngăn nó không chảy ra ngoài. Bấy giờ quá bí bách, Giao Giao chui đầu ra khỏi cửa nhà tắm, gọi Gia Nguyên:
“Cậu chủ! Cậu chủ!.. Gia Nguyên! Nguyên! Tăng Gia Nguyên!”
Nghe những cách gọi khác Gia Nguyên vẫn còn chưa chịu dậy nhưng khi nghe người ta gọi cả tên lẫn họ, chẳng có một người Việt Nam nào có thể ngồi yên cả, cậu giật mình ngồi dậy ngay lập tức.
“Có chuyện gì? Ai gọi tên họ của tôi vậy!”
Thấy cậu dậy, Giao Giao mừng huýnh, cô vội đập tay vào cánh cửa ra hiệu. Bấy giờ cậu mới nhận ra cô đang đứng ở đó, cậu liền đi lại gần cô, thắc mắc hỏi:
“Chị làm gì trong đó vậy? Kêu cả họ tên của tôi làm gì?”
“Chuyện đó không có quan trọng. Quan trọng là chị gặp rắc rối rồi. Cậu cho chị nhờ một việc được không?”
“Việc gì? Nói đi.”
Giao Giao bắt đầu nhỏ tiếng lại:
“Cậu cho chị tắm ở đây được không? Một lần thôi nhưng mà đừng có nói với chú hai tính tiền với chị.”
Gia Nguyên liền bật cười:
“Thì chị cứ tắm đi, trước giờ tôi có cấm chị đâu? Chị thích thì cứ làm, cả cái nhà này cũng không ai dám nói gì chị, tại chị tự thích làm khó mình thôi.”
“Vậy.. vậy cậu cho chị tắm rồi. Chị còn một chuyện nữa, cậu qua phòng kho để sách tìm chiếc ba lô nhỏ lấy cho chị một bộ đồ.”
“À, cái này thì được.”
“Chưa, còn chuyện nữa!.. Nhưng mà ngại quá, không nói với cậu chủ được.”
“Chuyện gì mà không nói được, nói đi!”
Giao Giao ấp úng một hồi lâu rồi đưa tay ra kéo Gia Nguyên lại gần, nói nhỏ vào tai cậu:
“Chị có kinh nguyệt rồi, nhưng không có mua băng vệ sinh, cậu.. cậu đi mua giùm chị được không?”
“Băng vệ sinh là gì?”
“Cậu hỏi lạ vậy? Tôi tưởng cậu lớn rồi nên sẽ biết chứ! Cậu hiểu được chuyện này phải không? Trong trường cậu học có dạy giáo dục giới tính chưa?”
“Tôi chưa được dạy. Nhưng mà cái giáo dục giới tính gì đó tôi có nghe rồi, tôi hiểu kinh nguyệt là gì nhưng mà cái.. cái băng vệ sinh là cái gì? Giống băng để băng vết thương không?”
“Vậy thì hay quá! Có được dạy hiểu là được rồi, chị cũng không phải khó xử nữa. Bây giờ chị giải thích rõ cho cậu băng vệ sinh là gì, hiện tại chị đang rất cần mua một gói hình vuông, trong đó có những tấm nhỏ có thể hút nước được, nó dùng để ngăn cho kinh nguyệt không chảy ra ngoài dính vào quần áo á. Cậu chỉ cần ra siêu thị hay tiệm tạp hóa hỏi là người ta đưa cho cậu ngay. Cậu đi giùm chị đi!”
“Chị nói tôi cũng không biết là cái gì nữa, để tôi đi hỏi anh Khôi.”
“Đừng! Hỏi đàn ông sao mà biết được!”
“Tôi cũng là đàn ông mà, mấy chuyện này có gì mà lạ đâu. Trong trường không phải ai cũng được học sao?”
“Trời ơi! Không phải ai cũng được học đâu, nhằm trường tiến bộ hay không tiến bộ nữa. Tùy vào suy nghĩ thoáng của từng người nữa.”
“Vậy.. vậy tôi hỏi quản gia, bà ấy là phụ nữ, chắc biết rõ.”
“Càng không được! Bà ta mà biết là không cho cậu đi mua giùm chị đâu, chẳng những thế bà ta còn bỏ mặc chị luôn đó.”
“Vậy giờ sao?”
“Cậu cứ đi ra tiệm tạp hóa hỏi mua băng vệ sinh cho chị gái là người ta đưa cho cậu liền, chắc cũng khoảng mười mấy nghìn thôi, cậu đi mua giùm chị bí mật một chút, về rồi chị trả tiền lại cho.”
“Ra nói vậy là người ta đưa hả? Có cần biết loại gì không?”
“Không cần, cứ loại rẻ nhất thì mua.”
“Ờ.. Để tôi đi lấy quần áo cho chị cái đã.”
Nói xong, Gia Nguyên quay lưng đi khỏi phòng rồi đến phòng kho tìm chiếc ba lô. Cậu lục lọi trong ba lô một lúc, chọn lấy một bộ quần áo màu trắng rồi lại lưỡng lự không biết nên lấy đồ lót cái nào. Cậu chỉ thấy chiếc quần lót khác màu, suy nghĩ một hồi, cậu mới quyết định lấy chiếc quần màu đỏ để hợp với chiếc áo lót cũng có một cái màu đỏ. Lấy xong, cậu đem qua phòng mình đưa cho Giao Giao, Giao Giao vừa cầm lấy bộ quần áo đó liền nói với cậu:
“Cậu đi nhanh lên một chút, có cái đó chị mới thay đồ được.”
Nghe vậy, Gia Nguyên vội gật đầu rồi đi thật nhanh xuống dưới nhà. Lúc đó, cậu đi vòng ra nhà sau, đi đến phòng của anh Khôi gõ cửa:
“Anh Khôi! Ngủ chưa? Mau chuẩn bị xe chở tôi đi mua ít đồ.”
Anh Khôi ở trong phòng vừa kịp ngủ một lúc thì đã bị gọi phải hối hả chạy ra ngoài, trên người anh ta còn mặc áo thun ba lỗ. Thấy Gia Nguyên, anh ta vội hỏi:
“Có chuyện gì vậy cậu chủ?”
“Anh lấy xe chở tôi đến tiệm tạp hóa mua ít đồ dùng.”
“Mua cái gì? Cậu chủ cần gì phải đích thân đi mau, nói với tôi đi, tôi mua cho.”
“Tôi kêu sao thì anh làm vậy đi, không muốn chở tôi đi hay sao?”
“Dạ không có! Tôi.. tôi thay quần áo rồi chở cậu đi liền.”
“Khỏi! Mặc vậy đi đi, gấp lắm rồi.”
“Dạ?”
“Hôm nay anh bị điếc hay sao mà nói mãi không nghe vậy? Tôi nói đi ngay!”
“Dạ dạ..”
Sự cọc cằn của Gia Nguyên khiến anh Khôi phải sợ vô cùng, anh ta lập tức chạy vào lấy chìa khó, rồi chỉ một lát sau, Gia Nguyên bước lên xe và được chở đi ra ngoài đến một tiệm tạp hóa cách đó không xa. Đến nơi, Gia Nguyên bước khỏi xe rồi đi vào trong. Đây là lần đầu cậu phải đích thân vào mua đồ trong tiệm tạp hóa nên có hơi bỡ ngỡ một chút, cậu đi lại trước quầy bán hàng, ấp úng hỏi cô nhân viên:
“Chị.. ở đây cái gì cũng có bán phải không?”
Cô nhân viên thân thiện trả lời:
“Chỉ bán thức ăn đóng hộp và một số dụng cụ nấu nướng hằng ngày nhưng không có trái cây, rau quả, với thịt cá sống.”
“Hả, vậy là ở đây không có bán băng vệ sinh sao?”
Cô nhân viện ngạc nhiên:
“Em định mua băng vệ sinh à?”
“Ừ, em mua cho chị, chị ấy nói chỉ cần nói vậy là người ta bán.”
“Vậy chị hiểu rồi, em ngoan lắm, biết mua đồ giúp chị là tốt. Vậy chị em dặn mua loại nào, ở đây có bán nhiều loại lắm.”
“Vậy là ở đây có bán hả? Vậy.. vậy chị chọn giúp em đi, chị em không có nói loại nào.”
“Vậy để chị chọn loại tốt cho.”
Nói rồi, cô nhân viên rời vị trí đi vòng ra sau một kệ hàng lớn rồi lấy ra một túi nhỏ đem lại để lên bàn cho Gia Nguyên xem:
“Loại này được không? Loại này khá tốt, giá cũng không đắt lắm.”
Gia Nguyên thử cầm túi đó lên xem rồi đột nhiên đưa lên mũi ngửi, ngửi xong, cậu trả lời cô nhân viên:
“Cái này cũng thơm, lấy loại này đi. Cái này bán sao?”
“Một gói 20 nghìn.”
“Vậy lấy 10 gói đi.”
“Mười gói lận sao?”
Đến đây, Gia Nguyên đột nhiên bỏ đi về hướng kệ hàng mà khi nãy lấy cô nhân viên đi lấy. Đứng trước kệ hàng đó, cậu nhìn xem thương hiệu mình đang cầm là gì rồi tìm tiếp những cái có cùng thương hiệu, cầm lên một gói cậu lại đưa lên mũi ngửi kĩ. Kết quả là sau một hồi lựa chọn, cậu đi lại lấy giỏ đựng rồi bỏ vào đó đủ tất cả các loại, số lượng rất nhiều. Lấy xong, cậu quay lại cô nhân viên để thanh toán. Cô nhân viên đó cũng không thể không kinh ngạc nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của cậu tính tiền từng loại một. Làm xong, cô cho hết chúng vào một chiếc túi lớn rồi đưa hai tay cho Gia Nguyên. Gia Nguyên cầm lấy tui hàng không đợi đến lúc cô nhân viên báo giá thì đã lấy trong túi ra một tấm thể ngân hàng:
“Chị lấy thẻ này để thanh toán đi, em cũng không biết còn bao nhiêu trong đây nữa.”
Cô nhân viên cầm lấy tấm thẻ đó một lúc rồi nhanh chóng trả lại cho cậu:
“Thanh toán xong rồi, hóa đơn của quý khách.”
Cậu cầm lấy hóa đơn người ta đưa rồi đi thật nhanh ra ngoài, bước lên xe:
“Chạy xe nhanh về đi, nãy giờ mất thời gian quá.”
Anh Khôi nghe thấy liền tăng ga chạy thật nhanh về nhà.
Một lát sau, vừa về đến nhà, Gia Nguyên lén lút đem đồ lên đi lên phòng mình. Ở trong nhà tắm, Giao Giao nghe thấy tiếng mở cửa liền mừng huýnh ló đầu ra nhìn cậu:
“Chịu về rồi à? Nhanh lên, đưa đây!”
Gia Nguyên vội đi tới để túi đồ lên giường, cậu mở ra rồi lấy một gói đưa cho cô:
“Cái này được không? Nó có mùi thơm lắm đó.”
Giao Giao không nói gì, cô chỉ cầm lấy nó rồi đóng cửa lại. Một lúc nhanh sau, cô bước khỏi nhà tắm rồi mệt mỏi đi lại giường, nằm vật xuống.
“Chán thật! Nãy giờ đợi mệt lã cả người!”
Gia Nguyên bấy giờ cũng đi đến ngồi bên cạnh cô, cậu đưa số băng vệ sinh còn lại ra cho cô xem.
“Chị coi nè, tôi mua nhiều lắm đó.”
Cô quay sang nhìn đóng băng vệ sinh khổng lồ đó rồi tròn mắt ra mà nhìn cậu:
“Mua chi nhiều dữ vậy? Tiền đâu chị trả?”
“Chị không nói loại nào sao tôi biết được. Tôi phải chọn rất lâu đó.”
“Cái này chị không biết nha. Chị chỉ lấy 2 gói, dư bao nhiêu thì cậu dùng đi.”
Nói rồi, cô ngồi dậy lựa hai gói ôm vào người rồi đùa hết số còn lại cho Gia Nguyên.
“Đó, nhiêu đó cậu tự lo đi.”
Cậu biết rõ cô không có tiền nên mới luôn tiết kiệm tính toán như thế nên cậu chỉ mỉm cười, nói:
“Cái này tôi cho chị hết đó. Chị cứ lấy mà dùng, tôi cũng có nghe nói con gái tháng nào cũng sẽ có chuyện này, chị cứ lấy dùng từ từ.”
“Cho chị thật á? Không lấy tiền?”
“Không lấy, tôi giữ lại cũng không dùng đến.”
Nghe đến đây, tâm hồn đẹp của Gia Nguyên khiến con tim cô thật sự tan chảy, cô ôm chằm lấy cậu, vui sướng vô cùng:
“Cậu chủ, cậu là đấng cứu thế của chị! Cậu tốt bụng quá đi mất, yêu cậu quá đi!”