Ngày hôm đó họ ở khu nghỉ dưỡng đến chiều thì cùng nhau lên xe trở về nhà, trên đường đi không hiểu sao cô cứ cảm giác có chuyện không hay, thứ cảm giác đó khiến cô càng cảm nhận được rõ hơn khi nhìn vào ánh mắt anh Khôi khi cô ở cạnh Gia Nguyên, lòng cô chợt trở nên lo lắng, cô nhìn sang Gia Nguyên thấy cậu đang nhìn ra cửa kính xe, trong lòng cô chợt suy nghĩ:“Có khi nào người anh Khôi nói lớn tuổi hơn sẽ lấy Gia Nguyên là mình không? Nếu như là mình thì rất có thể sẽ xảy ra, lý do cũng rõ ràng, mình mắc nợ họ nhiều như thế, thế nào họ cũng sẽ có lúc ép mình làm chuyện không muốn.
Nếu như họ bắt mình sinh con cho Gia Nguyên, mình thà chết cho rồi.
Không được, tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra, mình phải sớm trả nợ dứt điểm mới được.”Chiều tối, chiếc xe đến được nhà, Giao Giao vội cùng anh Khôi đem đồ đạc vào nhà.
Vào lúc này cũng vừa đúng lúc gia đình họ đang ăn cơm trưa, vừa thấy thế, Gia Nguyên liền quay sang dịu dàng hỏi Giao Giao:“Chị có đói bụng không? Vào ăn cơm luôn cho vui.”Giao Giao vội trả lời:“Thôi, cậu chủ ăn đi, chị lên phòng dọn dẹp chút đã.”“Không ăn thì cũng phải đến nói chuyện chị đã đậu đại học cho mọi người nghe chứ!”“Hả? Nói sao?”Không để cô nói thêm lời nào, Gia Nguyên bỗng nắm tay cô kéo đi lại đứng trước bàn ăn của gia đình rồi vui vẻ thông báo:“Chú, bà nội, ông Gia Thành, con chính thức thông báo, chị Giao đậu được đại học rồi! Mọi người thấy chị ấy có giỏi không?”Cả ba người gia đình đều im lặng, nụ cười trên môi Gia Nguyên cũng dần tắt.“Mọi người sao vậy? Không ai chút mừng sao?”Bà Khánh lúc này chợt bỏ chén cơm xuống, bà ta nhìn kĩ dáng đứng của hai người, để ý chiều cao của họ rồi bỗng nhiên nói:“Giao Giao đậu đại học trường gì? Ngành gì?”Gia Nguyên nhanh nhẹn trả lời thay cô:“Là trường ở thành phố mình thôi, chị ấy thi khoa Lịch Sử, dự định sẽ theo chuyên ngành khảo cổ học, có phải chị rất rất giỏi phải không?”Nét mắt bà Khánh bỗng trở nên rất hung dữ, bà ta dựa lưng ra ghế, ánh mắt tập trung lên người Gia Nguyên và Giao Giao:“Đậu đại học thì rất tốt nhưng mày định cứ trả tiền lay lắt qua ngày hoài vậy sao? Nhà này cũng không phải cứ khoan dung độ lượng mãi.
Mày tốt nghiệp 12 rồi thì nghỉ học đi, không học đại học gì nữa cả.”Đến nước này, Giao Giao thật sự không thể im lặng được, cô trả lời lại ngay:“Tại sao tôi không thể đi học? Tôi vẫn sẽ làm việc rồi trả nợ cho nhà bà mà.
Không phải trước giờ vẫn vậy sao?”“Mày nghĩ khi đi học đại học mày sẽ rãnh rỗi hơn học cấp 3 sao? Nói gì thì nói, thời gian qua tao khoan hồng cho mày thế là đủ rồi.
Dừng lại đi, lo mà trả nợ cho tao.”“Tôi vẫn sẽ trả mà! Tôi không thể từ bỏ chuyện học được!”“Mày không cần nói nữa.
Từ bây giờ tao cấm mày rời khỏi nhà này.
Gia Nguyên bây giờ đã lớn, đã cao như vậy rồi, mày cũng nên làm tròn công việc hơn, ở cạnh nó nhiều một chút, sau này sẽ không bỡ ngỡ.”“Bà không thể vô lý vậy được! Tôi sẽ đi học, bà không cản được tôi đâu!”“Mày dám sao?”“Tôi dám! Chuyện gì mà tôi không dám!”Khi đó, Gia Nguyên cũng vội nói vào để bênh vựa cô:“Con đồng ý cho chị ấy đi học.
Chị ấy đã nỗ lực rất nhiều mới được như hôm nay.
Và một điều nữa, chị ấy là người làm của con, không phải của bà, con mới là người quyết định.”Nói dứt lời, Gia Nguyên quay sang kéo cô đi lên phòng mình.
Chuyện lúc này hiện ra trước mắt là Gia Nguyên đang bênh vực cô nhưng tại sao khi bị cậu kéo đi, Giao Giao lại để ý tới ánh mắt của ba người trên bàn ăn đang nhìn mình, họ giống như đang giấu giếm gì đó, nhất là ánh mắt của chú Kính, ánh mắt đó cứ buồn rầu, còn bà Khánh thì giống như đang sắp lập mưu đưa cô vào một cái bẫy nào đó.
Trong lòng cô bỗng hoang mang vô cùng, và cực kì hoảng sợ.
Là chuyện gì đã xảy ra trong suy nghĩ của họ vậy? Là việc gì? Hai câu hỏi đó cứ quanh quẩn suốt trong trí óc của cô.Buổi tối hôm đó, chừng 9 giờ, Gia Nguyên bấy giờ vừa đi ngủ, Giao Giao mới rón rén rời khỏi phòng cậu đê bắt đầu lo cho bản thân mình, cô nhận ra mình chưa tắm và cũng chưa ăn gì, trong túi cô chỉ có vỏn vẹn 100 nghìn.
Cầm tấm tiền đó trên tay, cô định mua gì đó để ăn nhưng lại tiếc, trong lòng hơi buồn một chút, cô ngồi bệch xuống hành lang trước phòng Gia Nguyên, gục đầu suy nghĩ:“Bà ta nói đúng, cho dù có học tiếp mình cũng chẳng đủ tiền để học, nếu càng lo tiền bạc thì sẽ càng sao nhãn việc trả nợ.
Tiền nợ lại còn nhiều đến thế, cả đời mình cũng khó mà trả hết được.
Cơ may nếu trúng số còn có thể.”Càng suy nghĩ, cô lại càng rối rắm và chỉ biết thở một hơi dài đầy trĩu nặng.Những suy nghĩ của cô đang vào nơi ngỏ cục nhất thì đột nhiên cô cảm thấy trong người có gì đó rất lạ, nãy giờ cứ cảm thấy rất ẩm ướt, cô vội nhìn xuống chiếc quần mình đang mặc thì mới ngỡ ngàng phá hiện ra mình đang có kinh nguyệt.
Vừa nhìn thấy, vô liền hoảng hốt chạy vào phòng đi ngay vào nhà tắm của Gia Nguyên.
Cô không biết phải làm thế nào cả, bản thân cô không có chuẩn bị trước, nhà không có băng vệ sinh sẵn, không có gì để ngăn nó không chảy ra ngoài.
Bấy giờ quá bí bách, Giao Giao chui đầu ra khỏi cửa nhà tắm, gọi Gia Nguyên:“Cậu chủ! Cậu chủ!…!Gia Nguyên! Nguyên! Tăng Gia Nguyên!”Nghe những cách gọi khác Gia Nguyên vẫn còn chưa chịu dậy nhưng khi nghe người ta gọi cả tên lẫn họ, chẳng có một người Việt Nam nào có thể ngồi yên cả, cậu giật mình ngồi dậy ngay lập tức.“Có chuyện gì? Ai gọi tên họ của tôi vậy!”Thấy cậu dậy, Giao Giao mừng huýnh, cô vội đập tay vào cánh cửa ra hiệu.
Bấy giờ cậu mới nhận ra cô đang đứng ở đó, cậu liền đi lại gần cô, thắc mắc hỏi:“Chị làm gì trong đó vậy? Kêu cả họ tên của tôi làm gì?”“Chuyện đó không có quan trọng.
Quan trọng là chị gặp rắc rối rồi.
Cậu cho chị nhờ một việc được không?”“Việc gì? Nói đi.”Giao Giao bắt đầu nhỏ tiếng lại:“Cậu cho chị tắm ở đây được không? Một lần thôi nhưng mà đừng có nói với chú hai tính tiền với chị.”Gia Nguyên liền bật cười:“Thì chị cứ tắm đi, trước giờ tôi có cấm chị đâu? Chị thích thì cứ làm, cả cái nhà này cũng không ai dám nói gì chị, tại chị tự thích làm khó mình thôi.”“Vậy…vậy cậu cho chị tắm rồi.
Chị còn một chuyện nữa, cậu qua phòng kho để sách tìm chiếc ba lô nhỏ lấy cho chị một bộ đồ.”“À, cái này thì được.”“Chưa, còn chuyện nữa!…Nhưng mà ngại quá, không nói với cậu chủ được.”“Chuyện gì mà không nói được, nói đi!”Giao Giao ấp úng một hồi lâu rồi đưa tay ra kéo Gia Nguyên lại gần, nói nhỏ vào tai cậu:“Chị có kinh nguyệt rồi, nhưng không có mua băng vệ sinh, cậu…cậu đi mua giùm chị được không?”“Băng vệ sinh là gì?”“Cậu hỏi lạ vậy? Tôi tưởng cậu lớn rồi nên sẽ biết chứ! Cậu hiểu được chuyện này phải không? Trong trường cậu học có dạy giáo dục giới tính chưa?”“Tôi chưa được dạy.
Nhưng mà cái giáo dục giới tính gì đó tôi có nghe rồi, tôi hiểu kinh nguyệt là gì nhưng mà cái…cái băng vệ sinh là cái gì? Giống băng để băng vết thương không?”“Vậy thì hay quá! Có được dạy hiểu là được rồi, chị cũng không phải khó xử nữa.
Bây giờ chị giải thích rõ cho cậu băng vệ sinh là gì, hiện tại chị đang rất cần mua một gói hình vuông, trong đó có những tấm nhỏ có thể hút nước được, nó dùng để ngăn cho kinh nguyệt không chảy ra ngoài dính vào quần áo á.
Cậu chỉ cần ra siêu thị hay tiệm tạp hóa hỏi là người ta đưa cho cậu ngay.
Cậu đi giùm chị đi!”“Chị nói tôi cũng không biết là cái gì nữa, để tôi đi hỏi anh Khôi.”“Đừng! Hỏi đàn ông sao mà biết được!”“Tôi cũng là đàn ông mà, mấy chuyện này có gì mà lạ đâu.
Trong trường không phải ai cũng được học sao?”“Trời ơi! Không phải ai cũng được học đâu, nhằm trường tiến bộ hay không tiến bộ nữa.
Tùy vào suy nghĩ thoáng của từng người nữa.”“Vậy…vậy tôi hỏi quản gia, bà ấy là phụ nữ, chắc biết rõ.”“Càng không được! Bà ta mà biết là không cho cậu đi mua giùm chị đâu, chẳng những thế bà ta còn bỏ mặc chị luôn đó.”“Vậy giờ sao?”“Cậu cứ đi ra tiệm tạp hóa hỏi mua băng vệ sinh cho chị gái là người ta đưa cho cậu liền, chắc cũng khoảng mười mấy nghìn thôi, cậu đi mua giùm chị bí mật một chút, về rồi chị trả tiền lại cho.”“Ra nói vậy là người ta đưa hả? Có cần biết loại gì không?”“Không cần, cứ loại rẻ nhất thì mua.”“Ờ…Để tôi đi lấy quần áo cho chị cái đã.”Nói xong, Gia Nguyên quay lưng đi khỏi phòng rồi đến phòng kho tìm chiếc ba lô.
Cậu lục lọi trong ba lô một lúc, chọn lấy một bộ quần áo màu trắng rồi lại lưỡng lự không biết nên lấy đồ lót cái nào.
Cậu chỉ thấy chiếc quần lót khác màu, suy nghĩ một hồi, cậu mới quyết định lấy chiếc quần màu đỏ để hợp với chiếc áo lót cũng có một cái màu đỏ.
Lấy xong, cậu đem qua phòng mình đưa cho Giao Giao, Giao Giao vừa cầm lấy bộ quần áo đó liền nói với cậu:“Cậu đi nhanh lên một chút, có cái đó chị mới thay đồ được.”Nghe vậy, Gia Nguyên vội gật đầu rồi đi thật nhanh xuống dưới nhà.
Lúc đó, cậu đi vòng ra nhà sau, đi đến phòng của anh Khôi gõ cửa:“Anh Khôi! Ngủ chưa? Mau chuẩn bị xe chở tôi đi mua ít đồ.”Anh Khôi ở trong phòng vừa kịp ngủ một lúc thì đã bị gọi phải hối hả chạy ra ngoài, trên người anh ta còn mặc áo thun ba lỗ.
Thấy Gia Nguyên, anh ta vội hỏi:“Có chuyện gì vậy cậu chủ?”“Anh lấy xe chở tôi đến tiệm tạp hóa mua ít đồ dùng.”“Mua cái gì? Cậu chủ cần gì phải đích thân đi mau, nói với tôi đi, tôi mua cho.”“Tôi kêu sao thì anh làm vậy đi, không muốn chở tôi đi hay sao?”“Dạ không có! Tôi…tôi thay quần áo rồi chở cậu đi liền.”“Khỏi! Mặc vậy đi đi, gấp lắm rồi.”“Dạ?”“Hôm nay anh bị điếc hay sao mà nói mãi không nghe vậy? Tôi nói đi ngay!”“Dạ dạ…”Sự cọc cằn của Gia Nguyên khiến anh Khôi phải sợ vô cùng, anh ta lập tức chạy vào lấy chìa khó, rồi chỉ một lát sau, Gia Nguyên bước lên xe và được chở đi ra ngoài đến một tiệm tạp hóa cách đó không xa.
Đến nơi, Gia Nguyên bước khỏi xe rồi đi vào trong.
Đây là lần đầu cậu phải đích thân vào mua đồ trong tiệm tạp hóa nên có hơi bỡ ngỡ một chút, cậu đi lại trước quầy bán hàng, ấp úng hỏi cô nhân viên:“Chị…ở đây cái gì cũng có bán phải không?”Cô nhân viên thân thiện trả lời:“Chỉ bán thức ăn đóng hộp và một số dụng cụ nấu nướng hằng ngày nhưng không có trái cây, rau quả, với thịt cá sống.”“Hả, vậy là ở đây không có bán băng vệ sinh sao?”Cô nhân viện ngạc nhiên:“Em định mua băng vệ sinh à?”“Ừ, em mua cho chị, chị ấy nói chỉ cần nói vậy là người ta bán.”“Vậy chị hiểu rồi, em ngoan lắm, biết mua đồ giúp chị là tốt.
Vậy chị em dặn mua loại nào, ở đây có bán nhiều loại lắm.”“Vậy là ở đây có bán hả? Vậy…vậy chị chọn giúp em đi, chị em không có nói loại nào.”“Vậy để chị chọn loại tốt cho.”Nói rồi, cô nhân viên rời vị trí đi vòng ra sau một kệ hàng lớn rồi lấy ra một túi nhỏ đem lại để lên bàn cho Gia Nguyên xem:“Loại này được không? Loại này khá tốt, giá cũng không đắt lắm.”Gia Nguyên thử cầm túi đó lên xem rồi đột nhiên đưa lên mũi ngửi, ngửi xong, cậu trả lời cô nhân viên:“Cái này cũng thơm, lấy loại này đi. Cái này bán sao?”“Một gói 20 nghìn.”“Vậy lấy 10 gói đi.”“Mười gói lận sao?”Đến đây, Gia Nguyên đột nhiên bỏ đi về hướng kệ hàng mà khi nãy lấy cô nhân viên đi lấy.
Đứng trước kệ hàng đó, cậu nhìn xem thương hiệu mình đang cầm là gì rồi tìm tiếp những cái có cùng thương hiệu, cầm lên một gói cậu lại đưa lên mũi ngửi kĩ.
Kết quả là sau một hồi lựa chọn, cậu đi lại lấy giỏ đựng rồi bỏ vào đó đủ tất cả các loại, số lượng rất nhiều.
Lấy xong, cậu quay lại cô nhân viên để thanh toán.
Cô nhân viên đó cũng không thể không kinh ngạc nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của cậu tính tiền từng loại một.
Làm xong, cô cho hết chúng vào một chiếc túi lớn rồi đưa hai tay cho Gia Nguyên.
Gia Nguyên cầm lấy tui hàng không đợi đến lúc cô nhân viên báo giá thì đã lấy trong túi ra một tấm thể ngân hàng:“Chị lấy thể này để thanh toán đi, em cũng không biết còn bao nhiêu trong đây nữa.”Cô nhân viên cầm lấy tấm thẻ đó một lúc rồi nhanh chóng trả lại cho cậu:“Thanh toán xong rồi, hóa đơn của quý khách.”Cậu cầm lấy hóa đơn người ta đưa rồi đi thật nhanh ra ngoài, bước lên xe:“Chạy xe nhanh về đi, nãy giờ mất thời gian quá.”Anh Khôi nghe thấy liền tăng ga chạy thật nhanh về nhà..
Nghe anh ta nói đến đây, Giao Giao lập tức bỏ đũa xuống, cô nhíu mày lại:
“Anh đang nói đến cái gì? Tại sao lại có Gia Nguyên ở đây? Tôi thật không thể hiểu nổi sở thích gán ghép người khác quái lạ này của anh. Gia Nguyên còn nhỏ như vậy mà anh đã đem nó ra suy diễn chuyện người lớn rồi. Tôi nói cho anh biết, đây là vi phạm quyền trẻ em, anh đang làm ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của Gia Nguyên đó!.. Mà tôi nhớ không phải chỉ riêng mình anh là như vậy, cả nhà Gia Nguyên đều như vậy, mỗi lần chú hai gặp Gia Nguyên, họ đều nói với cậu ấy phải lớn nhanh để cưới vợ sinh con, cả bà Khánh cũng bảo cậu ấy y hệt như vậy. Nhà các người bị điên à? Con cháu nhiều như thế rồi còn muốn thêm bao nhiêu nữa? Chỉ tội cho Gia Nguyên phải sớm biết những chuyện con cháu nói dối của người lớn, các người sinh Gia Nguyên ra đề nó sinh con à? Không thể hiểu nổi!”
“Sao.. sao tự nhiên cô lại trút giận lên đầu tôi? Tất cả đều như vậy sao cô không nổi nóng mà đi nổi nóng với một người họ hàng xa với Gia Nguyên như tôi?”
“Anh mới nói khi nãy như vậy, tôi không nổi nóng với anh thì nổi nóng với ai đây?”
“Ơ kìa! Cô lạ thật đấy! Phải có lý do nên tôi mới thế, mọi người mới thế chứ!”
“Lý do gì?”
“Tại cô không biết thôi, chứ thật ra mọi người đáng lẽ cũng không quan trọng chuyện con cái có sớm hay muộn đâu, cô thấy đó, chú hai là cháu đích tôn mà cũng đâu có vợ hay sinh con, chuyện không có con là bình thường. Lý do thật sự là vì Gia Nguyên trên danh nghĩa là con của chú hai nên trên vai cậu ấy gánh trọng trách gánh vác tập đoàn sau này. Nhưng mà vì tai nạn bất ngờ nên cậu ấy hiện tại bị tật ở chân, người trong dòng họ mới gây sức ép nói là Gia Nguyên không xứng, phải đổi người gánh vác, đã có tranh chấp rồi.”
“Vậy rồi sao.”
“Nói nãy giờ muốn khổ cả cổ mà cô vẫn không hiểu sao?”
“Không hiểu.”
“Trời đất! Chuyện.. chuyện tức là Gia Nguyên hiện tại đang bị phản đối làm người kế nhiệm rất dữ dội, không có hướng giải quyết nào thỏa đáng. Cho nên, cho nên bà Khánh mới nghĩa ra cách, chỉ cần cho cậu Nguyên sớm có con thì đứa con đó sẽ thay được cậu ấy chịu trách nhiệm, có đứa bé đó thì chứa vụ chủ tiech5 và quyền điều hành công ty cũng không bị người khác cướp mất.”
“Ý cậu là bà nội muốn cậu chủ sớm cưới vợ sinh con, để đứa con đó kịp thay cậu chủ gánh vác tập đoàn sao này à?”
“Đúng rồi! Thật may quá, cuối cùng cô cũng hiểu. Chuyện chính xác là như vậy, cậu chủ có con càng sớm thì chú Kính càng có thời gian chờ đợi uống nắn đứa bé đó gánh vác tập đoàn, làm như vậy cậu chủ mới có thể tránh được miệng lưỡi của người trong dòng họ.”
“Dòng họ gì mà kì vậy? Không phải cùng một họ sao? Tại sao lại đấu đá nhau như vậy? Ruột thịt hết mà!”
“Ruột thịt đâu mà ruột thịt! Ông cố đời trước tức là cha của ông nội Gia Nguyên có hai người vợ, người vợ cả là do yêu nhau mà cưới, còn người vợ hai là bị ép cưới, ông cố có được bốn người con trai nhưng bà cả chỉ sinh một đứa con chính là ông nội của Gia Nguyên sau này. Người xưa quan niệm, chỉ có con trai của bà cả mới là người nối nghiệp cha nên ông nội của cậu chủ mới là trưởng tộc, mấy anh em còn lại phải tức chứ! Ấy thế nên cả bốn anh em ông nội lúc nào cũng lăm le, ghét bỏ, chờ cơ hội lật ngược thế cờ, cho nên mới có chuyện tranh chấp. Nhà này nhìn cùng họ vậy thôi chứ cũng chẳng khác gì người dưng cả.”
“Nếu như thì cũng là con cùng cha khác mẹ, cũng chẳng đến nổi phải ghét như vậy, cũng là ruột thịt cùng cha mà?”
“Cái này thì cô sai rồi. Ruột thịt chỉ tính khi cùng một bụng mẹ sinh ra, cùng cha chẳng là cái gì cả. Cô để ý thấy trong gia đình vua chúa, hoàng tử sẽ giết anh em cùng cha với nhau để giành hoàng vị chứ chẳng ai đi giết anh em cùng mẹ sao?”
“Có cách tính kiểu này luôn à?”
“Có hết cả, chỉ cần nhà cô từng có tình trạng tổ tiên đa thê thì sẽ thấy rõ rệt nhất. Đa phần sau chiến tranh, con cái của các vợ lẽ đều có thể thất lạc nhưng tuyệt nhiên con cái của bà cả thì không, cô để ý sẽ thấy.”
“Cũng phải.. Vậy giờ tôi hiểu rồi, trên vai Gia Nguyên đúng là trọng trách rất lớn, nếu để mất chức chủ tịch thì coi như toàn bộ tài sản rơi vào tay của con cháu vợ hai rồi, làm vậy đúng là không nên.”
“Bởi vậy mới nói. Bây giờ chỉ cần đợi cậu Gia Nguyên 16 tuổi đủ lớn là cho có vợ liền không thể đợi nữa, đợi nữa là cả ông nội và chú hai đều không thể chờ!”
Nghe đến đây, Giao Giao bỗng trở nên trầm tư, cô cắm đĩa xuống miếng trứng rồi lấy một miếng đưa lên miệng:
“Làm như vậy thì rất tội cho cậu chủ, thời đại này là thời đại nào rồi mà còn bị ép kết hôn sớm. Tội lắm!”
“Tôi cũng thấy tội nghiệp nhưng nghĩ lại thì cậu chủ cũng đâu phải sinh đẻ, có gì phải sợ.”
“Anh nói Gia Nguyên không phải sinh đẻ nên không sợ, vậy anh có nghĩ tới ai sẽ đồng ý làm vợ một đứa con trai 16 tuổi đầu, chân bị tật, tính tính khác thường, ở dơ không tắm như Gia Nguyên chưa? Tôi thấy cũng tội nghiệp cho đứa trẻ phải lấy Gia Nguyên, cô bé còn có thể nhỏ tuổi hơn cả cậu ấy, làm sao mà sinh được? Như vậy là tảo hôn, phạm pháp, tôi không đồng ý với việc này.”
“Ai nói với cô cậu chủ sẽ lấy người nhỏ tuổi hơn vậy, nếu muốn sinh con nhanh chóng thì tức nhiên phải chọn người lớn tuổi hơn cậu chủ rồi.”
“Chọn người lớn tuổi hơn sao? Bây giờ cô gái nào mà chịu lấy con nít làm chồng? Anh tưởng thời phong kiến chắc à? Thôi bỏ cái ý tưởng đó đi, để cho cậu chủ trưởng thành như trẻ em bình thường mới là tốt, đừng hủy hoại tuổi thơ của cậu ấy. Muốn làm gì thì cũng đợi cậu ấy 18 tuổi đủ hiểu chuyện rồi hẵng làm, làm sớm quá không tốt.”
Anh Khôi khi đó chợt nhìn cô mà mỉm cười:
“Cô nói đúng, đợi 18 tuổi đã. Tôi sẽ nói với bà Khánh việc này. Vậy là phải đợi 4 năm nữa, chờ thôi..”
* * *
Ngày hôm đó họ ở khu nghỉ dưỡng đến chiều thì cùng nhau lên xe trở về nhà, trên đường đi không hiểu sao cô cứ cảm giác có chuyện không hay, thứ cảm giác đó khiến cô càng cảm nhận được rõ hơn khi nhìn vào ánh mắt anh Khôi khi cô ở cạnh Gia Nguyên, lòng cô chợt trở nên lo lắng, cô nhìn sang Gia Nguyên thấy cậu đang nhìn ra cửa kính xe, trong lòng cô chợt suy nghĩ:
“Có khi nào người anh Khôi nói lớn tuổi hơn sẽ lấy Gia Nguyên là mình không? Nếu như là mình thì rất có thể sẽ xảy ra, lý do cũng rõ ràng, mình mắc nợ họ nhiều như thế, thế nào họ cũng sẽ có lúc ép mình làm chuyện không muốn. Nếu như họ bắt mình sinh con cho Gia Nguyên, mình thà chết cho rồi. Không được, tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra, mình phải sớm trả nợ dứt điểm mới được.”
Chiều tối, chiếc xe đến được nhà, Giao Giao vội cùng anh Khôi đem đồ đạc vào nhà. Vào lúc này cũng vừa đúng lúc gia đình họ đang ăn cơm trưa, vừa thấy thế, Gia Nguyên liền quay sang dịu dàng hỏi Giao Giao:
“Chị có đói bụng không? Vào ăn cơm luôn cho vui.”
Giao Giao vội trả lời:
“Thôi, cậu chủ ăn đi, chị lên phòng dọn dẹp chút đã.”
“Không ăn thì cũng phải đến nói chuyện chị đã đậu đại học cho mọi người nghe chứ!”
“Hả? Nói sao?”
Không để cô nói thêm lời nào, Gia Nguyên bỗng nắm tay cô kéo đi lại đứng trước bàn ăn của gia đình rồi vui vẻ thông báo:
“Chú, bà nội, ông Gia Thành, con chính thức thông báo, chị Giao đậu được đại học rồi! Mọi người thấy chị ấy có giỏi không?”
Cả ba người gia đình đều im lặng, nụ cười trên môi Gia Nguyên cũng dần tắt.
“Mọi người sao vậy? Không ai chút mừng sao?”
Bà Khánh lúc này chợt bỏ chén cơm xuống, bà ta nhìn kĩ dáng đứng của hai người, để ý chiều cao của họ rồi bỗng nhiên nói:
“Giao Giao đậu đại học trường gì? Ngành gì?”
Gia Nguyên nhanh nhẹn trả lời thay cô:
“Là trường ở thành phố mình thôi, chị ấy thi khoa Lịch Sử, dự định sẽ theo chuyên ngành khảo cổ học, có phải chị rất rất giỏi phải không?”
Nét mắt bà Khánh bỗng trở nên rất hung dữ, bà ta dựa lưng ra ghế, ánh mắt tập trung lên người Gia Nguyên và Giao Giao:
“Đậu đại học thì rất tốt nhưng mày định cứ trả tiền lay lắt qua ngày hoài vậy sao? Nhà này cũng không phải cứ khoan dung độ lượng mãi. Mày tốt nghiệp 12 rồi thì nghỉ học đi, không học đại học gì nữa cả.”
Đến nước này, Giao Giao thật sự không thể im lặng được, cô trả lời lại ngay:
“Tại sao tôi không thể đi học? Tôi vẫn sẽ làm việc rồi trả nợ cho nhà bà mà. Không phải trước giờ vẫn vậy sao?”
“Mày nghĩ khi đi học đại học mày sẽ rãnh rỗi hơn học cấp 3 sao? Nói gì thì nói, thời gian qua tao khoan hồng cho mày thế là đủ rồi. Dừng lại đi, lo mà trả nợ cho tao.”
“Tôi vẫn sẽ trả mà! Tôi không thể từ bỏ chuyện học được!”
“Mày không cần nói nữa. Từ bây giờ tao cấm mày rời khỏi nhà này. Gia Nguyên bây giờ đã lớn, đã cao như vậy rồi, mày cũng nên làm tròn công việc hơn, ở cạnh nó nhiều một chút, sau này sẽ không bỡ ngỡ.”
“Bà không thể vô lý vậy được! Tôi sẽ đi học, bà không cản được tôi đâu!”
“Mày dám sao?”
“Tôi dám! Chuyện gì mà tôi không dám!”
Khi đó, Gia Nguyên cũng vội nói vào để bênh vựa cô:
“Con đồng ý cho chị ấy đi học. Chị ấy đã nỗ lực rất nhiều mới được như hôm nay. Và một điều nữa, chị ấy là người làm của con, không phải của bà, con mới là người quyết định.”
Nói dứt lời, Gia Nguyên quay sang kéo cô đi lên phòng mình. Chuyện lúc này hiện ra trước mắt là Gia Nguyên đang bênh vực cô nhưng tại sao khi bị cậu kéo đi, Giao Giao lại để ý tới ánh mắt của ba người trên bàn ăn đang nhìn mình, họ giống như đang giấu giếm gì đó, nhất là ánh mắt của chú Kính, ánh mắt đó cứ buồn rầu, còn bà Khánh thì giống như đang sắp lập mưu đưa cô vào một cái bẫy nào đó. Trong lòng cô bỗng hoang mang vô cùng, và cực kì hoảng sợ. Là chuyện gì đã xảy ra trong suy nghĩ của họ vậy? Là việc gì? Hai câu hỏi đó cứ quanh quẩn suốt trong trí óc của cô.