Thoáng chốc cũng đã đến ngày thi tuyển sinh , cả khối 12 nhộn nhịp , nhưng gương mặt tỏ vẻ lo lắng có, sợ hãi có, háo hức có, ai nấy đều cầm theo nhưng dụng cụ thiết yếu cho ngày hôm nay.
Còn Linh Thư, cô lại chả lấy một mạt lo sợ nào cả, cứ bình thường như khong có gì xảy ra, Đồng Tuyết thấy vậy thì muốn nhắc nhở cô thi tốt, nhưng nghĩ lại Thư Thư là ai chứ, là người lọt vào đội tuyển olimpic đó nên cũng thôi.
” Reeenggg…reeenggg”. Tiếng chuông thông báo vang lên, không may cô lại chung phòng thi với Hoắc Cẩu đó nữa, lúc đầu vẫn hơi bực, nhưng sau nghĩ kĩ lại thì thấy chắc là do trùng hợp thôi , một lúc sau khi tâm trạng đã bình ổn, cô ngồi vào chỗ được chỉ định.
Cả lớp bắt đầu làm bài, thời gian khá dài, cô lại không muốn làm bài, cảm thấy chán chường với cuộc sống không làm gì ngoài việc ăn rồi học, suy ngẫm một lúc cô nói nhỏ đủ một mình cô nghe được :
”Hôm nay là ngày thi không thể để ba mẹ ở nhà lo lắng được, vả lại trước một ngày khi cô đi thi, thì anh em họ hàng đã cùng nhau tới nhà cô để chúc cho cô thi tốt.
Cô rất vui vì có được một gia đình như vậy, ở trường này và các trường trong thành phố này, học sinh đa phần đều học muộn hơn so với một tuổi , tức là cô bây giờ trong thân xác này là 19 tuổi , muộn hơn so với các thành phố khác, còn nam chính Hoắc Hàn Lâm thi tính ra vẫn lớn hơn nữ chính hai tuổi , vì nam chính là học muộn hơn tới tận hai năm còn nữ chính vẫn còn 18 tuổi .
Vậy thì nếu tính ra Lục Tử Yên vẫn nhỏ hơn cô một tuổi, nếu không cùng học lớp 12 thì cô ta phải gọi cô bằng chữ ‘ Chị’ rồi . Thông tin nam chính lớn tuỏi hơn so với lớp trong trường ai cũng biết .
”Thôi nghĩ linh tinh hoài vậy vẫn nên làm bài thôi, không nghĩ nữa , đau đầu” cô nói nhỏ. Rồi liếc mắt về phía Hàn Lâm xem anh ta đang làm gì, vừa đưa ánh mắt về phía anh, cô giật thốt người quay xuống nhìn vào bài kiểm tra của cô.
Á, tên đó tại sao không làm đề thi, mà lại nhìn cô như vậy chứ, còn cười nữa chứ sến quá đi mất .
Cô cầm lấy bút nhìn lướt qua một vòng trong phong thì rồi đặt bút làm bài, cô vừa nhìn tờ đề vừa làm bài, tuy thực sự đối với cô mà nói thì mấy cái dạng đề này không hề khó, cô chỉ cảm thấy nó hơi dài dòng , nhìn mà không muốn viết chút nào …
………………….
Người ra khỏi phòng thì không ai khác chính là cô Linh Thư nhưng tại sao tên này cũng nộp bài nhanh như vậy chứ, ‘What’ hắn ra cũng sớm quá rồi đó, chắc là làm được bài nhỉ, nếu hắn mà không làm được chị đây sẽ há miệng cười cả buổi cho hắn xem haha ha.
” Em làm được bài chứ Linh Thư” Hàn Lâm không biết đứng bên cạnh cô lúc nào nói.
” A anh muốn hù tôi chết à”. cô đang suy nghĩ giữa chừng thì bị anh cắt ngang làm cô muốn rớt tim khi anh hỏi câu đó, u mẹ ơi , tên họ Hoắc này bị đ.iên à.
” nè hỏi em đó” anh thấy cô không nói gì, mà chỉ lẳng lặng nhìn anh ngây ngốc thì vừa cười vừa nói .
” Hả, à tôi làm được tàm tạm thôi”.Cô đang ngây người ngắm vẻ đẹp của anh thì bị anh hỏi nên trả lời suông cho qua chuyện, cô làm bài chắc chắn không thể dùng hai từ ‘tàm tạm’ để diễn tả được rồi.
”Cuối năm học rồi em có đi chơi với tôi không” .Anh hỏi.
” Được thôi ” cô không hiểu tại sao trong vô thức mình lại đồng ý đi cùng anh ta, còn cười rất vui nữa chứ . Có lẽ là cô bị sốt rồi. Bị sốt tới nỗi không biết thực mộng ra sao nữa rồi.
Hai người cùng nhau đi về phía công viên giải trí nổi tiếng trong nước, anh nắm lấy tay cô rồi bước nhanh về chỗ bán vé, mua vé xong hai người tham quan một vòng rồi lại quay lại chỗ tàu lượn siêu tốc.
Cô có chút hứng thú với chiếc tàu lượn siêu tốc này, nhưng cái cô nói không phải là chiếc tàu lượn bình thường, nó được gọi là tàu lượn tử thần, phải nói nó rất hoành tráng, nhưng người bình thường không một ai dám thử nó từ phụ nữ cho đến đàn ông, chỉ những người có lòng gan dạ, mạnh mẽ mới dám lên thử trò chơi cảm giác mạnh này.