*Snow Mastiff: loài chó ngao Tây Tạng thân trắng hay còn gọi là White Mastiff
Con chó con có thể nghe đã hiểu, tiếng sủa dần trở nên yếu ớt.
Ngay sau đó, một giây trước khi An Tống chuẩn bị đóng cửa, nó từ dưới chân cô loạng choạng chui vào nhà.
Chó con cùng lắm là một tháng tuổi, lông xù và màu trắng sữa, còn rất nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục kêu khe khẽ.
An Tống vẫn giữ tư thế đóng cửa, đứng bất động.
Một lúc sau, cô chìa đầu ngón chân ra, nhẹ nhàng chạm vào nó một chút, “Mày là chó của nhà ai?”
Con chó con ngửi đôi dép lê của cô, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ, bộ dạng rất đáng yêu, nhưng An Tống lại có chút lúng ta lúng túng.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với động vật nhỏ, thậm chí chạm vào cũng rất ít.
Bởi vì… em trai An Tê của cô bị hen suyễn dị ứng, lông hoặc mùi của vật nuôi có thể dẫn đến các cơn hen suyễn.
Đến nỗi mà, khi còn rất nhỏ An Tống luôn ghi nhớ chuyện này, và cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với động vật nhỏ.
Không hiểu sao khi nghĩ đến em trai, đôi mắt của An Tống trở nên xám xịt và ảm đạm, cô đờ đẫn nhìn chằm chằm vào con chó con một lúc lâu.
Giữ lại……
Hay là đem nó đẩy ra khỏi cửa…
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đáng Yêu Hơn Cả Đường
2. Mùa Hè Mang Tên Em
3. Chim Sơn Ca Trong Túi Áo
4. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng “7 Năm Ngứa”
=====================================
Cuối cùng, An Tống vẫn là không thể chống lại trước ánh mắt cực kỳ đáng thương lại hiển nhiên đang lấy lòng của chú chó nhỏ.
Nó còn quá nhỏ, nếu đêm nay chủ nhân không đến tìm nó, thất lạc trong đêm khuya cuối thu, sợ là rất khó có thể vượt qua được.
Tuy nhiên, chỉ vì quyết định nhất thời và vội vàng này mà ngày hôm sau An Tống đã phải hối hận.
…..
Sáu giờ rưỡi sáng, An Tống biểu tình vô cảm ngồi ở góc giường, gục đầu xuống, thần thái mệt mỏi rã rời, dưới mi mắt cũng hiện rõ ràng quầng thâm đen.
Trước bảy giờ, cô kéo lê những bước chân nặng trĩu ra khỏi cửa.
Về phần con chó con, được để trong phòng khách mà ‘tự sinh tự diệt’.
Đúng tám giờ, An Tống xuất hiện ở đại sảnh của trung tâm y tế.
Cô lại khôi phục về kiểu cách trước đây, đội một chiếc mũ đánh cá, tóc dài ngang lưng, giống như du hồn đi theo Hàn Thích lên phòng tắm nắng trên tầng cao nhất.
Trình Phong đứng ở cửa bị sốc khi nhìn thấy cô.
Mới hai ngày không gặp, An Tống tiểu thư sao lại biến thành bộ dạng đầy dọa người thế này, hơn nữa toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, mệt mỏi và kệt sức.
Căn phòng tắm nắng vẫn được bao quanh bởi những bản nhạc nhẹ êm dịu khiến tâm tình người ta khoan khoái.
Dung Thận chắp tay sau lưng đứng bên góc cửa sổ rộng sát đất, đường nét ngũ quan trên khuôn mặt đều được ánh mặt trời chiếu rọi sâu sắc và rõ ràng, dù cho chỉ là đứng yên, hào quang trầm lặng cũng có thể quét qua mọi ngóc ngách.
An Tống ngồi ở trước bàn tráng men không nói lời nào, cúi đầu trầm mặc im lặng.
Người đàn ông nhạy bén nhận thấy được cô có chút không thích hợp, bước chân đi tới, nhỏ giọng phá vỡ sự trầm mặc: “Sao trông không có tinh thần như vậy, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt?”
An Tống gật gật đầu, cho dù ánh nắng trong phòng rất ấm áp, cũng không có cách nào xua đi khí áp ảm đạm trên người cô.
Một tách trà xanh từ phía đối diện đẩy đến, An Tống đè đè lại cái mũ trên đầu, nhận thức chậm chạp nói: “Xin lỗi, tôi quên mất không buộc tóc rồi…”
“Nguyên nhân quên là gì?” Dung Thận nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng hướng dẫn, “Cùng tôi nói chút chứ?”
An Tống rũ xuống mi mắt, nửa ngày không trả lời lại, “Anh thích thú cưng không?”
Người đàn ông không có trực tiếp trả lời, không thể hiện cảm xúc gì cụp mắt rót một tách trà, “Là muốn nuôi thú cưng nhưng lại không thể hạ quyết tâm?”
An Tống mím mím khóe môi, cân nhắc nên làm như thế nào để nói rõ cho anh biết sự tình.
Dung Thận không có thôi thúc, mà trái lại tràn đầy kiên nhẫn khuyên giải nói: “Nói mới nhớ, tình trạng hiện tại của cô, nếu nuôi một con thú cưng bầu bạn cùng, cố gắng thiết lập mối quan hệ tình cảm tốt đẹp, quả thực đối với cô sẽ giúp ích rất nhiều.”
Lời nói vừa dứt, An Tống liền cúi đầu, nghẹn giọng nói: “Không phải. Tối hôm qua tôi nhặt được một con chó, nếu anh thích, tôi tặng anh.”
An Tống hối hận vô cùng khi giữ lại con chó nhỏ, vật nhỏ đó đêm qua nằm ở góc giường của cô kêu ư ử ư ử gần như cả đêm, ồn ào khiến người ta mất ngủ suốt đêm.
Cô vốn dĩ giấc ngủ đã không tốt, còn kèm theo chứng suy nhược thần kinh nhẹ, bị con chó nhỏ làm ồn không có cách nào đi vào giấc ngủ, không phiền muộn mới lạ.
Dung Thận đã đoán ra ngóc ngách ngọn nguồn, khóe môi nở ra một nụ cười mỏng, “Bị nó làm ồn cả đêm không ngủ?”
“Ừm… cho nên mới phiền muộn, anh đừng bận tâm.”
An Tống dùng hết sinh lực giải thích một câu, vẻ mệt mỏi nơi khóe mắt càng ngày càng lộ rõ.
Có lẽ phòng tắm nắng quá yên tĩnh và thoải mái, lại cộng thêm với giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông, khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ, hiệu quả có thể so sánh với thôi miên.
Lúc này, Dung Thận nhìn nhìn đồng hồ, khẩu khí dễ nghe đề nghị nói: “Chín giờ tôi phải mở một cuộc họp, đại khái có lẽ mất khoảng hai giờ, nếu như cô bằng lòng, có thể đến phòng nghỉ ngủ một giấc, hoặc là……quay lại vào ngày khác, tự cô quyết định.”
Tư thái của người đàn ông ổn trọng nội liễm, giữa lời nói cũng khiến cho người khác có sự tôn trọng và quyền lựa chọn.
An Tống có chút dao động, ngập ngừng hỏi: “Ngày khác là hôm nào?”
“Thứ sáu tuần này, ngày bốn.”
Ánh mắt của An Tống hơi ngưng đọng, rất dứt khoát lắc đầu, “Vậy vẫn là hôm nay đi.”
Ngày bốn, cô không thể tới.
Hôm nay, thực sự là vấn đề của bản thân cô mới khiến cho việc điều trị không thể tiến hành ổn định, thay đổi thời gian, có lẽ cũng sẽ làm xáo trộn kế hoạch làm việc của bác sĩ Dung.
Người đàn ông thâm thúy câu lên đôi môi mỏng, nhưng phong thái vẫn nho nhã như lúc đầu, thu xếp nói: “Để Trình Phong đưa cô đến phòng nghỉ trước, đợi ăn cơm trưa xong, tôi sẽ cùng cô đi xem xem con cún con đó.”
An Tống cầu còn không được, nhưng vẫn lễ phép hỏi một câu: “Liệu có làm chậm trễ công việc của anh không?”
Cô quả thực không biết làm thế nào để xử lý chú cún nhỏ ồn ào, nếu như bác sĩ Dung tỉ mỉ chu đáo nguyện ý giúp đỡ giải quyết, vậy thì không có gì tốt hơn.
Dung Thận thong thả đứng lên, “Làm lỡ sẽ không quá lâu, công việc bất cứ lúc nào đều có thể xử lý.”
…..
Buổi trưa đến gần, An Tống ở trong phòng nghỉ tư nhân chợp mắt một giấc, tinh thần và tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô đặc biệt tìm đến quầy lễ tân mượn một sợi dây cột tóc, đem mái tóc dài của mình buộc lên, lại đi vào phòng tắm rửa mặt, quay trở lại phòng tắm nắng, mới phát hiện người đàn ông đã nhanh hơn cô một bước trở lại rồi.
“Xin lỗi, tôi không cài đồng hồ báo thức.” An Tống liếc nhìn điện thoại, “Anh đợi rất lâu rồi đúng không?
Người đàn ông cầm ấm trà, sắc mặt nhu hòa ngước mắt nhẹ nói: “Không lâu, thời gian vừa vặn.”
An Tống đem cái mũ để xuống góc bàn, ngồi xuống chưa đến ba phút, Trình Phong đã xách đồ ăn mua ở ngoài đến gõ cửa.
Món ăn mua về là cơm và mấy món xào đơn giản, thanh đạm lại không thiếu dinh dưỡng, còn có một ly nước rau củ cà rốt mới ép.
An Tống đang nghĩ đến con chó con ở nhà, có chút lo lắng có lẽ nào nó đem mấy thứ như dây điện ra cắn hỏng hay không.
Cô tuy rằng không thể hiện ra ngoài, nhưng Dung Thận vẫn có thể dễ dàng nhìn ra sự lo lắng ẩn bên trong của cô.
Sau bữa ăn, cuối cùng hai người cũng khởi hành đi đến đường Vân Hải.
Bên trong xe rất yên tĩnh, người đàn ông bắt chéo chân, thảnh thơi vuốt nhẹ tay nắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Còn về phía An Tống thì tâm sự trùng trùng nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm hy mong có thể nhanh chóng giải quyết được tên tiểu gia hỏa* phiền phức ở trong nhà.
*Tiểu gia hỏa: cái thứ, thằng nhóc, chỉ mấy đứa nghịch ngợm
Về phần người tài xế đang lái xe Trình Phong, ngược lại có chút tư tưởng không tập trung, rõ ràng là tình hình lưu thông trên đường rất tốt, nhưng lại vài lần suýt chút nữa vượt đèn đỏ._( mắc mợt với ông này-.-)
Cuối cùng cũng đến đường Vân Hải, cả ba đi bộ vào sâu trong con hẻm.
An Tống mở ổ khóa, nghiêng người tựa vào cánh cửa cổng phía sau, “Bác sĩ Dung, mời vào.”
Người đàn ông hơi hơi cúi xuống bước qua cánh cửa gỗ thấp bé, đứng trong mảnh sân cũ kỹ, hướng đến căn nhà phía trong câu môi ra hiệu: “Mang nó ôm ra đây đi.”
An Tống biết rõ điệu bộ của Dung Thận từ trước đến nay đều ga lăng lịch thiệp, cho dù là ban ngày, cũng sẽ không tùy tiện bước vào nhà người khác.
Cô nói câu đợi một chút, liền vội vã đi vào căn nhà.
Sau đó–
Trình Phong với cái biểu tình vô cùng đau lòng, tiến gần đến bên cạnh người đàn ông, nhỏ giọng dò hỏi: “Ngài Cửu, đó chính là đứa con đầu lòng do Tái Kỳ sinh ra, anh thực sự nỡ tặng không nó cho An tiểu thư sao?”
Trị bệnh thì cứ điều trị cho tốt, tặng chó làm gì chứ?
Tặng chó thì có thể tặng chó, tại sao lại cứ muốn gửi con cháu có cùng huyết thống của loài chó ngao thuần chủng nhất ở vùng tuyết, lại còn là chủng loại cạnh tranh chỉ có thể biết đến nhưng không thể có được chứ?
Chẳng qua là vì tối hôm anh liên tục ngồi xem trực tuyến câu trả lời của ‘Thần mã’ cho nên bỏ lỡ mất thời gian lão Lý quản gia mang chó đi, nếu không anh nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách cố hết sức để ngăn cản ngài Cửu.
Con chó Snow Mastiff rất rất đắt tiền, anh trông đã thấy thích trong vài năm rồi…