Đối mặt với sự ngờ vực của Trình Phong, Dung Thận mặc kệ không chú ý tới, thản nhiên liếc nhìn mọi thứ trong mảnh sân nhỏ.
Bằng mắt thường đều có thể thấy, nơi nơi đều lộ ra dấu vết của sự hoang tàn qua năm tháng.
Đám cỏ khô bừa bộn ngổn ngang, giàn nho không có người trông coi, dưới cửa sổ đặt một cái bàn và bốn cái ghế đẩu, hơi thở cuộc sống rất đậm, nếu không phải xảy ra biến cố, nơi này có lẽ sẽ tràn đầy sự ấm áp và vui vẻ của một gia đình bốn người.
Từ cánh cửa của căn nhà truyền đến một tiếng kêu, người đàn ông thu ánh nhìn hướng thẳng về phía trước.
Cửa mở, An Tống vẫn còn chưa ra, con chó con nhỏ hoạt bát lanh lợi đã chạy ra chỗ bụi cỏ, trông ra rất dễ hòa nhập.
Trình Phong không thể không thích, cúi người xuống nháy mắt đùa giỡn với nó.
An Tống không biết ở trong phòng bận làm cái gì, nửa ngày sau mới lộ ra.
Trong sân, chú cún nhỏ dường như không có thích thú với Trình Phong_ (zừa lắm), cọ vào chân của Dung Thận ngửi ngửi, ngẩng đầu lên… và bắt đầu sủa.
Nhìn thấy cảnh này, An Tống không có chút gì kinh ngạc nói: “Tối hôm qua nó cứ kêu như vậy.”
Là một tên tiểu quái không thể ưa nổi.
Người đàn ông nhìn xuống con Snow Mastiff con, khóe môi câu lên một độ cong nhàn nhạt, “Thật sự có chút ồn ào.”
“Bác sĩ Dung, nếu như không chê, thì vào nhà nói chuyện.”
An Tống mở cửa, lịch sự đưa ra lời mời.
Tốt xấu gì cũng là khách đến giúp đỡ, dù sao cũng không thể để anh đứng ngoài cửa chịu gió lạnh được.
Mấy ngày nay ý thu càng ngày càng đậm, trên thân thể của người đàn ông vẫn là chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh tao nhã như thế, dường như không biết nóng lạnh là gì.
Ba người lần lượt bước vào cửa, đi qua lối hành lang thì đến một phòng đọc sách nhỏ.
Nó rộng mười mét vuông, tủ sách hình tròn ba cạnh chứa đầy ắp sách vở.
Bên cạnh bàn cà phê đặt hai chiếc ghế sô pha đơn, trà trên bàn vẫn còn bốc hơi nghi ngút, hiển nhiên là vừa mới được pha.
An Tống liếc mắt nhìn về phía cửa vài cái, không thấy bóng dáng con chó nhỏ, nói một câu chờ tôi một chút, liền quay trở lại lối vào.
Trong căn phòng yên tĩnh, Trình Phong đứng bên cạnh người đàn ông, cúi người nói: “Ngài Cửu, nhà của An tiểu thư khá lớn.”
Ngôi nhà này bên ngoài thì bình thường không có gì nổi bât, không nghĩ rằng bên trong như là một nơi hoàn toàn khác.
Chỉ riêng hai bên hành lang cũng có bốn năm gian phòng, nhưng chỉ là đều đóng cửa, không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Cậu đi ra ngoài chờ đi.”
Người đàn ông cúi người cầm tách trà trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm, hương rất nồng, nhưng vị hơi chát, hẳn là lá trà đã được đặt từ lâu.
Trình Phong nói “vâng” một tiếng, lúng ta lúng túng rời khỏi phòng đọc sách.
Một lúc sau, An Tống một tay ôm bụng con chó con, quay trở lại.
Động tác của cô rất thận trọng và cẩn thận, phương pháp cũng rất hờ hững.
“Bác sĩ Dung, nó… làm sao giờ?”
An Tống đem cún con đặt ở trên sô pha, vừa nói xong, tiếng ư ư kỳ quái lại bắt đầu kêu lên.
Người đàn ông đặt tách trà xuống, ánh mắt rất ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Nếu như không muốn nuôi, có thể đem nó gửi đến trạm cứu hộ thú cưng.”
Trình Phong đứng ở cửa: “?”
Nghe xong những lời này, An Tống có chút nhíu mày không đồng ý, “Nhỡ đâu chủ nhân của nó tìm đến…”
“Nó chẳng phải là một giống chó quý hiếm, nhỏ như này đã chạy lung tung khắp nơi, có thể không có chủ.”
Trình Phong vẫn tiếp tục đứng ở cửa: “??”
Ngữ khí của Dung Thận quá tự nhiên bình tĩnh, An Tống ngay từ đầu đã đối với anh tin tưởng tuyệt đối, lại nhớ đến chuyện tối hôm qua nó tự mình chạy đến sân nhà cô, đến nay vẫn chưa có người gọi tìm nó, có thể thật sự là chó hoang.
An Tống nghe được tiếng con chó nhỏ sủa, có chút hiềm khí ruồng bỏ nói: “Vậy… thì đưa nó đến trạm cứu hộ đi.”
Trình Phong ở ngoài cửa không thể chịu được nổi.
An Tống tiểu thư không biết giá trị của con chó con Snow Mastiff, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng.
Nếu đã như vậy, Trình Phong gương mặt thương xót víu víu khung cửa với vẻ tiếc nuối nói: “An tiểu thư, nó còn nhỏ như vậy, mà đưa đến trạm cứu hộ cũng quá đáng thương rồi. Lại nói ngộ nhỡ, nếu không có ai nhận nuôi, khẳng định nó sẽ chết mà không an vui, cô nếu như thực sự không thích, không bằng cho… “
Khi Trình Phong đang bày tỏ thái độ “thà rằng để tôi chịu thiệt”, biểu tình chuẩn bị xung phong nhận việc, thì người đàn ông đã cắt lời anh ấy một cách vô cùng ung dung và lãnh đạm, “Tại sao không cân nhắc đến chuyện nhận nuôi nó?”
Những lời này cư nhiên là nói cho An Tống.
“Tôi không biết nuôi, cũng không biết làm sao để sống chung với nó…” An Tống quay đầu về hướng Dung Thận, dùng ngón tay chọc chọc vào bụng con chó nhỏ, “Cùng tôi, có thể nó sẽ chịu ủy khuất. “
Cô ngay cả bản thân còn chăm sóc không tốt, vậy làm sao có thể trông nom một con vật nhỏ như vậy?
Con chó nhỏ cảm nhận được An Tống đang chạm nhẹ, quay cái đầu lại liếm ngón tay của cô, càng sủa hăng hơn.
An Tống có chút phiền, rút tay về nói: “Hơn nữa, nó còn hay sủa.”
Đôi mắt của người đàn ông nhìn rõ mồn một, dán chặt vào khuôn mặt của cô gái nhỏ, qua một lúc sau, đường nét cứng rắn ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, “Ôm nó lên.”
An Tống làm theo lời anh nói.
Nhưng… không phải ôm nó trong tay, mà là lấy tay trái vòng qua qua bụng con chó con và giơ nó lên.
Trong mắt Trình Phong, hành động này với nhấc một cục gạch không có gì khác biệt.
Có lẽ là cử chỉ cứng ngắc không được tự nhiên của An Tống đã lấy được cảm tình của Dung Thận, nụ cười trên gương mặt điển trai của anh càng thêm sâu, “Đưa tôi đi.”
An Tống xách con chó con đưa cho người đàn ông, liền sau đó lại nghe thấy câu hỏi: “Trong nhà có khăn giấy không?”
“Có.”
An Tống mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra hộp khăn giấy đặt lên tay vịn của sô pha.
Trong khoảng thời gian này, cô hết sức chăm chú nhìn động tác của Dung Thận, không ngờ lại phát hiện chú cún nhỏ sau khi được bế lên, dường như không hề sủa.
Trong phòng nồng đậm mùi sách, An Tống chỉ chống đầu gối như vậy, nửa cúi xuống tập trung nhìn chằm chằm.
Mặt trời cuối thu không thể xua đi cái lạnh giá, nhưng vẫn luôn kín đáo rơi xuống nhân gian để sưởi ấm cho chúng sinh.
Tại thời điểm này, người đàn ông đang đắm mình chìm vào ánh nắng ấm áp, lấy khăn giấy lau bàn chân và miệng của con chó nhỏ, cử chỉ đều hoàn hảo có mực lại nho nhã, thậm chí gần như là ôn nhu nhẹ nhàng.
An Tống thỉnh thoảng nhìn cún con, thỉnh thoảng lại nhìn Dung Thận.
Sự khéo léo tinh tế và kiên nhẫn của người đàn ông đối với vật nuôi dường như đã cảm hóa cho cô, những tiếng kêu loạn của chú chó con dường như cũng không còn đáng ghét như trước đó nữa.
Không qua bao lâu, Dung Thận đã chăm sóc xong, liền giao con chó con cho cô lại lần nữa, “Ôm nó vào trong lòng thử xem.”
An Tống học được tư thế của người đàn ông, cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy con chó con, sờ sờ đầu của nó, cúi đầu đối diện nhìn vào đôi mắt đen láy kia.
Thực sự không kêu nữa.
“Nó quá nhỏ, khá dính người. Chỉ cần là không quá chán ghét, có thể thử chạm chạm vào nó.”
An Tống nhìn nhìn con chó nhỏ ngoan ngoãn yên lặng trong tay mình, không biết vì sao lại nghĩ đến chính mình.
Đều là lẻ loi một mình, có một chút đồng bệnh tương liên*.
*Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau
Khoảng cách rất gần, An Tống còn vô tình phát hiện trên mắt của nó có một tầng hai mí mỏng, tiểu tử còn nghiêng đầu nhìn nhìn cô, điểm này rất dễ dàng khơi dậy dục vọng che chở của con người.
“Bác sĩ Dung hy vọng tôi nhận nuôi nó?”
“Ừ. Thú cưng đồng hành dễ dàng xây dựng lòng tin tưởng hơn con người.” Giọng nói từ tính của người đàn ông luôn luôn không nhanh không chậm, lại có sự trầm ổn điềm tĩnh có thể trấn an lòng người, “Sống một mình trong thời gian dài, đối với bệnh tình của cô không có lợi. Có nó ở bên cạnh, sau này có đi xa nhà, bất luận làm chuyện gì, đều phải luôn nghĩ rằng, ở trong nhà vẫn còn nó đợi cô.”
——Vẫn còn nó ở nhà chờ cô.
Chỉ là câu nói này thôi, phút chốc làm cho ánh mắt của An Tống hoảng hốt, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.
Cô thật sự đã lâu không cảm nhận qua điều này, trong nhà có cảm giác lo lắng bận tâm.
Cho đến khoảnh khắc này, Trình Phong cũng bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó.
Ngài Cửu dường như đang sử dụng phương thức đặc biệt của anh, để tạo ra một sợi dây tình cảm cho sự cô đơn của An tiểu thư.