Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 12: Cút đi



Mắt nhìn xe ngựa Bùi gia ra thôn, biến mất ở nơi xa, Đường Mẫn mới cùng Trương thị chuẩn bị làm cơm chiều.

Xe ngựa Bùi gia vừa đi, sắc mặt lão thái thái nháy mắt suy sụp, “bạch bạch” đi về phía phòng Đường Hân.

Trần thị nhìn lão thái thái tư thế này, biết chắc là muốn răn dạy con gái nàng, cũng bất chấp nói gì, liếc mắt mẹ con Trương thị, mau chân đi theo.

Thực mau, trong phòng truyền đến tiếng lão thái thái cao vút đã lâu không nghe được, đã từng lời mắng chửi chính là chỉ Trương thị và Đường Mẫn, hiện tại thật sự là phong thuỷ tuần hoàn.

Trương thị lo lắng nhìn bên kia, chung quy không nhấc chân đi qua.

Bất mãn Đường Hân, lão thái thái ước chừng nghẹn một buổi trưa.

Hiện tại người Bùi gia rời đi, nếu bà lại không phát tiết lửa giận trong lòng, không biết sẽ khó chịu bao lâu.

“Hiện tại biết sợ hãi? Vậy giữa trưa trên bàn cơm ngươi nói bậy nói bạ cái gì? Sao? Hiện tại nhìn thấy biểu ca ngươi lớn lên đẹp, cữu mẫu ngươi cho Mẫn Nhi một vòng tay bạc, trong lòng ghen ghét? Lúc trước ngươi làm gì? Lúc trước là ai nghẹn khuất nói không gả? Muốn chơi tâm nhãn trước mặt ta, lão bà tử ta ăn cơm bao nhiêu năm, có phải ngươi cảm thấy chình mình thực thông minh không? Cũng không nhìn xem chính mình là đức hạnh gì, vốn dĩ cho rằng ngươi là người tốt, kết quả ngươi nhìn xem chính mình làm gì, loại người lạn tim phổi ác độc còn muốn gả vào gia đình giàu có? Ngươi tưởng gia đình giàu có đều là người thiếu tâm nhãn hay sao? Quả thực chính là si tâm vọng tưởng, mấy ngày nay ngươi không được đi ra ngoài lăn lộn, chuyên tâm ở nhà thêu đồ cưới cho Mẫn Nhi, chờ nàng xuất giá, ngươi liền nhanh chóng gả chồng cút đi cho ta, Đường gia chúng ta không chứa nổi khuê nữ như ngươi.”

Trần thị yêu thương con gái cũng không phải một ngày hai ngày, nghe lão thái thái nói khó nghe như vậy, trong lòng cũng hận ứa gan.

“Nương……”

“Ngươi câm miệng cho ta, con gái ngươi thế này, đều là ngươi nuông chiều mà ra, vừa lười vừa tham ăn, tâm nhãn lại không ít, nếu ngươi lại không đàng hoàng, ta kêu lão đại hưu ngươi.” Vừa nói, vừa hùng hùng hổ hổ vén rèm đi ra ngoài: “Lúc trước là mắt ta bị mù, cưới cho lão đại một tức phụ như vậy, phi.”

Trần thị không dám cãi lại, nàng có thể không sợ sao? Nữ nhân bị hưu chính là sống tệ hơn cả quả phụ, hơn nữa nàng đã lớn tuổi, nếu như bị hưu, nhà mẹ đẻ cũng không cần, chỉ có thể chờ chết.

Nhìn con gái mình sợ hãi, trong lòng Trần thị cũng bực bội.

“Ta nói con nói vậy làm gì? Dù sao Đường Mẫn thực mau sẽ gả đi, các con cũng không thường thấy, con không thể nhịn chút sao?”

Đường Hân lần đầu tiên bị lão thái thái răn dạy bén nhọn lớn giọng, phỏng chừng toàn bộ Đường gia đều có thể nghe thấy, nàng tự xưng thân phận trân quý, nhưng từ lúc định ra việc hôn nhân này, chính mình càng ngày càng không tốt, mà Đường Mẫn lại dần dần được lão thái thái thích, làm sao trong lòng nàng có thể cân bằng.

Lễ cập kê ở nông thôn chẳng qua là tìm một tức phụ trong thôn danh tiếng tương đối tốt cài trâm hoa, nói vài câu cát tường, sau đó chính là cùng nhau ăn bữa cơm, căn bản không có những quy củ rườm rà như gia đình giàu có.

Có lẽ mấy ngày nay Đường Mẫn biểu hiện tốt, cập kê hôm nay, lão thái thái dặn Trương thị làm vài món ăn, lại còn ra bạc làm cho nàng một đôi hoa tai bạc, làm hai bộ quần áo mới.

Ở trong thôn, Đường Mẫn không có tỷ muội tốt, đơn giản là trước kia tính cách nàng thật sự chua ngoa bá đạo, các tiểu cô nương khác đều không chơi với nàng, lúc đó Đường Hân ỷ vào danh tiếng tốt, quan hệ tốt với rất nhiều tiểu cô nương trong thôn, nhưng nay nữ hài tử cùng tuổi Đường Hân phần lớn đều gả chồng, có người đã sinh hài tử, ngay cả Đường Mẫn cũng sắp gả chồng, Đường Hân lại như cũ còn ở nhà, khó tránh khỏi người khác nghị luận sôi nổi sau lưng.

Đường Mẫn gả cho Bùi gia đã không phải bí mật gì, tất cả mọi người đều biết con trai Bùi gia sống không lâu, đối với việc hôn nhân của nàng, phần lớn mọi người đều là vui sướng khi người gặp họa.

Bởi vậy có thể thấy, danh tiếng Đường Mẫn ở Đào Hoa thôn thật sự không tốt.

Cuộc sống bình đạm chậm rãi chảy xuôi, ngày thành thân cũng lặng yên mà đến.

Sáng sớm hôm nay, trong thôn không ít người quan hệ tốt với Đường gia đều tới cửa đưa quà cưới, đơn giản chính là một ít trứng gà rau khô, điều kiện trong nhà hơi tốt chút thì đưa mấy đồng tiền.

Đường Khiêm biết viết mấy chữ, ở nhà chính ghi lại tặng lễ người khác mang đến, Đường Mẫn lại ở trong phòng mình phát ngốc.

“Tỷ, tỷ đang làm gì?” Đường Hạo và Đường Dĩnh đi đến, vì tuổi còn nhỏ, trong nhà rất nhiều chuyện đều không cần đến bọn họ.

Quay đầu nhìn hai tiểu gia hỏa, nàng lắc lắc đầu.

“Không có việc gì, sao không ở phía trước xem náo nhiệt mà lại đến đây?”

Đường Dĩnh rất có vài phần tư thế tỷ tỷ: “Có cái gì đẹp đâu, ngày mai tỷ xuất giá, nương nói nhờ thất thẩm giảo mặt cho tỷ.”

“Ừ, tỷ đã biết, sau khi tỷ xuất giá không thể thường xuyên trở lại, hai người ở nhà phải nghe lời, chờ tỷ chuẩn bị một chút bạc cho Hạo Nhi đi tư thục đọc sách.”

“Vậy cần bao nhiêu bạc? Đệ nghe nói một năm cũng phải mười mấy lượng, tỷ gả đi không tốt, cũng đừng quản chúng ta.” Đường Hạo thực hiểu chuyện, trong lòng cũng nhìn xa, chính vì như vậy, Đường Mẫn mới không bỏ được để hắn cả đời khô héo ở nông thôn.

“Sau này tỷ sẽ kiếm tiền, không dùng bạc của Bùi gia.” Nói, nàng đứng dậy đi đến trước rương quần áo, từ bên trong lấy ra hai bộ quần áo xem như còn mới đưa cho Đường Dĩnh: “Đây là quần áo của tỷ, cũng không mặc mấy lần, vải dệt nhìn còn thực mới, chờ nương sửa lại cho muội mặc, quần áo khác đều là tổ mẫu mới cho tỷ làm của hồi môn, tỷ cũng không thể cho muội, Dĩnh Nhi đừng ghét bỏ.”

“Không chê, có thể có quần áo mới mặc đã không tệ.”

“Ngày mai tỷ xuất giá, hai người ở nhà đều phải cẩn thận chút, đừng để Đường Hân khi dễ, nhưng có lẽ là tỷ lo lắng nhiều, tuổi Đường Hân cũng lớn, tỷ xuất giá không lâu, tổ mẫu đại khái sẽ tìm việc hôn nhân cho nàng, hai người chiếu cố tốt bản thân là được, nếu nhớ tỷ thì đi Bùi gia thăm, tổ mẫu hẳn sẽ không làm khó.”

“Chúng ta chắc chắn sẽ đi Bùi gia thăm đại tỷ, lỡ như đại tỷ ở Bùi gia bị người khi dễ phải làm sao.” Đường Hạo thực không yên tâm, ai kêu hắn từ nhỏ liền rất thích tỷ tỷ chứ.

Bên này bận việc một ngày, ngày hôm sau, mới vừa tờ mờ sáng, Đường Mẫn đã bị người đánh thức.

Trương thị nhìn con gái như cũ còn buồn ngủ, nhấp môi chịu đựng trong lòng lưu luyến, cười nói: “Mẫn Nhi, nên thức dậy tắm rửa trang điểm, thất thẩm thực mau liền tới.”

“Con đã biết.”

Trước khi thành thân, tỷ muội tốt của tân nương đều sẽ tới đưa gả, Đường Mẫn cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ có hai người, một người tên Trương Yến Yến, một người tên Trương Vân Vân, là một đôi tỷ muội, cũng là hai người hiếm hoi Đường Mẫn có thể nói chuyện được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.