*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lý Vi cảm thấy nàng càng ngày càng không thể kiểm soát tốt được bản thân mình nữa rồi.
Kể từ lúc có Nhị cách cách, nàng nhận ra chỗ dựa của mình không chỉ là mỗi Tứ a ca. Con người một khi đã có niềm tin thì sẽ thay đổi rất nhiều, mà sự thay đổi ở nàng ấy chính là bắt đầu soi mói, xét nét đủ điều với Tứ a ca. Tuy không dám nói ra miệng, nhưng quả tình nàng ngày càng mất kiên nhẫn với chàng.
Có thì giờ ứng phó với chàng, nghe những lời ngon tiếng ngọt từ chàng, thôi thà ở với con gái còn hơn.
Nàng vốn đã không giỏi kiềm chế tính khí, cho rằng mình cứ trên cái đà không còn đáng yêu như xưa thì chẳng mấy chốc rồi Tứ a ca cũng sẽ chán ngán. Lại còn mường tượng ra hằng hà sa số những diễn biến về cuộc sống bất định ở hậu viện của mình sau khi không còn được Tứ a ca sủng ái.
Thực là ba trăm sáu chục thoi đưa, gươm sương dao gió những chờ đâu đây*.
*Trích từ Táng hoa từ (Hồng lâu mộng – Tào Tuyết Cần, nhóm Vũ Bội Hoàng dịch). “Ba trăm sáu chục” tức ba trăm sáu chục ngày trong năm.
Dòng tưởng tượng bay cao bay xa giày vò Lý Vi, làm nàng thường ôm chăn khóc thầm. Nhưng nàng tự hành mình xong, bỗng phát hiện Tứ a ca lại năng sang chỗ nàng hơn lạ! Và còn dịu dàng hơn, dễ tính hơn cả; hễ nàng gắt gỏng, chàng sẽ đợi qua một lúc rồi rủ lòng bao dung tới gần dỗ dành nàng, vẻ như “Ái chà, lại nữa rồi, thật hết chịu nổi mà”, nhưng hành vi thì hoàn toàn trái ngược!
Rõ là chàng đắc ý chết đi được.
Bấy giờ Lý Vi mới ngộ ra… trí tưởng tượng của Tứ a ca phong phú lắm đấy cũng chưa biết chừng.
Thực sự rất muốn biết trong bộ óc của chàng, nàng trông sẽ ra sao…
Khi bụng phúc tấn mỗi ngày một lớn, lại phải đối mặt với một vấn đề đáng lo ngại nọ. Câu hỏi đặt ra rằng ai sẽ là người lên quán xuyến hậu viện trong thời gian này. Ít nhất phải lo cho đến khi phúc tấn ở cữ xong, thế thì là gần nửa năm.
Mặc dù Tứ a ca đang ở nhà, song hiển nhiên chàng sẽ không thay phúc tấn quản hậu viện với những công việc như xếp thực đơn cho nhóm cách cách; xem xét giờ làm việc của đám hạ nhân, lúc nào thì thay ca, lúc nào thì quét dọn vệ sinh các loại. Trải qua một cuộc biến động lớn trong nhóm hạ nhân Nội vụ phủ ở chính viện, tin chắc là cả phúc tấn cũng sẽ không đồng ý giao phó quyền lực vào tay hạ nhân, dù đó chỉ là tạm thời.
Vậy để ai gánh vụ này đây? Ngay lúc Lý Vi ngửi thấy mùi mình lại sắp trúng đạn, Tứ a ca đã thẳng thừng nói với nàng: “Nay phúc tấn mang thai nhiều điều bất tiện, ngày mai nàng hãy nhận đối bài* về đây.”
*Đối bài được làm từ gỗ hoặc tre, có dấu hiệu và có số riêng của các gia đình quý tộc phong kiến, dùng để cấp phát tiền lương và các dụng cụ.
Lúc này hai người đương dùng bữa trong phòng, củ sen đầu thu ngon tuyệt cú mèo, ăn dai giòn sừn sựt. Thế nên món chay tối hôm nay là củ sen thái hột lựu trộn củ cải thái hột lựu trộn đậu phộng ướp nước muối, hột nào hột nấy giòn tan khó cưỡng. Món mặn có khoanh củ sen chiên giòn, bánh ngọt có củ sen hoa quế chưng. Ba món trên đều là món Lý Vi gọi.
*Khoanh củ sen chiên giòn
*Củ sen hoa quế chưng
Nhìn đồ ăn, Tứ a ca buông một câu phàn nàn: “… Nàng ăn gì là cũng phải ăn cho bằng ngấy mới thôi.” Song chàng vẫn thò đũa gắp củ sen hột lựu rất nhiệt tình.
Lý Vi chẳng để bụng, vừa nhai củ sen chiên vừa húp cháo. Nhị cách cách ngồi ở cái bàn nhỏ đằng dưới, Lý Vi không cho nhũ mẫu đút cơm, vì nàng nhớ trẻ con thì nên cố gắng rèn luyện khả năng tự chăm sóc mình. Cứ lo nó ăn vung vãi bầy bừa làm gì? Cùng lắm là ăn xong rồi mình thay bộ đồ mới thôi, đâu dễ gì mới đầu thai được thành con ông cháu cha, hãy cứ bung lụa hết mình đi nhé cô gái!
Vậy là, Nhị cách cách biến luôn chỗ ăn của mình thành bãi chiến trường. Sợ thìa và đũa sẽ làm con bị thương, nên dụng cụ ăn uống của Nhị cách cách không gì khác ngoài hai bàn tay, trong cái đ ĩa bạc đặt trước mặt là một đống cơm hổ lốn. Tứ a ca ra chiều nhìn mà nhức hết cả mắt, nhưng một điều bất ngờ là chàng lại không hề can ngăn.
Chỉ mình Tứ a ca biết, sở dĩ chàng không ngăn lại hành vi của Nhị cách cách chính bởi tại chàng bỗng dưng thấy Tố Tố nói rất có lý.
Trong sự lưỡng lự, Lý Vi không đáp “vâng” ngay, thực ra nàng đang tìm cớ.
“Tố Tố.” Tứ a ca giục nàng.
Tố Tố là biến thể của Tố Hinh. Kể từ ngày cái tên ngang trái ấy được gọi, Lý Vi đã buộc mình phải cố chịu việc nó trở thành nhũ danh của nàng.
Có tiếng gọi ấy k ích thích, Lý Vi nhanh chóng tìm ra ngay một người thay thế và một lý do thích đáng nhất!
Đấy chính là Tống cách cách. Nàng ta theo hầu Tứ a ca lâu nhất. Nàng ta sinh Đại cách cách. Nàng ta tính nết hiền dịu, không làm chuyện xấu. Và mấu chốt nữa là, nàng ta được phúc tấn tin cậy!
Lý Vi giở giọng trăm phần trăm chân thành: “Tứ gia, nói không phải ra vẻ khiêm tốn chứ, nếu thiếp tiếp quản mọi việc, phúc tấn chắc chắn sẽ không yên tâm đâu. Đúng là phúc tấn tốt thực, có gì bất mãn đều nén lại trong lòng, nhưng thiếp đâu thể ỷ y vào điều ấy mà làm bộ không biết gì. Phúc tấn đang mang thai, thiếp nghĩ dẫu có vì đứa nhỏ, thì thời gian tới cũng phải giữ cho tâm trạng phúc tấn được tươi vui khoan khoái. Để Tống cách cách quản lý, xét từ kinh nghiệm hay thân phận, hay bất kể mặt nào, cũng đều hơn thiếp cả.”
Lời nàng nói câu nào cũng là thật tình. Lấy ví dụ giám đốc văn phòng nghỉ sinh nửa năm, cấp dưới thân tín của chị ta sẽ thay mặt lo liệu, nhưng mấy ông lãnh đạo ở trên lại muốn bạn nhận kèo này (p/s: không thêm lương). Thế bạn sẽ nhận lời hay là từ chối đây? Mặt khác, khi kết thúc kỳ nghỉ sinh, chị giám đốc vẫn sẽ quay về, chị ta thuộc dòng chính quy trong hàng các ông lớn chính quy, sẽ ngồi trên đầu trên cổ bạn cả đời, có bạn đi chứ người ta vẫn cứ đứng hiên ngang ở đấy thôi.
Loại công việc chỉ được cái nước rước thù vào thân này thì ai thèm làm?
Lý Vi chối từ.
Nhưng Tứ a ca lại gập ngón tay gõ gõ bàn, “Sáng mai, đại ma ma sẽ đưa đối bài tới đây.” Dứt lời, chàng ra hiệu cho Ngọc Bình dâng trà.
Lý Vi đành nuốt ngược hết mấy lời sắt son thiết tha xuống bụng.
Lúc Tứ a ca dễ nói chuyện, nàng còn chơi trò dùng dằng ngúng nguẩy được. Song khi chàng đã tỏ ý chuyện này không thể thương lượng, thì tốt nhất là nàng nên lập tức quỳ xuống ca bài Chinh phục là vừa. Ha ha, chị đây ứ thèm đàm đạo dân chủ với người cổ đại. Rặt những người tư tưởng chưa được khai hóa! Là một người hiện đại, chị đây phải có lòng bao dung.
Tự an ủi mình xong, Lý Vi ngồi uống trà với Tứ a ca.
Uống trà xong, hai người theo lẽ thường một người đi viết chữ; một người đi nói chuyện với Nhị cách cách, cụ thể là mô phỏng Bạn nói tôi học theo phiên bản tiếng Mãn. May rằng hai năm trước khi kỳ tuyển tú diễn ra Lý Vi mới bắt đầu học, ký ức hãy còn mới tinh, chưa quên sạch bách. Khi chơi trò này với Nhị cách cách đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Tứ a ca ở bên viết chữ, quanh tai toàn những câu tiếng Mãn cơ bản như “Xin mời uống bát rượu này”, “Mọi người cùng đi săn thú”, “Bát sữa này thơm phức”. Trình độ của Tố Tố xấp xỉ trình độ của một đứa con nít chưa đầy hai tuổi, thêm vài năm nữa khéo Nhị cách cách phải dạy lại nàng.
Chàng hiểu nguyên do tại sao Tố Tố không chấp nhận chuyện thay phúc tấn quản lý sự vụ. Vì tốt cho nàng, nên chàng mới buộc nàng phải nhận.
Đôi lúc chàng lại nghĩ, có lẽ Lý gia cũng giống như những điều trong sách viết, là một gia đình cha hiền con thảo, anh em thuận hòa, vợ chồng êm ấm. Tố Tố được gả cho chàng bao nhiêu năm, mà tính tình vẫn hệt một đứa trẻ chưa lớn. Nàng chỉ ngồi một chỗ đón nhận lòng tốt của người khác, và rồi dùng lòng tốt của mình để báo đáp người ta.
Với chàng và phúc tấn, nàng luôn ở thế chịu đựng, chưa một lần nào muốn đứng lên chống đối. Chàng sủng ái nàng, nàng sẽ dốc hết lòng dạ mình mà đáp lại. Phúc tấn không thích nàng, nàng bèn tránh né. Rồi biến điều này thành cái cớ cho một niềm ước mong rằng phúc tấn sẽ thích nàng, sẽ không làm tổn thương nàng vì nàng “thức thời”.
Tố Tố đã gửi gắm tất thảy vào lương tâm của người khác.
Trước đó khi xảy ra chuyện phúc tấn muốn ôm Nhị cách cách đi, không có chàng bên cạnh, nàng mới tiến bộ hơn đôi chút. Song cũng chỉ mỗi việc là gọi Võ thị đến cạnh mình hòng hư trương thanh thế, chứ thực chất hành động duy nhất lại đến từ thái giám hầu cận nàng, đã mượn sức đánh sức, giành về cho nàng một con đường sống.
Tứ a ca cho rằng Triệu Toàn Bảo có thủ đoạn đấy, nhưng vẫn cần mài giũa thêm, lần này tuy không chọn sai thời cơ, song chưa thể khống chế được toàn cục, thành ra mới kéo luôn cả chủ tử mình vào. Ngàn quân dễ kiếm, mãnh tướng khó cầu, qua mấy năm nữa là tương đối đâu đấy rồi. Lúc đó chàng sẽ không còn nghĩ cách xem nên dạy dỗ hắn thế nào nữa, mà là tính xem phải kìm kẹp làm sao để tay hắn không duỗi quá dài.
Khi chàng quay về, Tố Tố vẫn tập trung hết sức vào chàng như trước, không còn quan tâm điều gì khác nữa. Với cái tính hay dỗi hờn như thế, nếu không ỷ là chàng thương nàng, thì sao nàng dám an tâm tới vậy?
Cứ như phúc tấn, lúc còn ở trong cung, vì sao phúc tấn to gan đến thế? Chẳng cũng vì nàng ỷ vào danh phúc tấn của mình do được hoàng thượng ban ư? Để khi chàng tuyên bố với nàng một sự thực rằng với chàng, cái danh “phúc tấn” chẳng có giá trị gì cả, hiện giờ phúc tấn có còn dám liều lĩnh như thế nữa không? Dù nàng có giở mánh khóe, thì cũng sẽ thận trọng thăm dò thái độ của chàng trước.
May thay, Tố Tố tuy không có thủ đoạn gì, nhưng cả tâm tính lẫn mắt nhìn đều không tệ. Tống cách cách mà nàng nhắc đến đúng thực là một ứng cử viên rất hợp ý phúc tấn. Song nàng lại chưa liệu tới một điều: phúc tấn đang có thai, Tống cách cách lại lo chuyện nhà cửa thay phúc tấn, vậy thì chỗ đứng của phúc tấn chỉ phút chốc sẽ bị Tống cách cách thay thế. Đám người dưới thì gió chiều nào theo chiều ấy, bình thường Tố Tố đã chẳng có tí bản lĩnh chỉ huy nào, ngoài mấy người theo nàng từ trong cung ra đây, thì vẫn chưa đào tạo ra được một tâm phúc nào khác nữa.
Một khi bị Tống cách cách hoàn toàn áp đảo, nàng sẽ khó mà trèo lên được vị trí đối đầu với phúc tấn. Dẫu chàng sủng ái nàng, ủng hộ nàng, nhưng hãy nghĩ xem trên đời này có mấy bà sủng phi vừa được sủng ái, vừa đứng vững được chân mình? Từ đó cho thấy: sự sủng ái của đàn ông tuyệt đối không phải là toàn bộ những gì đàn bà cần để giành lấy một chỗ đứng.
Không thể khiến đám hạ nhân nghĩ rằng đến Tống cách cách không được sủng mà nàng cũng chẳng bì lại được. Nếu vậy, từ đây cả nàng và Nhị cách cách sẽ phải chịu cảnh bị người xâu xé.
Nên chàng chỉ còn cách đẩy nàng lên, trao quyền lực cho nàng, hóa trang con cừu thành hồ ly, thậm chí là sói. Nàng ngồi ở một nơi cao hơn, người dưới sẽ càng không nhìn rõ được nàng. Lúc đó thì việc nàng ngốc thật hay giả ngốc cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Về những chuyện sau khi nàng lên thay, vốn dĩ không cần nàng phải bận tâm lo nghĩ, ở dưới tự khắc có người tranh nhau xử lý thập toàn thập mỹ giúp nàng.
Viết xong năm mươi trang chữ, đã đến giờ đi ngủ.
Tứ a ca gác bút, xem lại từng trang chữ mình viết hôm nay, khoanh tròn những chữ chưa ổn, ngày mai sẽ viết lại. Bên ngoài, Lý Vi thấy giờ cũng hòm hòm, bèn vào hỏi chàng có muốn ăn khuya không.
“Bữa khuya ăn món gì?” Chàng hỏi, thói quen ăn ít đồ vặt lót dạ trước khi ngủ của nàng cũng ảnh hưởng đến chàng.
“Thiếp và Nhị cách cách ăn bột củ sen hoa quế*.” Lý Vi nói, “Chắc Tứ gia không thích đâu…”
*Bột củ sen hoa quế
Tứ a ca lấy làm hồ nghi, nhẽ nào trên mặt chàng có viết dòng chữ “căm thù đồ ngọt tận xương tủy” à? Chàng thì không ác cảm gì với vị hoa quế, có điều trông bột củ sen dính dính sền sệt đúng là buồn nôn.
Kết quả lúc đi ra lại thấy món chuẩn bị cho chàng là bánh trôi rượu gạo*. Đây cũng là một thức quà vặt thôn dã, trước khi Tố Tố chưa được gả cho chàng, chàng chưa gặp món này bao giờ, còn giờ thì đã quá quen. Ăn bánh trôi chống đói cực kỳ hiệu quả, buổi tối nếu không ăn chút ít, đến đêm chàng sẽ rất dễ tỉnh giấc vì đói. Khi trước toàn phải cố gượng tới ba giờ sáng, trước khi sang thư phòng sẽ được ăn mấy miếng bánh ngọt trước.
*Bánh trôi rượu gạo
Nay nhờ phúc Tố Tố, chàng khỏi cần nhịn đói đến tận sáng nữa.
Bỏ bụng một bát bánh trôi rượu gạo thơm ngát ngào ngạt, Nhị cách cách được ẵm đi ngủ, chàng và Tố Tố quay về chái Tây. Đêm nay trời nóng nực, ngủ ở đây cũng không sao.
“Dọn một gian phòng cho Nhị cách cách, cứ để con ở chỗ nàng suốt thì không được.” Chàng nói.
Lý Vi biết điều này, Nhị cách cách bây giờ đang bước vào độ tuổi dồi dào sinh lực, thích bắt chước những hành động của người lớn. Buổi tối con ngủ ở nơi chỉ cách hai người một bức bình phong, ngộ nhỡ có động tĩnh gì bị nó trông thấy rồi học theo thì rách việc.
“Thiếp đã sai người thu xếp, nhưng giường ngủ thì vẫn phải đợi thêm.” Nàng nói.
Căn phòng cho Nhị cách cách là phòng góc cạnh phòng nàng, giường được làm mới. Ở đây quen nếp buổi tối các tiểu a ca và tiểu cách cách đi ngủ thì đều có nhũ mẫu ngủ cùng, Lý Vi rất không ưng. Nàng đang định tự tay làm một con búp bê bông thật lớn, để tối con gái ngủ sẽ ôm búp bê, nghe mới dễ thương làm sao.
Cơ mà, cuối cùng Nhị cách cách lại ôm Bách Phúc ngủ.
Sau khi Bách Phúc phát hiện Nhị cách cách một mình chuyển phòng, ban đêm nó bèn nằm ngay ở chân giường Nhị cách cách. Nhị cách cách làm bộ ngủ, lừa nhũ mẫu đi xong sẽ vén chăn gọi Bách Phúc lên với mình. Sáng dậy, Bách Phúc lanh lợi tự nhảy xuống, giả cách như mình ngủ trên cái ghế kê chân suốt đêm thôi. Mãi đến nửa tháng sau mới bị bại lộ.
Tứ a ca biết chuyện, chính mắt thấy Bách Phúc ngủ cùng Nhị cách cách, bị ôm bị đè rất khó chịu song không hề kháng cự, có tí tiếng động gì là cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy chàng mới quẫy đuôi thả lỏng mình. Thế chàng mới ngầm cho phép Nhị cách cách ôm Bách Phúc đi ngủ.
Con hổ vải* mà Lý Vi tốn bao công sức làm ra lại bị Nhị cách cách bỏ xó, nàng đành đặt trên sạp trong chái Tây làm gối tựa. Con hổ sặc sỡ to đùng trông chẳng ăn nhập gì với phong cách trang trí của chái Tây. Tứ a ca thấy cũng không nói gì.
*Hổ vải
Từ ngày Lý Vi tiếp nhận tất cả đối bài của hậu viện, quả nhiên không còn phát sinh thêm chuyện gì. Nàng cho đại ma ma làm tổng quản dẫn đầu, còn lại vẫn làm việc theo quy tắc cũ của phúc tấn.
Chẳng biết đại ma ma nghĩ thế nào, lại lôi cả Triệu Toàn Bảo, Liễu ma ma và Ngọc Bình ra giao việc cho làm. Chính viện có mười thái giám do phúc tấn dẫn từ trong cung ra, nhưng từ lúc hai kẻ bị phạt đánh, những thái giám khác cũng không được giao chức vụ rõ ràng nữa, bị mắc kẹt ở phòng hạ nhân luôn. Ngoại trừ một số ít người khả dĩ thường xuyên chạy sang chính viện truyền tin cho Tứ a ca, thi thoảng cùng theo ra ngoài mua sắm và mang đồ về giúp các a đầu, ma ma ở chính viện, thì còn lại hầu như đều là những kẻ ngồi rồi. Phúc tấn lại không thích họ la cà khắp nơi, họ cũng được phen khiếp vía trước tình cảnh của những người bị đánh. Nên trái ngược với điệu bộ dốc lòng nịnh hót ban đầu, nay kẻ nào kẻ nấy đều làm như thế đang dưỡng già trước thời hạn.
Đại ma ma cho Triệu Toàn Bảo phụ trách quản lý toàn bộ thái giám ở hậu viện. Vốn chuyện này nên chọn người từ một trong số những thái giám bên chính viện của phúc tấn thì ổn hơn, nhưng đám người ấy một là nhát gan, hai là muốn nhận lắm nhưng không dám mở miệng. Triệu Toàn Bảo vừa mới đứng ra, lũ người sau đã tức thì nhao lên gọi ca ca, còn có hai kẻ nằng nặc nhận hắn là cha cho kỳ được, lại bị Triệu Toàn Bảo cự tuyệt.
Việc đầu tiên Triệu Toàn Bảo làm khi nhận nhiệm vụ đó là liệt ra một danh sách tên các thái giám ở hậu viện. Chủ yếu vì so với nhóm cung nữ từ cung ra, vai trò của thái giám thực sự rất nhỏ. Dù ở chỗ Lý Vi đây, nếu Triệu Toàn Bảo không giữ quan hệ thân thiết với bên thư phòng kia luôn, thì nàng còn chẳng nghĩ tới chuyện dùng đến hắn.
Tống thị và Võ thị đều có đưa theo một thái giám ra cung, thường hai tên thái giám này chỉ làm những việc như sang thiện phòng lấy đồ ăn. Sau này cũng qua lại với đám thái giám của chính viện, lòng vừa ngưỡng mộ vừa ganh ghét vừa căm hận Triệu Toàn Bảo.
Triệu Toàn Bảo chia các thái giám làm ba nhóm, cho họ tuần tra hậu viện hằng ngày, dặn là để đề phòng lũ trộm cắp cường đạo, song kỳ thực mục đích chính là giám sát chặt chẽ cửa nẻo hậu viện. Hiện tại người trông cửa hậu viện vào ban ngày là một thằng hầu và một đứa a hoàn bé bảy, tám tuổi; buổi tối đổi thành bà già hoặc cô cô đứng tuổi. Nhóm thái giám đi tuần để kiểm tra các chỗ gác, thấy có kẻ nào chuồn đi giữa giờ gác sẽ lôi ra phạt đánh mười gậy ngay tại chỗ.
Một thời gian ngắn sau, nhóm người trông cửa ở hậu viện tỉnh táo hơn hẳn, gần như chẳng còn xuất hiện mấy kẻ chạy nhảy lung tung nữa.
Sau khi Trang ma ma nhận theo phúc tấn, đại ma ma không ý kiến gì, song bình thường luôn có phần xa cách. Trong mắt đại ma ma, phủ này chỉ có duy nhất một chủ tử là Tứ a ca.
Nhưng Trang ma ma đã bám víu vào phúc tấn, thì chỉ còn nước bất chấp bước đến cùng. Huống hồ bà ta còn ôm lòng bất bình, có đại ma ma lừng lững ở đấy, bọn bà ta biết khi nào mới được dịp thể hiện mình với Tứ a ca? Thế chẳng bằng chuyển hướng sang phúc tấn. Ít nhất phúc tấn hiện giờ tin dùng bà ta, ở hậu viện này, Trang ma ma trước nay chưa bao giờ hối hận vì đã đứng về phe phúc tấn.
Tuy nhiên, Tứ a ca xếp bốn ma ma vào hậu viện chính vì mong bọn bà ta sẽ giữ được sự trung lập, không nghiêng lệch về phía phúc tấn hay bất kỳ bên nào khác.
Trang ma ma đoán phỏng chừng đại ma ma đã nghĩ cách loại bỏ bà ta. Nên biết rằng nay đại ma ma đương cầm trong tay danh sách tên tuổi của mọi người ở hậu viện, quyền lợi này không hề nhỏ.
Nếu là Trang ma ma, bà ta chắc chắn không đời nào lại bằng lòng trao hết quyền hạn của mình cho người ngoài. Không có quyền ấy, thì phúc tấn cần bà ta làm gì? Có quyền trong tay rồi, bà ta mới làm được nhiều việc hơn cho phúc tấn.
Chính bà ta đã mách với phúc tấn chuyện Triệu Toàn Bảo dẫn dắt đám thái giám ở chính viện “làm phản”. Cứ tưởng phúc tấn sẽ nghĩ cách đánh tan uy phong của Triệu Toàn Bảo, vì dù sao đám thái giám ấy kẻ nào cũng mong được phúc tấn trọng dụng, lúc này chỉ cần phúc tấn đứng ra nói một câu thôi, là những người này sẽ hùa vào đạp đổ Triệu Toàn Bảo ngay.
Ấy nhưng phúc tấn chỉ buông vẻn vẹn mấy chữ: “Ừ, ta biết rồi.” Rồi đuổi bà ta đi.
Làm Trang ma ma rời đi mà vẫn chưa thể thông não nổi.
Bụng phúc tấn đã bước sang tháng thứ tám, gần đây nàng luôn cố không để mình nghĩ ngợi quá nhiều. Thoạt nghe chuyện Trang ma ma kể, thực là đáng phiền lòng. Nếu là nàng của tám tháng trước thì có khi sẽ tìm cách đả kích Triệu Toàn Bảo, hoặc thử dò ý Tứ a ca.
Tuy nhiên, khi đã mang thai, nàng lại càng hiểu hơn về cách thức xử lý sự việc của Tứ a ca.
Vụ của Triệu Toàn Bảo nảy sinh thực ra cũng tại nàng đã chấp nhận Trang ma ma đầu quân cho mình. Đám người Trang ma ma là tai mắt do Tứ a ca xếp vào hậu viện, không ai trong họ có lòng thiên vị bất cứ chủ tử nào trong hậu viện, chỉ khi nhận một mình Tứ a ca là chủ tử, thì họ mới được phát huy tác dụng lớn nhất.
Tứ a ca muốn chế ngự hậu viện của các thê thiếp nhà chàng, không để các nàng làm ra chuyện gì gây tổn hại đến lợi ích của chàng. Nếu các nữ chủ tử trong hậu viện tự sát tự diệt, người bị hại đầu tiên sẽ chính là con nối dõi của chàng.
Ở mặt này, ngay nàng mà chàng cũng không tin.
Nhưng việc Trang ma ma ngả về phía nàng đã phá vỡ thế cân bằng ấy. Vì cảnh cáo nàng, cũng vì để thế lực ở hậu viện lấy lại cân bằng, Tứ a ca mới đẩy Triệu Toàn Bảo ra.
… Chỉ cần nàng buông Trang ma ma là được. Lúc đó chẳng cần nàng ra tay, Tứ a ca sẽ tự mình trấn áp Triệu Toàn Bảo.
Nhưng mà, phúc tấn đỡ bụng nghĩ, tạm thời nàng vẫn cần sự trợ giúp của Trang ma ma. Có bà ta ở đây, nàng sẽ nắm chắc được hậu viện hơn nữa. Vậy thì nàng mới có thể che chở con mình.
Bắt nàng giao hết thảy vào tay Tứ a ca, tin tưởng rằng Tứ a ca sẽ bảo vệ tốt cho nàng và đứa nhỏ, với nàng mà nói, chuyện này quả thực khó hơn cả lên trời.
Nàng thà giữ thật chặt quyền chủ động trong tay mình.
Đảo mắt lại đến năm mới. Tính theo tuổi mụ, Đại cách cách và Nhị cách cách đều lớn thêm một tuổi. Tứ a ca muốn nhân dịp này đưa cả hai tiểu cách cách vào Vĩnh Hòa cung trình Đức phi. Song chẳng khéo là ngay hôm hai mươi tháng chạp, phúc tấn chuyển dạ. Sau một ngày một đêm, đã sinh hạ một tiểu a ca.
Tứ a ca mừng quýnh, nghĩ khi vào cung, sẽ lựa dịp nói với hoàng a mã, đây cũng là một tin vui.
Nhưng vấn đề tiếp sau đây là phúc tấn phải ở cữ, không thể vào cung. Tứ a ca dâng sớ thỉnh tội, lại thân hành vào cung nói rõ tình hình. Hoàng thượng hay tin phúc tấn vừa sinh a ca, bèn hào phóng cho vắng, còn cho phép Tứ a ca mỗi ngày sau khi lĩnh yến, sẽ được về phủ sớm.
Vậy là, kế hoạch cho Đại cách cách và Nhị cách cách vào cung cũng đi tong.
Trước đó Tống cách cách đã đem số vải phúc tấn thưởng Đại cách cách mừng tết ra, cất công may hẳn một bộ kỳ bảo đỏ rực cho Đại cách cách. Tuy khi ấy phúc tấn đã vào giai đoạn nằm đợi sinh, nhưng chỉ cần chưa đến lúc sinh thì dù có là bụng mười tháng, cũng phải lặn lội vào cung chúc năm mới. Nên Tống cách cách mới dồn hết tâm trí vào chuyện Đại cách cách lần đầu tiến cung.
Ai biết phúc tấn tự dưng đòi đẻ giờ này.
Tống cách cách nuối tiếc vuốt bộ kỳ bào nhỏ mới cóng, lòng đâm oán trách đứa con này của phúc tấn ra đời thực không phải lúc. Đợi cho đến khi Đại cách cách vào cung rồi hẵng sinh chẳng tốt lắm hay sao? Cùng lắm thì nửa tháng là đủ.
Đức phi không có hứng thú gì với mấy đứa cháu gái do hai cách cách sinh ở phủ Tứ a ca, từ lúc sinh ra tới giờ chưa thưởng cho một lần nào, chứ nói gì đến chuyện gọi vào trình. Bỏ lỡ năm nay, thế thì chỉ còn biết đợi sang năm.
Nghĩ ngợi một lúc, Tống cách cách tự an ủi mình, “Sang năm, để Đại cách cách cứng cáp hơn, học được nhiều điều hơn, rồi hãy vào cung, biết đâu chừng Vĩnh Hòa cung sẽ quý nó hơn thì sao.”
Trong tiểu viện, Lý Vi nhẹ nhõm thở phào.
Từ lúc Tứ a ca định cho hai tiểu cách cách vào cung là Liễu ma ma đã xắn tay dạy Nhị cách cách những phép tắc trong cung. Nào là không được nhìn thẳng vào quý nhân; quý nhân hỏi phải trả lời thế nào; quý nhân không chú ý tới mình thì không được mở miệng; vào rồi thì đi đứng kiểu gì, quỳ kiểu gì, dậy kiểu gì.
Lý Vi ngồi ngay ở trên làm đạo cụ, nhìn con gái ở dưới quỳ, dậy, lại quỳ, lại dậy, dập đầu, người lung la lung lay, mà lòng đau quặn thắt. Phúc tấn ở cữ không vào cung được là một cơ hội hiếm có khó tìm, Nhị cách cách cũng không cần đi nữa. Lý Vi hí hửng ôm Nhị cách cách bảo: “Mình nghỉ thôi.” Mình khỏi phải vào cung, mai sau a mã con làm anh hoàng rồi, thì chỉ có người ta quỳ trước mình thôi, lúc ấy mình hãy vào.
Tứ a ca chưa chịu bỏ cuộc, ngồi trong tiểu viện, nói giọng lưỡng lự: “Phúc tấn không đi được, hay là ta đưa chúng nó vào, cho chúng nó đến Vĩnh Hòa cung trước, thế cũng được.”
Lý Vi đen mặt, vội viện cớ hòng xóa sổ ý nghĩ này khỏi đầu chàng, nói: “Tứ gia, hay đợi sang năm, để phúc tấn dẫn Đại a ca vào, nương nương gặp Đại a ca ắt là sẽ vui. Lúc đó cho Đại cách cách và Nhị cách cách đi cùng là được.”
Vậy phải đợi thêm một năm nữa. Tứ a ca không muốn chờ lâu như thế, chàng vốn tính nôn nóng, chuyện gì cũng thích phải thấy kết quả ngay. Chàng nghĩ: liệu nhờ phúc tấn của các huynh đệ khác đưa hai cách cách vào có được không? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng không ổn. Phúc tấn của Tam a ca sẽ sang chỗ Vinh phi trước là cái chắc, tới đó rồi mới cho người dẫn sang Vĩnh Hòa cung được. Phúc tấn của Ngũ a ca thì đến con của trắc phúc tấn nhà mình sinh cũng chẳng muốn dẫn theo, Tứ a ca không quá thích nàng ta, sao yên bụng gửi nhờ cách cách của mình cho nàng ta được.
Lý Vi thấy mãi tới đêm trước ngày phải vào cung mà chàng vẫn chưa nói năng gì, tưởng êm đẹp rồi. Thế mà ngày hôm sau, trời hãy còn tờ mờ, xe la trong cung đã đến chờ. Đi cùng xe là thái giám của Dục Khánh cung.
Hóa ra thái tử còn nhớ Nhị cách cách nhà Tứ a ca, sinh chỉ kém tiểu cách cách chết non của y mấy tháng. Bởi vậy y luôn có cảm tưởng Nhị cách cách là tiểu cách cách hóa kiếp quay về nhà Ái Tân Giác la. Vừa dịp vài hôm trước đó phúc tấn của Tứ a ca mới sinh a ca không vào cung được, y nhớ Tứ a ca từng nói muốn đưa Đại cách cách và Nhị cách cách vào trình Đức phi, bèn chủ động cho xe tới đón.
Viên thái giám được cử đi cũng là thái giám ngũ phẩm khá được thái tử trọng dụng. Trước tiên thái giám ấy hành lễ với Tứ a ca, sau đó truyền lại lời thái tử: “Tứ gia hãy yên tâm, điện hạ nói thái tử phi cũng rất mến tiểu cách cách, đón vào sẽ giao cho thái tử phi trông.”
Tứ a ca vừa ra vẻ ngần ngừ, viên thái giám nhìn vẻ mặt chàng, mau mắn bồi thêm một câu: “Điện hạ đang muốn gặp Nhị cách cách của quý phủ một lần.”
Rồi, hết chỗ nói.
Tứ a ca đành vội sai người về hậu viện ẵm hai cách cách ra đây.
Bên Lý Vi có Tô Bồi Thịnh đích thân sang, vừa sang hắn đã gọi nhũ mẫu ra khẩn trương mặc đồ chải đầu cho Nhị cách cách, đoạn đi giải thích với Lý Vi.
“Thái tử ư?” Nghe xong, Lý Vi càng thêm mông lung, “Sao thái tử lại nhớ Nhị cách cách nhà ta?”
Ngó trái ngó phải thấy không ai, Tô Bồi Thịnh mới sáp lại nhỏ giọng nói: “Nhị cách cách nhà ta sinh vào dịp đẹp, dịp ấy Nhị cách cách của Dục Khánh cung… vừa mất.”
Đẹp chỗ nào chỉ cái coi?!
(còn tiếp)
Cưỡi ngựa dạo vòng vòng hai chuyến, trải chiếu xuống đất ngồi ăn bữa cơm xoàng, xong xuôi, chuyến du xuân lần này cứ thế kết thúc viên mãn.
Thành quả lớn nhất Lý Vi thu hoạch được đó là đã dẫn Nhị cách cách đi đào rất nhiều sen Quan Âm, đại khái loài này được gọi chung bằng cái tên khoa học là Thực vật mọng nước. Trước kia nàng từng gặp ngoài chợ hoa, bèn bỏ mười tệ mua một bồn nhỏ về, sau vì tưới nhiều nước quá thành thử nó chết mất. Ai ngờ nay lại tìm ra được vô số sen mọc trên một sườn núi nhỏ! Nàng bèn đào một đống lên như vớ phải báu, định bụng đem về chăm. Lần này chắc chắn sẽ chăm khéo không để nó chết nữa, giờ nàng đã rất có niềm tin vào tài chăm hoa của mình rồi.
Vả chăng còn có thợ hoa nữa kia.
Thấy ngạch nương cầm đầu đi nghịch đất, Nhị cách cách khoái lắm. Lý Vi chốc chốc lại ngoái đầu trông Tứ a ca sợ chàng bắt gặp, đoạn nháy mắt ra hiệu với Nhị cách cách, còn dựng ngón tay “suỵt” với nó, sau đó khúc khích cười trộm.
Lúc trở lên xe, biết tỏng hai mẹ con này đang chơi trò mờ ám, Tứ a ca sáp tới gần, “Đào gì đấy?”
“Sen Quan Âm.” Lý Vi bưng một đóa sen đương lúc nở rộ ra cho chàng xem.
Tứ a ca cau mày nhìn, nói: “Loài này dễ chăm lắm (tuy nó từng chết dưới tay nàng), đừng tưới quá nhiều nước, cứ đặt nó trong bồn rồi để đó là được.” Trông chàng không có vẻ gì là thưởng thức, nàng nói ngay: “Cho chàng một bồn để chàng đặt ở bàn học.” Nó biết phòng phòng xạ đấy.
Đây là tấm lòng của nàng, không thể nào khước từ, Tứ a ca đành bảo: “… Nghe cũng có tí thú thôn dã đấy.”
Sau khi về phủ, Lý Vi đi tìm thợ hoa hỏi xin ít đá cuội, bảo muốn rải vào trong bồn, thế rồi lại đưa luôn sen Quan Âm cho ông ta, nói: “Cái này chắc đặt nuôi chung được, cứ chọn bồn nào miệng rộng như ang cá, rải ít sỏi lên đất nhìn cho đẹp mắt, còn nuôi chung với những hoa cỏ khác được luôn đấy.”
Thợ hoa nghe mà chẳng hiểu ất giáp gì, nhưng thấy bảo cùng loài với xương rồng lê gai, trong bụng ít nhiều cũng biết mang máng. Vừa định gật đầu thưa không thành vấn đề, Lý Vi nói: “Bày một bồn đẹp đẹp đã, ta muốn trình cho a ca trước.”
Thợ hoa suýt nhũn gối không đứng vững nổi, Lý Vi thấy ông ta sợ, vội bảo: “Không sao, không sao, mang sang cho ta, ta chỉ cần ngươi làm cho chúng nó cái bồn, phần sau cứ giao hết cho ta.”
Muốn giàu thì phải liều, đã vào phủ Tứ a ca hầu rồi mà còn sợ lộ diện trước mặt chủ tử nữa chắc? Đây là miếng bánh ngọt hiếm hoi rơi từ trên trời xuống đấy!
Thợ hoa vội thưa: “Sao nô tài để chủ tử tốn sức được? Nô tài cam đoan sẽ làm thật xinh đẹp cho chủ tử!”
Lúc về, thợ hoa vẫn đợi cây phục hồi trước, xem chúng có quen mới bồn mới không. Lý Vi mong gần hai chục ngày mới được một bồn sen Quan Âm: kích thước to cỡ ang cá, ở trong có hòn núi giả làm bằng đá san hô lọc nước, trên đá còn nuôi thêm rêu xanh, viền quanh núi là đám đá cuội nằm chen lẫn nhau, chệch về hướng đông là ba đóa sen Quan Âm có lớn lẫn bé. Quanh quanh còn xuất hiện thêm đôi nhúm cỏ non mới nhú.
Nhưng Lý Vi không dám đưa sang kia.
Bởi lẽ, hai hôm trước hoàng thượng hạ chỉ chia đất phong hầu cho chư vị a ca, kết quả là Tứ a ca và một đám đệ đệ chưa làm lấy được một nhiệm vụ nào đều được phong Bối lặc. Ngay đến Bát a ca vừa dựng phủ năm nay cũng được lên hàng Bối lặc, ngang hàng với Tứ a ca đã bắt đầu đi làm từ ba năm trước.
Thế có khác nào tỏ rõ rành rành là hoàng thượng không ưng Tứ a ca.
Từ khi nhận chỉ, mấy ngày liền bầu không khí trong phủ luôn trong tình trạng ngột ngạt âm u, sao Lý Vi dám vác mặt qua lượn lờ trước mắt Tứ a ca vào những lúc thế này? Cho thợ hoa một phần thưởng hậu hĩnh, nàng viện cớ bồn hoa này đẹp quá muốn giữ ngắm dăm hôm, tạm thời gạt bỏ câu muốn tặng cho Tứ a ca sang một bên.
Đến Ngọc Bình và Triệu Toàn Bảo cũng tán thành rằng tốt nhất nàng nên ít ra mặt vào lúc này. Thế là, Triệu Toàn Bảo bèn biếu riêng cho Tô Bồi Thịnh một phần lễ vật với mục đích rằng sắp tới xin đừng nhắc tên Lý cách cách nhà mình.
Tô Bồi Thịnh vô cùng khó xử. Nhận à, thì đúng là hắn đang định nhắc Lý cách cách với Tứ a ca đây, xem liệu có khiến tâm trạng a ca khởi sắc hơn chút nào không. Nói chung dẫu Lý cách cách làm Tứ a ca bực, hắn cũng sẽ không gặp trở ngại gì. Nếu Lý cách cách dỗ được cho Tứ a ca vui lên, vậy thì hắn sẽ được hưởng lợi theo.
Còn không nhận à, thế chẳng rõ là “ta cứ muốn gài chủ tử ngươi đấy” à?
Mấy năm trở lại đây Triệu Toàn Bảo tiến bộ rất nhiều, không thì còn lâu mới biết đường quà cáp cho hắn. Tô Bồi Thịnh không thể không nể mặt, lưỡng lự một thoáng, sau cuối vẫn nhận, song cũng nói thẳng: “Nếu Tứ gia nhớ tới cách cách nhà các người, thì bọn ta không ngăn được đâu.”
“Rõ vậy, rõ vậy.” Triệu Toàn Bảo khom mình gật đầu cười tiếp liên hồi, nghĩ bụng: Tứ a ca nhớ cách cách mình thì thôi, nhưng đừng để đằng đây biết cái hạng ma quái nhà anh lén làm trò tầm bậy sau lưng là được.
Nhưng người Tứ a ca nhớ tới chẳng phải Lý Vi, mà là phúc tấn. Chàng ngồi trong thư phòng viết một hơi trăm trang chữ xong, mới gác bút thay quần áo đi sang chính viện, trước lúc đi còn dặn Tô Bồi Thịnh thu xếp phòng ở cho Đại a ca.
Trong chính viện, Tứ a ca và phúc tấn phân ghế chủ khách lần lượt ngồi xuống. Uống hết một tuần trà, Tứ a ca đi thẳng vào vấn đề: “Hiện giờ Đại a ca cũng nên học vỡ lòng rồi, bên kia đã có sẵn phòng, về người hầu ta cũng đã chọn xong. Lựa ngày nào đẹp rồi cho nó dọn qua.”
Thái độ Tứ a ca chưa bao giờ cứng rắn như bây giờ, làm phúc tấn nghẹn lại, hồi lâu sau mới đáp: “… Dĩ nhiên sẽ nghe ý người cả. Thế nhưng Đại a ca sinh vào cuối năm, đến tháng chạp năm nay mới tròn ba tuổi, người xem liệu có phải cho nhũ mẫu và bọn a hoàn dọn qua cùng luôn không?”
Bấy giờ Tứ a ca chỉ muốn quát một câu “cái nhìn đàn bà”, xong vẫn nuốt ngược về. Giờ chàng đang bực hết trong người, dễ cáu bẳn, chàng biết mình không thể trút xuống đầu phúc tấn được.
Căn phòng lặng ngắt làm người muốn điên.
Sau nửa chén trà, thấy hai bên thái dương phúc tấn đã toát cả mồ hôi, Tứ a ca dịu giọng lại bảo: “Nàng xem rồi xếp đi. Chỉ là tiền viện người qua kẻ lại, để a hoàn trẻ tuổi ở đó chung quy vẫn bất tiện. Nhóm nhũ mẫu thì cùng qua được, dù sao các bà cũng đã hầu hạ Đại a ca một thời gian dài.”
Ít nhất là nhũ mẫu được đi, và việc Tứ a ca nói để a hoàn đi theo sẽ gây nhiều phiền hà cũng đúng, phúc tấn đành thôi không cố chấp thêm.
Chuyện chuyển chỗ ở cho Đại a ca về cơ bản đã xác định thuận lợi. Tâm trạng Tứ a ca thoáng khá hơn, lại nhớ ra một chuyện khả dĩ an ủi phúc tấn, nói: “Ta cũng lo Đại a ca mới sang kia sẽ lạ chỗ, nên quyết định sẽ cho Đại cách cách và Nhị cách cách dọn sang chung. Ban ngày ba chúng nó cùng học bài, Đại a ca sẽ không phải bơ vơ một mình đâu.”
Phúc tấn nghe vậy, chưa lĩnh hội được ý tốt của Tứ a ca, lại nói: “Tứ gia, hai cách cách đều là con gái, tuổi này nên học đôi việc nữ công thêu thùa với ma ma là được, không cần phải vỡ lòng sớm thế. Huống chi còn là sang tiền viện, năm nay Đại a ca đã bắt đầu để tóc rồi.”
Tiền viện toàn là thái giám, nghe nói hiện tại hãy còn giữ Đới tiên sinh ở lại, ngộ nhỡ va chạm người ngoài thì tính làm sao?
Dẫu biết Tứ a ca muốn tốt cho Đại a ca, song là một người mẹ cả, phúc tấn vẫn phải nói đỡ một câu cho Đại cách cách. Vả chăng trước khi có Đại a ca, bên cạnh nàng chỉ có duy nhất đứa con gái này, hồi bé người ốm o gầy mòn, yếu ớt lắm bệnh, nuôi được đến tuổi để tóc là cả một quá trình vất vả, phúc tấn đã tích góp dần của hồi môn cho nó rồi, sao nỡ cho nó qua tiền viện đọc những thứ sách không cần thiết này? Để nó kiệt sức thì biết tính sao?
Tứ a ca bỗng chốc sầm mặt. Có điều chàng vẫn nhớ phúc tấn nói vậy cũng vì nghĩ cho Đại cách cách, tuy trái ngược với kế hoạch của chàng, nhưng cũng không vì chuyện này mà nổi đóa với phúc tấn được.
Tâm lý của chàng vẫn chưa thực sự vững vàng đâu.
Tứ a ca đanh mặt, nói: “Nàng đã nói vậy thì Đại cách cách không phải đi nữa.” Đoạn đặt chén trà xuống, “Ta còn có việc ở thư phòng, nàng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong phất tay bỏ đi.
Kẻ ngốc cũng nhận ra chàng bực rồi. Phúc ma ma và Trang ma ma thấp thỏm nhìn phúc tấn, một người muốn khuyên nhưng không dám mở miệng; một người sợ mình thâm niên chưa đủ, khuyên ra lại thành bắt chó đi cày. Vậy là Trang ma ma nhìn Phúc ma ma, tính rằng Phúc ma ma khuyên thì bà ta sẽ khuyên theo. Phúc ma ma nhìn phúc tấn, xem nàng có muốn nghe người khác khuyên không.
Phúc tấn tiễn Tứ a ca ra ngoài, lúc về trông mặt bình tĩnh, nói: “Đi dọn đồ cho Đại a ca đi.”
Phúc ma ma: “… Dạ.” Đoạn quay bước đi ra. Trang ma ma ngó trái ngó phải, bước lại đổi chén trà cho phúc tấn rồi đứng làm khúc gỗ tiếp.
Phúc tấn ngồi trên sạp, như không nghĩ ngợi gì cả. Trong phòng chỉ còn tiếng vọng trĩu nặng của đồng hồ quả lắc.
Tứ a ca đi phăng phăng, Tô Bồi Thịnh theo sát, dù bất lực nhưng vẫn phải cố thu bé mình lại để tránh châm trúng thùng thuốc nổ của Tứ a ca. Đúng lúc đi tới cửa tiểu viện, một bữa hiếm hoi trong viện thiếu vắng tiếng cười đùa của Nhị cách cách. Đến Tô Bồi Thịnh cũng phải khó hiểu đánh mắt nhìn tiểu viện mấy bận. Tứ a ca chợt chuyển gót, đi qua tiểu viện.
Triệu Toàn Bảo à, ta không có nhắc cách cách nhà mấy người đâu.
Phía sau, Tô Bồi Thịnh khấp khởi theo vào.
Trong chái Tây, Lý Vi đương bàn với Nhị cách cách chuyện khi sang tiền viện rồi, nó sẽ được học những gì với Tứ a ca.
Trên bàn trải một tờ giấy, trên giấy chình ình ba chữ to “Thời khóa biểu”, ở dưới là một bản thời khóa biểu ngang dọc rạch ròi hàng thật giá thật. Lý Vi thấy hưng phấn như thể sắp “đưa con gái đi tiểu học”, Nhị cách cách cũng rất lấy làm phấn khích với từng tiết học mà ngạch nương nó viết.
“Ngạch nương, con sẽ học những gì ạ?” Ngón tay mũm mĩm của nó chỉ chỉ trỏ trỏ vào tên các môn học.
“Môn nào cũng sẽ được học. Giờ con hạnh phúc hơn ta hồi ấy nhiều.” Hiệu trưởng kiêm thầy đều là cha ruột, còn được học cưỡi ngựa, bắn cung, nuôi chó, chơi không đấy chứ làm gì có học.
Lý Vi ước ao biết mấy. Nhị cách cách rất thích thú với các bộ môn nuôi chó, bắn cung, cưỡi ngựa. Nghe Lý Vi bảo chỉ học mỗi buổi sáng, buổi chiều phải về ngủ nghỉ, nó còn không chịu, cứ kéo tay áo nàng nài nỉ: “Ngạch nương, ngạch nương dễ thương ơi, cho con học buổi chiều nữa đi mà.”
“Không được, con còn bé lắm, ngày nào giờ nào cũng đi sao được.” Lý Vi rất kiên quyết, nàng còn định bàn với Tứ a ca xin cho một tuần nghỉ hai ngày các thứ đây, nghỉ đông và nghỉ hè cũng cần có. Ngoài ra không thể giao quá nhiều bài tập, sẽ hại mắt lắm.
Nhị cách cách không vuôi.
Đứng ngoài cửa sổ chái Tây nghe hai mẹ con nàng nói chuyện với nhau, Tứ a ca cười hiểu ý, nhấc chân đi vào ẵm Nhị cách cách lên: “Nhị cách cách của a mã sao thế? Cái miệng treo được cả chai dầu luôn rồi này.” Câu tục ngữ này chàng học từ Lý Vi, vì trong cuộc đời của Tứ a ca không tồn tại mấy thứ đồ như là chai dầu.
Nhị cách cách ôm cổ chàng: “A mã, con muốn ngày ngày đi chơi với Bách Phúc, ngày ngày đi chơi với ngựa con.”
Tứ a ca cười nói: “Nhị cách cách thích sang tiền viện với a mã thế cơ à?”
Nhị cách cách gật đầu, nói: “Ngạch nương bảo ở chỗ a mã có nhiều ơi là nhiều chó con, ngựa con, chim non, còn được ra ngoài nữa.”
Ra ngoài? Vừa nãy đâu nghe thấy cái này, Tứ a ca ngoảnh đầu hỏi Lý Vi qua ánh mắt.
Kỳ thực trong suy nghĩ của Lý Vi, nàng đã gả chồng rồi nên không tiện ra ngoài, nhưng thảng hoặc chàng có thể đưa Nhị cách cách đi dạo đây đó cũng được. Ai bảo từ khi chơi xuân về, Nhị cách cách cứ bảo muốn đến “chỗ đại viện thênh thang không có tường vây chơi” suốt. Ngạch nương cũng thích đi lắm chứ, năn nỉ a mã con đi.
“Tức là đi dạo phố, dạo các hàng tiệm đó ạ.” Lý Vi nói.
Tứ a ca ẵm Nhị cách cách, ngồi xuống cạnh nàng, cười hỏi: “Nàng cũng muốn đi à?”
“Muốn ạ, nhưng không được đi à?”
Tứ a ca thấy vẻ hụt hẫng của nàng, nói: “Sao lại không được? Về sau ta sẽ đưa mẹ con nàng ra chơi.”
Cho người ẵm Nhị cách cách xuống, hai người mới ngồi xem bảng thời khóa biểu mà nàng viết.
Thấy có các tiết âm nhạc, tiết mỹ thuật, tiết toán, tiết tiếng Mãn, tiếng luyện chữ,… chàng cười nói: “Nàng thật là biết tạo việc cho ta, sao đằng sau đây lại có cả cưỡi ngựa, bắn cung nữa thế?”
“Không cần học ư?” Lý Vi ngạc nhiên, “Hồi bé thiếp học cả cưỡi ngựa, bắn cung đấy.” Giác Nhĩ Sát thị và Lý Văn Diệp đều biết, và cũng dạy nàng học từ nhỏ, nàng cứ ngỡ đây là những môn mà người Mãn thượng võ đều phải biết.
“Nàng biết bắn cung ư?” Tứ a ca cũng kinh ngạc.
“Thiếp bắn được ở cự li ba mươi bộ* đấy.” Đứng cách ba mươi bộ mà bắn trúng bia ngắm là tài lắm rồi! Lý Vi rớt lước mắt, cũng tại ngày xưa đọc manga có nhân vật Kagome* hình như bắn được ở cự li mấy trăm mét, làm nàng tưởng cung này nhẹ tênh như lông hồng thôi, cứ bắn đại một phát là sẽ bay được rất xa. Kết quả nàng luyện bảy, tám năm mới bắn được ở cự li ba mươi bộ. Điều ấy chứng tỏ trong khoảng cách này, nàng sẽ bắn trúng bia.
*Bộ: đơn vị đo độ dài xưa, 1 bộ = 5 thước, 30 bộ ~ 50m.
*Kagome: một nhân vật trong InuYasha
“Ồ? Thế thử xem.” Tứ a ca nổi hứng.
Tô Bồi Thịnh vào võ đài ở tiền viện đem tấm bia rơm và vài bộ cung tên sang, chỗ cung này đều là cung nhỏ. Thực ra hắn rất bất ngờ, sau khi rời cung, Tứ a ca không còn đụng vào cung tên nữa, vậy mà hôm nay lại nghĩ ra chuyện bắn cung… Tức mụ đầu luôn rồi à?
Lý Vi bước lên nói thẳng: “Đưa ta bộ lục đẳng là được.” Tô Bồi Thịnh nhanh tay chọn một bộ, thấy Lý cách cách kéo mấy cái thử lực, ấy lại còn nhỏ giọng than phiền: “Sao mà chặt thế?”
… Toàn cung mới cả. Nhưng hắn cũng có phần hiểu được nguyên nhân Tứ a ca bỗng dưng muốn chơi cung. Nhớ lại biểu cảm của a ca mỗi buổi chiều phải ra thao trường, là Tô Bồi Thịnh muốn cười.
Bộ môn duy nhất mà Tứ a ca không đối phó được chính là đây.
Coi bộ lực tay của Lý chủ tử không được rồi. Tô Bồi Thịnh lại nhìn Tứ a ca, phát hiện nét mặt chưa phút nào hết căng từ lúc tiếp chỉ của chàng chợt đã ấm áp hơn nhiều.
Khóe môi Tứ a ca hơi cong, mỉm cười nhìn Lý Vi ngắm bắn. Phát thứ nhất, bay rồi, bay lệch hẳn bảy, tám bộ, cắm vào một bồn hoa nhài. Người hầu trong viện không ai nén nổi cười, Lý Vi lại thản nhiên như không. Làm sao, quá bình thường luôn ok? Đã mấy năm nàng không chạm vào cung rồi?
Phát thứ hai thì bắn trúng, song rõ là lực bắn chưa đủ, cách bia nửa bộ đã chúi mũi xuống, không rơi xuống đất mà cắm vào phần dưới cùng của tấm bia một cách hiểm hóc. Khán giả ai nấy thở phào, vội hô lên: “Trúng rồi!!!”
Kế sau càng bắn càng tốt, nhưng bắn đến phát thứ sáu nàng đã nhức hết cả cánh tay. Bắn xong phát này, cung cắm đúng vào đầu bia, nàng tự thấy không hề mất mặt, vừa lòng xoay người nói: “Chàng thấy sao? Thiếp bắn khá đúng không!”
Tứ a ca cười chẳng ngừng được, nghe vậy gật đầu lia lịa: “Khá lắm, khá lắm.”
“Tới chàng, tới chàng!” Lý Vi chạy đến bên cạnh đưa cung cho chàng.
Tứ a ca khinh khỉnh nhìn cung của nàng, bảo Tô Bồi Thịnh lấy bộ cung chàng thường dùng ra. Kích thước bộ này suýt soát bộ của Lý Vi, nàng cầm thử trước, đoạn chau mày bảo: “Cứng quá.” Dây cung gì mà khó kéo, nàng vận hết sức toàn thân mới kéo ra được chút chút, chàng đè vai nàng lại, nói: “Khéo bị thương, buông ra nhanh.”
Tấm bia cỏ được dời về sau hai mươi bộ, tổng cự li là năm mươi bộ. Tứ a ca bắn rào rạt mấy phát, toàn bộ trúng vào những điểm then chốt như đầu bia, giữa bia.
Hai mắt Lý Vi tỏa sáng: “Ngầu quá…”
Tô Bồi Thịnh quay đầu nhìn Tứ a ca, chợt nhận ra mình chưa một lần nào thấy Tứ a ca hăng hái như thế này sau khi bắn cung! Lại nhìn Lý Vi, trăm phần trăm cảm thấy vị này với a ca nhà mình quả là cặp đôi hoàn hảo.
Buổi tối, hai người nằm trong màn, Lý Vi nắn bóp cơ bắp trên bả vai, cánh tay Tứ a ca, nói: “Cũng không cứng lắm, sao chàng giỏi thế.”
Chàng giữ lấy eo nàng, nhấc nàng dậy ngồi lên eo mình, nói: “Lẽ nào đến cả nàng mà ta cũng không so được à? Thế thì gia còn mặt mũi đâu để gặp tổ tông nữa.”
Ngồi trên người chàng, Lý Vi cố ý nhún lên nhún xuống, bị chàng đè lại, lườm một cái.
“Nàng nói ở nhà nàng, a mã và ngạch nương nàng đều biết kéo cung bắn tên à?” Chàng hỏi, nếu là thế thực, Lý Văn Diệp cũng đâu phải kém cỏi gì.
Nàng gật đầu đáp: “Đúng thế ạ, a mã giống thiếp, ngạch nương giỏi nhất.”
Tứ a ca: “… A mã nàng với nàng dùng cung giống nhau à? Cự li bắn giống nhau luôn à? Ngạch nương nàng bắn xa nhất ư?” Cả gia đình cùng dùng cung lục đẳng luôn hay sao?
“Chính xác, nhà thiếp chỉ có mỗi một bộ cung. Lại còn là cung ngạch nương thiếp mang đến.” Nghe đâu mấy thứ cung tên này đắt đỏ lắm, cách mỗi năm sẽ phải cầm đi bảo trì một lần, còn phải trả bạc cho người ta, không thì cung để lâu sẽ không dùng được nữa.
Nói xong, Lý Vi thấy Tứ a ca ra chiều vui lắm, lúc sau khi đang cày bừa hùng hục, tự dưng nằm bò ra vai nàng cười.
Cười quái gì…
(còn tiếp)