Mọi người đều khuyên Tương Vũ đi đo dị năng thử. Hắn bất đắc dĩ nhìn Trịnh Thành Bắc, anh liền nói:
“Thôi nói chuyện đến đây thôi, mấy người lựa chọn tổ đội đi huấn luyện đi, Thịnh Tứ cố gắng lên được cấp sáu trong hai tháng này thì cơ hội được tham gia thi sẽ cao hơn.”
“Vâng. Em đi liền.” Thịnh Tứ biết mình có cơ hội tham gia giải đấu liên minh liền hăng máu, vội vàng đứng bật dậy, ý chí bừng bừng hét lên. “Hôm nay một mình em sẽ một mình chinh phục phòng cấp C, đừng ai cản em.”
Kết quả là chẳng có ai cản cậu chàng lại cả. Ở đây còn năm người cấp sáu, làm một tổ đội đi phòng cấp A là vừa đẹp. Cuối cùng Thịnh Tứ đành cắn răng chọn phòng C một mình.
Mọi người chọn xong phòng rồi đi hết. Chỉ còn Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ đứng ở đây. Tương Vũ hào hứng bừng bừng, nói: “Tôi cũng muốn vào xem huấn luyện thế nào.”
Ai dè Trịnh Thành Bắc phũ phàng từ chối: “Không được, trong bụng anh có em bé. Ngoan ngoãn ở ngoài đợi em.”
Tương Vũ tiu ngỉu. “Tôi chỉ đi bên cạnh cậu chứ không làm gì…”
“Không được!” Trịnh Thành Bắc kiên quyết, tay lấy hai gói khô bò từ trong quang não ra nhét vào ngực hắn. “Anh ngồi đây ăn tạm cái này đi, nếu chán có thể về phòng nằm.”
“Tôi không về.” Tương Vũ bĩu môi.
“Vậy thì vào phòng quan sát. Mọi hành động của em sẽ được chiếu lại. Đừng ngang bướng nữa, anh đi vào trong em không yên tâm.”
Thấy Tương Vũ còn phụng phịu anh liền cúi xuống hôn một cái lên chóp mũi hắn. “Ngoan. Chờ em.”
Tương Vũ nhớ ra lúc trước mình từng bảo sẽ không làm phiền Trịnh Thành Bắc huấn luyện, tự dưng thấy mình dạo này thật khó ưa, cứ thích đòi hỏi này kia. Rõ ràng đối phương còn trong giai đoạn quan trọng. Hắn quyết định sẽ hiểu chuyện hơn, bèn rì rầm đáp: “Tôi biết rồi.”
Trịnh Thành Bắc lại cúi xuống hôn lên khóe môi Tương Vũ một lần nữa rồi dứt khoát tiến lên chọn phòng SS. Anh cần phải thành thạo tất cả kỹ năng ở nơi này thật nhanh để chuẩn bị khiêu chiến phòng SSS.
Tương Vũ nhìn xung quanh một lát sau đó lựa chọn phòng quan sát đi vào, ở bên trong có một người đang ngồi trước vài cái màn hình lớn chứa đầy hình ảnh, có lẽ là quan sát viên. Người này thấy hắn xuất hiện liền đứng lên, chỉ liếc qua thẻ thân phận trước mặt Tương Vũ rồi thân thiện hỏi.
“Anh muốn quan sát phòng nào để tôi chuẩn bị màn hình?”
Tương Vũ đáp: “Phòng SS.”
Ánh mắt quan sát viên hơi lóe lên ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại chấn tĩnh như cũ, liền nói.
“Vậy anh ngồi ở ghế này.”
Tương Vũ gật đầu cảm ơn sau đó ngồi xuống, lập tức màn hình liền chiếu tới gương mặt của Trịnh Thành Bắc. Có lẽ biết hắn là người mới nên quan sát viên đứng bên cạnh giải thích cặn kẽ.
“Khi bước vào phòng mỗi người sẽ được phát một chiếc định vị. Camera được gắn thành hệ thống bên trên. Nếu tổ đội thì chúng ta có thể lựa chọn quan sát từng người một hoặc là tất cả cùng lúc. Còn một mình một phòng như đội trưởng Trịnh thì chỉ có một camera duy nhất.”
“Tôi hiểu rồi.” Tương Vũ hỏi. “Có nghe được tiếng động bên trong không?”
Quan sát viên trả lời: “Cái này thì không thể.”
“Vậy cảm ơn anh. Cứ để tôi ngồi đây, anh đi làm việc gì thì làm đi.”
“Vâng.” Quan sát viên cũng dứt khoát quay đi tiếp tục làm việc của mình.
Một lúc sau lại có vài đội viên vào phòng. Đa phần đều yêu cầu xem tổ đội phòng A với B là nhiều.
Từ lúc Trịnh Thành Bắc bước vào phòng, bên trong bắt đầu xảy ra biến hóa, những khối lập phương kim loại lạnh lẽo chia nhỏ ra biến thành từng phân tử lan tràn sau đó từ từ hội tụ lại, cảnh sắc khắp nơi thay đổi. Chẳng mấy chốc anh đã đứng trong một mảnh sa mạc đầy cát vàng, ánh nắng từ trên cao chiếu xuống nóng bỏng.
Mô phỏng như thật, tất cả những người vào phòng thí luyện không được mang theo nước uống, thức ăn hay xe cộ, không gian bị phong bế không thể dùng súng hay bất cứ thứ gì ngoài dị năng và sức mạnh cơ thể.
Tương Vũ nhìn thân hình cao lớn khỏe mạnh trên màn hình, Trịnh Thành Bắc bắt đầu di chuyển thoăn thoắt, cát bụi bốc lên khiến màn hình hơi nhòe đi.
Không biết nhiệm vụ của đối phương là cái gì, chỉ thấy Trịnh Thành Bắc vừa tiến tới vừa quan sát dưới chân, thi thoảng lại ngẩng đầu lên xác định phương hướng.
Dị năng rất nhanh được phóng ra, sau khi con vật dưới đất bị giết chết Tương Vũ mới có thể nhìn rõ. Thì ra chúng là kiến biến dị. mỗi con to bằng bắp chân người đàn ông trưởng thành.
Sau một hồi quan sát Tương Vũ đã biết nhiệm vụ của Trịnh Thành Bắc là gì, thì ra cậu ta phải tìm và tiêu diệt một ổ kiến biến dị, trong đó có hai con đã đạt cấp bảy, còn vô số kiến nhỏ từ cấp sáu trở xuống.
Căn phòng mô phỏng lớn cực kỳ, dường như đã qua cửa một lần nên Trịnh Thành Bắc đã biết đại khái vị trí hang ổ kiến, anh rất ít khi dừng lại, chỉ những lúc tìm phương hướng và giết dị thú, còn lại đôi chân nhanh nhẹn kia cứ liên tục chuyển động.
Càng về sau tình hình càng ác liệt, đôi lông mày Tương Vũ khẽ nhúc nhích. Đây là lần đầu hắn nhìn Trịnh Thành Bắc tấn công truy đuổi một cách trực diện. Khí thế sát phạt như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Cách một lớp áo rằn ri dày cộm, Trịnh Thành Bắc nóng không chịu nổi, bước chân dẫm lên cát vàng nóng cháy, anh cần tiến đến mục tiêu trong vòng nửa tiếng nữa. Kiến biến dị cực kỳ giảo hoạt, chúng thường tấn công tập thể. Nếu ba con cấp bảy như lần trước cùng xông đến anh sẽ bị động. Lần này bắt buộc phải dùng mưu.
Nghĩ thế anh bắt đầu đánh chủ ý lên một loài vật khác. Là một giống hổ biến dị sinh sống ở trong khu rừng phía tây, bước chân cũng vô thức rẽ sang hướng đó.
Mô phỏng tham khảo hoàn toàn một khu vực, có sa mạc, có rừng rậm nguyên thủy, thậm chí có cả sông ngòi. Ở đây có vô vàn động vật chim muông từ lớn đến nhỏ, bọn chúng đều là mối nguy hiểm tiềm tàng khi làm nhiệm vụ.
Khi Trịnh Thành Bắc còn yếu ớt, anh nào có dám trêu chọc bất cứ sinh linh nào ngoài kiến. Chỉ dám mon men đi giữa sa mạc. Sau khi thất bại vô số lần liên tiếp mới có thể miễn cưỡng thành công qua cửa một lần.
Mấy ngày hôm nay dị năng trong người tăng một cách rõ rệt, anh có cảm giác mình sắp lên cấp tám, lúc dị năng phóng ra cũng mạnh hơn hẳn bình thường.
Tuy vậy anh vẫn không dám tự kiêu, đánh chủ ý đến con hổ biến dị này cũng là bất đắc dĩ. Kiến biến dị không ăn thực vật mà rất thích máu tươi. Anh cần máu của nó để phân tán sự chú ý.
Một vài lần vào phòng SS, Trịnh Thành Bắc đã nghiên cứu khá rõ địa hình nơi đây, trong khu rừng phía tây này chỉ có duy nhất một con hổ biến dị cấp sáu.
Trong phòng quan sát, Tương Vũ vẫn chưa hiểu ý đồ khi Trịnh Thành Bắc tự dưng rẽ ngang sang phương hướng rừng rậm, ngay cả quan sát viên cũng hứng thú đứngđằng sau nhìn. Một lúc tiếp theo, vài đội viên cũng chú ý về phía này, liền bỏ màn hình của mình để sang đây hóng hớt.
Một đội viên nói: “Lần trước em đã xem video anh Bắc qua đảo những ba mươi lần mà không học hỏi được gì, nhưng có thể nhận ra lần này anh ấy muốn dùng một phương thức khác để hoàn thành mục tiêu.”
Người bên cạnh cũng tiếp lời: “Tôi cũng thế, xem đi xem lại vẫn chẳng hiểu gì, căn bản dị năng của tôi và anh ấy khác nhau nữa, nhưng vẫn không nhịn được phải đi xem.”
Thì ra những người này không phải không muốn xem Trịnh Thành Bắc chiến đấu mà là xem quá nhiều rồi. Tương Vũ bất giác mỉm cười.
Bỗng nhiên quan sát viên trừng to mắt, hô hấp cũng biến đổi: “Trời ơi số liệu thay đổi rồi. Anh Bắc không làm theo nhiệm vụ mà đi bắt hổ làm gì? Cẩn thận lại bị vây công.”
Tương Vũ cảnh giác nhìn màn hình, Trịnh Thành Bắc đúng là đang lén rình một con hổ, nhưng mà ở nơi cậu ta không biết có một con trăn biến dị khổng lồ đang nhìn chằm chằm. Quan sát viên gõ xuống máy tính bên dưới vài lần. Thông số của con trăn hiện ra làm mọi người xung quanh phải hít khí lạnh.
Trăn biến dị vùng Amazon. Cấp 7. Nọc độc của nó có thể làm tê liệt khu trung ương thần kinh. Hình thức tấn công, gây tê liệt rồi nuốt chửng con mồi.
Đám đội viên nghe thế da gà da vịt nổi hết lên. Tuy rằng con vật này là ảo, hơn nữa nếu chết ở trong phòng thí luyện cũng chỉ tính là một lần thất bại, nhưng mà trước khi bị tống ra ngoài cũng đủ bị con trăn dằn vặt bao lâu rồi.
Mọi người đang mặc niệm cho Trịnh Thành Bắc nhưng mà Tương Vũ vẫn thản nhiên như không. Dị năng giả có giác quan rất nhạy, chẳng lý nào một sinh vật sống sờ sờ như con trăn mà Trịnh Thành Bắc không phát hiện ra.
Đây chính là điển hình khi đặt niềm tin mù quáng vào bạn đời.