“Du Du, em xác định có thể làm như vậy?” Lăng Cảnh khẽ nhíu mày, không quá yên tâm.
Tống Du gật gật đầu:
“Có thể làm, ngày mai em cùng Diệp Diệp đi chung.”
“Vậy được, nếu gặp phải bất cứ vấn đề gì, nhớ rõ…”
“Gọi điện thoại cho anh!” Tống Du giành trước đáp lời.
Lăng Cảnh bật cười, ôm người vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống:
“Ngoan, nhớ kỹ là được.”
Ngày kế, Diệp Lan ngủ đến 7 giờ hơn, sau khi thức dậy, thử đi ra ngoài xem hai người kia thức dậy chưa, vừa ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy Tống Du.
“Anh Du!”
Mắt Diệp Lan sáng lên, chạy tới vài bước:
“Anh dậy rồi.”
Cậu còn tưởng rằng phải chờ một chút, anh Du mới có thể rời giường.
Tống Du nắm tay nhỏ của Diệp Lan, kéo cậu đi hướng phòng ăn, đi ăn bữa sáng:
“Diệp Diệp, cơm nước xong chúng ta liền đi kiếm tiền.”
Diệp Lan nghe được lời này, trên hai má trắng nõn lập tức lộ ra hai cái lúm đồng tiền:
“Được!”
Bữa sáng là Lăng Cảnh làm.
Trước kia, Tống Du cũng từng thử đến phòng bếp nấu cơm, làm điểm tâm cho Lăng Cảnh, nhưng nhìn Lăng Cảnh ăn đến sắc mặt trắng bệch vài ngày, không thể không thu tay, tiếp tục làm nữa, lão công của hắn cũng không còn.
“Ăn ngon!”
Đối với tay nghề của Lăng Cảnh, Diệp Lan mười phần cổ động.
Lăng Cảnh rót ly sữa bò cho cậu, ngữ khí nhàn nhạt nhưng lộ ra quan tâm:
“Về sau nhớ uống nhiều sữa bò, em còn nhỏ, yêu cầu bồi bổ thân thể.”
Diệp Lan hơi do dự, hàm hồ không hé răng, sữa bò rất đắt, nếu uống mỗi ngày, vậy quá phí tiền.
Lăng Cảnh nhìn Diệp Lan, cũng không tiếp tục đề tài này, nhưng đã tính toán đặt phần sữa bò ở trường học cho cậu.
Đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, không tẩm bổ đầy đủ, sợ là đối với sức khỏe sau này có ảnh hưởng.
Ăn xong bữa sáng.
Tống Du cùng Diệp Lan ở nhà chờ người tới đón.
Trước khi đi, Lăng Cảnh còn chưa từ bỏ ý định hỏi:
“Thật sự không cần anh đi chung với các em?”
Tống Du kiên định lắc đầu.
“Hôm nay trong công ty mở cuộc họp, anh không thể vắng mặt.”
Đối với công việc của Lăng Cảnh, Tống Du đều hết sức phối hợp duy trì.
Bởi vì chỉ có công việc tốt, mới có thể kiếm tiền! Rất có Ý thức gian nan khổ cực, Tống Du đối với chuyện kiếm tiền này có chấp niệm không phải bình thường.
Lăng Cảnh thấy hắn kiên trì, chỉ có thể lái xe đi trước.
“Anh Du, anh còn chưa nói với em, hôm nay em phải làm cái gì?”
Diệp Lan tò mò nghiêng đầu, hỏi Tống Du còn đang vòng khăn quàng lên cổ.
Tống Du bọc chính mình kín mít, nhìn như một quả cầu.
Bọc xong chính mình, hắn cũng không vội trả lời vấn đề của Diệp Lan, mà cũng bọc Diệp Lan thành quả cầu.
“Bên ngoài lạnh, chúng ta ra ngoài phải mặc kĩ một chút.”
Diệp Lan bị bọc đến có chút thở không nổi.
Đợi một lát, cửa bị người gõ.
“Diệp Diệp, chúng ta đi thôi!”
Diệp Lan đứng dậy từ sô pha, lấy tư thái của một viên cầu đi theo Tống Du ra cửa:
“Ủa? Anh Mộc.”
Nhìn thấy anh Mộc đứng bên ngoài, Diệp Lan hơi ngoài ý muốn.
Mộc Hề cũng mặc rất dày, hắn đến gần ôm ôm Diệp Lan:
” Ngày hôm qua anh đã nói với Du Du, hôm nay sẽ tới tìm em, có phải nó đã quên nói cho em?”
Diệp Lan cong đôi mắt, vui vẻ nói:
“Bây giờ biết cũng không muộn.”
Long Dực không đến đây, hắn có việc phải làm, Mộc Hề cũng không bảo hắn đi theo mình.
Ba người ở bên ngoài tiểu khu gọi xe.
Diệp Lan chưa có đi qua thành thị phồn hoa như vậy, dọc đường đi, đôi mắt đều nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ, đối với Diệp Lan, mới mẻ lại mang theo dụ hoặc.
Cậu nhìn hết thảy, ở trong lòng yên lặng nghĩ, cậu phải càng nỗ lực học tập.
Thi đại học, khảo nhân viên công vụ, lại nghiêm túc công tác, đến lúc đó nếu có thể, cậu cũng muốn định cư ở chỗ này.
Không cần căn phòng lớn gì đó, chỉ cần một phòng nhỏ không lọt gió là được.
Diệp Lan ảo tưởng tương lai ở trong lòng, bất tri bất giác, xe đã ngừng lại.
“Tới rồi.” Người lái xe nói.
Tống Du lấy bóp tiền ra:
“Bao nhiêu tiền?”
“Tám đồng.”
“Được, của ông đây.”
Tống Du lấy ra mấy tờ tiền lẻ từ trong bóp tiền, đưa cho lái xe.
Xuống xe, Diệp Lan bị Tống Du và Mộc Hề dẫn đi một đoạn.
Gió lạnh thấu xương.
Diệp Lan lúc này cảm thấy rõ ràng, trước khi ra ngoài anh Du bọc mình thành quả cầu, quả thực là quá sáng suốt.
Bởi vì mặc dày, còn đeo mũ, trên cổ quấn khăn quàng cổ lớn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, cho nên, ba người đều không thấy lạnh.
Đi trong chốc lát, Tống Du rốt cuộc dừng chân, tuyên bố:
“Diệp Diệp, chúng ta đến nơi.”
Diệp Lan ngốc ngốc nhìn bảng hiệu lớn trước mắt, cả người đều sửng sốt.
Xưởng Ve Chai Mộc Du.
Năm chữ to vàng tươi, đặc biệt loá mắt.
“Anh Mộc, em phải làm công ở chỗ này sao?”
Tống Du lắc đầu lại gật gật đầu:
“Không phải làm công, em có thể làm chung.”
Diệp Lan vội xua xua tay:
“Em không có tiền, không có cách nào làm chung, làm công là được rồi, cũng không được, đây là xưởng của anh và anh Mộc, em không cần tiền công.”
Giới thiệu [Cứu Vớt Nam Chính Tàn Tật – Chúc Cung] – Đề Cử Đam Mỹ Hay
Văn ánSở Tiêu phát hiện ra một số thế giới nhỏ đã sụp đổ, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn mà cơ thể nam chính bị tàn tật, tính cách cũng theo đó mà thay đổi trầm trọng, rất nhanh sẽ trở thành nhân vật phản diện.
Cuối cùng, Sở Tiêu đã tìm được cách trị liệu cho nam chính.
Chờ đã, hình như có gì đó sai sai đối với phương pháp này?
Sở Tiêu: Tôi không được, tôi không thể, tôi sẽ không…
Nam chính: Vậy thì đến vài lần nữa đi~
Một câu tóm tắt: Nam chủ đang trị liệu.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
***
Anh Du và anh Mộc tốt với cậu như vậy, cậu làm việc cũng không thể lấy tiền, nếu không thì thật không có lương tâm.
Nhưng Tống Du lại rất nghiêm túc, không cho Diệp Lan làm không công.
Mấy người đẩy ra cửa lớn của xưởng Ve Chai đi vào, Diệp Lan nhìn diện tích này, còn có xe tải lớn bên trong, tự đáy lòng tán thưởng nói:
“Hai người thật là lợi hại đó.”
Xưởng Ve Chai lớn như vậy, phải dùng rất nhiều tiền mới có thể mở ra.
Phía tây xưởng là khu vực chuyên chứa rác, khu vực kia tựa hồ còn dùng kết giới trong suốt có thể ngăn cách khí vị, cho nên bên ngoài khu vực đó không có một chút mùi vị.
Ở giữa là vách tường, phía đông là văn phòng nhà xưởng và phòng nghỉ ngơi.
Còn chưa đến gần, Diệp Lan liền nghe được thanh âm náo nhiệt từ bên trong truyền ra.
Đi vào thì thấy, nhóm tiểu yêu quái tụ tập đồng thời quay đầu lại, tập thể nhìn về phía Diệp Lan.
Diệp Lan: “……” vẻ mặt ngốc ngốc:
“Anh Du, nơi này….nơi này sao có nhiều tiểu yêu quái như vậy?”
Dưới chân nhóm tiểu yêu quái là thùng giấy, trên tay bọn họ cũng đang xếp thùng giấy thành bìa cứng.
Tống Du dẫn Diệp Lan tới chỗ nhóm tiểu yêu quái:
“Nhóm nhóc con yêu quái đều ở chỗ này, có giáo viên dạy chúng nó, lúc không đi học thì ở đây hỗ trợ làm việc.”
Trong thế giới con người, thuê lao động trẻ em là phạm pháp, nhưng mà, trước mắt đều là tiểu yêu quái, không thuộc phạm vi quản chế của pháp luật con người.
Tống Du dẫn Diệp Lan nhận thức nhóm tiểu yêu quái, lúc này mới đến bên cạnh giải thích với cậu:
“Diệp Diệp, tiểu yêu quái này đó đều là anh và ông Thụ nhặt về.”
“Chúng nó hóa hình không được đầy đủ, cho nên không có biện pháp xuất hiện ở trước mặt con người.”
“Lúc anh với Mộc Mộc mở xưởng Ve Chai, gặp vài tiểu yêu quái cũng đang nhặt ve chai bán, chúng nó rất đáng thương, không có người quản.”
“Xưởng Ve Chai này, có một nửa bị anh đổi thành trường tiểu học và ký túc xá, dùng để thu lưu tiểu yêu quái này kia.”
Diệp Lan nghĩ đến, nhóm tiểu yêu quái vừa nhìn thấy đều không lớn, thậm chí so với cậu còn nhỏ hơn, có vài con còn quá nhỏ.
Chúng nó có điểm tàn tật, hoặc là duy trì nguyên hình bản thể, hoặc là lúc hóa thành hình người mang theo đặc thù tiểu yêu quái.
Mũi Diệp Lan đau xót, cảm thấy hết sức đau lòng:
“Anh Du, em….em có thể ở đây chăm sóc chúng nó.”
Tống Du gật gật đầu, nhìn Diệp Lan khổ sở, tiến lên ôm cậu vỗ vỗ.
Rõ ràng Diệp Diệp cũng là tiểu yêu quái sống qua ngày không dễ dàng gì, nhưng lại muốn chăm sóc cho nhóm tiểu yêu quái càng đáng thương hơn.
Tống Du thầm nghĩ trong lòng, Diệp Diệp nhà hắn tính tình thiện lương lại mềm mại, hắn thích Diệp Diệp tốt như vậy:
“Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc nhóm tiểu yêu quái.”
Tống Du nói:
“Ngoài chăm sóc chúng nó, anh còn muốn em làm thêm một việc khác.”
“Là việc gì?” Diệp Lan hỏi.
Tống Du nhìn thời tiết bên ngoài, nghiêm túc nói:
“Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, chúng ta còn phải tiếp tục đi ra ngoài nhặt tiểu yêu quái.”
Đặc biệt là nhóm nhóc con yêu quái bị vứt bỏ, chúng nó quá yếu, nếu không nhanh nhặt về, sợ chịu không nổi thời tiết lạnh như vậy.
Mặt Diệp Lan căng chặt, nắm chặt nắm tay, dùng sức gật đầu.
“Lúc không nhặt tiểu yêu quái, có thể đi xưởng chứa ve chai để phân loại, dù sao.. dù sao nơi này rất nhiều việc.”
Tống Du nói xong, lại vỗ vỗ ngực:
“Tuy rằng việc nhiều, nhưng anh có rất nhiều tiền tiết kiệm, Diệp Diệp, đến khi làm xong, anh liền phát tiền lương cho em.”
Không đợi Diệp Lan cự tuyệt, Tống Du lại sắc bén nói:
“Nếu em không cần tiền lương, anh cũng không cho em đi nhặt tiểu yêu quái.”
“Em không đi nhặt tiểu yêu quái, có thể còn có nhóm tiểu yêu quái không được nhặt bị đông lạnh.”
Lời này ném ra ngoài, Diệp Lan nháy mắt thỏa hiệp.
Xác định xong việc phải làm trong kì nghỉ đông, Diệp Lan cũng tìm được trọng tâm kế tiếp.
Công nhân trong xưởng không nhiều lắm, nhóm tiểu yêu quái rất cần mẫn, mỗi ngày chúng nó đều sẽ tự giác làm việc.
Diệp Lan cùng chúng nó xếp bìa cứng, đem chai đã thu thập đập nát, bận rộn một buổi sáng, đã quen thuộc cùng nhóm tiểu yêu quái.
Nghe nhóm nhóc con yêu quái thanh âm mềm mềm: anh Diệp, muốn ôm.
Mỗi tay Diệp Lan ôm một nhóc con, trong lòng ấm hô hô.
Vội đến ban đêm.
Diệp Lan nhìn nhóm tiểu yêu quái, có chút luyến tiếc, không muốn đi.
“Anh Du.”
Diệp Lan tìm Tống Du, thương lượng cùng đối phương:
“Tối hôm nay em có thể ở lại đây không?”
Vừa rồi có nhóc con yêu quái răng cũng chưa mọc đủ lặng lẽ giữ chặt góc áo cậu, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi cậu:
” Hôm nay anh có thể ở lại không? Em muốn được anh ôm ngủ.”
Nhóc con nhỏ như vậy, đang trong giai đoạn rất dính người, nhưng nơi này thiếu người chăm sóc ấu tể, cho nên, nhóc con ấu tể hiểu chuyện, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ngủ giường nhỏ của mình, không yêu cầu lung tung, sợ lại bị vứt bỏ.
Diệp Lan gần gũi chúng nó, mới làm cho nhóc con lớn gan, trộm dò hỏi cậu.
Tống Du có hơi do dự.
Ánh mắt chờ mong của Diệp Lan làm do dự của hắn qua đi, gật đầu:
“Cũng được, ngày mai anh lại qua đây.”
” Được.”
Diệp Lan gật đầu thật mạnh, cậu biết, ngày mai phải ra ngoài nhặt một hoặc nhiều con giống cậu như vậy, tiểu yêu quái bị vứt bỏ.
Bóng đêm bốn phía.
Diệp Lan nằm trên giường, trên người nằm bò vài con ấu tể.
Ấu tể muốn Diệp Lan ở lại đầu tiên đang nằm trong ngực cậu, nghe cậu kể chuyện xưa.
Nói nói, Diệp Lan ngáp một cái, các ấu tể từng đứa từng đứa ngủ, Diệp Lan cuối cùng cũng chịu không nổi, nhắm mắt ngủ say.
Không biết qua bao lâu.
Diệp Lan đang ngủ thật ngon, bỗng nhiên cảm thấy ngực nằng nặng, giống có thứ gì bò lên.
Theo bản năng cậu muốn đẩy ra, lại sờ được cảm giác lạnh băng rất quen thuộc.
Vảy.
Vảy lạnh lẽo, mang theo hơi thở của biển, quanh quẩn trong đêm đen.