[…]
– Cảm ơn.
Ngoài sảnh chính – nơi diễn ra buổi tiệc. Mộng Nhiên ngồi tại một chiếc ghế sô pha riêng lẻ, Tử Dật thì luôn đứng túc trực phía sau, không rời mắt lấy một lần.
Một người phục vụ thấy trước mặt Mộng Nhiên hơi trống nên đã mang đến một phần bánh ngọt nhỏ, không ngờ cũng bị anh gườm liếc đến muốn nổ cả mắt, anh ta sợ hãi mà chuồn đi.
– Dật…tha cho người ta đi. Anh ngồi xuống đây với em, đừng có đứng đấy nữa mà.
– Ừm…
Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của mình bị vật lạ nắm lấy Tử Dật mới giật mình, anh thu hồi ánh mắt hùng hổ ấy, nhanh chóng thay bằng sự dịu dàng vô hạn, mang ý cười, không kiêng dè mà bước đến ngồi sát rạt bên cạnh cô gái nhỏ, một cánh tay gác ra phía sau thành ghế, tạo nên một tư thế chiếm hữu hơn là bảo vệ.
– Dật… anh nhích ra tí được không? Em biết anh là vì lo cho sự an toàn của em. Nhưng mà như vầy cũng có hơi…
Được anh bao bọc như vầy cô cầu còn không được, nhưng giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vầy anh quả thật có hơi thái quá. Dù gì nơi đây một mét vuông có đến tận tám người nhà báo, nếu để họ chụp được rồi đăng bài, vô tình những tấm ảnh này đến tay ba cô thì sẽ rất phiền phức.
Vì dù gì Kha Luân không có thiện cảm với anh cho lắm. Ông ấy bằng mặt nhưng không hề bằng lòng, chỉ vì con gái mà nhịn nhục, cắn răng chấp nhận mà thôi.
– Được rồi.
Ting!
– Xin lỗi, anh có tin nhắn.
Tử Dật làm mình làm mẩy với Mộng Nhiên. Anh giả vờ đừng hờ dậy thì đột nhiên điện thoại trong túi áo vọng lên âm thanh thông báo có tin nhắn đến. Dù chưa biết là ai, với nội dung như thế nào nhưng anh bỗng dưng có cảm giác chột dạ, không tự nhiên quay sang nơi khác, lén lút xem tin nhắn.
“Tử Dật… em ở nhà vệ sinh, anh có thể đến đây với em một chút được không? Một chút thôi, nếu không em sẽ chết mất.”
Là Tuyết Ninh, cô ấy bỗng dưng gửi đến những đoạn hội thoại vô cùng khó hiểu. Đòi chết đòi sống với Tử Dật.
Em ấy đang say?
Hay gặp phải chuyện gì không may rồi?
Nói không lo lắng là dối lòng, mặc cho hiện tại anh và Tuyết Ninh có vẻ hơi xa cách nhưng dù gì trước kia anh cũng từng xem cô ấy là em gái ruột của mình. Trong tâm trí anh bắt đầu hiện lên những suy tư tiêu cực, sau đó kiếm cớ tránh mặt một chút.
– Anh… đi vệ sinh, em ngồi yên đây nhé! Muốn ăn uống gì phải đợi anh quay trở lại mới được dùng nghe chưa?
Tử Dật nói xong liền đi mất, Mộng Nhiên ngồi đấy không ngừng càm ràm vì lời dặn dò củ chuối của anh. Đến ăn cũng phải đợi anh cho phép, thật là phiền phức quá mà.
[…]
– Tuyết Ninh… anh đến rồi, em ở đâu?
Sau hai phút mầy mò, hỏi đường thì Tử Dật cũng đã đến được nhà vệ sinh. Vừa đến nơi liền ngay lập tức gọi tên cô ấy, với mong muốn nhanh chóng tìm ra Tuyết Ninh để còn trở về với Mộng Nhiên đang đợi ở ngoài kia.
– Em ở đây… căn phòng đầu tiên của dãy bên trái.
Theo như những lời chỉ dẫn của giọng nói ấy Tử Dật đã tìm ra. Cô ấy ngồi co ro trong một gốc tường, quần áo xộc xệch, không đàng hoàng, trên vai, trên cổ ẩn hiện vô số vết hôn to nhỏ khác nhau.
Lớp trang điểm cũng bị lem luốt đi khá nhiều, khoé môi rướm máu, tóc tai rối mù khó để Tử Dật không nghĩ đến Tuyết Ninh vừa bị người ta xàm sở, xâm hại tình dục.
Nhưng anh có cảm giác nó không được thật cho lắm, chỉ là không biết nó không thật ở điểm nào. Nên suy nghĩ ấy cũng nhanh chóng được dẹp đi.
– Dật… ôm em.
Tuyết Ninh khóc nấc, đòi bế nhưng anh chỉ lạnh nhạt ngoảnh mặt sang hướng khác, cởi áo vest khoác lên người cô ấy. Tuyệt đối không làm theo những gì mà Tuyết Ninh đòi hỏi.
– Em đứng lên trước đi, anh đưa em ra khỏi đây. Rồi có chuyện gì chúng ta từ từ hẳn nói.
Tử Dật cẩn trọng nắm tay, đỡ Tuyết Ninh đứng lên từ sàn nhà. Để cô ấy tựa nhẹ vào một bên vai, sau đó dìu dắt, cùng nhau đi ra khỏi nhà vệ sinh hôi hám. Đến một căn phòng nghỉ chân sạch sẽ dành cho khách của buổi tiệc.
Anh đặt Tuyết Ninh ngồi lên mép giường, kéo lấy chăn phủ kính cơ thể cô ấy. Chân hơi khuỵu xuống, hạ giọng hỏi han.
– Nói anh nghe, em đã trải qua những gì?
– Oa… em không muốn nhắc lại đâu.
Tuyết Ninh như vờ oà, bung chăn, vồ đến muốn ôm lấy Tử Dật. Nhưng anh đột nhiên có phản xạ tránh né, vẫn may là cô ta đã kịp chống đỡ, nếu không thì ngã đập mặt mất rồi.
– Tuyết Ninh… hiện tại anh rất bận, nếu em cứ như vậy thì anh đi trước.
– Khoang… đừng đi.
Tuyết Ninh hốt hoảng chạy đến ôm lấy thắt lưng Tử Dật níu kéo. Cô ta không ngờ được chỉ sau một thời gian ít tiếp xúc anh lại trở nên tuyệt tình như vậy. Rõ ràng là lúc nhỏ, khi chưa có sự hiện diện của Mộng Nhiên, chỉ cần cô ta bị ngã trầy xước tay chân cũng đủ khiến anh phải sốt sắng lên rồi.
Vậy mà bây giờ, cho dù đang ở trong tình trạng thê thảm nhất, vậy mà anh nói đi là liền đi. Nghĩ đến đây Tuyết Ninh càng thêm căm phẫn Mộng Nhiên, vì chính cô là người đã khiến mối quan hệ giữa của họ dần xa cách, khó gần.
– Là Mộng Nhiên…
Cô ta mất kiểm soát ôm tai, ngồi thụp xuống mà hét toáng lên, bã vai run run như sắp phát điên rồi.
Nghe nhắc đến tên cô chủ, anh liền quay đầu, khó hiểu, nhíu mày nhìn Tuyết Ninh. Đợi chờ những lời nói tiếp theo.
– Chính cái người cô ta sai khiến để hủy hoại thanh danh của em đã nói như vậy. Nếu em không dùng vật cứng đập vào đầu hắn thì có lẽ… bây giờ em đã bị cưỡng đoạt đi thứ quý giá nhất rồi… huhu, anh phải tin em. Em còn bằng chứng, điện thoại của hắn ta làm rơi. Bên trong nhật kí cuộc gọi, có gọi đến số của Mộng Nhiên cách đây không lâu.
– Ngừng…
Tử Dật lặng thinh một lúc, khiến cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa, một sát sau giọng nói lạnh tanh, không một chút cảm xúc ấy cất lên.
– Em ngốc quá Tuyết Ninh… từ bao giờ em đã trở thành con người mưu mô, hèn hạ như vậy?
– Anh… em không hiểu.
– Em nói Mộng Nhiên đã liên lạc với hắn cách đây không lâu?
Tuyết Ninh gật đầu, linh cảm sắp bại lộ nhưng phía sau đã là ngõ cụt mất rồi.
– Vậy đưa điện thoại cho anh.
– Nhưng mà lúc nãy nó rơi vào trong nước, không thể mở lên được. Nhưng ban nãy em xem rồi, em chắc chắn.
Tử Dật nhìn chiếc điện thoại ướt nhẹp trong tay mà phì cười.
– Ha… rất tiếc cho em. Điện thoại của Mộng Nhiên vẫn luôn nằm trong tay anh từ khi buổi tiệc bắt đầu. Vậy em nói xem? Mộng Nhiên và hắn ta liên lạc bằng cùi chỏ à?
– Không… không thể nào, nhà Mộng Nhiên giàu như vậy. Đâu phải chỉ có mỗi một chiếc điện thoại.
– Tùy em, lần đầu tiên cũng như cuối cùng, đừng làm những hành động ngu ngốc như thế, em muôn đời cũng không gạt được anh đâu.
Tử Dật không thừa hơi để cãi lý, chưa bao giờ anh cảm thấy thất vọng như vậy.
Dạo gần đây, anh đã cảm nhận được trong ánh mắt của Tuyết Ninh không còn vẻ hồn nhiên, trong trẻo như khi xưa nữa, mà cô ấy trở nên như vậy cũng do anh mà ra. Chỉ là không ngờ vì để có được sự chú ý từ anh mà có thể mang bản thân mình đánh cược, làm trò dơ bẩn chỉ để hoá trang như thật.
Nhưng Tuyết Ninh vẫn là cô gái trẻ tập tành bước vào đời, làm sao đủ sức để qua mặt được anh cơ chứ?
Choang…
– Dật, đừng đi… anh mà đi thì em chết cho anh xem.
Bình nước thủy tinh trên bàn vỡ tung, Tuyết Ninh nắm lấy một mảnh sành to nhất kề lên động mạch. Lời lẽ uy hiếp vang vanh vảnh đến chói tai. Khiến bóng lưng vô tình ấy khựng lại, không hề bước tiếp.
– Dật… em biết anh sẽ không nỡ bỏ em mà.
Thấy vậy, Tuyết Ninh mừng như được mùa, cô ta chầm chậm trễ vai áo. Cả cơ thể trần trụi, chỉ còn mỗi nội y chạy đến, một lần nữa ôm lấy thắt lưng ấy mà mạnh bạo ma sát.
– Em yêu anh, em yêu anh Tử Dật, ngoài gia thế ra em chẳng có gì thua Mộng Nhiên cả, anh nhìn đi cơ thể em ngon…
Ting!
“Kế hoạch bắt đầu.”
– Cút…
Điện thoại anh lại có tin nhắn gửi đến. Một dòng chữ ngắn gọn cũng đủ khiến anh kích động. Mặc kệ Tuyết Ninh ú a ú ớ nãy giờ. Tử Dật vẫn dứt khoác đẩy mạnh, khiến cô ta ngã lăn lóc ra sàn. Anh rảo bước chân chạy nhanh đi tìm Mộng Nhiên.
[…]
– Nước cam của cô.
– Anh cứ để đây đi, tôi chưa khát.
– Nhưng nước cam này chỉ ngon khi… à vậy thôi tôi đi trước. Tiểu thư muốn dùng khi nào cũng được.
Tử Dật đã ra đến ngoài sảnh, thật may mắn là Mộng Nhiên vẫn còn ở đây. Cô đang bị một gã phục vụ gây khó dễ, nhưng khi hắn ta vừa thấy bóng dáng cao to của anh thì liền nháy mắt, và bỏ đi.
Khịt khịt…
– Anh vừa đi đâu về?
Tử Dật chỉ mới đến gần, Mộng Nhiên đã bất chấp hình tượng, đưa mũi ra ngửi ngửi như một con cún, sau khi bắt hơi được mùi lạ trên người anh thì liền lớn giọng chất vấn.
– Nhà vệ sinh.
– Ừ…
Mộng Nhiên tủi thân ngồi dịch ra xa, mắt đã phủ một tầng sương, nhưng ngoài một từ ừ nhạt nhẽo ra cô không hỏi thêm gì nữa. Bởi anh đã không muốn nói thì thôi vậy, cô càng tìm hiểu chỉ khiến bản thân mình thêm buồn.
– Đừng…
Mộng Nhiên bức bối nâng ly nước trên bàn uống cho hạ hoả, nhưng còn chưa kịp đưa lên môi đã bị anh làm cho giật mình. Nước cam tràn ly đổ lên trên lễ phục, nhìn váy đẹp bị bẩn Mộng Nhiên liền nổi cồ, nổi quạo với Tử Dật.
– Đừng cái gì? Em khát… đến nước anh cũng không cho em uống à?
– Không có gì, em đừng quan tâm.
Tử Dật bất lực xua tay, biết tỏng trong nước có vấn đề nhưng anh lại không ngăn cản, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn cốc nước dần dần bị Mộng Nhiên hớp cạn.
– Nhìn người ta ăn uống là bất lịch sự đó biết chưa?