Nam Phương Hải Triều (Sóng Thần Phương Nam)

Chương 8



Nam Phương Hải Triều (Sóng thần phương nam)

Tác giả: Tạp Bỉ Khâu

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 8

Vi Gia Dịch tỉnh rất sớm.

Đêm qua trong mơ không có Phan Dịch Phi, chỉ có một chiếc máy xúc đi tới đi lui trong bùn đất, rất ồn ào, nhưng vẫn tốt hơn mơ thấy chuyện cũ đau lòng.

Xuống giường, anh bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy ngoài sân nhà nghỉ đã đỗ một chiếc xe phẳng màu vàng, phía sau xe là một chiếc máy xúc nhỏ.

Vi Gia Dịch khó mà tưởng tượng được, thư ký Ngô tối qua đã làm thế nào để trước khi Triệu Cạnh tỉnh dậy, máy xúc đã có mặt ở đây.

anh chỉ có thể thấy may mắn vì mình không phải là cấp dưới của Triệu Cạnh, qua được thời gian này rồi, sau này tốt nhất phải tránh xa anh ta ra.

anh mặc quần áo chỉnh tề bước xuống lầu, vừa hay gặp Triệu Cạnh đang mặc bộ đồ đánh golf màu xám mới, cùng đôi giày đồng màu, tóc chải chuốt gọn gàng, cũng vừa ra khỏi phòng.

Vi Gia Dịch chào anh: “Chào buổi sáng.”

“Ừ.” Triệu Cạnh gật đầu, đi về phía nhà ăn. Anh chống nạng, bước đi rất nhanh, như có gió dưới chân, còn nhanh nhẹn hơn người bình thường, Vi Gia Dịch đi sau vài bước suýt thì không theo kịp.

Sau bữa sáng, họ lên đường đến rừng. Hôm qua Vi Gia Dịch đã hẹn với Nick, gặp nhau dưới biển chỉ dẫn ở một điểm ngắm cảnh giữa đường núi.

Ban đầu Lý Minh Thành định lái xe, nhưng anh thử rồi phát hiện mình không biết lái loại xe phẳng này. Trợ lý chỉ tìm được xe, chứ không có tài xế, không ai trong số họ từng lái loại xe này. Vi Gia Dịch định nhờ Nick giúp hoặc tự mình thử, nhưng Triệu Cạnh đứng ra.

Anh nói lái xe phẳng chỉ là “chuyện nhỏ, đừng lãng phí thời gian”, rồi đích thân ngồi vào ghế lái, bảo người phụ trách của công ty quan hệ công chúng lái chiếc xe địa hình đi theo họ.

Vi Gia Dịch và Lý Minh Thành đều hoảng hốt, không ai dám mở miệng ngăn cản Triệu Cạnh, chỉ đành ngồi vào ghế phụ dài hơn.

Lý Minh Thành ngồi cạnh Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch nhìn tay anh lúc nào cũng sẵn sàng kéo phanh tay, càng thêm căng thẳng, không dám mở miệng làm phiền.

Triệu Cạnh chăm chú nhìn, đồng thời dùng chân phải điều khiển côn, ga và phanh, kéo phanh tay một cách vội vàng. Tuy trông rất bận rộn nhưng xe vẫn chết máy vài lần mới di chuyển được. Vi Gia Dịch nhìn mà thấy đau đầu, sợ rằng mình thoát khỏi trận sóng thần chỉ để rồi bị Triệu Cạnh lái xe lao xuống vực.

Anh đã sẵn sàng mở miệng ngăn Triệu Cạnh lại nếu có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng sau khi đi một đoạn đường núi, anh nhận ra Triệu Cạnh không hề lái lung tung. Việc kiểm soát hướng đi và tốc độ khá chính xác, dù di chuyển chậm nhưng không còn chết máy nữa.

Lý Minh Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, dù giọng vẫn còn chút căng thẳng, yếu ớt tán dương: “Anh, hoá ra anh cũng giỏi lái xe tải phẳng vậy sao.”

Triệu Cạnh gật đầu, còn nhìn về phía Vi Gia Dịch một cái, không biết là để nhìn gương chiếu hậu hay kiểm tra xem Vi Gia Dịch có giống như tối qua, không giữ được vẻ mặt mà lộ ra sự không tôn trọng anh không.

Khi đến chỗ biển báo dừng, Nick đã đợi sẵn. Thấy Vi Gia Dịch và mọi người mang theo một chiếc xe xúc, Nick rất phấn khích.

Anh lên xe mình, dẫn đường phía trước. Đến đoạn đường núi bị sóng thần tàn phá, trên mặt đường có nhiều mảnh vỡ công trình chưa được dọn sạch, khiến con đường trở nên gồ ghề. Chiếc xe tải phẳng cứ lên xuống, liên tục rung lắc mạnh.

Vi Gia Dịch nghi ngờ độ rung như vậy đã khiến chân trái của Triệu Cạnh không thoải mái, nhưng Triệu Cạnh không kêu ca gì, nét mặt cũng không thay đổi, không thể nhìn ra có đau hay không.

Tại ngã rẽ, họ rẽ trái và tiếp tục tiến tới một vài thân cây bị chặt đứt và đẩy sang một bên. Nick dừng xe, xuống báo với Vi Gia Dịch rằng đây là lối vào khu rừng cần giải cứu.

Trong rừng vốn có nhiều cây bạch đàn cao lớn, giờ bị sóng thần cuốn trôi đi một nửa, không ít cây nghiêng ngả trên mặt đất.

Từ chỗ đậu xe nhìn vào trong, khoảng vài chục mét phía trước là một căn nhà đổ nát, chỉ còn lại những bức tường gãy nối tiếp nhau. Vi Gia Dịch thấy một bức tường đổ ngang trên mặt đất, bên cạnh là một chiếc xe xúc cũ kỹ đang làm việc, quanh đó có mấy người đứng.

“Hướng này có sáu căn nhà, tôi và Watt đang dọn dẹp.” Nick nói với Vi Gia Dịch, rồi chỉ tay về một hướng khác: “các anh có thể phụ trách mấy căn bên kia không?”

Vi Gia Dịch vừa nói xong, Lý Minh Thành bên kia đã dựng xong tấm ván để dỡ hàng khỏi xe tải phẳng. Triệu Cạnh ngồi trong xe xúc, chầm chậm lái nó xuống.

Vì phải đợi Triệu Cạnh đào thông lối trước, Lý Minh Thành tạm thời không có việc gì để làm, bèn kéo người phụ trách công ty PR và một nhân viên làm lao động, cầm máy dò tìm sự sống tiên tiến nhất mà bố mẹ Triệu Cạnh quyên góp, đi trước tới những ngôi nhà không bị hư hại nặng, dò tìm dấu hiệu sự sống.

Còn Vi Gia Dịch và một nhân viên PR khác ở lại cạnh xe xúc để phục vụ Triệu Cạnh.

Ban đầu, thao tác của Triệu Cạnh không được thuần thục như anh nói.

Không gian bên trong xe xúc có phần chật hẹp với anh, anh hơi cúi người, điều khiển cần gạt, như đôi chân cỡ 44 cố nhét vào đôi giày cỡ 42.

Vi Gia Dịch đứng cách đó hơn chục mét, nhìn chiếc xe xúc do anh điều khiển cứ giật giật, như hình ảnh bị lag khi mạng không ổn định.

Nhân viên PR gọi Vi Gia Dịch lại cùng nghiên cứu góc quay, cả hai còn chưa quay được đoạn video Triệu Cạnh điều khiển xe xúc nào trông mượt mà chút, thì xe xúc đột nhiên lao về phía trước, suýt đâm vào cây.

“Thế này không ổn đâu.” nhân viên PR giật mình, nói với Vi Gia Dịch: “tôi nghĩ tạm thời đừng quay video nữa, chỉ chụp ảnh thôi. Tôi cứ tưởng tổng giám đốc Triệu biết lái thật đấy.”

Nghe vậy, Vi Gia Dịch lùi lại mấy bước, lấy điện thoại chụp vài tấm.

Nhớ lại lần đầu gặp Triệu Cạnh, anh vẫn còn đang học khoa nhiếp ảnh.

Trong buổi tụ tập, vừa nhìn thấy Triệu Cạnh đã cảm thấy người này rất phù hợp để chụp. Ngũ quan sắc nét, khung xương lập thể, dáng người cao lớn, ánh đèn màu chiếu lên vai và sống mũi anh ta, ánh sáng và bóng tối hoàn hảo. Vi Gia Dịch vô thức bấm máy, tấm ảnh đó thực ra cũng khá ổn. Chỉ là Triệu Cạnh tính tình quá tệ, đi đến là bắt anh xóa ngay.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, Triệu Cạnh lại nhờ anh chụp ảnh. Vi Gia Dịch cúi đầu nhìn màn hình, chắc mẩm rằng nếu sau này Triệu Cạnh phá sản, có thể đi chụp quảng cáo cho xe công trình.

Dù khởi đầu không thuận lợi, lời của nhân viên PR lại có phần hơi sớm. Chỉ vài phút sau, Triệu Cạnh bỗng dưng nắm được cách điều khiển.

Chiếc xe xúc di chuyển, chầm chậm tiến tới, khéo léo xúc những thứ chắn đường vứt sang một bên.

“Có thể quay rồi!” Nhân viên PR phản ứng, vui vẻ nói.

Vi Gia Dịch giật mình, lập tức bấm quay, quay lại đoạn CEO lái xe xúc.

Qua lớp kính của xe xúc, gương mặt Triệu Cạnh rất nghiêm nghị, tay trên cần gạt thuần thục làm các thao tác tinh tế. Vi Gia Dịch vừa quan sát vừa nghĩ, Triệu Cạnh hình như không hề nói quá, quả thực rất có kỹ thuật.

Xe xúc cứ thế tiến tới, Vi Gia Dịch không quay liên tục.

Anh quay vài đoạn, thấy đủ để chọn lọc, bèn cất điện thoại, đi bộ theo sau. Đi chưa được bao lâu, xe xúc bỗng dưng dừng lại.

Triệu Cạnh nâng cao cần xúc, tắt máy, mở cửa xe, quay đầu gọi anh: “Vi Gia Dịch.”

Vi Gia Dịch nghe vậy bèn tiến lại gần, ngẩng đầu thấy Triệu Cạnh hơi nhíu mày, tay đặt trên cửa, cúi đầu nói với anh: “Không đúng lắm, cậu ra phía trước xem thử.”

Vi Gia Dịch giật mình, vòng ra trước xe xúc, nhìn thấy một đoạn bắp chân lộ ra khỏi lớp bùn đất.

Tim anh trĩu nặng, quỳ nửa gối xuống, dùng hai tay dọn đất, gỡ đi những đám rong biển và đá không biết từ đâu tới, kéo thi thể bị chôn dưới đất ra ngoài.

Thi thể là một người đàn ông, vóc dáng lớn, sau khi ngâm nước thì khuôn mặt đã không còn nhận ra được.

Hai tay Vi Gia Dịch hơi run rẩy, cắn răng định cõng anh ta lên, nhưng thi thể và người sống không giống nhau, cánh tay vừa lạnh vừa trơn, kéo lên rất tốn sức. Anh vừa định gọi nhân viên PR lại giúp một tay, thì giọng Triệu Cạnh vang lên rất gần: “Bên này để tôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Triệu Cạnh không biết từ lúc nào đã xuống xe, chống nạng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, môi mím chặt.

“Mỗi người một bên.” Anh ta đơn giản nói, sau đó hơi khó khăn cúi xuống, dùng tay phải giữ lấy khuỷu tay thi thể mà Vi Gia Dịch đang giữ, kéo lên.

Vi Gia Dịch kéo cánh tay bên kia, mượn lực của Triệu Cạnh, cõng thi thể lên.

Vừa đi được vài bước, Vi Gia Dịch ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy nhân viên PR ở đằng xa giơ điện thoại lên, như thể muốn chụp lại cảnh này làm tư liệu PR.

Đèn flash loé lên, Vi Gia Dịch còn chưa kịp nói gì, Triệu Cạnh đã nhanh chóng thả nạng, giơ tay che chặt mặt của thi thể, đồng thời mắt nhìn chằm chằm vào nhân viên PR, giọng gần như hung dữ: “Anh đang làm gì vậy?”

Nạng rơi xuống đất, va vào đá phát ra tiếng thụp.

Nhân viên PR đứng đờ ra, không dám nhúc nhích.

Triệu Cạnh nhìn anh ta hai giây, đưa tay chỉ thẳng vào anh ta, cố nén giận, hạ giọng quát: “Xoá ảnh đi.” Vi Gia Dịch cũng hơi sợ, giờ mới biết lúc Triệu Cạnh thực sự tức giận, trông sẽ như thế nào.

Nhân viên PR run rẩy xoá ảnh, Vi Gia Dịch thấy môi anh ta trắng bệch, nói lời xin lỗi với Triệu Cạnh. Triệu Cạnh mắng thêm: “Anh có kiến thức không? Làm được thì làm, không làm được thì biến đi.” Sau đó bảo anh ta quay lại xe, đừng có cản trở ở đây.

Đợi anh ta đi rồi, Vi Gia Dịch muốn đi nhặt nạng cho Triệu Cạnh, hỏi Triệu Cạnh có thể đứng vững vài giây không.

tâm trạng Triệu Cạnh rất tệ nhưng vẫn gật đầu, Vi Gia Dịch buông thi thể, nhanh chóng đi nhặt nạng, ánh mắt loáng thoáng thấy Triệu Cạnh lảo đảo, suýt ngã về phía trước, nhưng vẫn đứng vững được.

Vi Gia Dịch đưa nạng cho Triệu Cạnh, Triệu Cạnh cầm chắc, Vi Gia Dịch lại thấy trên áo thể thao của anh toàn vết bẩn, trên cánh tay có không ít vết thương, đóng thành vảy màu hồng đậm.

Đi thêm một đoạn, Lý Minh Thành và hai nhân viên PR khác cũng tới.

Gương mặt họ trầm xuống, nhận thi thể từ Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh. Triệu Cạnh không nói một lời, lại chống nạng, men theo con đường đã dọn sạch mà đi về, ngồi vào chiếc xe xúc không phù hợp với chiều cao của anh.

Cả ngày hôm đó, Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh dạ đào được bốn thi thể, Lý Minh Thành cầm máy dò, phát hiện dấu hiệu sự sống ở căn nhà mà Nick đang cứu hộ.

Triệu Cạnh lái xe xúc đến giúp, cứu được hai mẹ con, do Nick đưa tới trạm y tế.

Mặt trời hoàn toàn lặn, sau khi xác nhận không còn dấu hiệu sự sống khác, họ chở các thi thể tới trung tâm tạm thời an táng, đưa vào nhà đông lạnh.

Trên xe trở về nhà nghỉ, mọi người đều không có tâm trạng nói chuyện.

Có lẽ chỉ có thiên nhiên mới có thể đồng thời mang theo cả sự lạc quan lẫn tàn nhẫn, không bao giờ dừng lại vì sự sống riêng lẻ. Chỉ sau hai ngày, mùi gió núi đã trở lại bình thường, mang theo hương vị trong trẻo của cây cối nhiệt đới, từ ngoài cửa sổ lùa vào trong xe. Như một lời an ủi, nói rằng những gì đã mất thì đã mất, những ai an toàn cũng đã an toàn.

Sau khi tắm và ăn tối trong im lặng, Vi Gia Dịch định làm như Lý Minh Thành, đi ngủ ngay, nhưng lại vô tình để ý thấy Triệu Cạnh không trở về phòng, mà ngồi trong phòng khách, trên ghế sofa không nhúc nhích.

Anh có hơi lo lắng, nghĩ rằng sau một ngày cứu hộ, Triệu Cạnh có lẽ lại bị chấn động tâm lý, trong lòng phân vân, đã đi lên mấy bậc cầu thang, cuối cùng lại thở dài cam chịu, quay lại đi xuống.

Anh vừa bước vào phòng khách, Triệu Cạnh đã liếc nhìn anh một cái, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía tivi.

“Muốn xem tivi không?” Vi Gia Dịch tự nhủ phải kiên nhẫn, hỏi: “Anh ổn không?”

Triệu Cạnh ậm ừ một tiếng, không rõ là đang trả lời câu nào.

Vi Gia Dịch ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần đó, hai người im lặng ngồi như vậy một lát, cuối cùng Triệu Cạnh mở miệng: “Sao vẫn chưa mở tivi?”

“Ồ, xin lỗi.” Vi Gia Dịch xin lỗi, tìm điều khiển mở tivi.

Tivi đang bật kênh tin tức, phát sóng về thảm họa sóng thần, ngoài đảo Budele, còn có nhiều khu vực khác cũng bị ảnh hưởng.

Vi Gia Dịch chợt nhớ ra mình chưa sắp xếp công việc tiếp theo, vừa nghe tin tức vừa nhắn tin cho người quản lý, nói rằng muốn ở lại đảo Budele thêm hai tuần để làm tình nguyện viên.

Người quản lý nhanh chóng gọi lại: “Tôi có thể giúp anh thương lượng trước, nhưng khách hàng thì anh phải tự xin lỗi, và phải tìm nhiếp ảnh gia thay thế.”

“Tôi biết, tôi sẽ làm tốt.” Vi Gia Dịch hứa.

“Còn nữa, thư ký của CEO Phổ Trường Khoa học liên hệ với tôi ban ngày.” người quản lý nói tiếp: “anh muốn chụp ảnh gì cho anh ta, mà lại trả nhiều như vậy? Hay là tôi bị lừa đảo rồi, anh có quen Triệu Cạnh không?”

Vi Gia Dịch liếc nhìn Triệu Cạnh, bản tin đã kết thúc, Triệu Cạnh đang xem quảng cáo mì ăn liền. Xem rất chăm chú.

“Quen, tôi về sẽ nói.” Vi Gia Dịch nói với người quản lý.

Người quản lý lập tức cầu xin anh, nhất định phải làm tốt, đừng để mất khoản thu nhập này, sau khi được anh xác nhận mới chịu cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, Vi Gia Dịch trong đầu nghĩ xem nên nhờ nhiếp ảnh gia bạn nào thay công việc của mình, thì Triệu Cạnh bỗng nói: “Vi Gia Dịch, mấy bức ảnh và video cậu chụp ban ngày, xóa đi.”

“Sao vậy?” Vi Gia Dịch ngẩng đầu, hỏi anh.

“Tôi không làm kiểu PR này.” Triệu Cạnh vẫn dán mắt vào tivi, lạnh lùng nói.

Vi Gia Dịch nghi ngờ Triệu Cạnh có lẽ nghĩ rằng khi nói không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng từ góc nhìn của Vi Gia Dịch, chiếc nạng chống cạnh ghế sofa gần như bị tay phải của anh ta bóp cong.

Rõ ràng, Triệu Cạnh vẫn đang tức giận.

“Được thôi, tôi sẽ xóa hết. Anh đừng nghĩ nhiều, cũng không phải chiến lược PR do anh nghĩ ra. Có lẽ lúc đó anh ta chỉ muốn làm tốt công việc nên suy nghĩ không thấu đáo. Nếu không gây thiệt hại gì thực sự, thì anh cũng đừng bận tâm.” Vi Gia Dịch thấy anh ta có chút đáng thương, an ủi vài câu, rồi hỏi: “anh muốn xem tôi xóa ảnh không?”

“Không cần.”

Giọng Triệu Cạnh vẫn lạnh lùng, nhưng tay cuối cùng cũng thả lỏng, như thể đã nghe lọt lời của Vi Gia Dịch.

Nhớ lại lời dặn của người quản lý, Vi Gia Dịch trong lòng bất đắc dĩ, nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng nếu anh đã trả tiền, tôi gửi ảnh cho anh giữ làm kỷ niệm, rồi xóa bên tôi, được không?”

Triệu Cạnh liếc nhìn anh, bỗng nhiên không biết nghĩ gì, biểu cảm thay đổi, trông có chút kỳ lạ, lại nhìn Vi Gia Dịch mấy lần, rồi cúi đầu bấm điện thoại, đưa cho Vi Gia Dịch, trên màn hình là một mã QR: “Thêm đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vi Gia Dịch: …….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.