Một Xa Ba Nhớ! Tổng Tài, Dũng Cảm Bước Đến Bên Anh!

Chương 3: Nhận phỏng vấn



Trong căn phòng tối đen, một người đàn ông hút thuốc một hơi, sau đó phả ra một làn khói trắng. Dưới ánh đèn mờ ảo chỉ có thể thấy được đường nét như tạc tượng của hắn.

Dương Triết Hàm ngồi trầm tư, ánh mắt nhìn ra bên ngoài tấm kính trong suốt có thể thấy được toàn bộ thành phố Gia Mỵ đầy diễm lệ.

Cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên.

Một người đàn ông với chiều cao 1m8 trên người là bộ vest đen, lãnh đạm bước vào. Tay cầm quẹt lửa châm cho anh thêm một điếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ như việc này làm rất thường ngày.

Dương Triết Hàm nhận lấy, nói

“Thế nào?”

“Người truy sát ngài hôm qua chắc chắn là người của Phó Tư Quân.” – Mạnh Khải đáp

“Lô hàng của hắn ta khi nào đến?”

“Lúc mười một giờ tối ngày mai sẽ đến bến cảng Tây Khương.”

“Chuẩn bị đi.”

Mạnh Khải gật đầu đặt chiếc quẹt lửa xuống bàn, đứng thẳng bước ra ngoài.

Nhìn những ánh sáng nhỏ nhoi của đường phố như được thu gọn trong mắt hắn, cả thành phố sầm uất đẹp đẽ này chỉ là vỏ bọc bên ngoài của các cuộc giao dịch bóng tối.

Dương Triết Hàm được sinh ra một gia tộc giàu có từ lâu nhưng gia tộc lớn mạnh là vì buôn bán vũ khí. Một người đứng đầu gia tộc như hắn thì việc bị truy sát là chuyện thường tình cũng không xa lạ mấy. Việc xảy ra tối qua đã nằm ngoài dự tính lại vô tình gặp Lục Ánh Kim, may mà viên đạn đó bị bắn trật vào tay….

Món nợ này anh phải khiến Phó Tư Quân trả bằng máu.

…………

Reng reng reng….Lục Ánh Kim đang trong cơn say giấc, tiếng chuông báo thức vang lên đập tan giấc ngủ ngon của cô.

“Ừm.. Oa thật là lại đến giờ đi làm.”

Mỗi ngày cứ diễn ra quá đỗi bình thường như một vòng tuần hoàn cứ lập đi lập lại. Không biết khi nào cô mới được một công ty nào đó nhận vào làm.

Cạch….Cạch…Xẹt xẹt…. tiếng nấu thức ăn

Cô đứng trong bếp chuẩn bị một ít thức ăn trưa đem theo. Dù thế nào đi nữa thì cái bụng này phải no người ta hay nói có thực mới vật được đạo kia mà. Hôm nay ăn trứng cuộn với ít canh rau thôi nhỉ…Có cần thêm thịt không ta?

“Thịt nướng, thịt nướng…. Ăn thịt nướng…” – tiếng điện thoại reo lên có ai gọi đến

“Alo, xin chào.”

“Cho hỏi có phải là cô Lục Ánh Kim không ạ?”

“Vâng, tôi là Lục Ánh Kim.”

“Xin chào cô, tôi là phòng nhân sự của tập đoàn Nhất Hàm. Hôm nay gọi đến để hẹn cô đến phỏng vấn vào vị trí trợ lý mà cô đã ứng tuyển. Không biết là ngày mai lúc mười giờ sáng cô đến phỏng vấn được không ạ?”

Lục Ánh Kim nghe đến đây muốn lùng bùng lổ tai, nhịp tim đập mạnh đến khó thở. Không ngờ một tập đoàn lớn vậy mà chọn cô đến phỏng vấn sao? Họ có cô với người nào không vậy?

“Alo, cô Lục Ánh Kim…” – nhân viên lên tiếng hỏi lại

“À, tôi rảnh. Tôi nhất định sẽ đến.”

“Vậy chúng tôi hy vọng cô sẽ đến đúng giờ. Tạm biệt.”

“Cảm ơn…”

Tút tút…

Oaaaa… Đây có phải là đang nằm mơ không chứ? Thiệt nè, cuối cùng cũng được phỏng vấn rồi. Ai hãy đánh cô một cái đi được không?

Mang tâm trạng vui vẻ đến nơi làm việc, chạy trên đường nhìn xung quanh. Hôm nay bầu trời trong xanh mây trắng bỗng đẹp đến lạ thường, những áng mây trên cao thật là rất giống kẹo bông gòn khi ăn nó làm tâm trạng trở nên tốt hơn…

Đến quá cà phê cô vui vẻ đi vào hát líu lo, gương mặt hồng hào lên trông thấy.

“Chào em, tâm trạng có vẻ rất vui nhỉ?”- Phùng Lâm vừa lau bàn nhìn cô bảo

“Em được nhận phỏng vấn ở tập đoàn Nhất Hàm đấy.”

“Thật sao? Đó là tập đoàn lớn đấy mà em trải qua mấy vòng rồi?”

“Sao cơ?” – Lục Ánh Kim ngơ ngác hỏi lại

“Thường thường muốn làm việc ở các tập đoàn ớn phải trải qua nhiều vòng thi như: đánh máy, test IELTS, các kỹ năng…Sau đó mới phỏng vấn với các vị giám đốc cấp cao.”

Cô có chút bất ngờ, chính mình chưa hề trải qua vòng nào cả mà được đến phỏng vấn luôn à?

“Em chưa trải qua vòng nào thì họ đã gọi bảo đến phỏng vấn.”

Phùng Lâm có chút khó hiểu không lẽ cô ăn may đến vậy ư? Anh đi đến đặt tay lên vai cô cười nói động viên mấy phần

“Em đừng lo chắc là mỗi nơi đều có cách khác nhau. Mình chỉ cần cố gắng lên thôi em nhé.”

“Vâng, cảm ơn anh ạ.”

“Sao cơ cậu được phỏng vấn rồi?” – cô bạn thân Trần Ngọc Diệp vừa bước vào đã nghe được cuộc trò chuyện

“Thật đó… Sáng nay mới gọi mình.”

Trần Ngọc Diệp vui vẻ nhào đến ôm cô gương mặt không dấu được sự cảm động

“Mình cũng được gọi phỏng vấn. Hai chúng ta đều được…Haha.”

“Thật vậy sao?” – cô có phần khó tin sao lại có việc trùng hợp đến ngạc nhiên

“Đúng vậy. Ngày mai đi phỏng vấn cùng với tớ nhé!”

“Ừm.”

Chiều hôm đó cô quyết định xin tan làm sớm cùng Trần Ngọc Diệp đi mua chút quần áo phù hợp để phỏng vấn. Cảm giác lần đầu tiên đậu ứng tuyển vào đến vòng cuối thật khó quên. Vui có, lo lắng có, ngạc nhiên cũng có…Nhưng trên hết phải tiếp tục cố gắng vì mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.