Cô ngồi cách xa hắn cả thước không dám cử động. Sợ làm điều gì đó không đúng một dao cô sẽ chết tại chỗ. Nhưng mà nhìn kỹ anh rất đẹp trai là người đẹp nhất trong số những người đàn ông cô gặp, gương mặt chuẩn hơn cả điêu khắc…Nếu mình đẹp mình chắc chắn sẽ cua anh ta… Hihi cái đồ mê trai này…
“Cô tên gì?”- Anh bất ngờ hỏi.
“Tôi… Tôi tên là Lục Ánh Kim…Còn anh.”
“Dương Triết Hàm.”
“Tôi 22 tuổi.”
“28”
Cuộc trò chuyện của hai người lại đi vào hẻm cụt, không gian lại yên lặng như lúc nãy. Bụng cô bất ngờ kêu lên, Lục Ánh Kim mới nhớ mình chưa ăn gì, hỏi hắn:
“Anh…Có muốn ăn chút gì không?”
“Có “- anh gật đầu đồng ý.
Lục Ánh Kim tự tìm đường thoát cho mình chạy lẹ vào bếp. Ôi cái nguồn không khí lúc nãy muốn ngạt chết người ta mà, may là có chiếc bụng đói này kêu lên không thì quên mất mình chưa ăn tối.
Dương Triết Hàm nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô có chút buồn cười, nhìn bộ dạng của hắn đáng sợ lắm? Cũng phải xuất hiện với hình ảnh đầy máu me ai mà không sợ được chứ. Dương Triết Hàm nhìn vài bếp nhìn cô gái đang miệt mài nấu nướng kia. Không hiểu sao nhìn cô không phải thuộc dạng xinh đẹp thân hình cũng không đẹp nhưng lại không như những nữ nhân khác muốn lấy lòng anh mà xịt nước hoa nồng… lại khiến hắn dễ chịu.
Chưa đầy một tiếng đã xong hai bát bún gà nóng hổi. Cô vội bưng ra bàn nhìn hắn nói
“Xong rồi, anh vào ăn.”
“Ừm.”
Cả hai người ngồi đối diện nhau, cô chưa dám động đũa nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm và bát bún bụng thì kêu liên hồi không ngừng, nước miếng thì nuốt không kịp.
Dương Triết Hàm thấy vậy nhếch môi cười ” Thật là con thỏ nhát gan lại còn ham ăn.” Hắn chủ động cầm đũa ăn trước, sau đó cô mới dám cầm lên ăn.
Sột soạt… sột soạt… Bầu không khí không có gì ngoài tiếng hút bún. Do hai người đang đói nên thoáng chốc hai tô đầy đã sạch sẽ. Lục Ánh Kim mãn nguyện xoa chiếc bụng no của mình lỡ ợ một tiếng. Ngượng ngùng nhìn hắn:
“Tôi… tôi xin lỗi.”
“Không sao.”
“À để tôi rửa chén anh cứ nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn, bữa ăn rất ngon.”
Dương Triết Hàm quay đi trên môi nở nụ cười vì biểu cảm của cô thật là lần đầu có người con gái không có chút ý tứ như vậy.
Xong xuôi mọi việc cô quay lại thấy hắn đã nằm ngủ trên ghế. Từ từ chậm chậm lấy một chiếc chăn mỏng lặng kẽ đắp cho anh sau đó nhanh chóng chuồn vào phòng khóa chốt. Dù sao cũng phải đề phòng hắn ta, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì có khi lẻn vào ăn trộm tiền của cô. Đêm nay nhất định không được ngủ phải thức canh mới được. Thế là cô ngồi trên giường nhìn ra cửa phòng trên tay cầm chiếc điện thoại lỡ có chuyện gì phải gọi cho cảnh sát lập tức…
Khò khò khò…. Đúng là căng da bụng trùng da mắt mà…
Ưm… Ư… ngủ ngon quá đi
Lục Ánh Kim ngồi dậy nhìn ra cửa sổ mặt trời đã lên cao rồi. Chết! Vậy mà ngủ quên mất. Không biết anh ta đang ở ngoài có làm gì không. Cô vội mở cửa phòng chạy ra thấy trên ghế không có ai cả đi kiếm khắp nơi cũng không có chắc là rời đi lúc sáng rồi. Cô cầm lấy tờ giấy nhỏ trên bàn đọc: Cần gì cứ gọi cho tôi vào số này 07xxxxxxxx.
Lục Ánh Kim nhìn tờ giấy có chút ngần ngại…. Nhưng hôm qua hắn ta bị đạn bắn chắc là không phải người đơn giản, lỡ như là tội phạm thì sao? Coi như duyên đến đây vậy. Nghĩ thế cô quăng tờ giấy vào sọt rác bên cạnh.
“Chuẩn bị đi làm thôi.”
Như mọi ngày công việc của cô là phục vụ ở một quán cà phê. Mới ra trường chưa tìm được việc làm nên phải làm phục vụ kiếm thêm, vẫn đi chiếc xe đạp nhỏ kia đến chỗ làm
Leng keng, tiếng mở cửa bước vào.
“Hôm nay đến sớm vậy?” – bạn làm cùng ca với cô tên là Phùng Lâm.
“Dạ, hôm nay chắc em dậy sớm hơn mọi ngày.”
“Anh lau bàn ghế hết rồi, em vào thay đồ đi.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều ạ.”
Chưa đến mười phút cô đã thay đồ xong trở ra bắt đầu một ngày làm việc đầy năng lượng.
Do phải kiếm thêm thu nhập nên cô làm cả hai ca đến tối mới về. Tuy cực thật nhưng bù lại thì lương rất cao nha.
Hết ca thì cô bạn thân Trần Ngọc Diệp đã đợi cô ở quán. Lục Ánh Kim vui vẻ đi đến ngồi cùng
“Sao cậu lại rảnh rỗi đến đây thăm mình thế?”
“Mình định rủ cậu đi phỏng vấn xin việc với mình. Lỡ đâu chúng ta sẽ được nhận thì sao?”
“Ở đâu vậy? Vị trí thế nào?”
“Tại tập đoàn Nhất Hàm ở vị trí trợ lý.”
“Sao? Vậy…Chắc mình không đậu đâu hay là thôi vậy ” – cô tự ti nói
“Này cậu phải tự tin lên, nói rồi nhá ngày mai gửi đơn xin việc với mình” – Trần Ngọc Diệp chắc chắn nói
“Mình… thôi được để mình thử vậy.”
Trần Ngọc Diệp vui vẻ ôm lấy cô cười bảo
“Đúng rồi phải vậy chứ.”
Tuy đồng ý nhưng cô vẫn có chút nghĩ ngợi một công ty lớn như vậy tuyển trợ lý thì cô có cơ hội không?