Cô co chân lên ôm đầu gối suy ngẫm, thật sự lúc này cứ có cảm giác cô đơn lạc lõng làm sao đấy.
Vết thương ở vai khiến cô phải chạm tay vào, chắc chắn sẽ để lại sẹo rồi.
Cô tự hỏi lòng làm vậy có đáng không? Nhưng cũng không hối hận vì điều đó.
“Cạch Tiếng cửa mở, A Mẫn nhìn về phía cửa thì thấy Ngạo Thiên.
Trên tay anh là một bộ đồ ngủ, anh lại gần chỗ cô sau đó để bộ đồ xuống rồi rời đi.
“Thiên!”
A Mẫn ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi bước đi.
Bất chợt cô đưa tay ra nắm lấy vạt áo anh, “Này! Anh thật sự giận rồi sao?”
Ngạo Thiên dừng lại trước hành động và câu hỏi này của A Mẫn.
Anh cũng không biết mình có giận cô hay không, chỉ là có chút khó chịu vì câu trả lời lúc nãy.
Cuối cùng anh cũng không nhìn lấy A Mẫn một cái, cũng không trả lời cô mà gạt tay cô khỏi vạt áo.
Cô khá bất ngờ, nhưng cũng không từ bỏ.
Cô vương tay ra kéo áo anh lại, vì không nghĩ đến tình huống này nên Ngạo Thiên không kịp phản ứng.
Anh theo phản xạ mà ngã về phía sau.
Cô vì sợ anh bị va đập vào bồn tắm nên đã dùng thân mình mà đỡ.
Cuối cùng cả hai đều ở trong bồn tắm, quần áo của anh cũng bị ướt hết.
A Mẫn lúc này đang ngồi ở trong lòng Ngạo Thiên.
Vì đối mặt nhau nên cô cứ ôm chặt anh không dám buông ra, cô sợ buông ra anh sẽ nhìn thấy cơ thể cô.
Nhưng cô không biết rằng làm vậy chỉ khiến nhiệt độ cơ thể anh nóng hơn thôi.
A Mẫn ngại ngùng nói nhỏ: “Anh! anh không sao chứ? Tôi! tôi không cố ý- Ngạo Thiên bị hơi nóng của giọng nói phả vào ngực càng khiến sức chịu đựng của anh bị phá vỡ.
Anh liên cúi xuống hôn vào bờ môi A Mẫn.
Cô bị anh hôn bất ngờ nên không biết phản ứng như thế nào.
Cuối cùng A Mẫn đẩy Ngạo Thiên ra, nhưng càng đẩy thì sự cuồng nhiệt trong người anh lại càng mãnh liệt hơn mà tách đôi môi cô ra.
Anh thích mùi vị này, anh thích người con gái này.
A Mẫn càng phản ứng bao nhiêu Ngạo Thiên lại càng hứng thú bấy nhiêu.
Sự phản kháng của cô chỉ tạo thêm sự cuồng nhiệt chiếm hữu bên trong con người anh mà thôi.
Bất lực trước tình huống này, cô chỉ biết thuận theo anh mà thôi.
Ngạo Thiên cứ chiếm lấy vị ngọt trên đôi môi A Mẫn, đến khi thấy cô nhíu mày mới chịu buông tha cho cô hít thở một chút không khí.
Anh bắt đầu hôn xuống cổ cô, sau đó cố tình cắn một cái như đánh dấu chủ quyền.
Anh di chuyển nụ hôn đến vai thì ngừng lại, bất giác đưa tay chạm vào vết thương trên vai A Mẫn sau đó hôn một cái nhẹ, “Vết thương này sẽ khiến em xấu đi!”
“Không sao! Nếu xấu, chỉ cần che đi là được.
“
A Mẫn mỉm cười, nụ hôn của anh coi như an ủi cô.
Bởi vì cô biết vết thương này sẽ để lại sẹo.
Theo bản năng của đàn ông thì tay Ngạo Thiên tiếp tục di chuyển xuống một chút sau đó dừng lại.
Anh đặt tay lên đôi bông đảo đang nhô cao kia mà nhào nặn đủ hình dạng.
A Mẫn giật mình, cô giữ tay anh lại ngăn cản: “Đừng! Tôi với anh không thể! “
Anh dùng tay che miệng A Mẫn lại khiến cô nhíu mày.
Tay còn lại vẫn tiếp tục đùa giỡn đôi bồng đảo khiến cô cảm thấy có chút không ổn.
Hơi thở của A Mẫn ngày càng loạn hơn, anh mới không che miệng cô lại nữa.
“Đừng! Đừng có làm vậy! “
A Mẫn nhíu mày quay mặt đi hướng khác, mặt cô cũng nóng bừng cả lên rồi.
Nếu tiếp tục nữa, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng dáng vẻ này của A Mẫn lại khiến người khác chỉ muốn phạm tội hơn thôi.
Ngạo Thiên cắn nhẹ tai cô sau đó thì thâm: “Em có biết hậu quả của việc chơi với lửa không?”
A Mẫn đương nhiên biết, nhưng cô chỉ muốn giải thích một chút thôi mà.
Cô nào có ngờ xảy ra tình huống éo le này, lại còn bị anh trêu đùa thế này chứ.
Thấy cô đang suy nghĩ thì anh liền dùng tay nhấc người cô ngồi lên người mình.
A Mẫn ngoài việc che đi vòng một của mình thì không biết làm gì nữa.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không biết phải làm cách nào để thoát khỏi tình huống này.
So với lần trước thì lần này cô càng không dám nhúc nhích, bởi vì cô cảm nhận được sự bất thường của Ngạo Thiên.
Anh đưa tay di chuyển xuống đến nơi thầm kín của A Mẫn thì chạm nhẹ vào sau đó cười đểu: “Em ướt rồi!”
“Vô sỉ! Đang ngâm trong nước mà anh không thấy hả? Đừng có nói linh tinh.
“
Nghe anh nói vậy cô liền phản bác, nhưng cái phản bác đó vô tác dụng.
Ngạo Thiên cười cười sau đó đưa một ngón tay di chuyển nhẹ nhàng vào bên trong khiến A Mẫn run nhẹ người.
Cô nhíu mày nhìn anh: “Lấy tay anh ra, bằng không tôi giết anh đó.
“
“Vậy sao? Tôi thật muốn xem em sẽ làm cách nào để giết tôi”
Anh vừa nói vừa dị chuyển khiến cô không kìm chế được, “Ưm.
.
“
Âm thanh xấu hổ phát ra từ chính miệng A Mẫn khiến cô phải lấy tay che lại.
Ngạo Thiên lại vì sự kích thích này mà cho thêm ngón tay thứ hai vào.
Tốc độ ra vào bên trong cô cũng ngày càng nhanh hơn.
A Mẫn cố cắn răng chịu đựng, cuối cùng cô quyết định cắn mạnh vào ngực anh.
Anh thấy vậy liên nhếch môi một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình mà không buông tha cho cô.
Một lúc sau thì anh dừng lại, A Mẫn mới thở hổn hển.
Gương mặt cô đã đỏ bừng, cả cơ thể cũng nhạy cảm hơn.
Anh đưa hai ngón tay của mình lên cho A Mẫn xem sau đó cười: “Đây đâu phải nước của bồn tắm, đây là của em.
“
“Anh im đi! Là tại anh, không phải tại tôi”
A Mẫn quay đi, cô định với tay lấy cái khăn thì bị hai tay anh ôm eo giữ lại: “Tiến độ này mà em còn định bỏ chạy sao?”
“Tôi! dù sao thì tôi tắm xong rồi, tôi muốn ra ngoài thay đồ”
A Mẫn không dám nhìn thẳng Ngạo Thiên vì cô sợ sẽ bị anh mê hoặc.
Nhưng anh không hài lòng với câu trả lời đó, ngược lại còn có chút khiêu khích: “Tôi giúp em rồi, em phải giúp tôi lại chứ!”
“Anh tự xử đi! Tôi nhớ anh là người kiềm chế dục vọng rất giỏi”
A Mẫn liền phản bác đề nghị của anh, lúc này anh mới nhìn cô một cách nghiêm túc: “Tôi cho em một cơ hội, hoặc là giúp tôi, hoặc là tôi bôi em cả ngày.
Chọn đi!”
A Mẫn đơ người, đường đường là lão đại mà bây giờ lại dám dùng cái chiêu vô sỉ này bắt nạt cô.
Hơn nữa còn rất sắc lang, cái gì mà lạnh lùng không ham sắc đẹp.
Ngụy biện cả, tất cả mọi người đều bị anh lừa rồi.
“Cái nào anh cũng có lợi, anh ăn gian!”
A Mẫn bĩu môi thì liên nhận được một câu trả lời không thể nào vô sỉ hơn nữa từ anh, “Nhờ em nói nên tôi nghĩ em không cần giúp tôi đâu, cứ để tôi bồi em đi.
Dù sao cái nào cũng có lợi, thôi thì tôi cũng chia sẻ một phần lợi ích của tôi cho em vậy.
“
A Mẫn nghe vậy chỉ biết cầu trời thôi, làm ơn ai đó giúp cô giải nguy đi mà.
Cô khóc thầm trong lòng, kỳ này chết chắc thật rồi.
Ngạo Thiên bắt đầu tách hai chân A Mẫn ra, cứ tưởng sẽ hoàn hảo nào ngờ bị phá đám.
“Thiên! Con vA Mẫn Nhi làm gì trong phòng tắm mà lâu vậy? Mẹ gọi mãi không nghe tiếng trả lời mới vào đây tìm.
“
Tiếng của Kỳ Thiên Như vang lên ở bên ngoài phòng tắm.
A Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ngạo Thiên lại có chút không vui.
Lúc này anh bước ra khỏi bồn tắm trước sau đó bế A Mẫn ra, tiện tay lấy cái khăn khoác lên người cô rồi mới nói với giọng khó chịu: “Đang tắm!”
A Mẫn lắc đầu, sau đó lại thở dài: “Mấy hôm nay em thấy Viện trưởng hay lo lắng lắm, còn hay nhìn xung quanh nữa.”
Chàng trai kia ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn A Mẫn: “Ngày mai anh sẽ nói với ba đến đây một chuyến. Nếu ba anh đồng ý thì em sẽ không phải lo gì nữa, Viện trưởng cũng sẽ không phải bất an.”
A Mẫn vui vẻ gật đầu, hai người họ vốn dĩ thân thiết với nhau và còn rất tin tưởng nhau. Trong tay A Mẫn lúc nào cũng cầm chiếc hộp gỗ mật mã mà chàng trai kia tặng.
Một làn khói bốc cao lên, A Mẫn và chàng trai kia nhìn thấy liền lập tức về nơi phát ra. Khi đến nơi thì khu bếp của cô nhi viện đã cháy một nửa. A Mẫn không thấy ai bên ngoài nên mới mở cửa xông vào, bên trong toàn là khói do lửa tạo thành.
Viện trưởng nằm ở một góc bếp, toàn thân đã bị lửa thiêu hơn một nửa. A Mẫn định xông vào thì chàng trai kia kéo lại: “Bình tĩnh đi! Mẫn, em qua chỗ đám nhóc kia xem sao?”
A Mẫn nói với chàng trai kia cô tên Mẫn, cho nên chàng trai kia cứ hay gọi một chữ như thế. Và chàng trai kia cũng nói rằng mình tên Thiên, cho nên cô cũng thường chỉ gọi là Thiên mà không hỏi thêm gì.
A Mẫn qua phòng ngủ của đám trẻ nhưng bên ngoài lại bị khóa bằng dây xích. Lửa đã khiến dây xích nóng cả lên, A Mẫn cố tháo cách nào cũng không được.
Cô lấy một cục đá đập mạnh vào ổ khóa, sợi xích vừa rơi xuống A Mẫn liền đẩy cửa vào. Cảnh tượng trước mắt là điều mà A Mẫn không bao giờ muốn nhớ lại.
Vì đây là cô nhi viện, mà phòng của bọn trẻ và cô nối liền kéo dài từ đầu đến cuối nên chứa gần trăm đứa. Nhưng toàn bộ… toàn bộ đều nằm bất động mà không hề nhúc nhích.
A Mẫn liều mạng bước vào lay lay từng đứa với hy vọng sẽ có đứa tỉnh dậy, nhưng cô đi khắp một dãy vẫn chẳng thể gọi được đứa nào. Lửa lúc này đã khiến A Mẫn khó thở, nhưng cô vẫn cố gắng đi đến hết dãy.
Cuối cùng có một đứa vẫn còn thoi thóp nhìn A Mẫn: “Chị Mẫn… em… em mệt quá…”
“Chị sẽ đưa em ra khỏi đây!” A Mẫn chạy lại cõng đứa bé trên lưng rồi bước đi nhanh.
Đi được một đoạn đứa bé thì thào bên tai A Mẫn: “Bọn em không ghét chị, bọn em… chỉ sợ chị ghét… mới không dám… không dám…”
“Chị biết! Chị không ghét bọn em, vậy nên chúng ta mãi mãi là chị em tốt nha?” A Mẫn vừa đi vừa nói mà không kìm được nước mắt.
“V… Vâng!” Đứa bé nói xong câu cuối cùng cũng gục đầu trên vai A Mẫn.
Khi ra đến cửa thì cây gỗ trên nóc rơi xuống chặn lối đi. A Mẫn đặt đứa bé ở một góc sau đó nhìn đám trẻ mà quỳ gối dập đầu: “Xin lỗi! Xin lỗi… Là tại chị… Tất cả tại chị…”
Nước mắt rơi ướt cả hai má A Mẫn, cô vẫn không tìm lối thoát mà cứ ngồi co người lại một góc nhìn đám trẻ nằm bất động mà tự trách. Cô cúi mặt khóc rất nhiều, chính cô đã hại đám trẻ này.
Các cây gỗ bắt đầu bị lửa làm cho mục nát mà rơi xuống, A Mẫn vẫn cứ ngồi đó mặc cho thân cây rơi. Bỗng chàng trai tên Thiên kia nhào vào trong kéo A Mẫn ra nhưng cô hất tay chàng trai: “Em hại đám trẻ, em không có tư cách sống.”
“Chẳng lẽ em lại để hung thủ ung dung tự tại?” Chàng trai trách mắng A Mẫn.
“Thiên! Rốt cuộc em làm gì sai? Tại sao… tại sao mọi chuyện… mọi chuyện lại thế này…” A Mẫn khóc nấc lên.
Trên cao chỗ A Mẫn đứng một cây lớn rơi xuống nhưng cô không sao, bởi vì chàng trai tên Thiên kia đã đỡ cho cô. Vì hít quá nhiều khói và đau lòng thêm việc khóc nhiều khiến A Mẫn ngất đi.
Chàng trai kia một mình trong biển lửa bế A Mẫn ra ngoài sau đó nhìn một chàng trai khác nói: “Mau đưa em ấy về nhà lớn đi, nơi đó an toàn hơn.”
“Thiên! Nhưng mà…” Một chàng trai khác cũng trạc tuổi chàng trai tên Thiên kia chần chừ.
Đó cũng chính là những mảnh ký ức còn sót lại trước lúc A Mẫn ngất đi. Cô không bao giờ muốn tình cảnh đó lập lại, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy bất kỳ người nào cô trân trọng phải bị liên lụy vì cô nữa.
“THIÊN!”
A Mẫn hét lên sau đó giật mình ngồi bật dậy. Các dây nước biển cũng vì cô mà ngã xuống đất. Cô ôm đầu khó chịu, rốt cuộc bản thân đã ngủ bao lâu rồi…
A Mẫn cảm nhận được hai bên gò má mình ướt, có lẽ là vì ảnh hưởng của ký ức quá khứ chăng? Cô tháo hết kiêm tiêm và các thiết bị gắn trên người ra sau đó bước xuống giường.
Hai bên cánh tay đã không băng bó nữa, vết thương cũng đang lành hẳn. A Mẫn kéo áo lên xem bên hông mình thì vết thương cũng không vấn đề. Nhưng lúc nãy vì cử động mạnh nên trên vai cô lại đau, vết thương cũng vì thế mà hở ra.
Cô loạng choạng bước vài bước, khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa thì đột nhiên cửa lại mở. Đối diện trước mặt cô không ai khác lại chính là Long Ngạo Thiên.
“Tỉnh rồi?” Ngạo Thiên nhìn A Mẫn.
A Mẫn không trả lời, cô bước qua anh nhưng bị chặn lại. Anh nhìn vào trong phòng thì cũng hiểu ra vấn đề. Anh ấn một nút đỏ ngoài cửa sau đó bế A Mẫn lại giường.
A Mẫn khó chịu nhăn mày: “Thả tôi xuống! Tôi không muốn ở đây.”
“Cho đến khi hoàn toàn hồi phục thì em bắt buộc phải ở lại nơi này.” Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nói, trong ánh mắt này hình như có chút phiền muộn.
Đại Lan và Tiểu Lan khi nghe chuông báo thì chạy lên lầu cùng với Phương Minh. Tiểu Lan lại gần cúi đầu: “Thiếu gia! Là do Tiểu Lan sơ ý, mong thiếu gia trách phạt.”
“Mẫn Nhi tiểu thư! Vết thương cô chưa lành hẳn nên đừng đi lại lung tung, có gì cứ nói với Đại Lan nha.” Đại Lan gắn lại kiêm tiêm và chuyền nước biển cho A Mẫn, cũng bật lại các thiết bị kiểm tra cho cô.
Đại Lan lại nhìn Ngạo Thiên cúi đầu: “Mong thiếu gia đừng phạt nặng Tiểu Lan.”