Dương Vĩ nhìn A Tam rời đi thì ra lệnh cho thuộc hạ: “Mau đi dò la về chuyến đi sắp tới của Ngạo Thiên, nhất định phải khiến hẳn không thể vào đất liên.
“
“Vâng!”
Thuộc hạ của Dương Vĩ gật đầu rồi đi làm nhiệm vụ.
Lúc ở sòng bạc kiểm tra danh tính khách hàng, Dương Vĩ đã nhìn thấy bên cạnh Ngạo Thiên có một cô gái nhưng không dám chắc đó là ai.
Sau đó lại đến vụ lão Bản bị diệt, mà cách xử lý này chỉ có thể là người của Hắc Long Ưng.
Nói đến Hắc Long Ưng thì chỉ có Long Ngạo Thiên hạ lệnh mà thôi, chứng tỏ lão Bản đã đắc tội gì đó.
Tiếp đến là vụ việc ở đảo Phù Hoa, chuyện này cả nước Z2 đều biết.
Bên cạnh Ngạo Thiên lúc đó có một cô gái khá giống với cô gái ở sòng bạc, cho nên Dương Vĩ chỉ có thể đoán hai cô gái này là một.
Có phải A Mẫn hay không ông không dám chắc, chỉ biết rằng cô gái này khá quan trọng đối với Long Ngạo Thiên.
Sau khi xe chạy đi thì A Tam mới nhìn người lái xe: “Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi?”
“Nếu boss không giao nhiệm vụ tôi cũng không ở đây đâu.
Đã tìm được A Mẫn chưa?”
Người kia vừa lái xe vừa hỏi A Tam.
A Tam lắc đầu sau đó thở dài: “A Thất ám sát Ngạo Thiên hai lần đều thất bại, mà hai lần đều do A Mẫn cản trở.
Hơn nữa để giết được A Thất thì A Mẫn bị thương không nhẹ đâu.
“
“Thế boss mới bảo tôi đến đây xem xét.
Nếu đi chung với Long Ngạo Thiên thì A Mẫn chỉ có thể ở Long Gia thôi.
Nơi đó thiết bị rất tốt, có thể chữa khỏi vết thương kia.
“
Chàng trai đó vẫn giữ tốc độ bình thường nhàn nhã vừa lái xe vừa nói với A Tam.
“A Nhất! Nếu A Mẫn là con nhóc đó, chẳng lẽ boss định lợi dụng cô ta mà! “
A Tam đang nói giữa chừng thì A Nhất thẳng gấp lại khiến câu nói bị cắt ngang.
“Chuyện của boss đừng xen vào, cậu cũng biết rõ tính boss mà.
Hơn nữa!
Hình như cậu có vẻ chú ý tới A Mẫn?”
A Nhất nhìn A Tam nhíu mày.
A Tam nghe vậy thì liên phản bác: “Nực cười! Tôi còn không biết mặt thật cô ta là ai thì chú ý kiểu gì.
“
A Tam phản ứng mạnh như thế khiến cho A Nhất có chút nghi ngờ.
Cậu nhìn A Tam nhắc nhở: “Tam! Người như A Mẫn dây vào chỉ chết sớm thôi, đừng động lòng hay có cảm tình với cô ta.
“
A Tam không nói gì câm báo lên xem nhưng tâm trí lại nghĩ đến chuyện khác.
Khi ở trên máy bay, Tiểu Cửu đưa ảnh của A Mẫn lúc làm nhiệm vụ cho A Tam xem thì cậu đã biết ai là A Mẫn.
Mục tiêu boss giao cho A Tam giống với mục tiêu lão Bản giao cho A Mẫn, cả hai đều nhằm đến Trần Úc.
Hôm Trần Úc bị A Mẫn giết thì A Tam tình cờ thay cũng có mặt ở căn phòng đó chứng kiến mọi chuyện.
Cậu nấp bên ngoài lan can để theo dõi.
Khi thấy A Mẫn bị Trần Úc siết cổ cậu cũng định giúp A Mẫn một tay nhưng cuối cùng cô cũng lật ngược tình thế.
Thấy Trân Úc chết A Tam mới quay đi để tránh bị phát hiện.
Gương mặt lúc đó của A Mẫn chính vì vậy cũng bị A Tam nhìn thấy.
Tuy là trang điểm đậm nhưng đường nét nhìn vào khó mà qua khỏi mắt được cậu.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì A Mẫn cũng rời đi.
Vì không để ý nên đã không biết rãng dáng vẻ của mình đã bị điện thoại của Trần Úc quay lại.
Cũng may mắn cho cô rằng chỉ quay lại được dáng vẻ chứ không phải gương mặt, bằng không thì cô có chạy đằng trời cũng không thoát.
Lúc thấy A Mẫn đứng cạnh Ngạo Thiên thì A Tam cũng đang ở sảnh lớn sòng bạc với cương vị là đối tác của Dương Vĩ.
A Tam không nói ra chắc cũng có lý do, còn lý do là gì thì cũng chỉ có cậu mới biết.
A Nhất vừa lái xe vừa quay sang nhìn A Tam rồi lại tập trung lái xe.
Cậu cảm thấy hình như A Tam rung động rồi, bởi vì cậu biết A Tam rất rất hiếm khi nói dối.
Hơn nữa A Tam rất ít khi chìm trong suy nghĩ mà không biết người khác đang quan sát.
Trong đầu A Nhất lúc này chỉ có một ý nghĩ.
A Mẫn là quả bom nguy hiểm nổ chậm, không nên dây vào thì hơn.
Người dây vào chỉ gánh thay hậu quả thay A Mẫn mà thôi.
Cậu cũng hy vọng A Tam sớm nhận ra điều đó mà rút lui, đừng vì một người phụ nữ mà hại thân mình.
[!
Sáng hôm sau.
A Mẫn đang ngủ thì trở người một chút, vô tình đụng phải cái gì đó mềm mại như cơ thể người.
Cô mở mắt ra thì đập vào mắt mình chính là một cơ thể rắn chắc múi nào ra múi đó.
Khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngạo Thiên đang ngủ say.
Ngay cả lúc ngủ cũng khiến người khác cảm thấy mê muội.
Chả trách sao nhiều phụ nữ lại muốn Ngạo Thiên chú ý đến một lần, thậm chí còn tự nguyện dâng hiến cả thể xác chỉ để đối lấy một đêm bên cạnh anh.
A Mẫn nhìn chằm chäm vào cơ thể mà đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Ở gần như vậy rồi nếu không thử chạm vào thì đúng là uổng phí cơ hội này.
Cô đưa tay chạm thử vào cơ bụng Ngạo Thiên sau đó lại sờ sờ nắn nắn mà lòng không ngừng khen ngợi.
Bất chợt cô thấy Ngạo Thiên cử động nên rút tay lại nhìn anh thì anh vẫn đang nhắm mắt ngủ.
A Mẫn mới đưa tay lên chạm mặt anh lần nữa mà miệng lại lẩm bẩm: “Con trai gì mà da mặt đẹp thế này, thật muốn cắn một cái.
Bảo sao nữ nhân nào cũng mê mệt anh, muốn làm người phụ nữ của anh”
“Vậy em có muốn không?”
Ngạo Thiên bất chợt mở mắt ra nhìn khiến A Mẫn giật mình.
Cô nhích người ra phía sau nhưng có nhích cỡ nào cũng không nhanh bằng tay Ngạo Thiên.
Anh đã ôm chặt cô kéo vào lòng, trên gương mặt còn có biểu hiện của một chút vui vẻ.
Cô chắc chắn lúc nãy là anh đang giả vờ ngủ, đúng là bụng dạ xấu xa.
“Anh!
Anh buông tôi ra trước được không? Tôi cảm thấy chúng ta như thế này có chút không đúng lắm”
A Mẫn bối rối lảng tránh qua chuyện khác nhưng Ngạo Thiên vẫn muốn cô trả lời, “Trả lời tôi! Em có muốn làm người phụ nữ bên cạnh tôi không?”
Anh vừa hỏi vừa vuốt tóc A Mẫn khiến cô cảm thấy hơi ngại một chút.
Nhưng câu hỏi đó khiến cô không vui lắm, cô liên đẩy anh ra bước xuống giường sau đó nói: Không! Đừng đánh đồng tôi với những phụ nữ khác.
“
A Mẫn nói xong thì đi thẳng về hướng phòng tắm.
Cô có lòng tự trọng của cô, cô không phải là một món hàng để anh trả giá.
Cho dù anh có là ai đi nữa thì cũng không có quyền xem nhẹ danh dự của cô.
Ngạo Thiên nhìn theo có chút khó chịu, rốt cuộc là anh sai hay do cô nghĩ nhiêu? Anh lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng như trước, gương mặt lại phảng phất nét buồn khó tả.
A Mẫn bước vào bồn tắm ngâm mình một lúc mới nhận ra cô chưa lấy đồ, mà nhìn xung quanh cũng không có bộ đồ nào được chuẩn bị sẵn.
Cô thở dài, đầu óc dạo này cứ bay đi đâu mất rồi.
Cô muốn bước ra khỏi bồn tắm để tự đi lấy đồ, nhưng lại lo sợ Ngạo Thiên ở bên ngoài.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu sau đó gọi tên anh: “Ngạo Thiên!”
Mấy mươi giây trôi qua vẫn không có tiếng trả lời, dường như đáp lại A Mẫn chỉ là sự im lặng.
Cô đành nói vọng ra lần nữa: “Ngạo Thiên! Có thể lấy giúp tôi bộ đồ được không?”
Vẫn không có tiếng trả lời, A Mẫn chán nản không muốn nói nữa.
Người đáng lý ra nên giận là cô mới đúng, bây giờ lại thành ra cô là người bị giận rồi.
Nếu Ngạo Thiên không lấy giúp cô, hoặc không có bên ngoài thì sau khi ngâm mình xong cô sẽ tự đi lấy vậy.
Khoang ghế từ số 01 cho đến số 04 là một nhóm gồm bốn người hai nam hai nữ. Chàng trai tóc bạch kim bỏ tờ báo xuống sau đó nhìn người bên cạnh: “Tôi chỉ kiểm chứng! Những việc khác không nhúng tay vào.”
Người bên cạnh chính là Tiểu Ngũ, cô ta nhìn chàng trai tóc bạch kim: “A Tam! Lần trước A Thất là bị một cô gái tên A Mẫn giết đấy. Chẳng lẽ anh không muốn nhanh chóng tìm thấy A Mẫn để trị tội cô ta sao?”
“Lý do? A Thất tự làm tự chịu, không trách ai được.” A Tam nhìn Tiểu Ngũ với vẻ mặt dửng dưng.
Cô gái ngồi sau lưng A Tam liền khẽ nói: “Anh không thể nói vậy được, dù sao A Thất cũng trong nhóm chúng ta mà.”
Cô gái sau lưng A Tam chính là Tiểu Cửu, người bên cạnh Tiểu Cửu là A Lục. A Lục nghe vậy thì nói thêm: “Mỗi người nhường một câu đi! A Tam đến đây là để kiểm chứng, có anh ấy thì xác suất tìm được A Mẫn sẽ cao hơn.”
Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu nhìn nhau không biết nói gì. Tính cách của A Tam rất khó chịu, cũng không thích giao lưu nhiều với người khác. Người có thể nói chuyện và khiến cho A Tam phải thuận theo chỉ có A Nhất mà thôi.
Đột nhiên A Tam quay xuống nhìn hai người kia: “A Lục, Tiểu Cửu! Hai người có ảnh của A Mẫn không?”
Tiểu Cửu đưa điện thoại cho A Tam xem ảnh, người bên trong quả thật là A Mẫn lúc làm nhiệm vụ.
Toàn bộ hình ảnh bọn họ thu được của A Mẫn lúc che mặt và những hình ảnh của nhiều cô gái trong khu vực đó khi so sánh đều không khớp nhau.
Tiểu Cửu cất điện thoại sau đó nhìn A Tam: “Đó là lý do boss nhờ anh đến kiểm chứng. Cô gái này quá cẩn thận, bọn em không thể điều tra được.”
“Anh Tam! Cô gái này cũng là sát thủ chuyên nghiệp, lại còn có thể sử dụng thập phi tiêu. Anh cẩn thận một chút!” A Lục nhìn A Tam nhắc nhở.
A Tam gật đầu rồi quay lên, xem ra sắp có nhiều điều thú vị lắm đây.
Cậu là một trong chín người luôn hành xử nhanh gọn lẹ, cũng không nương tình bất kỳ ai kể cả nam lẫn nữ.
Tiểu Cửu ngồi phía sau nhìn dáng vẻ của A Tam mà lòng có chút không vui. Bởi vì A Tam chưa bao giờ chú ý đến Tiểu Cửu, cũng không hề quan tâm đến việc được Tiểu Cửu chú ý đến.
[…]
Trong phòng chăm sóc cho A Mẫn vẫn có người luân phiên theo dõi thiết bị máy móc và quan sát tình hình của cô.
A Mẫn mở mắt ra, trước mắt cô là cô nhi viện phía Tây khu vực ngoại ô. Cô nhìn xung quanh rồi bước lại cổng cô nhi viện.
Một người phụ nữ lớn tuổi bước lại gần nắm tay A Mẫn cười: “Mẫn Nhi! Con lại đi đâu nghịch ngợm đúng không? Đến giờ cơm chiều mới chịu về là sao?”
A Mẫn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đó, cảm giác thật quen thuộc. Cô nhìn vào bàn ăn, tất cả mọi người đều có mặt và đang đợi cô. A Mẫn trong vô thức cũng hòa nhập cùng mọi người mà ngồi vào bàn.
Trên bàn không có nhiều món ngon, chỉ là cơm canh đạm bạc thôi nhưng những đứa trẻ xung quanh đều ăn rất ngon lành. A Mẫn cũng ăn thử, quả thật là hơi khó ăn.
Sau bữa cơm chiều thì những đứa trẻ đều vui đùa ở trước sân, chỉ có A Mẫn là ngồi một góc nhìn đám trẻ chơi đùa. Người phụ nữ lúc chiều lại ngồi cạnh A Mẫn sau đấy đưa cho cô một viên kẹo bảo: “Bạn con lúc chiều có đến tìm con nhưng không thấy. Đây là kẹo mà cậu bé đó nhờ ta đưa cho con.”
A Mẫn cầm viên kẹo lên nhìn hồi lâu, đây là viên kẹo socola mà cô thích ăn nhất. Bất giác cô mở vỏ và bỏ viên kẹo vào miệng nhai, lúc này cô mới biết sự quen thuộc mà bản thân không nhớ ra là gì.
Người phụ nữ ngồi cạnh A Mẫn chính là Viện trưởng của cô nhi viện, là người đã mở rộng vòng tay chào đón A Mẫn ở lại. Còn viên kẹo của người bạn A Mẫn chính là chàng trai tên Thiên, là người rất quan trọng đối với A Mẫn.
A Mẫn nhìn Viện trưởng với ánh mắt buồn: “Viện trưởng! Xin lỗi! Là lỗi của con…”
Viện trưởng cười xoa đầu an ủi A Mẫn: “Con không có lỗi, vậy nên đừng tự trách mình.”
A Mẫn ôm chầm lấy Viện trưởng, cô không muốn sự việc năm đó lại tiếp diễn. Bỗng chốc A Mẫn lại ở trong căn phòng của Viện trưởng, bà lấy ra một cuốn sổ đưa cho A Mẫn xem.
A Mẫn cầm lấy lật từng trang, mỗi một trang đều khiến cô có cảm giác rất quen nhưng cũng rất lạ. A Mẫn chỉ tay lên tấm ảnh một gia đình mà hỏi: “Tại sao đứa bé này lại giống con vậy?”
“Bởi vì đứa bé đó là con!” Viện trưởng nhìn A Mẫn trả lời, trong giọng nói hình như có chút chua xót.
Đây là một gia đình hạnh phúc, nhìn trang phục thì có lẽ là người có quyền lực và thế lực. Nếu Viện trưởng nói A Mẫn là đứa bé đó, vậy thì ba mẹ cô hiện tại đang ở đâu?
Viện trưởng thấy A Mẫn cứ nhìn mãi tấm ảnh liền không kìm nén được mà ôm cô vào lòng: “Mẫn Nhi! Tên thật của con là Vương Mẫn Nhi. Nên nhớ rõ, bất kỳ ai hỏi cũng không được nói tên thật ra hiểu chưa? Nếu biết con họ Vương, con sẽ không an toàn nữa đâu.”
“Tại sao vậy ạ?” A Mẫn nhìn Viện trưởng hỏi.
“Đến một lúc nào đó con sẽ biết thôi!” Viện trưởng thở dài nhìn A Mẫn, chần chừ một lúc liền dặn dò: “Nếu như sau này có người đến tìm con gia nhập tổ chức sát thủ, con nhất định phải gia nhập.”
A Mẫn gật đầu, tuy không hiểu những lời Viện trưởng nói là ý gì nhưng cô cũng nhận lời. Tấm ảnh có một đôi vợ chồng kia cũng bị nhòe đi. Đang thẫn thờ thì một chàng trai vỗ vai A Mẫn: “Sao em lại đứng đây? Có phải là đang đợi anh không?”
A Mẫn bất ngờ nhìn chàng trai kia, đó là Thiên. Người mà A Mẫn không bao giờ quên được, cô vội ôm chầm lấy không buông. Chàng trai kia cũng ôm lại sau đó nói: “Có gì thì kể anh nghe, giờ thì ngoan ngoãn đi theo anh nào.”
A Mẫn đi theo chàng trai tên Thiên đó, cả hai ở phía sau vườn của cô nhi viện ngồi nói chuyện. A Mẫn kể lại toàn bộ mọi việc mà Viện trưởng nói cho Thiên nghe, nhưng cô không nói đến việc gia nhập tổ chức sát thủ hay bản thân mang họ Vương.
“Vậy dạo gần đây em có thấy có gì khả nghi không?” Chàng trai tên Thiên kia nhìn A Mẫn.