A Mẫn nói xong thì khép mi lại, vì buồn ngủ nên cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Cả hai người đều có một suy nghĩ riêng, đều có những mục đích và lý do riêng.
Nhưng chung quy vẫn là muốn bảo vệ an toàn cho người mình trân trọng.
Trải qua mười năm, con người chắc chắn sẽ có thay đổi.
Nhưng đối với A Mẫn thì lại khác.
Tình cảm cô dành cho người kia chưa bao giờ thay đổi, chỉ là cô chưa từng hỏi người kia đối với cô thế nào.
Cô cũng nghi ngờ Long Ngạo Thiên chính là người mà cô luôn tìm kiếm.
Nhưng nếu chưa có gì chứng minh cô sẽ không nói ra, bởi vì cô không muốn thêm một lần thất vọng.
Suy cho cùng thì A Mẫn vẫn muốn tìm ra hung thủ và thân thế thật sự của mình trước.
Cô muốn loại bỏ hoàn toàn những kẻ có thể đe dọa đến cuộc sống và an toàn của cô.
Chỉ khi loại bỏ hết thảy thì cô mới mong sống yên ổn.
Cũng chỉ có như vậy thì sẽ không ai vì cô mà liên lụy nữa.
Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ ngủ say của A Mẫn mà cười buồn, trong nụ cười ấy mang rất nhiều tâm sự.
Rõ ràng người anh cần tìm ở ngay trước mặt nhưng lại không nói ra.
Anh đã tìm cô bé năm đó suốt mười năm, đến khi tìm được rồi lại không đủ can đảm để nói rằng mình chính là chàng trai năm xưa.
Có lễ vì anh là lão đại, bên cạnh có những mối nguy hiểm tiềm tàng không thể đoán trước được.
Cũng có thể vì anh còn quá nhiều vướng mắc cho nên mới không nói ra.
Trời bắt đầu trở lạnh, gió thổi qua cũng nhiều hơn.
Ngạo Thiên thấy A Mẫn dường như đang co người lại thì mới đứng lên bế cô trở về phòng.
Sau khi về phòng riêng của mình thì anh đặt cô lên giường, còn cẩn thận kéo nhẹ chăn để đắp cho cô.
Trước khi ngủ anh cũng hôn nhẹ môi A Mẫn một cái sau đó thì thâm: “Tôi muốn em luôn vô tư vô lo như lúc em ngủ say thế này.
Xin lỗi! Là tôi tìm được em quá trễ, khiến em chịu nhiều tổn thương rồi.
“
Nói rồi anh nằm xuống giường ôm cô vào lòng sau đó tắt đèn.
Anh chỉ mong thời gian ngừng lại ở giây phút này mãi mãi.
(! ] Tại một tòa nhà cao tầng có một người đàn ông đang ngồi hưởng thức rượu.
Phía bên ngoài có một vệ sĩ bước vào cúi đầu: “Ông chủ! Bên ngoài có một chàng trai muốn gặp ông”
“Là ai?”
Người đàn ông kia cầm ly rượu xoay nhẹ nhìn vệ sĩ của mình hỏi.
Vệ sĩ cúi đầu: “Thuộc hạ không rõ! Chàng trai này chỉ đưa một móc khóa có con số ba mà thôi.
“
Móc khóa có in số chỉ có người của tổ chức Zero, mà in số ba thì chàng trai này chỉ có thể là A Tam.
Người đàn ông kia nghe vậy thì đặt ly rượu xuống nhìn vệ sĩ: “Mời cậu ấy vào phòng khách đi, tôi sẽ xuống.
“
Vệ sĩ gật đầu rồi quay đi xuống dưới lầu mở cửa nhìn A Tam: “Ông chủ mời cậu vào nhà”
A Tam gật đầu rồi bước vào, vệ sĩ dẫn cậu đến phòng khách thì dừng lại.
Cậu ngồi xuống ghế sofa còn vệ sĩ thì đi chuẩn bị nước và trái cây.
Người đàn ông kia xuống lầu, A Tam vừa thấy thì nở nụ cười hòa nhã: “Ông Dương! Đã lâu không gặp!”
Ông Dương mà A Tam gọi chính là Dương Vĩ ¬ ông chủ của sòng bạc Venetian Casino nổi tiếng bậc nhất châu Á.
Ông ta bắt tay với A Tam sau đó ngồi xuống nhìn cậu: “Tôi còn tưởng boss của cậu không muốn hợp tác với tôi nữa chứ.
“
“Boss dạo này bận nhiều việc nên mới chưa tìm ông hợp tác.
Vài tháng trước ở sòng bạc của ông có một vụ giết người, chẳng hay có bắt được hung thủ chưa?”
A Tam nhìn Dương Vĩ hỏi, cậu muốn tìm hiểu thêm một chút vì căn dặn của boss.
Dương Vĩ nghe hỏi đến chuyện ở sòng bạc thì cũng không ngạc nhiên lắm.
Ông nhìn A Tam nhàn nhã: “Vẫn chưa! Nhưng đoạn video ghi lại được dáng người và giọng nói của một phụ nữ, cô ta tên A Mẫn”
Dương Vĩ sau khi biết thì cho nhiều người âm thầm tìm kiếm A Mẫn để truy sát.
Nhưng mà hành tung A Mẫn lúc này lúc kia cho nên phía sát thủ ông thuê đều không tìm được.
Có một nhóm người được ông thuê giết A Mẫn nhưng đều một đi không trở lại, cũng không có chút tin tức nào.
Dương Vĩ cũng nghi ngờ rằng đám người kia đều bị tiêu diệt, băng không thì tại sao đến cả cái xác cũng không thấy.
A Mẫn ở nước Z cũng rất có quyền uy.
Tuy là một cô gái nhưng phần lớn các sát thủ khác đều không muốn đối đầu trực tiếp với A Mẫn vì phần thăng lúc nào cũng nghiêng về phía cô.
Thấy Dương Vĩ đang suy nghĩ gì đó thì A Tam mới lên tiếng: “Người đưa nhiệm vụ cho A Mẫn là lão Bản, nhưng ông ta cũng bị tiêu diệt rồi.
Mà lão Châu bạn của lão Bản cũng bị liên lụy theo.
Ông thật sự muốn truy sát cô gái đó sao?”
A Tam nói đúng, dù Dương Vĩ có thế lực như nào thì cũng không thể đề phòng việc bị ám sát 24/24 được.
Hơn nữa A Mẫn lại là một người cực kỳ linh hoạt, cô muốn ám sát ai là chuyện cực kỳ dễ dàng.
“Trần Úc là đối tác lâu năm của sòng bạc, cô ta giết ông ta khác gì cắt đứt một mớ tiên của tôi.
Hơn nữa nếu tôi không truy sát cô ta thì cũng có kẻ khác thôi.
Giấy treo thưởng của cô ta ở đấu giá đen còn nhiều hơn cả tên Long Ngạo Thiên kia “
Dương Vĩ cầm ly rượu lên uống sau đó nhìn A Tam.
Ông không phải kẻ ngốc mà không điều tra trước khi làm việc gì đó.
“Boss muốn tôi chuyển lời với ông rằng A Mẫn là mục tiêu của boss, vậy nên ông không được nhúng tay vào nữa.
“
A Tam khẽ cười nhìn Dương Vĩ thì ông ta liền có chút tức giận nhìn cậu: “Không nhúng tay? Vậy những thất thoát và thiệt hại của tôi ai sẽ bù đắp đây? Hơn nữa cũng vì chuyện này mà gần đây hàng của tôi không thể xuất ngoại được, boss cậu có thể giúp sao?”
“Boss sẽ giúp ông xuất ngoại nhanh hơn những lô hàng đó.
Theo tôi nghĩ thì ông muốn thuận lợi kiếm tiền hơn là bị đứt hết cầu nổi nhỉ!?”
Câu cuối của A Tam không hẳn là một câu hỏi mà chính là một lời cảnh cáo.
Nếu Dương Vĩ muốn làm theo ý mình thì ông cũng phải chấp nhận việc làm ăn kiếm tiền của ông bị cản trở.
Dương Vĩ không biết boss của A Tam là ai, nhưng ông ta tám phần đoán được người này là người có quyền lực.
Hơn nữa người này còn là người có tiếng nói nhất định ở một lĩnh vực nào đó.
“Tôi đương nhiên sẽ không vì một con nhóc mà mất đi việc kiểm tiễn.
Nhưng tại sao boss của cậu lại nhắm đến con nhóc đó vậy?”
Dương Vĩ nhìn A Tam có chút khó hiểu, rốt cuộc thì A Mẫn có gì mà lại thu hút được boss của bọn họ.
A Tam đứng lên nhìn Dương Vĩ: “Chuyện của boss tôi không tiện hỏi, chỉ biết cô gái đó có lợi cho boss thôi.
“
Dương Vĩ nhìn A Tam: “Cậu định ở đây bao lâu? Có cần tôi giúp không?”
“Cho đến khi A Mẫn xuất hiện! Hiện tại boss đã sắp xếp cho chúng tôi rồi.
Khoảng nửa tháng nữa Long Ngạo Thiên sẽ đi ra đảo Đông Sơn, phiền ông cho người dàn xếp một chút.
“
A Tam nhìn Dương Vĩ nở nụ cười khách sáo.
Dương Vĩ gật đầu sau đó lại nói: “Yên tâm! Tôi sẽ khiến cậu ta khó mà trở về đất liền.
“
“Mong như ông nói! Hiện tại lô đất khu A có một dự án, tôi sẽ xử lý hồ sơ và gửi cho ông.
Hợp tác vui vẻ!”
A Tam cười nụ cười hòa nhã sau đó bắt tay với Dương Vĩ.
“Được được! Hợp tác vui vẻ!”
Dương Vĩ cười cười bắt tay lại với A Tam.
Dự án này ông đã chờ rất lâu rồi.
“Vậy tôi đi trước! Chúc ông thành công!”
A Tam chào Dương Vĩ rồi ra xe.
Thiên Như đi cạnh Ngạo Thiên, bà nhìn con mình thở dài: “Sao con cứ đối đầu với ba mình thế? Nhịn một chút là đâu có bị phạt.”
“Bắt một người bị thương chịu phạt, mẹ cảm thấy sao? Hơn nữa… là còn vì con mà bị thương.” Ngạo Thiên cười nhạt, một người thông minh quyết đoán như anh làm sao không hiểu ra vấn đề chứ.
Lúc A Mẫn bắt anh làm con tin anh đã thấy có vấn đề rồi, chỉ là A Mẫn giấu cảm xúc quá giỏi nên anh không nhận ra kịp. Hơn nữa giết được một người trong số chín người thân cận của bang Zero cho thấy A Mẫn đã phải cố gắng thế nào.
Đến gian thờ tổ của nhà lớn Ngạo Thiên buộc phải quỳ xuống, anh cởi áo ra để chấp nhận hình phạt. Thiên Như mặc dù nhìn chồng mình lắc đầu nhưng vẫn vô dụng.
Ngạo Vương cầm cây roi dài trên tay nhìn Ngạo Thiên hỏi: “Con cảm thấy việc bản thân làm là đúng hay sai?”
“Cứu người quan trọng!” Câu nói này như ngụ ý việc anh cứu người trong lúc cấp bách là không sai, vậy nên anh không phục chuyện bị phạt.
Mà A Mẫn càng không nên bị phạt vì chuyện này. Vậy nên anh thà chịu phạt thay cô còn hơn để cô phải bị phạt.
Ngạo Vương lại hỏi tiếp câu thứ hai: “Biết rõ quy tắc nhưng vẫn vi phạm, như vậy có phải nên chịu phạt không? “
“Vậy nếu người ta vì tôi mà bị thương, ông nghĩ xem tôi có nên bỏ mặc không?” Ngạo Thiên nhìn ba mình lạnh lùng.
“Mười roi này con cảm thấy đáng không?” Ngạo Vương nhìn Ngạo Thiên, hình như không có chút giận dữ như lúc nãy nữa.
“Là tôi tình nguyện, không có đáng hay không đáng.” Ngạo Thiên quỳ thẳng người, dứt khoát trả lời câu hỏi của ba mình.
Ngạo Vương giơ cao tay vung mạnh cây roi xuống nền nhà nghe một tiếng chát rất lớn, đến mức nền nhà xuất hiện một vết nứt vì lực của cây roi. Chứng tỏ nếu như lực roi đó nằm trên người Ngạo Thiên mười cái thì chắc chắn trong nửa tháng anh khó mà đi lại bình thường.
Ông đưa cây roi lại cho Đại Lan đem đi cất sau đó đứng trước mặt Ngạo Thiên: “Hình phạt xong rồi! Có thể về chăm sóc cho con bé kia.”
Ngạo Thiên bất ngờ, ngay cả mẹ anh cũng vậy. Bà đỡ anh đứng lên sau đó nói: “Mau tắm rửa ăn uống đi rồi qua chỗ con bé, việc ở đây để cho mẹ.”
Ngạo Thiên chào mẹ mình sau đó quay đi, đi đến cửa anh mới nói: “Cảm ơn!”
Tuy nhiên hai tiếng cảm ơn đó rất nhỏ nhưng lại đủ cho cả ba mẹ anh nghe. Ông nở nụ cười trên môi rồi cũng thu về. Thiên Như đánh nhẹ vai chồng mình bảo: “Con nó biết cảm ơn rồi kìa, anh không cần lo lắng nữa đâu.”
“Ừm! Lúc nãy chỉ là thử thôi, xem ra nó rất xem trọng con bé kia.” Ngạo Vương nắm tay vợ mình vừa đi vừa nói.
“Con bé vì thằng Thiên mà bị thương, em không rõ nguyên nhân nhưng chắc là liên quan đến vụ việc cách đây vài tiếng.” Thiên Như nhìn chồng mình nói.
Bà cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường. Nếu không thì làm sao có thể làm vợ của Long Ngạo Vương nổi danh một thời chứ. Hơn nữa nếu bà không có gì đặc biệt thì làm sao có thể thu hút được Long Ngạo Vương.
“Trước khi em gọi thì lão Cao có gọi cho anh. Cậu ấy bảo sóng ngầm đang nổi lên, những người liên quan năm xưa đều đã xuất hiện.” Ngạo Vương nhìn Thiên Như nói ẩn ý, dường như sắp xảy ra vấn đề gì rồi.
Thiên Như nghe vậy cũng trầm ngâm suy tư. Nếu như chồng bà nói như vậy thì tung tích của đứa bé kia chắc chắn đã có người biết. Việc này cũng có thể liên quan đến Ngạo Thiên, vậy nên bà phải hỏi rõ mới được.
Cả hai về phòng của mình và cho Tiểu Lan sắp xếp các phòng để bạn của Ngạo Thiên ở lại. Vì từ nước B lúc khuya về đến nước Z cũng gần sáng cho nên mọi người đều nghỉ ngơi để lấy lại sức.
[…]
Sau khi chuyên cơ riêng của Ngạo Thiên rời nước B thì ở phía khác cũng có một chuyến bay khởi hành về lại nước Z. Người đi trên chuyến bay đó không ai khác là Tuyết Nhi và Minh An. Ngoài ra còn có cả Kill và Bạch Tước.
Tuy nhiên hai người này lên cùng chuyến bay nhưng lại không ngồi chung vì che giấu thân phận. Khoang của Bạch Tước và Kill là khoang hạng A ghế số 05 và 06.
Bạch Tước lúc này mới nhìn Kill nói nhỏ: “Chẳng phải cậu bảo có việc nên nhờ tôi xử lý giúp sao? Sao bây giờ lại ở trên máy bay?”
“Cậu xử lý thế nào mà giờ có chuyện lớn rồi này. Thế nên tôi phải qua nước Z một chuyến, nếu không lúc họa tới lại không biết từ đâu mà ra.” Kill nhìn Bạch Tước trách móc.
Chỉ bảo là diễn kịch tiện thể xử lý số nội gián trà trộn vào, khéo léo gợi ý để A Mẫn biết mà phối hợp tránh gây hiểu lầm. Nào ngờ đâu lại kéo thêm Long Ngạo Thiên vào, lại còn hại A Mẫn bị bang Zero để ý mà nhắm đến.
Kill suy nghĩ mãi cũng không hiểu một vấn đề. Rốt cuộc A Mẫn đã làm gì khiến bên Zero nhắm vào? Nếu chỉ vì một A Thất mà nhắm tới A Mẫn thì có chút vô lý. Đúng là A Mẫn kéo họa từ nước B đến nước Z tới kiểu gì không biết…
Tuyết Nhi và Minh An cũng ngồi ở khoang hạng A nhưng ghế số 11 và 12. Minh An nhắc nhở nhỏ Tuyết Nhi: “Lần này ba em sẽ không chửi em chứ?”.
“Sẽ không đâu! Cũng may hai người kia có biết A Mẫn, cũng có biết Ngạo Thiên. Bằng không em và anh chắc tiêu đời thật rồi.” Tuyết Nhi nhìn Minh An nói lại chuyện hôm đó.
Minh An để Tuyết Nhi tựa đầu vào vai mình thở dài: “Lần này A Mẫn chắc gặp họa rồi! Hy vọng cái người tên Ngạo Thiên kia sẽ giúp nó.”
Tuyết Nhi cũng thầm đồng ý với lời nói của Minh An. Ở nước Z thì Ngạo Thiên là lão đại của Hắc Long Ưng, không ai không kiêng dè. Hơn nữa A Mẫn cũng là một sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo nhiều năm, cho nên nước Z đối với A Mẫn vẫn an toàn hơn.
Lần này Tuyết Nhi đi nước B gây họa còn kéo A Mẫn vào, có lẽ sẽ hại A Mẫn bị truy lùng không ngừng. Nhưng đó điều là kế hoạch của một kẻ khác, kẻ đó tuy còn trẻ nhưng lại gian xảo và khó lường vô cùng.