Ngày mai mọi người đều sẽ hồi kinh, cuộc sống của hai người lại sẽ trở về như cũ.
Hắn muốn trước khi kết thúc chuyến đi “kỉ niệm” này, ít nhất cũng có thể không hối hận về sau.
Đứng một lúc lâu trước phòng nghỉ của nàng, hắn cũng quay người, bước đi.
Phòng nghỉ.
Vũ Mặc mở cả hai cánh cửa ra, bước vào.
Đàm Bì Bì không biết từ khi nào đã ở bên trong.
Cô đứng bên cạnh bàn sách, tay sờ lên trang giấy có nét chữ mà Vũ Mặc vừa viết xong vẫn chưa gấp lại kia.
“Đàm Bì Bì?”
Giọng nói của Vũ Mặc làm Bì Bì giật mình, rút tay lại.
Cô lập tức nửa quỳ xuống đất, chấp hai tay: “Công tử”
Vì trời cũng đã khá tối, Vũ Mặc cũng không thắp nến nhiều sau khi hoàn thành sổ sách.
Hắn không nhìn rõ vẻ mặt của Đàm Bì Bì là như nào nên không để ý gì.
“Sao ngươi lại đột nhiên đến đây.
Có chuyện gì gấp sao?”
Đàm Bì Bì im lặng một lát, trong đầu suy nghĩ: “Chỉ có khi có chuyện gì, ta mới có thể gặp người sao…?”
Cô không cam lòng, nhưng giọng điệu lại tỏ ra là không sao:
“Công tử anh minh”
“Có chuyện gì, mau nói đi”
Đàm Bì Bì đứng lên, thái độ vẫn cung kính với Vũ Mặc.
“Thân phận của tên phản bội kia.
Quê nhà còn có một mẹ già, bị mù đã lâu, không còn người thân nào.
Hai mẹ con tuy sống khó khăn, nhưng hàng xóm vẫn thường hay qua lại giúp đỡ”
“Nghe nói tháng trước, có một hai người lạ mặt đến nhà của hắn.
Sau khi được trở về thăm mẹ, không hiểu vì sao hắn lại có tiền đưa mẹ của mình đi khám đại phu, còn bốc thuốc quý”
Âu Dương Vũ Mặc lắng nghe, không trả lời, đi lại gần Đàm Bì Bì hơn một chút.
“Thuộc hạ nghi ngờ, có lẽ hắn là bị mua chuộc.
Đã cho người nhận diện những kẻ lạ mặt kia.
Có lẽ sớm sẽ tìm ra thôi ạ!”
“Ừm”.
Giọng nói trầm bằng của Vũ Mặc rất gần Đàm Bì Bì.
Đêm khuya lại thanh vắng, trong ánh đèn lập lòa nhìn không rõ.
Đàm Bì Bì ngước nhìn, vẻ ma mị của Vũ Mặc nửa rõ nửa không.
Bì Bì tuy không thấp, nhưng chỉ cao tầm hơn vai của Vũ Mặc.
Bàn tay gân guốc, thô ráp kia của hắn đưa lên, tháo buộc tóc ra.
Mái tóc đen nhánh kia của hắn xõa ra, lướt nhẹ trên bả vai kia.
Điều hút hồn nhất vẫn là đôi mắt hai mí không rõ ràng kia.
Nhờ đó, mắt của hắn càng sắc, càng ma mị hơn.
Đàm Bì Bì càng bị hút hồn bởi nhan sắc, giọng nói, tính cách quyết đoán, lạnh lùng đó của Âu Dương Vũ Mặc.
Vũ Mặc không chú ý đến cô, hắn ngồi xuống giường của mình, hai tay cởi giày của mình ra, miệng nói:
“Trở về kinh thành, sắp xếp thêm một hai ám vệ, âm thầm bảo vệ Thiên Quân Dao”
Bảy chữ “âm thầm bảo vệ Thiên Quân Dao” như đâm vào tim của Bì Bì một nhát thật mạnh.
Cô chưa kịp định thần, ngơ ngác hỏi lại:
“B…!bảo vệ”?
Có lẽ là giọng của hắn nhỏ quá, cô nghe không rõ.
Nhưng một lần nữa Vũ Mặc lặp lại:
“Không sai! Là Thiên Quân Dao”
Thiên Quân Dao? Lại là Thiên Quân Dao? Chủ tử trước nay không hề đặc biệt quan tâm dặn dò cô chú ý đến ai.
Thế mà bây giờ lại muốn cô bảo vệ cho Thiên Quân Dao? Thật trêu ngươi mà!
Đàm Bì Bì nắm chặt hai tay của mình lại.
Nhẹ gật đầu đồng ý với hắn.
Đàm Bì Bì trước nay luôn hiểu quy tắc, nên Vũ Mặc cũng không chú ý nhiều đến cô.
Xong chuyện, hắn đuổi khéo thuộc hạ của mình đi: “Bản vương mệt rồi.
Ngươi lui trước đi”
“Vâng, công tử…”.
Chột dạ? Đau ngực? Không, đều không phải, là trái tim của hắn đang đập rất nhanh, rất mạnh. Mạnh đến mức có thể nghe thấy được.
Bịch, bịch, bịch.
Thiên Quân Dao nghe thấy tiếng động, nhíu hai mắt lại lắng nghe thật kỹ.
Vũ Mặc lúc này vẫn chưa kịp phản ứng lại, Quân Dao đã áp sát tai mình vào lồng ngực của hắn.
“Tim của điện hạ… sao lại đập nhanh như thế?”
Câu hỏi ngây ngô của Thiên Quân Dao trấn tỉnh lại Vũ Mặc. Hắn không đẩy cô ra, nhưng lại lập tức lùi lại sau.
“Khục, là do bản vương vừa mới cưỡi ngựa thật nhanh về thôi”
Hắn nhắm mắt đánh trống lảng, lý do chính là không dám nhìn thẳng vào Thiên Quân Dao.
“Vã lại máu này, không phải là của ta”
“Không phải của ngài?” – Quân Dao ngạc nhiên.
Vũ Mặc gật đầu nhẹ, trong lòng suy nghĩ: “Nếu thực sự không liên quan đến bọn chúng, vẫn không nên làm nàng ấy lo lắng thì hơn”
Hắn nhìn Thiên Quân Dao mà trong lòng có suy nghĩ.
Cô không biết chuyện gì, càng không hiểu hắn sao lại nhìn cô như thế. Nhưng cô biết, có hỏi thì chưa chắc hắn sẽ trả lời, vẫn là nên thuận theo ý của Vũ Mặc thì hơn.
“Sáng sớm mai chúng ta lên đường hồi kinh, nàng đi nghỉ ngơi sớm đi”
Cô “ừm” một cái hiểu chuyện, vẻ mặt là có điều muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Vũ Mặc nhìn ra, nhưng vì tôn nghiêm, hắn không muốn nói ra trước.
Tối hôm đó, mỗi người một phòng.
Âu Dương Vũ Mặc vẫn ngồi trên bàn, tay cầm sách, tay cầm bút. Thiên Quân Dao lúc này đã lên giường ngủ, cô cuộn người trong chăn, nằm nghiêng hẳn sang một bên.
Kẻ không có tâm trạng, người vẫn không thể ngủ. Cả hai nhớ lại chuyện lúc nãy ở sân trước.
Bây giờ Thiên Quân Dao mới có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, nhưng trong lòng không hiểu sao lại rất vui, cô cười mỉm một cái.
Bên này Âu Dương Vũ Mặc cũng không kém. Hắn bỏ sách xuống, nhìn sững sờ vào những dòng chữ kia nhưng đầu lại đang nghĩ về dáng vẻ của Quân Dao lúc đó.
Một đêm tĩnh lặng như bao ngày, lại có hai kẻ mang tâm tư trong lòng.
Nhưng chính bản thân cũng biết, khoảng cách giữa mình và người đó tuy gần, nhưng lại có một bức tường chắn ngang lại, không thể nào bước tiếp được nữa.
Thiên Quân Dao nghĩ, mình chỉ có thể đứng đằng sau, dõi theo bóng lưng thẳng táp đó, tay với, nhưng mãi sẽ chẳng bao giờ chạm vào được.
Nghĩ đến điều đó, lòng cô thắt lại. Học y thuật bao nhiêu năm, lại vì một người mà không cứu nỗi trái tim mình sao…?
Trước mặt hắn còn có Nam Triều, Âu Dương Gia, bách tính muôn dân. Đằng sau lại có một nữ nhân luôn xoay lưng với hắn, hắn cũng chẳng thể thay đổi được.
Bây giờ trong đầu Âu Dương Vũ Mặc chính là hai chuyện này. Từ bé đến lớn, hắn chưa từng phân vân, đắn đo như thế.
Nếu trái tim đã có chút động lòng, chi bằng trước khi nó lớn hơn, bản thân đành phải tự tay bóp nát thôi!
Thiên Quân Dao kéo chăn lên, che cả đầu mình lại, cô nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ.
Âu Dương Vũ Mặc cũng thế, hắn lắc đầu một cái, tay trái cầm sách lên lại, tiếp tục công việc đang dở dang đó.
Canh ba nửa đêm.
Âu Dương Vũ Mặc không ngờ lại đi đến phòng nghỉ của Thiên Quân Dao.
Nhưng hắn không bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong.
Ánh đèn lấp ló, hắn thấy bóng người nằm im trên giường kia. Có lẽ nàng đã ngủ say rồi.
Đôi mắt của hắn chưa bao giờ như thế này, chính là một đôi mắt dịu dàng, ân cần, lặng lẽ quan sát một người…