Mặc Dao Độc Phi!

Chương 48: 48: Mỗi Người Một Phòng



Chột dạ? Đau ngực? Không, đều không phải, là trái tim của hắn đang đập rất nhanh, rất mạnh.

Mạnh đến mức có thể nghe thấy được.

Bịch, bịch, bịch.

Thiên Quân Dao nghe thấy tiếng động, nhíu hai mắt lại lắng nghe thật kỹ.

Vũ Mặc lúc này vẫn chưa kịp phản ứng lại, Quân Dao đã áp sát tai mình vào lồng ngực của hắn.

“Tim của điện hạ…!sao lại đập nhanh như thế?
Câu hỏi ngây ngô của Thiên Quân Dao trấn tỉnh lại Vũ Mặc.

Hắn không đẩy cô ra, nhưng lại lập tức lùi lại sau.

“Khục, là do bản vương vừa mới cưỡi ngựa thật nhanh về thôi”
Hắn nhắm mắt đánh trống lảng, lý do chính là không dám nhìn thẳng vào Thiên Quân Dao.

“Vã lại máu này, không phải là của ta”
“Không phải của ngài?” – Quân Dao ngạc nhiên.

Vũ Mặc gật đầu nhẹ, trong lòng suy nghĩ: “Nếu thực sự không liên quan đến bọn chúng, vẫn không nên làm nàng ấy lo lắng thì hơn”
Hắn nhìn Thiên Quân Dao mà trong lòng có suy nghĩ.

Cô không biết chuyện gì, càng không hiểu hắn sao lại nhìn cô như thế.

Nhưng cô biết, có hỏi thì chưa chắc hắn sẽ trả lời, vẫn là nên thuận theo ý của Vũ Mặc thì hơn.

“Sáng sớm mai chúng ta lên đường hồi kinh, nàng đi nghỉ ngơi sớm đi”
Cô “ừm” một cái hiểu chuyện, vẻ mặt là có điều muốn nói, nhưng rồi lại thôi.

Vũ Mặc nhìn ra, nhưng vì tôn nghiêm, hắn không muốn nói ra trước.

Tối hôm đó, mỗi người một phòng.

Âu Dương Vũ Mặc vẫn ngồi trên bàn, tay cầm sách, tay cầm bút.

Thiên Quân Dao lúc này đã lên giường ngủ, cô cuộn người trong chăn, nằm nghiêng hẳn sang một bên.

Kẻ không có tâm trạng, người vẫn không thể ngủ.

Cả hai nhớ lại chuyện lúc nãy ở sân trước.

Bây giờ Thiên Quân Dao mới có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, nhưng trong lòng không hiểu sao lại rất vui, cô cười mỉm một cái.

Bên này Âu Dương Vũ Mặc cũng không kém.

Hắn bỏ sách xuống, nhìn sững sờ vào những dòng chữ kia nhưng đầu lại đang nghĩ về dáng vẻ của Quân Dao lúc đó.

Một đêm tĩnh lặng như bao ngày, lại có hai kẻ mang tâm tư trong lòng.

Nhưng chính bản thân cũng biết, khoảng cách giữa mình và người đó tuy gần, nhưng lại có một bức tường chắn ngang lại, không thể nào bước tiếp được nữa.

Thiên Quân Dao nghĩ, mình chỉ có thể đứng đằng sau, dõi theo bóng lưng thẳng táp đó, tay với, nhưng mãi sẽ chẳng bao giờ chạm vào được.

Nghĩ đến điều đó, lòng cô thắt lại.

Học y thuật bao nhiêu năm, lại vì một người mà không cứu nỗi trái tim mình sao…?
Trước mặt hắn còn có Nam Triều, Âu Dương Gia, bách tính muôn dân.

Đằng sau lại có một nữ nhân luôn xoay lưng với hắn, hắn cũng chẳng thể thay đổi được.

Bây giờ trong đầu Âu Dương Vũ Mặc chính là hai chuyện này.

Từ bé đến lớn, hắn chưa từng phân vân, đắn đo như thế.

Nếu trái tim đã có chút động lòng, chi bằng trước khi nó lớn hơn, bản thân đành phải tự tay bóp nát thôi!
Thiên Quân Dao kéo chăn lên, che cả đầu mình lại, cô nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ.

Âu Dương Vũ Mặc cũng thế, hắn lắc đầu một cái, tay trái cầm sách lên lại, tiếp tục công việc đang dở dang đó.

Canh ba nửa đêm.

Âu Dương Vũ Mặc không ngờ lại đi đến phòng nghỉ của Thiên Quân Dao.

Nhưng hắn không bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong.

Ánh đèn lấp ló, hắn thấy bóng người nằm im trên giường kia.

Có lẽ nàng đã ngủ say rồi.

Đôi mắt của hắn chưa bao giờ như thế này, chính là một đôi mắt dịu dàng, ân cần, lặng lẽ quan sát một người….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mặc Dao Độc Phi!

Chương 48: Ngài lại bị thương sao?



Âu Dương Vũ Mặc mặt lạnh tanh, thẳng thắn trách Âu Dương Vũ Dịch với một giọng điệu chán nản. Rồi hắn quay người, đi ra ngoài.

Vũ Dịch vẫn đứng đấy, không hiểu được lời nói của Vũ Mặc. Trong đầu hắn bây giờ chính là đang giận, giận đại ca hắn vì sao lại có thể vô tâm đến như thế?

Tính cách của Vũ Mặc tuy quả quyết với kẻ thù, nhưng một cô nương như Thiên Quân Dao, hắn cũng có thể đem ra làm mồi nhử?

Âu Dương Vũ Dịch cúi mặt, cắn chặt môi đến chảy máu.

Bên ngoài.

Tử Trạch đứng đợi chủ tử của mình đi ra.

Vũ Mặc vứt chiếc khăn tay dính máu đi qua tay của Tử Trạch, vẻ mặt không vui.

Tử Trạch không hiểu chuyện gì, chộp lấy khăn tay đó ngơ ngác nhìn theo chủ tử.

“Điện hạ, ngài làm sao vậy chứ?”

“Ngươi muốn ở lại đây sao?”

“Ý của thuộc hạ là…”

“Không nhưng nhị gì hết!”

Âu Dương Vũ Mặc cộc cằn phất tà y phục, nhảy lên ngựa phi nhanh về phía trước.

Tử Trạch cũng cuống quýt chạy lại ngựa của mình: “Điện hạ, điện hạ, đợi thuộc hạ với, điện hạaaa”

Trở về lại biệt viện.

Cửa lớn.

Vũ Mặc nhảy xuống, lính canh lập tức giữ ngựa của hắn lại.

“Mặc Vương!”

Nghiêm chỉnh đi vào vào trong, vẻ mặt cũng không thân thiện gì mấy.

Bên trong sân, Thiên Quân Dao ngồi trên ghế đá. Cô không chú ý đến Vũ Mặc, hai tay dằn qua dằn lại cốc trà đang dở dang kia.

Hắn đứng lại nhìn cô, vẫn không thấy động tĩnh gì, không chịu được mà đành tằng hắng một tiếng nhẹ trong miệng: “E hèm”

Giọng nói của Vũ Mặc làm Quân Dao hoàn hồn trở lại. Cô nhìn sang, thấy mặt mày của hắn đang không tốt. Liền nhanh chóng đứng lên, đi lại, hành lễ: “Điện hạ!”

Tạm chấp nhận, Vũ Mặc không so đo với cô chuyện vừa nãy, chỉ hỏi:

“Đang suy nghĩ gì thế?”

“Dạ…?” – Quân Dao ngơ ngác ra một giây không hiểu hắn đang nói cái gì.

Vũ Mặc lườm mắt nhẹ, đá mắt về phía cốc trà đang dang dở kia.

“Cốc cũng sắp bị nàng bóp đến thay đổi hình dạng rồi”

“Điện hạ à, ngài… đừng đùa như thế chứ” – Quân Dao cười cho có để bỏ qua vấn đề này.

Rồi bỗng nhiên cô ngửi một cái thật kỹ, chưa dám chắc chắn, liền ngửi thêm hai ba cái nữa.

“Điện hạ, ngài lại bị thương sao? Trên người lại có mùi máu!”

Đoán ra được mùi máu là từ người của Âu Dương Vũ Mặc, sắc mặt liền nghiêm túc lo lắng.

Nghe Quân Dao nói, hắn mới nghiêng mặt qua một bên, đưa mũi ngửi lại trên người mình. Là hắn cũng đã quen với máu rồi, nên chút mùi này, nghe kỹ lại mới nhận ra được.

Thiên Quân Dao không kịp nghĩ, đưa hai tay lên sờ soạng người của hắn, lo lắng:

“Là bị thương ở đâu vậy chứ? Chỗ này, chỗ này, hay chỗ này?”

Mỗi lần đoán, cô lại chạm vào mỗi chỗ khác nhau. Kẻ “ăn chay” lâu năm như Vũ Mặc lại bị “tấn công” bất ngờ như thế, có phần không thích ứng.

Hắn vội nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh kia, nhằm ngăn cô ấy lại sờ trúng những nơi không nên.

“Này, khoan đã, nàng dừng lại đã!”

Thiên Quân Dao giật mình nhẹ, nhìn theo hướng tay, vô tình lại nhìn trúng đôi mắt kia của Vũ Mặc.

Cả hai lúc này như có một lực hấp dẫn vô hình. Vũ Mặc bắt gặp đôi mắt to, tròn kia của Quân Dao, trái tim liền đập khá nhanh.

Bên này, Thiên Quân Dao ánh mắt lo lắng, nhìn thẳng vào đôi mắt chính trực, ngay thẳng kia của Vũ Mặc, thật sự rất hút lòng người.

Cả hai đối mặt với mau trong vài giây, khoảng cách không đến 5 phân.

Khoảng cách gần như thế, Vũ Mặc lại vô tình nhìn trúng đôi môi hồng hào kia của Thiên Quân Dao. Hắn liền nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.