Mặc Dao Độc Phi!

Chương 39: 39: Đến Phòng



“Công tử anh minh”
Âu Dương Vũ Mặc xoay người, đối lưng lại với Đàm Bì Bì.

Hắn đưa hai tay ra sau, nắm lại.

Nhíu mày.

“Cũng có thể là người đứng đằng sau cố ý như thế”
Đàm Bì Bì liền thắc mắc về suy nghĩ đó của Vũ Mặc: “Ý của người là sao, công tử?”
Âu Dương Vũ Mặc im lặng không trả lời, hắn cau mày lên, ánh mắt nguy hiểm.

Vẻ mặt chính là đã nghĩ ra được gì đó, liền tức giận.

Ở bên này.

Thiên Quân Dao đang lau tóc ở trên giường ngủ.

Cô ngồi hẳn lên giường, nghiêng đầu sang một bên, dùng cả hai tay nhẹ nhàng lau tóc theo chiều hướng xuống.

Cạch.

Tiếng cửa phòng mở ra.

Là Âu Dương Vũ Mặc.

Hắn dùng một tay mở cả hai cánh cửa phòng ra, bước vào.

Thiên Quân Dao ngẩng lên nhìn.

?!
“Điện hạ?!”
Vũ Mặc đưa mắt lên, hướng về phía Thiên Quân Dao.

Cô chỉ mặc mỗi một bộ y phục trắng, là bộ y phục mặc ngoài nội y.

Bình thường, vẫn luôn hay thấy Thiên Quân Dao hay mặc tề hung nhu quần quen mắt, không biết rõ được cô thực sự lại mảnh khảnh như thế.

Nhìn thấy, trong đầu Vũ Mặc hiện lên một suy nghĩ cực kỳ khó chịu: “Rốt cuộc là nàng ấy có ăn uống đầy đủ không vậy?”
Không hiểu vì sao sau khi đi vào, mặt mày Vũ Mặc lại khó coi như thế, là ai đã chọc giận hắn rồi sao?
“Điện hạ…?”
Âu Dương Vũ Mặc không đi về hướng này.

Hắn đi về phía bàn trà bên tay phải của Thiên Quân Dao.

Hắn ngồi xuống.

Bàn trà này thấp, đệm ngồi là ở dưới đất.

Vũ Mặc ngồi một chân co một chân dũi, tay cùng phía đặt lên trên đầu gối của chân đang co kia.

Ngồi hướng người về phía bàn.

“Khoan đã điện hạ…” – Thiên Quân Dao nhìn thấy như thế, nói: “Ngài định…!ngủ ở đó ư?”
Gặp quỷ a? Âu Dương Vũ Mặc cao cao tại thượng sao có thể cả đêm ngủ bên cạnh một bàn trà cơ chứ?
Hắn nhìn chỗ mình ngồi, rồi lại mình về Quân Dao.

Vẻ mặt có phần hỏi chấm.

Định sẽ hoàn thành nốt những việc còn lại trong đêm nay.

Ấy thế mà nàng ấy lại nghĩ hắn thực sự “chịu thiệt”?
Vũ Mặc nghĩ trong lòng.

Thiên Quân Dao: “Hay là ngài cứ về phòng nghỉ ngơi đi.

Cứ để thị vệ canh cửa là được rồi a…”
Cô huơ tay lung tung, nói.

Nhìn cô tay chân loạn xạ như thế, vẻ mặt lại lúng túng, bối rồi.

Vũ Mặc cười nhếch một cái thật gian.

Rồi, hắn đứng lên, đi về phía của Thiên Quân Dao.

Theo bản năng, cô liền chống hai tay ra đằng sau, lùi lùi về phía trong.

Còn không quên với lấy tấm chăn, quấn quanh người mình lại.

Vũ Mặc một bước, rồi lại hai bước tiến về phía giường, ánh mắt luôn không rời khỏi những hành động kia của Thiên Quân Dao.

“Điện…!điện hạ…? – Quân Dao lo lắng.

Bụp.

Một tiếng, cả hai gương mặt liên đối diện nhau với một khoảnh cách rất gần.

Hắn cúi cong lưng, hai tay chống trên giường, áp mặt lại gần Thiên Quân Dao.

Cô liền sợ sệt, kéo chăn lên che mặt mình lại, mắt tịt mắt, chân cũng không quên co lên, rút người lại.

Hắn nói: “Đời nào có một Vương phi lại muốn đuổi bản vương ra khỏi phòng chứ?
“Nếu Vương phi là sợ ta chiu thiệt.

Chi bằng, tối nay chúng ta cùng chung một giường? Không được sao?” – Vũ Mặc dùng một giọng khiêu khích nói.

“Không!”
Mặc dù không dám nhìn thẳng, nhưng mồm miệng lại rất nhanh.

Quân Dao thẳng thắn đáp lại hắn.

Xem, cô là bị Vũ Mặc dọa đến mức co cả người lại thế kia.

Thật thú vị a!
Hắn cười khẩy một tiếng: “Ha~”
“Phù”.

Vũ Mặc thổi một cái thật nhẹ vào một bên tóc mái của Thiên Quân Dao..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mặc Dao Độc Phi!

Chương 39: Cợt nhả



Về đến lại biệt viện.

Vũ Mặc một hơi bế Quân Dao vào phòng của cô.

Hắn đặt cô ngồi xuống giường.

“Ta sẽ cho thị nữ đến tắm rửa cho nàng”

Nói rồi, Vũ Mặc định quay lưng đi, thì đột nhiên Thiên Quân Dao chộp lấy y phục của hắn lại.

“Khoan đã điện hạ”

Hắn dừng lại, nhìn về phía sau. Là người chỉ biểu đạt bằng mắt, hắn không hỏi chuyện gì, chỉ bằng một cái nhìn là đủ.

“Cái đó… chúng ta quay về kinh thành được không..?”

Thiên Quân Dao cúi mặt, nắm chặt y phục của Âu Dương Vũ Mặc, tay không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy như thế, Vũ Mặc trong lòng không nhiều cũng ít mà hiểu được.

Hắn nói: “Đêm nay bản vương sẽ ở lại đây. Ngày kia chúng ta hồi kinh”

“Ha? Ở… Ở lại đây?”

Thiên Quân Dao vội rút tay lại.

Âu Dương Vũ Mặc quay người, hắn nhướng một bên chân mày lên, nói:

“Không phải là Vương phi sợ thích khách sẽ quay lại sao? Chi bằng, đích thân bản vương bảo vệ cho nàng, không tiện hơn nam nhân khác sao?”

Rõ ràng là hắn đang cợt nhả với mình. Thiên Quân Dao hai má ửng đỏ, liền lùi về sau một chút, tránh ánh mắt đó của hắn.

Thấy dáng vẻ “thỏ con” đó trước mắt thật thú vị, Vũ Mặc nhếch mép cười một cái khiêu khích. Rồi hắn lại quay người đi ra.

Nhướng người nhìn theo hướng đó, xác nhận Âu Dương Vũ Mặc đã đi rồi, Thiên Quân Dao thở phào ra một tiếng:

“Còn dám đùa giỡn với mình…” – Cô phụng phịu.

Thị nữ được lệnh đến giúp Thiên Quân Dao tắm rửa.

Cả ngày hôm nay chạy ngược chạy xuôi, mặt mày cô cũng lấm lem lắm rồi.

Thị nữ chuẩn bị cho cô một bồn tắm nước nóng để thư giãn, còn có thêm hoa hồng giúp có thêm mùi hương.

Thị nữ đứng bên cạnh, Thiên Quân Dao lần lượt duỗi thẳng hai tay ra, y phục của cô được nhẹ nhàng cởi ra. . Ra chương nhanh nhất tại * trùmt ruуệЛ. vN *

Không thấy không thể tin, cánh tay của Thiên Quân Dao thực sự rất mảnh, như thể chúng có thể bị gãy rất dễ dàng.

Làn da trắng hồng nõn nà kia của cô cũng từ từ được lộ ra từ cổ xuống lưng.

Bõm.

Một nữ nhân tóc dài, đen nhánh, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn trắng, bước chân vào bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn kia.

Ngửa đầu ra sau, Thiên Quân Dao nhắm mắt lại, cô thả lỏng cả cơ thể ra.

Mặc dù Mặc Vương phi không xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, như dáng người nhỏ bé, thanh mảnh nhưng không quá gầy kia lại rất cuốn hút người khác.

Thị nữ lần lượt dùng một tấm khăn ướt, lau nhẹ nhàng cánh tay đó. Từ cổ, vai rồi đến cánh tay và bàn tay, mọi thứ đều nhẹ nhàng và dễ chịu.

Đây là lần đầu tiên Thiên Quân Dao được tắm thư giãn như thế này, cô cười nhẹ.

“Dễ chịu thật a ~”

“Vương phi cảm thấy thích là được rồi ạ. Đều do một tay Mặc Vương căn dặn chúng nô tỳ chuẩn bị cho người đấy” – Thị nữ hầu hạ bên cạnh nói.

Thiên Quân Dao mở mắt ra: “Mặc Vương?”

“Đúng rồi đấy ạ”

Nhìn thị nữ này vừa nói lại vừa cười ôn nhu thế kia, là nụ cười ngưỡng mộ, không lẽ thực sự là Âu Dương Vũ Mặc?

Thiên Quân Dao trong đầu suy nghĩ.

“Ắt xì”

Người đang bị nhắc đến, Âu Dương Vũ Mặc đang ở trong phòng của mình, hắn nhảy mũi một tiếng.

“Công tử, người bị bệnh sao?”

Đàm Bì Bì mặc một bộ áo choàng đen, đang đứng trước mặt Vũ Mặc.

“Không sao, ngươi cứ nói tiếp đi”

“Công tử, trên người của đám thích khách không hề có một manh mối nào cả, là thuộc hạ vô dụng”

Vũ Mặc đưa tay lên, ý bảo không sao.

“Bọn chúng chỉ là một vài tên nhãi nhép được phái đến thăm dò trước thôi. Ngươi không tìm được tang vật là chuyện bình thường”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.