Nói đến đây, Đàm Trưởng Lão lại nhìn sang phía Trương Phù Hoa. Trương Phù Hoa gật đầu:
– Lần này ta sẽ dẫn các ngươi đi, khi vào trong bí cảnh sẽ do Tiểu Ngọc lĩnh đội. Các người phải nghe lời sư huynh, những lần bí cảnh mở ra trước đây Vạn Hoa cốc ta luôn luôn bị ba phái khác vây công, không thiệt người cũng thiệt của, một lần có đệ tử còn bị lăng nhục, tự sát mà chết. Các ngươi chuẩn bị cho tốt, sáng sớm mai chúng ta lên đường.
Sau khi nghe lời Trương Phù Hoa nói xong, mấy nữ đệ tử kia trong mắt hiện lên một tia hốt hoảng, nhưng nhanh chóng bình tâm lại, rồi nhao nhao hành lễ cáo lui. Chỉ còn mỗi một mình Thanh Ngọc đứng đó, nhìn thẳng vào Trương Phù Hoa, không nói câu gì.
Đàm Trưởng lão cũng là hiểu ý, lắc mình biến mất.
Trương Phù Hoa đứng nhìn Thanh Ngọc, mắt nàng hơi hoe đỏ, chẳng biết làm gì, chỉ biết giang hai tay ra chờ đợi, một giọt nước mắt lăn dài chảy xuống.
Thanh Ngọc đến lúc này sao còn không biết là mình phải làm gì, kêu to hai tiếng ma ma sau đó lao lên đạo đài, ôm chầm lấy Trương Phù Hoa.
– Ma ma, người tới đây từ khi nào, tại sao không cho con biết?
Thanh Ngọc vừa ôm chặt nàng, vừa cảm nhận thấy cơ thể nàng ngan ngát hương thơm, nhưng không có chút dục niệm nào, vì hắn coi nàng như là mẫu thân của hắn.
Khó khăn lắm hai kiếp sống hắn mới cảm nhận được tình thương của người mẹ, làm sao hắn nỡ buông tay.
Thanh Ngọc nhớ rõ ràng khi đó chia tay ở Lâm Hòa thôn, ma ma từng rơi lệ mà nói với hắn rằng:
– Hay là thôi con đừng đi nữa, hay ho gì cái việc tu luyện đâu, con về ở với ma ma, ma ma không cần con tu luyện!
Lúc đó sâu trong đáy mắt Trương Phù Hoa Thanh Ngọc cảm nhận được một tia cưng chiều yêu mến, mà đến hôm nay hắn mới nhận ra trong đó còn một tia thương xót vô hạn.
Trương Phù Hoa lúc này cũng là vui mừng không thôi, nàng lấy tay lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn:
– Tiểu Ngọc ngoan. Giờ lớn cao hơn ma ma rồi. Yên tâm đi, giờ ta ở đây với con, ta không đi nữa. Nhưng mà Tiểu Ngọc phải hứa không được hỏi ma ma bất cứ chuyện gì, nếu không ta sẽ lập tức đi ngay.
Thanh Ngọc đáp ngay:
– Vâng, Tiểu Ngọc không hỏi, Tiểu Ngọc không hỏi.
Từ phía xa, Lý Mỵ Nương thấy vậy cũng âm thầm mừng rỡ, lắc mình biến mất, trong lòng nàng cũng đang dần dần in sâu bóng hình của hắn.
Nếu Thanh Ngọc biết mà nói, sẽ lắc đầu kêu khổ:
– Chờ bần tăng đi vệ sinh đã mới xuống núi được!
…
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Lý Mỵ Nương dẫn theo mười đệ tử Vân Hoa cốc đứng lên lưng một con yêu thú Thất Thải Tước Hóa Thần hậu kỳ, bay về hướng Tây, tới Vụ Lăng sơn, thuộc Đại Ấn quốc, nơi bí cảnh khai mở.
Cảnh giới của yêu thú sau Trúc yêu chính là Chân yêu, ngang với Ngưng Chân kỳ của nhân loại. Từ đó trở lên, bắt đầu từ Kim Đan kỳ thì đường lối tu luyện của cả nhân loại và yêu thú đều giống nhau. Tu vi đến Kim Đan kỳ, bên trong đan điền của nhân loại sẽ hình thành Kim Đan bằng chân khí, cũng giống như bên trong yêu thú sẽ hình thành Yêu Đan, nên giới tu hành không gọi là Đan yêu, mà gọi là yêu thú Kim Đan kỳ.
– Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ tuyến “Bình bình an an”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận?
– Tiếp nhận.
“Sâm Dược cốc bí cảnh lần này mở ra sẽ dẫn tới vô số đệ tử trẻ tuổi chưa Trúc Cơ của toàn bộ các tông môn trên Thanh Long Vực tới tham dự, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới một hồi tranh đoạt đẫm máu. Nhiệm vụ của thiếu gia là dẫn toàn bộ đệ tử Vạn Hoa cốc thu thập linh dược trở ra thành công, không được thiếu một người nào, phần thưởng là 50 điểm tích lũy, đồng thời nhận được một tin tình báo liên quan đến mẹ ruột của thiếu gia.”
Thanh Ngọc mừng rỡ! Rốt cuộc hắn cũng có nhiệm vụ! Hoàn thành nhiệm vụ xong hắn còn nhận được thông tin về mẹ mình!
Có hy vọng Trúc Cơ rồi!
Đứng trên lưng Thất Thải Tước, Thanh Ngọc mới làm quen được với các sư tỷ muội xung quanh.
Lớn nhất ở đây là Dư Hoa sư tỷ, nàng trông cũng vô cùng thanh tú, nhập môn trước Thanh Ngọc những mười mấy năm, theo hắn nhận xét thì đây là vị sư tỷ cẩn thận và trầm tính nhất.
Tiếp theo là hai chị em Bạch Tố Mi và Bạch Tố Hoa, hai nàng này cũng lớn tuổi hơn Thanh Ngọc, cả hai rất hồn nhiên phóng khoáng, cũng tươi cười nói chuyện với hắn mấy lần.
Còn lại mấy vị nữ đệ tử khác, hắn cũng không tiện dò hỏi họ tên, sợ khiến họ phản cảm.
Vạn Hoa cốc rộng lớn, có đến gần vạn nữ đệ tử, ai cũng xinh đẹp, mặt hoa da phấn. Thanh Ngọc xem cũng là đầu váng mắt hoa, không tài nào nhớ hết được.
Nữ nhân có linh căn và tư chất tu luyện thông thường sẽ không xấu, hơn nữa trải qua quá trình thuế phàm ở Luyện Khí kỳ, da dẻ lại càng mịn màng, ngũ quan cũng dần dần thay đổi trở nên thanh thoát, xinh đẹp hơn.
Nếu nói có ai nổi bật thì chính là cô bé Dạ Tố Mai cùng nhập môn với Thanh Ngọc, giờ nàng cũng đã lớn, nghe người ta nói cũng đã trở thành một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nhưng đã theo một vị nữ Trưởng lão đi lịch luyện bên ngoài, mấy năm chưa thấy trở về.
Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc bước chân ra khỏi Vạn Hoa cốc từ khi bái nhập tông môn này, cả quãng đường hắn đều nhìn ngó xung quanh, đánh giá thế giới này.
Quả thật vô cùng rộng lớn, đất rộng người đông.
Trương Phù Hoa vẫy hắn lại.
Thanh Ngọc đến gần nàng, hỏi:
– Ma ma, có chuyện gì?
Trương Phù Hoa vẻ mặt buồn bã nói:
– Ngọc nhi, hôm nay ma ma sẽ nói cho con biết tên thật của con. Tên con là Nguyễn Ngọc, nhớ lấy. Sau khi con Trúc Cơ thành công, ta sẽ không được phép bảo vệ con nữa, kể cả con có bị đánh chết trước mặt ta ta cũng không được nhúng tay. Đây là ba viên Trúc Cơ đan cực phẩm, con cầm đi.
Thanh Ngọc sửng sốt:
– Ma ma, người bỏ con mà đi sao?
– Không, ta vẫn sẽ ở lại Vạn Hoa cốc, nhưng sẽ không đi sát theo từng bước chân của con được nữa. Đó là quy định của gia tộc, Tiểu Ngọc phải thông cảm cho ma ma có biết hay không?
Thanh Ngọc chậm rãi gật đầu:
– Vâng, con hiểu, nhưng con sẽ tự mình Trúc Cơ, chứ không dùng đến đan dược.
Trương Phù Hoa nghe tới đây cũng là giật mình thon thót:
– Cái gì? Con là tư chất phàm giai làm sao tự Trúc Cơ được?
Thanh Ngọc nắm tay nàng an ủi:
– Ma ma đừng lo, con lớn rồi, con sẽ tự có biện pháp mà.
Trương Phù Hoa vỗ vỗ bàn tay hắn:
– Ta biết con có nhiều bí mật, nhưng ta sẽ không hỏi. Ma ma hứa với con, khi con đạt được Hóa Thần kỳ trong vòng hai trăm năm, ta sẽ nói hết những gì ta biết cho con. Nhưng Tiểu Ngọc cũng phải hứa với ma ma, không được đi khắp nơi dò hỏi gốc gác của mình, sẽ dẫn tới họa sát thân đó, nghe chưa?
– Vâng, Tiểu Ngọc hứa với ma ma. Ma ma à, người có trận bàn phòng ngự nào không?
Trương Phù Hoa cười với hắn rồi nói:
– Con không nói ta cũng sẽ đưa cho con. Đây là trận bàn Huyền Vũ tiểu trận, Ngưng Chân kỳ cũng không phá được, chỉ cần đặt linh thạch vào là sẽ tự động kích phát, con cầm đi. Hơn nữa, nhớ là trong bí cảnh có kẻ nào khiêu khích cứ thẳng tay chém giết, không cần lo hậu quả. Ma ma ở ngoài chờ con.
Thanh Ngọc nghe vậy cũng là vô cùng an tâm. Hắn khá tự tin về khả năng của mình, bây giờ kiếm khí của hắn đã có thể tùy tâm kích phát vô cùng thành thạo, ngoài ra hắn còn có một sát chiêu cường đại mà hắn mới tu tập được từ Huyễn Diệt Kiếm Quyết.
Trước đây, Thanh Ngọc sợ nhất là bị vây công, nhưng bây giờ hắn không sợ lắm. Hắn chỉ sợ những loại phù bảo có uy lực lớn như là Lôi Âm châu thôi.
Kiếm tu là một chức nghiệp cận chiến vô cùng cường đại, khi đơn độc đối diện với toàn bộ các tu sĩ cùng cảnh giới khác ít có khả năng chịu thiệt thòi.
Đừng thấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc dùng kiếm mà tưởng họ là kiếm tu, kiếm tu là phải tu luyện tâm pháp riêng biệt, ví như Thanh Ngọc vậy, chủ tu Huyễn Diệt Kiếm Quyết, dùng kiếm nhập đạo. Có nhiều người dùng kiếm là vì họ lấy nó làm linh khí, pháp khí để thi triển ra pháp thuật mà thôi.
Đến như Mai Dương tông, khắp tông môn sử dụng trường kiếm, nghe nói cũng chỉ có tông chủ, hai vị trưởng lão và một số đệ tử chân truyền mới là kiếm tu chân chính.
Kiếm tu trên thế gian này vạn người có một, đâu phải ai thích cũng có thể trở thành kiếm tu?
Song kiếm tu thì lại còn họa hoằn hơn nữa, chắc cả tinh cầu này cũng chỉ có một tên con ông cháu cha như Thanh Ngọc?
Lý do mà Tử Nhược không cho Thanh Ngọc phụ đạo thêm các chức nghiệp khác cũng chính là như vậy. Muốn trở thành đan sư thì phải dùng đan nhập đạo, đan kiếm khác biệt, kiếm tâm sẽ không được tinh khiết, sau này sẽ khiến con đường kiếm đạo của hắn trở nên vô cùng khó khăn, khó có thành tựu.
Thanh Ngọc gần đây vẫn là lo lắng về tài nguyên tu luyện của mình. Hắn có thể xin ma ma, nhưng hắn không làm vậy. Nếu cứ quá dựa dẫm vào người khác, đến cuối cùng bản tâm hắn sẽ sinh tính ỷ lại, khó có thể tiến nhanh.
Bây giờ lại không được phụ đạo thêm các chức nghiệp khác, làm hắn lo lắng không thôi.
Luyện đan bán lấy tiền cũng là tiền a!
Thôi, không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Có suy nghĩ bây giờ cũng không giải quyết vấn đề gì.
Thanh Ngọc lập tức ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, suy tính về bí cảnh sắp mở ra kia.
…