Mùa thu tháng tám, hoa quế tỏa hương. Các tiểu thư tụ tập vui đùa ngắt mấy nhành hoa dưới tán cây, những bà nội trợ ầm ầm bắt đầu làm bánh trung thu.
Phùng Thế Chân đi ngang qua cửa hông, thấy các bà mẹ già đang bưng những chiếc bánh trung thu vừa mới ra lò, mùi thơm nồng khiến cô lưu luyến dừng lại và hít một hơi dài.
“Phùng tiểu thư, cô ăn thử một miếng đi.” Mấy bà lão nhiệt tình tiếp đón.
Phùng Thế Chân bộ dáng thanh tú, rất biết cách đối nhân xử thế. Ngày thường không có việc gì, Phùng Thế Chân sẽ vào phòng bếp nói chuyện phiếm với các dì vài câu, giúp họ đọc báo và tạp chí, có khi còn thay họ viết thư. Ở Dung gia gần mười ngày, Phùng Thế Chân đã thành bộ trưởng bộ ngoại giao quen với tất cả người làm nơi đây.
Bánh trung thu mới ra lò đã tỏa mùi thơm nức mũi, sau khi để một hai ngày, một lớp dầu bóng lên, dùng dao bạc cắt ra, nhân bánh màu ngọc bích, lòng đỏ trứng gà vàng ươm, khiến người chảy dãi ba thước.
Phùng Thế Chân gắp một lòng đỏ trứng gà đã được cắt lát, nếm thử, hạt sen mềm tan trên đầu lưỡi, vị mặn của lòng đỏ trứng lan tỏa ra, để lại hương thơm ngào ngạt trên răng và môi.
“Thật ngon.” Phùng Thế Chân khen ngợi, “Nó làm tôi nhớ đến những chiếc bánh trung thu mẹ tôi làm”.
“Phùng tiểu thư trung thu có về nhà không?”
“Đương nhiên là về rồi.”
“A, thật là hiếu thảo.”
Dung Gia Thượng dẫn hai chú chó săn nhỏ đi đến, thấy Phùng Thế Chân mặc một chiếc sườn xám kiểu cũ màu xanh nhạt đang ngồi trên băng ghế trước nhà bếp, tắm trong ánh sáng mùa thu, vẻ mặt thỏa mãn mà ăn bánh.
Chú chó nhỏ ngửi được mùi thức ăn, sủa về phía này. Dung Gia Thượng huýt sáo, tóm lấy nó.
“Đại thiếu gia.” Phùng Thế Chân đứng lên, “Chú cún con ở đâu vậy?”
“Của nhà Vân Trì, tặng cho Phương Lâm Phương Hoa”. Dung Gia Thượng nói, tầm mắt anh dừng ở vụn lòng đỏ trứng còn vương trên khóe miệng Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân ngồi xổm xuống, cầm một miếng bánh trung thu cho chó con. Chó con phe phẩy cái đuôi liếm tay cô, chơi với chúng khiến cô ha hả cười không ngừng. Tiếng cười mềm nhẹ dễ nghe, dễ chịu như thể một chiếc lông vũ nhẹ nhàng tung bay.
“Đừng cho chúng ăn bừa bãi!” Dung Gia Thượng đột nhiên lôi chúng lại, “Chó nhỏ như vậy, thật khó trị bệnh dạ dày.”
Phùng Thế Chân lúng túng thu tay về, đứng dậy nói: “Xin lỗi, là tôi không suy xét chu đáo.”
Dung Gia Thượng nghiêm nghị không nhìn cô: “Tôi sẽ gửi trả chúng cho đám người Phương Lâm.”
Phùng Thế Chân nhìn đồng hồ, “Một lúc nữa đến giờ lên lớp, nên đừng đến muộn.”
“Tôi biết.” Dung Gia Thượng ngập ngừng trả lời, dắt chó nhỏ rời đi.
Phùng Thế Chân ôn hòa cười nhìn theo anh, tựa như không chút nào để ý đến sự thất lễ của đối phương.
Kể từ lúc cả hai ra ngoài gặp nạn, quan hệ vẫn luôn duy trì như vậy không nóng không lạnh. Dung Gia Thượng không cố tình bài xích Phùng Thế Chân, nhưng đối với cô cũng không tính là nhiệt tình. Đi học nghiêm túc hơn rất nhiều, luôn có thể hoàn thành tốt bài tập được giao. Khi tình cờ gặp nhau, họ sẽ chào nhau lịch sự và thỉnh thoảng nói vài câu.
Tính tình của Dung Gia Thượng có vẻ khá thất thường lúc nắng lúc mưa, đôi khi không rõ bị đụng chạm nhược điểm gì, liền sẽ tự nhiên trầm mặt. Phùng Thế Chân đã quen với điều đó từ lâu, dù sao anh ấy vẫn còn hơi trẻ con một chút.
Thanh niên này luôn giống như một con sói đơn độc, lang thang bên ngoài đám đông, cảnh giác gầm gừ với những ai đến gần. Đây là trạng thái tự bảo vệ của người bị tổn thương.
Tất cả mọi người đều được cảnh báo phải giữ khoảng cách với anh ta, chỉ có Phùng Thế Chân, vì động cơ thầm kín của mình, thật cẩn thận mà không ngừng tiếp cận, cố gắng chạm vào phần lông sau gáy dựng thẳng của anh ta.
Các bà lão giúp việc có chút sợ hãi Dung Gia Thượng, trước sau đều tránh né, từ phòng bếp đi ra, nói: “Phùng tiểu thư cũng không dễ dàng gì.”
Phùng Thế Chân giơ tay lên lắc nhẹ phủ nhận, cười nói: “Thiếu gia và tiểu thư của mọi người khá nghiêm túc, siêng năng học tập. Tôi đã dạy rất nhiều học trò, hiếm khi gặp được người nào tốt như vậy.”
Người hầu già gật đầu lia lịa: “Lão gia của chúng tôi thích nhất những người có học thức, ngay cả các bà vợ bé ở nhà cũng biết đọc thơ tiếng Anh.”
Đang tám, hai tên tay sai cầm một vài chiếc hộp đi ngang qua, chào họ rồi đi về hướng Tây.
“Phùng tiểu thư cô nhìn đi.” Một bà lão bỡn cợt cười nói, “Lại không biết ở đâu có đồ tốt, đều sẽ được đưa đến cho biệt phủ ở phía Tây. Xem cách yêu thương như thế, có lẽ không đợi nhị phu nhân sinh hài tử, trong nhà sẽ có thêm một vị tam phu nhân.
Phùng Thế Chân hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói Tôn tiểu thư kia đã ở bên cạnh lão gia một thời gian rồi, chẳng lẽ vẫn luôn không có danh phận?
Một bà lão nhân gia nghiêng người về phía trước: “Tất nhiên là lão gia luôn muốn nạp thiếp, phu nhân cũng đã gật đầu chấp thuận, nhưng chính cô em vợ họ Tôn kia không chịu như vậy. Người ta là học sinh đạt thành tích cao từ trường nữ sinh Thanh Tâm, nói thà chết chứ không chịu làm thiếp. Hiện giờ tuy là cũng cận kề hầu hạ lão gia, nhưng không tính toán gì hết, chỉ cần giữ thanh danh trong sạch mà thôi.”
Phùng Thế Chân thở dài, “Nghe thật kỳ lạ nhưng cũng có chút đáng thương.”
“Còn muốn như nào nữa?” Một người vợ trẻ vẻ mặt hâm mộ, “Lão gia yêu chiều cô ta, so với nhị phu nhân năm đó còn muốn hơn gấp trăm lần. Mặc vàng đeo bạc, sơn hào hải vị, rượu nho Tây Dương, vật liệu may mặc, hòm hòm cứ lần lượt được đưa đến Tây Đường. Phu nhân dĩ nhiên không vui, có lần còn mắng chúng tôi định họ Dung đổi thành họ Tôn hết à.”
Lão giúp việc nói: “Hiện giờ, tuổi trẻ dung mạo đẹp, còn có thể kiêu căng, nhị phu nhân mới bước vào cửa được sáu bảy năm thôi, gia cảnh đã chẳng còn được như xưa. Bây giờ tất cả đều phụ thuộc vào đứa em gái này để giúp bà ấy tranh giành sự sủng ái. ”
Người vợ trẻ nhanh miệng: “Phu nhân cũng có thể tìm một người nha!”
Lão giúp việc vội vàng trừng mắt nhìn cô lườm một cái. Cô vợ trẻ kia liếc nhìn Phùng Thế Chân, cười mỉa ngậm miệng lại.
Tây Đường là một ngôi nhà kiểu phương Tây độc lập, chỉ có bốn gian trên và dưới, kín đáo nhưng lại là trung tâm của Dung gia.
Sau khi Dung Định Khôn trở về, ông ta không ở đây, mà dẫn theo Tôn cô nương đến Tây Đường. Ông ta đi sớm về muộn, ngày thường Dương Tú Thành bọn họ lại đây báo cáo công việc, cũng thẳng đến đó. Có điều kể từ khi vị Tôn nhị tiểu thư kia vào Tây Đường, cũng không thấy ra ngoài.
Bà Trần ở bên tai Phùng Thế Chân thủ thỉ, nói Dung Định Khôn có nghiện thuốc lá, và em vợ họ Tôn kia là người phục vụ ông ta hút thuốc.
“Trước đây việc này là do nhị phu nhân đảm nhận. Nhưng thuốc phiện rốt cuộc hại thân, nhị phu nhân liên tục sảy mất hai đứa con trai, cứ thế nhẫn tâm mà bỏ đi, có điều vẫn chấp niệm liều mạng muốn có một nhi tử. Bà ta lại sợ người khác sẽ thay bà nhận công việc này, đoạt đi sự sủng ái của lão gia, vì thế, liền giao chuyện này cho em gái của mình.”
Bà Trần vẻ mặt khinh thường nói.
Sau tất cả, là do cuộc sống vợ chồng không được suôn sẻ, còn dìm em gái ngây thơ của mình xuống nước, làm vợ lẽ. Này không phải là đang hại chính em gái của mình sao?
Phùng Thế Chân không biết tình trạng nghiện thuốc của Dung Định Khôn nặng đến mức nào, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì có thể thấy sinh lực tràn trề, hai mắt sáng, thập phần giỏi giang anh đĩnh, ông ta không giống người nghiện thuốc lá nhiều.
“Lão gia hút một đôi thuốc, một đôi hoàng kim!” Bà Trần tấm tắc, “Đây là loại thuốc cực tốt, có hút cũng sẽ không làm tổn thương cơ thể, người khác cầu đều cầu không được. Lão gia chỉ lấy điếu thuốc này làm quà, không bao giờ bán. ”
Kể từ khi có Phùng Thế Chân tò mò gãi đúng chỗ ngứa, bà Trần liền nhiều chuyện nói lên những thị phi của Dung Định Khôn, có thể nói biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm. Phùng Thế Chân là một người biết lắng nghe tuyệt vời, an tĩnh nghiêm túc, càng không bà tám như bà.
Trên thực tế, đối với một gia đình như Dung gia, quyền riêng tư của chủ nhân chưa bao giờ che giấu được với hạ nhân, tốc độ lây lan có thể so sánh với dịch cúm. Ngày thường chỉ cần không ngẫu nhiên bàn luận nhiều, thì quản gia cũng sẽ lười quản chuyện này.
Phùng Thế Chân không hiểu gì về thuốc phiện, nhưng cô cũng biết rõ ràng người hút thuốc, sẽ có những lúc rơi vào trạng thái ngẩn ngơ mất tinh thần, không đề phòng được kẻ khác. Cho nên có thể hầu hạ việc này, tất nhiên là cực được sủng hạnh. Cô em vợ họ Tôn này hiển nhiên là người mà Dung Định Khôn yêu thương nhất bây giờ.
Em gái thì được chiều chuộng, bản thân thì đang có thai, khó trách Dung phu nhân xem nhị phu nhân như kẻ thù hàng đầu, luôn muốn đem viện trợ từ bên ngoài vào.
Bất quá Dung Định Khôn có vẻ hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Thế Chân, đối với Phùng Thế Chân không có hứng thú. Một nữ gia sư trẻ trung xinh đẹp, lại là mẫu con gái có học thức được yêu thích trong truyền thuyết, thế mà ngày thường tình cờ gặp phải, ông ta đều rất ít nhìn về phía Phùng Thế Chân. Tự dưng trở thành người đàn ông tử tế như vậy, thật khiến Dung phu nhân âm thầm ngạc nhiên.
Không chỉ rất ít nhìn về phía cô. Mà Phùng Thế Chân còn cảm thấy, Dung Định Khôn gần như không muốn gặp cô. Ông ta che giấu rất kỹ, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút sợ hãi. Có lẽ chính ông ta cũng không nhận ra, chỉ biểu hiện đơn giản là bản năng không thích nữ nhân này. Nhưng sự tinh tế và nhạy cảm của người con gái đã cho phép Phùng Thế Chân nắm bắt được những cảm xúc nhỏ nhặt kia.
Ông ta rốt cuộc đang sợ cái gì?
Nếu thật sự chán ghét cô, vì cái gì không tìm cái lý do đuổi việc cô?
Có lẽ Dung Định Khôn không xem một cô gái bé nhỏ trở thành mối đe dọa cho mình, hoặc có thể ông ta công việc bận rộn nên không có thời gian để mắt đến một tiểu gia sư như cô. Tóm lại, Phùng Thế Chân an an ổn ổn mà ở Dung gia tiếp tục dạy học, trầm lắng và yên tĩnh, gần như không tồn tại.
Dung Phương Lâm và Dung Phương Hoa đã kết thúc lớp học ngày hôm nay. Dung Gia Thượng vẫn vào thư phòng như thường lệ, với một cuốn sách dưới tay, lười nhác bước đi, vỗ vai hai cô em gái của mình rồi tiến vô phòng.
Mấy ngày trước Phùng Thế Chân cùng Dung phu nhân có nói chuyện với nhau, tiến độ của Dung đại thiếu gia và hai vị tiểu thư không giống nhau, tốt nhất nên tách ra học riêng. Vì thế, từ lúc này Phùng Thế Chân sẽ dạy kèm một mình Dung Gia Thượng.
Để tránh bị nghi ngờ, cửa thư phòng luôn để mở. Dung phu nhân lúc ban đầu không yên tâm, cử người đến dò xét. Tên tay sai trở về nói đại thiếu gia thành thật nghe giảng bài, làm sai còn bị gia sư phạt. Dung phu nhân kinh ngạc đến dường như nuốt cả trứng gà, âm thầm cảm thấy Phùng Thế Chân thật không đơn giản.
Phùng Thế Chân lấy sách giáo khoa cấp hai ngụy trang bên ngoài, dạy cho Dung Gia Thượng chính là kiến thức đại học.”Anh bắt đầu tự học chương trình đại học từ khi nào?” Phùng Thế Chân hỏi.
“Trung học năm 2.” Dung Gia Thượng nói, “Mình tôi tự học hết chương trình cấp 2, ăn không ngồi rồi. Anh trai của bạn tôi đang học đại học, vì vậy đã mượn sách giáo khoa cũ của anh ấy để xem.”
Phùng Thế Chân tán thưởng gật gật đầu: “Anh thực thông minh. Nhưng tự học, một số lĩnh vực không đủ vững chắc. Bất quá không thành vấn đề, tin tôi giải thích một chút, anh có thể hiểu được.”
Dung Gia Thượng xoay bút theo thói quen, tựa hồ đang nghe, lại tựa hồ thất thần.
Những học sinh thông minh luôn có một chút kiêu ngạo. Phùng Thế Chân có một sự hiểu biết sâu sắc về điều này, nên sẽ không ràng buộc Dung Gia Thượng.
Cuối thu mát mẻ, là thời điểm thích hợp để đi du lịch thưởng ngoạn mùa thu, nhưng Dung Gia Thượng có thể kiên nhẫn ngồi vào bàn học, giải từng bài tập một. Phùng Thế Chân ở bên cạnh quan sát, nhìn dáng vẻ trẻ trung và tuấn tú của anh, càng thêm không hiểu, sao anh ta có thể là con trai của Dung Định Khôn?
“Nghĩ gì vậy?” Dung Gia Thượng búng tay trước mắt Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân ba hồn bảy vía nhập về, xấu hổ mà ho một tiếng, “Xong chưa? Để tôi xem.”
Dung Gia Thượng đẩy sách bài tập qua, chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi má ửng hồng của Phùng Thế Chân.
Dưới cái nhìn bình tĩnh và trực tiếp này, Phùng Thế Chân cảm thấy hơi nóng nóng. Cây bút máy vẽ thành những vòng tròn trên trang vở, phát ra tiếng sột soạt. Làn gió mùa thu mát mẻ ùa vào từ cửa sổ, làm xõa tóc trên trán họ.
“Tốt lắm, chỉ sai hai câu thôi.” Phùng Thế Chân ngẩng đầu, “Anh xem lại trước đi, nếu không hiểu, tôi sẽ giải thích cho.”
Dung Gia Thượng cầm bút tính toán, rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề: “Bước thứ hai dùng sai công thức. Nên dùng cái này mới phải.”
Phùng Thế Chân gật gật đầu, lấy bút viết: “Còn có một công thức khác, thậm chí còn đơn giản hơn. Nhìn…”
Dung Gia Thượng đột nhiên sụt sịt.
Phùng Thế Chân nhanh nhẹn mà cầm lấy vở ngăn giữa mặt hai người, Dung Gia Thượng hắt hơi ngay lập tức.
Dung Gia Thượng đưa tay ôm mũi, bất mãn trừng mắt nhìn Phùng Thế Chân: “”Yên tâm, tôi sẽ không mất lịch sự như vậy, hướng về phía con gái hắt xì!”
Phùng Thế Chân cười mỉa buông vở xuống, quan tâm hỏi: “Anh bị cảm?”
“Chỉ là ngứa mũi thôi.” Dung Gia Thượng ồm ồm nói, ngoáy cái mũi.
“Có bệnh thì không cần miễn cưỡng.” Phùng Thế Chân ôn nhu săn sóc, “Hôm nay đi về nghỉ ngơi đi.”
“Đã nói không có việc gì.” Dung Gia Thượng không kiên nhẫn, “Bị cảm một chút thôi. Tôi…”
Lại có tiếng hắt xì.
Phùng Thế Chân mặt vô biểu tình mà móc khăn ra xoa xoa mặt. Dung Gia Thượng cười khinh.
“Hiếu thắng việc này làm gì? Ốm thì nghỉ ngơi đi. Học vậy cũng ổn rồi, hôm nay xem như không tồi.” Phùng Thế Chân nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Tôi có nên nhờ bác sĩ kê cho anh một ít thuốc không? Uống thuốc rồi ngủ một giấc, ngày mai nhất định sẽ hết. Lại nói ngày mai là Tết Trung Thu, phu nhân yêu cầu tôi cho các anh một kỳ nghỉ ba ngày, nói rằng sẽ đưa các anh trở lại Hàng Châu thăm họ hàng. ”
“Bà ta về nhà mẹ đẻ, tôi không cần đi theo.” Dung Gia Thượng phất tay, “Cảm lạnh cũng không phải bệnh nặng. Tôi còn không biết đọc sách ở đâu?”
Phùng Thế Chân đột nhiên nghiêng người, vươn tay sờ trán. Dung Gia Thượng mất cảnh giác, chỉ cảm thấy từ trán truyền tới một trận mềm mại mát lạnh, thật thoải mái. Nhưng rất nhanh liền mất đi.
“Anh phát sốt.” Phùng Thế Chân thần sắc nghiêm túc, “Nghe tôi nói, đại thiếu gia, trở về nghỉ ngơi. Tôi sẽ yêu cầu người đưa tin gọi bác sĩ cho anh.”
“Không cần.” Dung Gia Thượng cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, gục đầu xuống, như một chú chó lớn uể oải, “Trở về ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Phùng Thế Chân nhìn anh, không nói gì nữa, ánh mắt thâm thúy, đầy lo lắng muốn nói gì đó lại thôi.
Dung Gia Thượng thu thập sách vở, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Được rồi.” Cuối cùng anh cũng chịu thua, “Nhà có thuốc tây, tôi sẽ đi uống ngay. Cô hài lòng chưa?”
Phùng Thế Chân mỉm cười nói: “Tôi kêu nhà bếp nấu súp cho anh nhé?”
“Sao cũng được.” Dung Gia Thượng bước chân đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Thật sự còn phiền hơn mấy bà già.”
Phùng Thế Chân đi theo sau, ôn nhu dặn dò: “Trước tiên ăn no đã rồi hãy uống thuốc, nếu không sẽ làm đau dạ dày.”
Dung Gia Thượng mơ hồ ừ một tiếng.
“Uống nhiều nước, ngủ một giấc ngon lành.”
“Cô đủ chưa?” Dung Gia Thượng quay đầu phun ra mấy chữ.
Phùng Thế Chân ngẩn ra một chút, tươi cười ngượng ngùng, ánh mắt ảm đạm, “Xin lỗi, là tôi dông dài.”
Cô gật đầu về phía Dung Gia Thượng, xoa vai anh rồi bước nhanh lên lầu.
Dung Gia Thượng trông theo bóng lưng nhẹ nhàng của Phùng Thế Chân, tức cái lồng ngực, dậm chân một chút, đuổi theo.
“Ê!”
Phùng Thế Chân không để ý đến anh.
“Cô giáo Phùng?” Dung Gia Thượng tiếp tục gọi, “Phùng tiểu thư? Phùng……cô tên gì ấy nhỉ?”
Phùng Thế Chân rốt cục quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải vì tiền của nhà anh, tôi thật muốn cho anh một bạt tai.”
Dung Gia Thượng kinh ngạc dừng lại, tiện đà cười rộ lên.
Phùng Thế Chân cau mày, nhìn chằm chằm vào Dung Gia Thượng: “Anh cười cái gì?”
Dung Gia Thượng cười đến ho khan, nói: “Cô thật đúng là thành thật.”
“Anh đừng gọi thế!” Phùng Thế Chân xụ mặt, “Gia sư cũng là một nghề, làm phiền đại thiếu gia xưng hô tôi là cô giáo Phùng hoặc là Phùng tiểu thư. Thêm nữa, tôi tên Phùng Thế Chân, Thế trong danh từ thế giới, Chân trong tính từ chân thật.
“Phùng Thế Chân…”, Dung Gia Thượng đọc thầm, vội vàng chạy lên bậc thang, “Cho dù cô thực sự tát tôi, tôi không nghĩ rằng phu nhân sẽ trừ tiền lương của cô. Không chừng cô còn được thưởng thêm một phong bao đỏ.”
“Tôi không đánh bệnh nhân.” Phùng Thế Chân hừ lạnh, quay đầu tiếp tục đi lên.
Dung Gia Thượng không nhanh không chậm đi theo, “Cô là người phụ nữ đầu tiên tôi gặp thừa nhận rằng bản thân đến vì tiền nhà tôi.”
Phùng Thế Chân quay đầu lại quét anh liếc mắt một cái, không biết nên khóc hay cười: “Đại thiếu gia sống bao nhiêu năm rồi, anh đã gặp qua những nữ nhân nào? Theo anh, mấy bà hầu nhà anh nhiều như vậy, không đến làm vì tiền? Thì vì cái gì? Chỗ này lại không phải giáo đường nghĩa công, ai rảnh mà tới làm miễn phí?”
Dung Gia Thượng cứng họng.
Phùng Thế Chân lại nói: “Anh cũng đừng nghĩ tôi không dám đi đường quyền với anh. Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy. Nếu anh còn hét vào mặt tôi như thế, không biết lễ nghĩa, thì để coi tôi có biện pháp xử anh không là biết liền! Tôi tuy không phải danh sư nổi tiếng gì, nhưng tôi không muốn dạy một học trò hư không biết tôn trọng người thầy. ”
“Được, tôi sai rồi được chưa?” Dung Gia Thượng lẩm bẩm, liên tiếp đánh hai cái hắt xì.
Phùng Thế Chân tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng héo mòn của anh ta, không tiện phát hỏa. Cô tiễn Dung Gia Thượng trở lại phòng ngủ, bấm chuông kêu người hầu mang nước nóng đến, giục Dung Gia Thượng uống thuốc.
Đây là lần thứ hai Phùng Thế Chân vào phòng của Dung Gia Thượng. Lần trước lén lút, lại là nửa đêm, cũng không thấy cái gì rõ ràng.
Lần này, có thể thấy được dãy phòng rất rộng rãi và thoải mái, được trang bị một phòng tiếp khách, một phòng tắm lớn và một ban công nhỏ. Căn nhà rất sạch sẽ, ngăn nắp, vẫn giữ được nét đơn sơ của trại lính. Trong góc có mấy quả tạ và các dụng cụ thể thao khác, trên tường treo một tờ lịch tranh truyền thống của Trung Quốc, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây xanh, đơn giản đến mức không giống phòng ở của một công tử gia đình giàu có.
Ngoài ra, còn thấy hai ngăn tủ đựng mô hình máy bay.
Phùng Thế Chân tò mò chỉ vào một mô hình máy bay và hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”
“Tàu lượn.” Dung Gia Thượng nói, “Thích hợp cho việc bay ở độ cao thấp, dùng để tiếp tế nguyên liệu đường không. Bên tay phải là máy bay chiến đấu, có thể phóng ra đạn pháo.”
Dưới đáy kệ còn có một chiếc mũ bảo hiểm dành cho phi công.
“Anh đã bao giờ lái máy bay chưa?” Phùng Thế Chân hỏi?
Dung Gia Thượng lắc đầu, “Tương lai có thể có cơ hội”.
Ngay cả là Dung gia, thiếu gia có thể mua xe và ngựa sang trọng, nhưng họ không thể dễ dàng mua máy bay. Sở thích tốn kém này của Dung Gia Thượng quả thực khó mà đạt được.
“Tôi không có việc gì rồi, cô có thể trở về.” Dung Gia Thượng mệt mỏi nằm ở trên giường, có vài phần không cam lòng, nhưng tạm thời phải đầu hàng bệnh tật.
Phùng Thế Chân thấy anh ta thật đáng thương, trước sức lực như đã hao tổn hơn phân nửa, lại đang có tâm bệnh.
“Muốn hay không tôi giúp anh một chút?”
“Cô giúp cái gì?” Dung Gia Thượng khô khan nói, “Tôi nằm, cô ở bên cạnh nhìn. Này gọi là giúp hả, tham quan thì đúng hơn.”
“Ờ là tôi rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Phùng Thế Chân tự giễu đứng lên, “Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi sẽ không làm chướng mắt anh nữa.”
Có lẽ là do thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Dung Gia Thượng càng buồn ngủ hơn, mơ hồ nói: “Không chướng mắt… Nhìn rất đẹp…”
Phùng Thế Chân đợi một lát, nghe được người trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều. Cô khẽ thở dài, chần chừ một lúc, vươn tay thật cẩn thận vuốt lại lọn tóc gãy trên trán của người thanh niên.
Dung Gia Thượng ngủ ngon buông lỏng hoàn toàn sự cảnh giác trước đây, giống như một cậu bé lớn mệt mỏi. Phát sốt làm gương mặt anh phiếm hồng, đôi môi hơi hé mở, tuấn mỹ xinh đẹp lại đáng thương, khiến lòng người một trận đau nhói nguội lạnh, cảm giác bi thương tràn ngập trong lồng ngực.
Phùng Thế Chân chăm chú nhìn anh một lát, vén chăn bông rồi lặng lẽ rời đi.