*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hóa ra nhà thiết kế Tống thật sự bị oan, hơn nữa việc quyến rũ tổng giám đốc cũng là giả, là chủ nhiệm Tống và bà Tống cưỡng ép đổ lên đầu cô ấy”
“Đúng đó, hơn nữa mấy người có nhìn thấy không, trong đoạn video lúc nãy, vẻ mặt lúc chủ nhiệm Tống đẩy nhà thiết kế Tống làm tôi sợ chết khiếp, thật đáng sợ”
“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi, tôi cũng sợ hết hồn” Nghe thấy những lời châm chọc bên tai, sắc mặt Tống Huyền không còn một chút máu.
Tô Thu cũng không khá hơn là bao, ngoài việc bị mất mặt, trong lòng bà còn hơi tổn thương nữa.
Vì lúc này trong đoạn video, bà đã chính tại nghe thấy Huyền nói hận bà.
“Tổng giám đốc Đường, video đã chiếu xong rồi, có lẽ giờ đã đến lượt anh tuyên bố hình phạt của chủ nhiệm Tổng rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi ghế tổng giám đốc, mười ngón tay đan vào nhau đặt dưới cằm, không nói gì, như đang suy nghĩ, rốt cuộc nên trừng phạt Tống Huyền thế nào?
Một lúc sau, anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tông Huyền: “Từ giờ trở đi, Tống Huyền sẽ bị cách chức, đồng thời rời khỏi tập đoàn Đường thị, mọi người có ý kiến gì không?”
Tất nhiên mọi người đều lắc đầu.
Tống Huyền cắn chặt môi, mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết giờ mình không thể làm gì được, đành phải chấp nhận.
Lần này là do cô bất cẩn.
Không ngờ Tống Vy lại nham hiểm, lắp camera ở đó như vậy.
Nghe thấy Tống Huyền bị đuổi ra khỏi tập đoàn Đường thị, Tô Thu có chút không đành lòng: “Hạo Tuấn.” “Bà im đi!” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt quát: “Đây là tập đoàn Đường thị, chưa đến lượt bà lên tiếng đâu.” Cả người Tô Thu co rúm lại, nhất thời không dám mở miệng.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, giọng nói hơi dịu xuống: “Em có muốn bổ sung chuyện gì nữa không?” “Quả thật vẫn còn một chuyện nữa” Tống Vy xoay bút máy trong tay, rồi đập xuống bàn nói: “Mọi người không tò mò về quan hệ giữa chủ nhiệm Tổng và bà Tống à?”
Tống Huyền đã nhận ra điều gì đó, cả người như sư tử xù lông, mặt mày dữ tợn quát: “Tống Vy, cô dám!” Tô Thu cũng trở nên sốt sắng, nhưng vừa sốt sắng đã ngất xỉu.
Đường Hạo Tuấn cũng hơi ngạc nhiên, mím môi mỏng.
Chẳng lẽ cô định vạch trần quan hệ mẹ con giữa Tống Huyền và Tô Thu? “Tôi có gì mà không dám?” Tống Vy khoanh tay trước ngực cười khẩy: “Cô sai người nói con tôi là con hoang, chẳng lẽ tôi không thể vạch trần các người? Mọi người đều biết, Tô Thu là vợ sau của chủ tịch Tống, mẹ kế chủ nhiệm Tống, nhưng trong đoạn video lúc nãy cô ta lại nói bà ta là mẹ ruột cô ta.”
Được cô nhắc nhở như vậy, mọi người mới chợt nhớ ra, quả thật trong đoạn video có đoạn này.
“Nhà thiết kế Tổng, ý cô là chủ nhiệm Tổng là con gái riêng của Tô Thu và Tống Huy Khanh, chứ không phải là cô cả nhà họ Tống thật sự?” Một lão cổ đông lớn tuổi bỗng đứng dậy hỏi.
“Chính xác.” Tống Vy gật đầu: “Cô cả nhà họ Tống thật sự đã sớm rời đi cùng vợ trước rồi, chủ nhiệm Tổng chỉ thay thế thân phận cô ấy mà thôi, nên chủ tịch Tổng mới nói với bên ngoài rằng, cô cả nhà họ Tống đã đổi tên thành Tống Huyền”
“Tống, Vy!” Tống Huyền nhìn chằm chằm Tổng Vy bằng ánh mắt đầy sát ý, như muốn xé xác cô: “Sao cô dám?”
“Sao tôi lại không dám?” Tống Vy không hề sợ hãi cười hỏi ngược lại.
Cô biết, Tống Huyền căm ghét nhất là thân phận con gái riêng này.
Giờ cô nói thân phận của Tống Huyền ra, cô ta không muốn giết cô mới lạ.
Lão cổ đông chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Đường Hạo Tuấn bằng ánh mắt sắc bén: “Hạo Tuấn, tôi nhớ năm đó người ông nội cậu định hôn ước là cô cả nhà họ Tống, nếu chủ nhiệm Tổng không phải, thì cô ta đâu phải vợ chưa cưới của cậu.”
Cái gì? Mặt Tống Vy cứng đờ, không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô có hôn ước với anh? Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ lão cổ đông lại nói chuyện này ra, nên xoa mi tâm.
Nhưng lúc anh định mở miệng thì Tổng Huyền mặt mày dữ tợn chỉ vào lão cổ đông quát: “Lão già kia, ông ngậm miệng lại mau! Ông nói nhưng nói cuội gì đấy, tôi đã sớm là cô cả nhà họ Tống, nên người có hôn ước với Hạo Tuấn là tôi, ông đừng hòng chia rẽ chúng tôi”
Giờ cô đã mất lý trí, chỉ biết lão cổ đông này muốn bảo Hạo Tuấn hủy hôn với cô, rồi đính hôn với Tống Vy.
Đừng hòng mơ tới, dù cô chết cũng không nhường vị trí này.
“Cô…!cô gọi tôi là lão già?” Lão cổ đông run rẩy chỉ tay vào Tống Huyền, cuối cùng tức đến mức ngất đi.
Đường Hạo Tuấn nghiêm mặt, vội bảo Trình Hiệp đưa lão cổ đông đến phòng y tế, đồng thời tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Mọi người tụm năm tụm bảy rời đi, nhưng lúc đi, ánh mắt vẫn không khỏi liếc nhìn Tống Huyền và Tống Vy.
Những chuyện hôm nay đã đả kích họ quá lớn, đầu tiên là chủ nhiệm Tống bôi nhọ nhà thiết kế Tổng là Tuesday đẩy người.
Rồi tới chuyện chủ nhiệm Tổng giả mạo cô cả nhà họ Tống, mà hôn ước với tổng giám đốc cũng là giả.
Xem ra khoảng thời gian tới có đề tài để nói sau bữa ăn rồi.
Rất nhanh, trong phòng hội nghị chỉ còn lại ba người Tống Vy, Tống Huyền và Đường Hạo Tuấn, Tô Thu đã được Trình Hiệp sắp xếp người đưa đi rồi.
Đường Hạo Tuấn xoay người, nhìn Tống Vy bằng đôi mắt sâu thẳm: “Ông Trần nói đúng, trước khi ông nội qua đời, đã đính hôn cho tôi và cô cả nhà họ Tống, cũng chính là em”
Tống Vy mấp máy môi, một lúc sau mới phát ra tiếng: “Nhưng tại sao tôi lại không hề hay biết?” “Tất nhiên là em không biết rồi, vì chưa kịp nói cho em biết, thì em đã..”
“Hạo Tuấn!” Tống Huyền bỗng hét lên cắt ngang.
Cô không thể để anh nói ra Tống Vy bỏ trốn cùng người đàn ông khác.
Bằng không lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần.
Nghĩ như vậy, Tống Huyền vội kéo ống tay áo của Đường Hạo Tuấn, sắc mặt trắng bệch, nở nụ cười miễn cưỡng: “Hạo Tuấn, chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nói nữa được không, giờ người đính hôn với anh là em, em mới là vợ chưa cưới đã tổ
chức lễ đính hôn với anh”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày hất tay cô ta ra: “Tất nhiên vợ chưa cưới của tôi là cô, nhưng…”
Anh nhìn cô ta từ trên cao rồi nói tiếp: “Đây cũng là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô, nếu cô còn làm ra những chuyện này nữa, dù 5 năm trước cô đã cứu tôi, tôi cũng sẽ hủy hôn với cô.”
“Vâng, vâng, em sẽ không tái phạm, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, em xin thề!” Tống Huyền vội giơ ba ngón tay lên thề.
Tống Vy thầm bĩu môi.
.
Tống Vy vén lại tóc, lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh.
Thấy dáng vẻ tránh mình như rắn rết của cô, mắt Đường Hạo Minh hơi ảm đạm, nhưng nhanh chóng trở về tự nhiên, đặt thiệp mời vào tay cô: “Cô đừng quên đấy, đến lúc đó cô nhất định phải tới.”
Dứt lời, anh vẫy tay, đi về hướng khác.
Tống Vy nhìn thiệp mời trong tay, rồi lại nhìn bóng lưng anh, hít sâu một hơi.
Được rồi, nếu anh muốn cô đi như vậy thì cô sẽ đi, rốt cuộc anh mời cô tới đó làm gì?
Nghĩ đến đây, Tống Vy nhét thiệp mời vào trong túi xách, ấn thang máy lần nữa.
Lúc cô đến bộ phận may mặc, đã là mười mấy phút sau.
Lúc Tống Vy đi vào, nhận ra Đường Hạo Tuấn cũng đang ở đây, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Đường, sao anh lại ở đây?”
Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt giải thích: “Tôi nghe nói trang phục đi catwalk đã hoàn thành rồi, là ông chủ, tôi không thể chuyện gì cũng không biết, ngược lại là cô, sao lại tới muộn như vậy?”
Nửa tiếng trước, anh đã sai người đi gọi cô rồi.
Tống Vy đặt túi xách xuống, tự nhiên đáp: “Trên đường có chút chuyện trì hoãn, tổng giám đốc Đường, chúng ta đi xem trang phục thôi.”
Cô không muốn nói chuyện cô đã gặp Đường Hạo Minh trên đường tới đây cho anh biết.
Ngộ nhỡ sau này bị anh biết cô đã nói gì với Đường Hạo Minh sẽ không tốt.
Đường Hạo Tuấn cũng không nghi ngờ, vỗ tay kêu người đầy trang phục ra đây.
Từng bộ trang phục dạ hội cực kỳ lộng lẫy, tràn ngập hơi thở xa hoa, cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người, làm cả phòng may mặc như được chiếu sáng.
“Đẹp quá đi mắt.” Có người cảm thán.
Tống Vy gật đầu tán thành: “Tổng giám đốc Đường, nhà thiết kế chính như tôi không làm anh thất vọng đúng không?”
Dáng vẻ mong được khen ngợi của cô làm khóe miệng Đường Hạo Tuấn không khỏi cong lên: “Ừm, đúng.”
Tống Vy nở nụ cười hài lòng: “Vậy thì tốt, tôi qua đây để xem máy trang phục này có cần chỉnh sửa không?”
Dứt lời, cô đi về phía mấy trang phục đó, bắt đầu kiểm tra từng bộ một.
Đường Hạo Tuấn cũng không nhàn rỗi, mà đi tới giúp cô.
Đến khi kiểm tra xong, đã gần trưa rồi.
Đường Hạo Tuấn chủ động mời cô, đúng lúc Tống Vy cũng hơi đói, nên không khách sáo với anh.
Hai người tới một nhà hàng Tây ở gần đó.
Đường Hạo Tuấn đưa thực đơn cho Tống Vy.
Tống Vy gọi một phần bò bít tết và bánh rừng đen.
Đường Hạo Tuấn cầm ly nước lọc trên bàn lên uống một hớp: “Hình như em rất thích ăn bánh ngọt?”
Anh nhớ lần trước trong buổi tụ họp nhà phê bình, cô đã ăn rất nhiều.
Tống Vy vuốt tóc đáp: “Tôi thích lắm, ngày nào làm việc bận rộn, chỉ cần ăn một miếng bánh ngọt, tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Thế à?” Đường Hạo Tuấn vuốt ve mép ly, không biết đang nghĩ gì, cũng không hỏi cô nữa.
Ăn xong, hai người không quay về tập đoàn, mà tới chỗ biểu diễn thời trang, kiểm tra tình hình bố trí buổi catwalk.
Dù gì cũng còn mấy ngày nữa là tới buổi catwalk, nên các phương diện bọn họ đều phải đích thân đi kiểm tra mới có thể yên tâm.
Rất nhanh đã tới chỗ biểu diễn thời trang.
Hai người bước vào thang máy, Tống Vy đang định đóng cửa thì bên ngoài vang lên một giọng nói gấp gáp: “Khoan đã, đợi tôi với.”
Tống Vy ấn nút mở cửa.
Một người phụ nữ mặc đồ công sở xách túi lớn túi nhỏ chạy tới, sau khi bước vào thang máy, thì liên tục cúi người với Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tống Vy xua tay cười nói.
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn khe hở cửa thang máy, cả người tỏa ra hơi thở người sống đừng quấy rầy.
Mặc dù người phụ nữ ngạc nhiên trước vẻ bề ngoài của anh, nhưng cũng sợ khí thế mạnh mẽ trên người anh, nên nhích chân vào một góc.
Nửa phút sau, đã đến tầng của người phụ nữ.
Người phụ nữ nhắc chân xách túi lớn túi nhỏ chen ra ngoài, lúc ra ngoài, túi lớn trên vai cô ta bỗng lắc lư, đập trúng người Tống Vy, đẩy cô vào lòng Đường Hạo Tuấn ngay.
Đường Hạo Tuấn vô thức rút tay ra khỏi túi quần, ôm eo đỡ cô: “Em không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn tổng…” Tống Vy còn chưa nói xong, đã chạm vào môi anh, cả người cô cứng đờ, đầu óc trống rỗng, mở to mắt ngơ ngác nhìn anh, quên cả phản ứng.
Đường Hạo Tuấn cũng không khá hơn là máy, anh nhìn vào mắt cô, sóng ngầm không ngừng dâng trào.
Anh hoàn toàn không ngờ, cô lại ngẩng đầu nói chuyện với anh vào lúc này.
Mà lúc đó, đúng lúc anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, nên mới tạo ra cảnh tượng này.
Môi cô mềm mại, cộng với mùi hương thoang thoảng trên người, đang không ngừng trêu chọc cảm xúc của anh.
Mắt anh ảm đạm, bỗng có kích động muốn hôn sâu thêm.
Nhưng cuối cùng lí trí anh vẫn khiến anh nhẫn nhịn được.
Đường Hạo Tuấn buông bàn tay đang đặt trên eo Tống Vy ra, rồi lùi về sau một bước, giọng nói trầm thấp khàn khàn thốt ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Tống Vy cũng hoàn hồn, đỏ mặt cúi đầu, xấu hỗ đến mức không dám nhìn anh: “Không… không có gì!”
Thật ra người nên xin lỗi là cô mới đúng.
Nếu không phải cô bỗng ngẩng đầu lên, sẽ không…
Tống Vy vội che mặt xoay người, quay lưng về phía Đường Hạo Tuần.
Cô có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng, tim đập nhanh đến mức không thể bình tĩnh được, như thể một giây sau, sẽ nhảy ra khỏi cuống họng.
Tắt nhiên dáng vẻ căng thẳng, xấu hỗ của Tống Vy đều lọt vào mắt Đường Hạo Tuần.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn biết rõ nụ hôn lúc nãy chỉ là sự cố, nhưng hôn là hôn, hơn nữa còn là người đàn ông khác, nói không chừng giờ cô đang rất áp lực.
Nghĩ như vậy, Đường Hạo Tuấn vội cụp mắt, giả vờ lạnh lùng nói: “Cô có thể xem những chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.”
*Hả?” Sống lưng Tống Vy cứng đờ.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn đỉnh đầu cô, rồi nói tiếp: “Thang máy đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, anh nhắc đôi chân dài ra khi thang máy.
Tống Vy nhìn bóng lưng anh, muốn nói lại thôi.
Hai giây sau, hình như cô đã nghĩ thông chuyện gì đó, nên chạy theo sau.
Đúng vậy, cô cần gì phải để tâm như thế, 5 năm trước, bọn họ còn làm chuyện thân mật hơn, giờ chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mà cô đã xấu hỗ như vậy, đúng là càng sống càng tụt hậu.
Hơn nữa, đây vốn là sự cố, giống như anh nói, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.
Tống Vy nở nụ cười nhẹ nhõm.
Sau khi bước vào nơi biểu diễn thời trang, Tống Vy nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc.
Đường Hạo Tuấn ngồi dưới hàng ghế khán giả sàn chữ T, ánh mắt luôn dõi theo Tống Vy đang đứng thảo luận về buổi diễn tập của người mẫu với chuyên viên thiết kế trên sàn chữ T.
Người ta thường nói con người đẹp nhất khi làm việc nghiêm túc, giờ Tống Vy cũng thế, cô đang đắm chìm trong công việc, gần như khắp người đều phát ra ánh sáng, làm người khác không thể dời mắt.
Đến khi điện thoại trong túi đỗ chuông, Đường Hạo Tuấn mới điều chỉnh lại cảm xúc thu hồi tầm mắt, nghe máy: “A lô?” Không biết người ở đầu bên kia đã nói gì, mà anh đứng phắt dậy nói: “Tôi sẽ qua đó ngay!” Rồi anh cắt điện thoại, vẫy tay gọi một nhân viên tới, căn dặn máy câu rồi căng thẳng rời đi. Anh vừa rời đi chưa được bao lâu, thì Tống Vy đã thảo luận xong với chuyên viên thiết kế, rồi đi xuống khán đài tìm anh, nhưng có nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng anh. Lúc cô đang đoán có phải anh đã đi vệ sinh rồi không, thì nhân viên mới nãy đi tới nói: “Cô Tống cô tìm anh Đường à, anh ấy đi trước rồi.” “Cái gì, anh ấy đi trước rồi?” Tống Vy sửng sốt. Chẳng phải bọn họ mới tới à? Sao anh lại đi rồi? “Đúng vậy, anh ấy mới nghe điện thoại, nói phải tới bệnh viện thăm bệnh.” Nhân viên đáp. Tống Vy nghe đến đây thì nhất thời vỡ lẽ.
Cô nhớ, hai ngày trước Kiều Phàm đã nói với cô, cuộc phẫu thuật của cô Lâm đó rất thành công, nhưng cô ta đã làm người thực vật nhiều năm rồi, nên tình trạng cơ thể thường không ổn định.
Nên có lẽ anh đã tới đó thăm cô Lâm đúng không?
Tống Vy thu hồi nỗi chua xót trong lòng, rồi cười miễn cưỡng cảm ơn với nhân viên.
Nhân viên xua tay, vội đi làm chuyện của mình.
Tống Vy cũng không nán lại lâu, mà bắt taxi quay về tập đoàn.
Buổi chiều, Tống Vy thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, định tan làm, thì Đường Hạo Minh bỗng xuất hiện gõ cửa văn phòng cô: “Cô xong việc chưa?”