“Đoá Đóa, tuy rằng ba ba đã không còn nữa nhưng ông ấy là anh hùng, chúng ta không thể quên ông ấy.” “Ba ba đi đâu vậy ạ?” “Ba ba đi lên thiên đường rồi, không thể trở về nhà nữa. Nhưng mà không sao cả, ông ấy sẽ ở trên thiên đường nhìn Đoá Đóa của chúng ta vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh mà lớn lên.” “Con có thể đi tìm ba không ạ?” “Con không được nhưng mẹ thì có thể. Đoá Đóa, đồng ý với mẹ về sau con phải nghe lời chú Mục và anh Nghiên Chi nhé…”
Thẳng đến khi ngồi lên chiếc xe hơi màu đen có cắm quân kỳ Nguyên Nhị cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ biết mình đã được cấp trên của ba đón đi. Đôi mắt đen thui mở to nhìn người đàn ông một thân tây trang ở bên cạnh, trên tay ông ấy còn có một chiếc hộp. “Chú Mục, đây là cái gì ạ? Có thể ăn được không?” Cô bé ngây thơ hỏi một câu. Cánh tay Mục Diệc Thâm cứng đờ một chút rồi lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành.
“Không thể, Đoá Đóa đói bụng sao?” Nguyên Nhị sờ sờ bụng nhỏ rồi gật đầu. “Vâng ạ! Cháu đói bụng.” Mục Diệc Thâm duỗi tay sờ sờ đầu của cô bé. “Cháu chờ một chút nhé, trở về chú sẽ bảo mẹ Mục làm đồ ăn ngon cho cháu.” “Được a được a!” Nguyên Nhị vỗ tay vài cái rồi đột nhiên nhớ tới một vấn đề. “Chú Mục, mẹ của cháu đâu rồi ạ?” Lần này thì toàn bộ cơ thể Mục Diệc Thâm đều cứng đờ. Ông hít một hơi thật sâu, vẻ tươi cười trên mặt vẫn như cũ nhưng hốc mắt lại đỏ lên. Mẹ của cháu đã dọn tới thiên đường ở trên cao, bà ấy bây giờ cũng giống như ba của cháu vậy. Bọn họ sẽ phù hộ cho cháu vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh mà lớn lên.”
Bình luận