Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 51: Từ bỏ vị trí thủ lĩnh



Beta: UFO

Checker: chưa check

***

Đêm đã khuya, Nhai mang theo đám thú nhân của tộc Hổ trở về căn phòng mà họ được phân. Hà giơ cây đuốc lên, đốt lại bếp đất sắp tắt, đổ đầy nước tuyết vào bình.

Đám thú nhân không đi vào trong phòng của chúng, mà đứng ở phòng khách nhìn thẳng thủ lĩnh của bọn họ. Bọn chúng khá tin tưởng thủ lĩnh của mình. Nếu như thủ lĩnh kiên quyết không ở lại…Bọn chúng sẽ đi cùng với thủ lĩnh.

Nhưng mà, bọn chúng thật sự muốn ở lại.

Ánh lửa từ bếp trong bóng đêm bập bùng, tiếng củi kêu lách tách. Trong phòng mặc dù không chất đầy da thú, nhưng lại có những tấm thảm rơm dày, ngồi lên ấm áp lại còn mềm mại.

“…Các ngươi, đều muốn ở lại?” Tiếng của Nhai có hơi ngập ngừng.

Đám thú nhân ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều cúi đầu không đáp. Bởi vì bọn chúng biết nếu như ở lại, Nhai không thể làm thủ lĩnh nữa. Để một thú nhân đã làm thủ lĩnh mấy năm đột nhiên rời bỏ thân phận thủ lĩnh, khả năng sẽ không chịu nổi. Suy cho cùng, thủ lĩnh có quyền đưa ra quyết định và phân phát thực phẩm. Đây là một vị trí khá cao quý trong mắt thú nhân.

“Vậy đều ở lại đi.” Nhai nhìn thấy ánh mắt trông mong của Hà. Hắn nói xong, như trút bỏ xuống được gánh nặng: “Ta thấy ở lại rất tốt, ở lại, mọi người cùng nhau đi săn, cùng nhau sinh sống. Nơi này cách khu vực Tam Bất Quản xa như vậy, cũng không có nguy hiểm. Nếu có bạn đời cũng có thể sẵn sàng chuẩn bị có con. Nếu không có bạn đời, cũng có thể để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, đi ra ngoài tìm bạn đời về. Như thế rất tốt, rất tốt.”

Hắn liên tục nói hai từ rất tốt, đột nhiên nước mắt rơi xuống. Trước đây bộ tộc ngoại trừ không có đủ thức ăn vào mùa đông, còn phải liên tục đối mặt với những kẻ thù mạnh khác vây quanh. Cũng bởi vì như vậy, thú nhân trong bộ tộc ngày càng ít, con non có thể sống sót cũng càng ngày càng ít.

Hắn đã nghĩ không chỉ một lần, liệu bộ tộc này cứ như vậy diệt vong, bị huỷ trong tay hắn. Thời gian dài, rất có thể người khác đều quên đã từng có một bầy hổ sống ở đó.

“Thủ lĩnh, ngài luyến tiếc nơi ở trước đây của chúng ta đúng không?” Một lão thú nhân Hổ hỏi. Đám thú nhân đều khá hoài niệm. Đối với nơi bản thân quen sống đã lâu, bộ tộc thú nhân, cả đời không đi nơi khác, sinh ở đâu, chết ở đó.

Nhai lắc đầu, hắn lau nước mắt trên mặt, đôi mắt hổ trong đêm tối phát ra ánh sáng: “Không có gì luyến tiếc cả, ta chỉ là không nghĩ tới… Chúng ta có thể sống trong một tổ ấm thoải mái, có cơm ngon ăn như vậy. Mặc dù chúng ta đã rời khỏi lãnh thổ, nhưng mọi người đều vẫn còn ở đó. Bộ lạc này sớm muộn cũng phải mở rộng lãnh thổ. Đến lúc đó…Đến lúc đó mọi người cùng ta, lấy lại nơi đó trở về.”

Mặc dù đám thú nhân rất phấn khích với việc có thể quay trở lại lãnh thổ của chúng và lấy lại nơi đó, nhưng bọn chúng cũng biết, đây không phải là một chuyện đơn giản. Vị trí lãnh thổ trước đây của bọn họ không tốt lắm. Bởi vì cách khu vực Tam Bất Quản quá gần, dẫn đến xung quanh lãnh thổ rất nguy hiểm. Mặc dù thức ăn cũng rất nhiều, nhưng mỗi lần đi săn đều có thể sẽ gặp phải dã thú, chúng không phải là thú nhân. Những con dã thú không “hiền lành” giống như thú nhân, chúng sẽ ăn tất cả những gì có thể ăn được, ngay cả thịt đồng loại của mình của không tha.

Nhưng trên đường tới đây, rời khỏi khu vực Tam Bất Quản sau đó đi vào lãnh thổ này, bọn chúng cảm thấy ở đây an toàn hơn rất nhiều. Thú nhân ở lãnh thổ này đã xua đuổi đi rất nhiều con dã thú nguy hiểm, những kẻ ở lại chỉ là những tộc thú nhân nhỏ bé, không đáng lo ngại. Hoặc là dã thú hoàn toàn có thể bắt làm thức ăn.

Hơn nữa hắn mới ở phòng của sứ thần, nhìn thấy bộ da sói hoàn chỉnh, loại da sói này không thể là da của thú nhân, mà là da của dã thú. Không phải một hai tấm, mà là rất nhiều. Tộc Hổ và tộc Sói cũng thường xuyên qua lại với nhau, biết lũ sói hoang tàn nhẫn và xảo quyệt đến mức nào. Một số đàn con non của chúng đã chết trong miệng lũ sói hoang đã lẻn vào trước đó. Đương nhiên, để trả thù bọn chúng cũng không ít lần đi tiêu diệt sói hoang trên lãnh thổ, nhưng dù có trả thù thế nào đi nữa, đàn còn cũng không thể quay trở lại.

Sói hoang rất nguy hiểm, mỗi lần chiến đấu với sói hoang bọn chúng sẽ có vết thương để lại. Nhưng những tấm da sói trong phòng của sứ thần, đều nguyên vẹn. Nhìn vào lớp lông bóng loáng trên đó, là sói hoang trưởng thành khoẻ mạnh.

Cũng tức là, sau khi bọn họ chiến đấu với lũ sói hoang, chẳng những rút lui an toàn, còn có nhiều cách khác để khi giết sói tránh làm hỏng da của bọn chúng.

Đây quả thực là một sức mạnh đáng sợ!

“Chúng ta có thể nói chuyện với sứ thần vào ngày mai, hôm nay chúng ta gia nhập vào bộ tộc này, chính là trở thành thú nhân của bộ tộc này. Sứ thần cũng có phải cũng nên giúp đỡ chúng ta không? Khi mở rộng lãnh thổ, có thể mở rộng đến bên kia của chúng ta không?” Một số thú nhân trẻ cho rằng cách này rất tốt, dùng cách này có thể thường xuyên “về thăm nhà”, lại còn có thể ở lại bộ tộc hùng mạnh này, nghĩ thế nào cũng đều rất tuyệt.

Có nhiều thứ hơn so với suy nghĩ của Nha, hắn lắc đầu nói: “Chúng ta muốn gia nhập vào bộ lạc, có chút khó khăn, chung quy ở một mảnh đất rộng lớn và lộn xộn như vậy. Nếu ta là sứ giả, cũng không nghĩ đến việc lấy lại nơi đó. Ta nghĩ… đợi vài năm nữa, khi bộ tộc này trở nên hùng mạnh hơn, sẽ mở rộng lãnh thổ về bên đó. Khi đó chúng ta có thể bàn bạc với sứ giả, để chúng ta tự mình lấy lại nơi đó.”

“Cách này cũng rất tốt, qua vài năm nữa chúng ta trưởng thành rồi, cũng trở nên mạnh mẽ, ngoài ra còn có đàn con. Nếu như có đồng minh tham gia thì càng tốt. Sứ thần nhất định sẽ mở rộng lãnh thổ, đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng sứ thần.”

Nha nhìn đám thú nhân nói chuyện với nhau về tương lai, không nhịn được thở dài.

Hắn đã quyết định, sẽ ở lại cùng với bộ tộc của mình.

Trưa ngày hôm sau, người của tộc Báo cũng đến.

Bởi vì bọn chúng có rất ít người trẻ, hầu hết đều là những thú nhân già hoặc là thú nhân bị thương, cho nên đến khá chậm. May mắn là đang mùa tuyết rơi, dã thú đi ra ngoài săn bắt khá ít, nếu không đám thú nhân già yếu, tàn tật này, sợ là không thoát ra khỏi được khu rừng rậm đó.

Ninh Phỉ ban đầu định để cho bọn chúng ba ngày suy nghĩ, nhưng lại bị báo què từ chối.

“Ý định của bọn ta đến đây là vì muốn gia nhập với các ngươi, bây giờ bọn ta đã như thế này, đi đâu cũng chỉ có chết, hoặc là sứ thần phù hộ sống được thêm mấy năm. Xin sứ thần thu nhận bọn ta ở lại.” Hắn nói xong, toàn bộ tộc Báo đều quỳ trên đất.

Đằng sau hắn, ngoại trừ đàn con, toàn bộ chín con báo đều quỳ trên mặt đất. Đây là bày tỏ sự tuân theo và phục tùng.

Tình cảnh của những con đốm báo này còn thảm hơn rất nhiều so với hổ. Trên cơ thể bọn chúng đều có vết thương, vết thương làm chuyển động của bọn chúng chậm lại. Một số con báo đốm đã bị buộc phải rời khỏi bộ tộc trước khi chúng đến tuổi Thạch Đầu thúc. Cũng có những con đáng thương đã mất đi sự bảo vệ của cha mẹ và người thân, kết quả chỉ có chết.

Ninh Phỉ tâm trạng nặng nề đi qua báo đốm, anh phát hiện có nhân thú chỉ bị vết thương da thịt, tuy nhiên do không được điều trị trong thời gian dài, vết thương thành mủ khiến nhân thú phát bệnh, hoặc là bị gãy chân khi đi săn, cũng bởi vì không biết cách nối xương, hoặc trực tiếp cắn đứt để tránh bị nhiễm trùng, hoặc để nguyên như vậy chờ xương nối lại, đến cuối cùng không thể đi lại bình thường được nữa.

Những vết thương này đối với anh mà nói, đều không quá nghiêm trọng. Nhưng đối với đám nhân thú này mà nói, đây chính là thảm hoạ.

Mỗi năm có bao nhiêu nhân thú dũng mãnh bởi vì bị thương, cuối cùng thì không đi săn được nữa, chỉ có thể căm hận rời khỏi bộ tộc, nằm co ro trong góc chờ chết. Nhân thú có thể sống đến già, đã rất hài lòng rồi. Cũng bởi vì bọn họ hài lòng, nên khi cơ hội đến trước mặt, dành những điều tốt đẹp cho bọn trẻ, còn mình trực tiếp đối mặt với cái chết.

“Ta sẽ thu nhận các ngươi, cũng sẽ chữa trị vết thương cho các ngươi, ta nghĩ, thần thú sẽ hài lòng với quyết định của ta. Các ngươi ở lại bộ tộc của ta, chẳng những có cơ hội kiếm sống, mà còn có thể kiếm được thức ăn dồi dào dựa vào chính sức lực của mình. Trong bộ tộc, bất kể nhân thú nào, đều có chỗ đứng của riêng mình.”

Đám báo đốm phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.

Chín con báo đốm, ngoại trừ hai con báo mới trưởng thành, trong số chúng vẫn còn ba con khoẻ mạnh, nhưng trên cơ thể có vô số vết thương khác nhau, những vết thương này khiến chúng không thể bắt được con mồi. Có hai con nhân thú già, bọn chúng là bạn đời, hỗ trợ nhau suốt đời, cũng đã có con. Nhưng bọn họ đã sinh rất nhiều đàn con, cuối cùng chỉ có hai con có thể sống sót. Cuối cùng là hai đứa con của cặp thú nhân già, bọn chúng là báo đốm mới trưởng thành chưa lâu, bình thường còn có thể bắt được một số con mồi để chia sẻ với cha mẹ và những con nhân thú khác. Nhưng khi tuyết rơi, thức ăn khăn hiếm, bọn chúng ăn không no, lấy cái gì đưa cho cha mẹ được?

Nhưng ngày hôm đó, cha đã kêu bọn họ ra khỏi bộ lạc, bàn chuyện với bọn chúng, hai đứa trẻ đồng ý ngay lập tức. Còn gì tuyệt vời hơn khi được ở bên cha mẹ?

Đến đây, bọn chúng ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn thấy cái hang tuyệt đẹp, càng chắc chắn cùng cha mẹ đến đây là đúng.

Một bộ tộc hùng mạnh, sẽ khiến đám nhân thú vô tình đầu hàng.

Đám nhân thú của tộc Hổ quan sát từ xa.

Một con nhân thú trẻ thì thầm vào tai Nha: “Nếu như bộ tộc này tiếp nhận quá nhiều thú nhân không có khả năng săn bắt, vậy chúng ta có phải chia con mồi cho chúng không? Những con thú nhân này, không phải nên…” Nên chủ động rời khỏi bộ tộc, để lại tài nguyên cho những thú nhân khoẻ mạnh khác có phải tốt hơn không.

Nha nhìn thú nhân vừa mới lớn này, nó quá ít kinh nghiệm, vẫn còn quá trẻ.

“Nếu như ta già rồi, ta bị thương…Ít nhất ta hi vọng có một bộ tộc sẽ thu nhận ta.” Một tộc nhân già thở dài: “Nhưng tối qua ta đã nghe họ bàn làm thế nào để nuôi động vật và trồng trọt làm thức ăn, chúng ta không ăn thịt liên tục. Vì thế tôi nghĩ, những nhân thú già và bị thương, có thể làm những công việc khác ngoài săn bắt.”

“Đúng vậy, chẳng phải vẫn còn đan dệt à? Những chiếc chiếu và giỏ trúc này, nhìn trông rất tinh sảo.”

“Tôi hôm qua đã lén lút đến sân sau của họ xem thử, bọn họ đang nuôi lợn rừng, một con lợn rừng to.”

“Đúng vậy, còn có dê.”

“Có thỏ nữa.”

Nha làm cử chỉ để chúng giữ im lặng: “Ta nghĩ, những gì các ngươi vừa mới nói là việc mà không cần thân thể khoẻ mạnh vẫn có thể làm được, cho nên sứ giá mới thu nhận đám nhân thú đó. Các ngươi không muốn khi chúng ta già có nơi ổn định à? Ta cho rằng chúng ta không đến một cách vô ích, thật sự có thể ở lại nơi này.”

Những thú nhân tuổi tác lớn hơn có chút xúc động, vốn dĩ những gì Thạch Đầu thúc nói chỉ khiến bọn họ nghi ngờ, nhưng bây giờ khi phát hiện ra rằng sứ thần thực sự đã thu nhận những nhân thú ốm yếu đó, lập tức không còn nghi ngờ gì nữa.

Đúng vậy, không ai không hi vọng, khi bản thân già rồi, còn bị thương, nhưng vẫn có thể ở lại trong một bộ tộc ấm áp, cố gắng tự mình nỗ lực, ở lại bên cạnh người thân của mình đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.