Edit: Minh Minh
Beta: Minh Ngọc
Checker: Gà
***
Thật ra làm lò nướng bằng đất rất đơn giản, bên dưới xây cái móng cao khoảng một mét, bên trên xây mái vòm hình bán nguyệt, bên ngoài mái vòm được tận dụng từ những chiếc chậu và bát bằng đất sét nung để làm lớp cách nhiệt, sau sau đó phủ thêm một lớp gạch không nung bên ngoài lớp cách nhiệt và cuối cùng bôi một lớp hồ dán chắc chắn lên trên.
Cái mái vòm hình bán nguyệt này chính là phần quan trọng nhất của lò nướng, bởi vì bên trong trống không nên vẫn còn một lối vào để có thể đốt củi và cất đồ. Vì vậy, ngày thường chỉ cần đốt một ít củi bên trong, đợi khi củi cháy hết thì nhanh chóng dọn sạch sẽ phần tro sót lại, sau đó nhét những đồ cần nướng vào trong, rồi dùng ván gỗ hoặc mảnh gốm chặn lại lối vào.
Đợi qua một lúc, đồ ăn bên trong đã được làm chín bởi nhiệt dư…
Đây là cách lò nướng được làm ra trong trường hợp không có sắt, nếu như có sắt thì sẽ có thể đốt lửa than trên và dưới tấm sắt, là loại lò nướng có thể đặt đồ ăn ở giữa để nướng.
Thành quả từ cuộc đi săn mà đám Ninh Chinh mang về là một con linh dương.
Trên đầu linh dương đực có một cặp sừng hình xoắn ốc sắc nhọn, nếu chẳng may bị cặp sừng này của linh dương húc vào, chắc chắn có thể xuyên thủng hai người liền. Nhưng khi bắt linh dương thì hổ và báo vẫn có kỹ năng thành thạo của chúng, vì vậy trên cổ linh dương cũng chỉ có vài thương tích, những chỗ khác vẫn lành lặn không sao.
Nếu như đến lượt báo săn*…
( *Chương này để Mục Vân Sở là báo săn, theo Gà tìm hiểu thì nó cũng là liệp báo, do chương trước để liệp báo nên chương này Gà cũng sửa hết từ báo săn sang liệp báo nha)
Không, từ trước đến giờ báo săn chưa từng chọn một con linh dương lớn như vậy làm con mồi, trừ khi chúng đi theo bầy. Bọn chúng thường ăn những loài ít nguy hiểm như linh dương nhỏ và hươu sừng nhỏ. Thỉnh thoảng, chúng cũng sẽ may mắn bắt được một con lợn lòi, vậy là có một bữa ăn ngon.
Vả lại, loài báo săn này là sinh vật rất thanh lịch, bọn chúng là loài vô địch chạy cự ly ngắn, sức mạnh đột phá, nhưng sức bền không được lâu. Quan trọng nhất là bọn chúng chỉ ăn thịt còn tươi sống!
Không ăn những con vật đã chết khiến những chú “Ferrari” gầy gò sẽ ăn nhiều nhiều hơn lúc săn mồi, hận không thể ăn một bữa mà no cho cả năm sáu ngày. Bởi vì chỉ cần thức ăn hơi có mùi thối nát thì loài báo săn này sẽ chán ghét mà bỏ đi.
Nhưng ngược lại với những loại động vật ăn thịt hung dữ như hổ và báo, nếu trong tình huống đang cực kỳ đói, thì đừng nói những con vật đã chết, ngay cả thịt đã thối chúng cũng đều có thể ăn được.
Nói điều này với chúng ta để biết rằng không kén ăn mới có thể cao lớn được.
Tuy rằng Mục Vân Sở là một con liệp báo, nhưng y không những không ăn được đồ chết, mà đồ sống cũng không thể ăn. Nhưng cuộc sống hậu tận thế buộc y phải có kỹ năng nấu ăn tốt.
“Không phải tôi khoe khoang.” Con liệp báo nhỏ lắc đầu tự hào, khuấy thịt băm trong tay: “Chỉ cần những đồ có thể ăn, dù cho thiếu gia vị thì tôi cũng có thể chế biến chúng thành những món ngon. Lò nướng của anh dùng để nướng thịt có lãng phí quá không? Nào là bánh mì nướng, bánh bao nướng, chậc chậc chậc…”
Thịt băm là do y tự mình làm, thịt cừu tươi băm vằm, mỡ cừu trong thau được ép cặn dầu, với phần dầu còn sót lại thì đổ vào trong thịt băm, sau đó bỏ cà rốt và nấm hương đã sơ chế vào mỡ cừu để xào. Xào đến khi có mùi thơm thì đổ dầu và các nguyên liệu khác vào trong thịt băm, khuấy đều lúc còn nóng rồi cuối cùng bỏ thêm hành lá và gừng, thêm một ít rau thơm được thái nhỏ.
Còn chưa gói vào trong vỏ bánh, hương thơm đã tỏa ra khắp nơi.
Ninh Phỉ cảm thấy kỹ năng nấu ăn của mình tốt, tất nhiên là khi so với các thú nhân. Thú nhân đã quen với việc ăn thịt sống, khi có thể ăn được thức ăn nấu chín, không cần biết mùi vị như nào đều sẽ cảm thấy rất ngon. Nhưng so với Mục Vân Sở thì rõ ràng y vượt trội hơn.
Vậy cũng tốt, dù con liệp báo này không bắt được con mồi nào, nhưng làm một con báo nấu ăn giỏi thì cũng không tệ.
Mục Vân Sở làm mì sau khi dựng lò, làm mì xong thì chọn ra vài thanh gỗ, rồi tìm Ninh Phỉ mượn một con dao vỏ sò, vót thành một cái chày cán bột. Nhưng có chày cán bột rồi lại không có thớt gỗ thì bậc thầy nấu ăn Mục Vân Sở chỉ có thể lăn bột trên một tấm đá khá bằng phẳng một cách miễn cưỡng.
Y vừa nhào bột vừa khẽ phàn nàn với Ninh Phỉ: “Ở đây ngoài việc nhiều thức ăn hơn so với thời tận thế ra thì những cái khác cần gì cũng không có…”
Ninh Phỉ nhìn Ninh Chinh đang cùng Đại Thạch lăn qua lăn lại, ném da vào trong ao nhỏ đối diện lò sưởi, hạ giọng nói: “Nên hài lòng đi, còn hơn là phải chết đói.”
“Tôi cảm thấy vận may của mình cũng còn tốt lắm.” Mục Vân Sở ngẩng đầu nhìn xung quanh, lão Thạch Đầu đang cùng ba đứa cháu nhỏ chơi trò tấn công, Đại Hoa và Thiết Trụ một người đang dệt chiếu, một người đang chẻ trúc. Người anh em thuộc họ Kim Điêu đứng trên ngọn cành cây to khỏe ở xa, từ từ rỉa những sợi lông vũ của mình: “Vừa nãy tôi đã nghĩ, nếu như tôi không gặp được đại ca Kim Điêu thì lúc bản thân tỉnh lại ở bờ biển bên đó, đoán chừng đã không thể bắt được con mồi nào. Cho dù có thể bắt được thì tôi cũng không thể ngậm miệng lại được, dính máu me nhiều quá… Lúc anh vừa đến làm thế nào có thể sống được vậy?”
Ninh Phỉ để con báo đã được quấn xong sang một bên, lơ đễnh nói: “Thần Thú lúc đó vẫn chưa để ý đến tôi, đương nhiên là có gì ăn đó. Trái lại tôi biết săn thú, không thì cứ ăn sống vậy à? Năm đó khi ẩn nấp ở trong rừng rậm để bắt những kẻ thù ác, cũng không dám nhóm lửa, sau khi ăn hết đồ quân đội mang theo thì chắc chắn phải ăn thịt sống. Chỉ cần có thể nhét no bụng, làm gì còn có nhiều sự lựa chọn như thế. Hơn nữa chẳng phải trước kia cậu cũng ăn đồ ăn của người khác cho sao? Đã đói sắp chết rồi cũng không thấy cậu chọn.”
“Chí ít không phải sinh tồn, anh không biết… Có một hôm, tôi cùng người ta đi ra ngoài, tranh được chân của một loại động vật gì đó, sau đó tôi và người bạn đó làm sạch cái chân kia, nhóm lửa rồi nấu. Người khác cho rằng chúng tôi chỉ nhóm lửa để sưởi ấm, bọn họ không biết bên dưới đang nấu thịt. Mùi thơm lắm… Trước tận thế tôi ăn đồ nướng còn kén chọn, nhưng sau tận thế, cho dù thịt dính đầy cỏ hay than, rất bẩn thỉu đi nữa. Ngạc nhiên là đều đã bị chúng tôi gặm sạch sẽ, xương được bẻ đôi rồi liếm sạch. Đó chắc là bữa ngon nhất mà tôi từng được ăn ở thời tận thế.” Mục Vân Sở nói đến đây, không nhịn được mà cúi đầu, lẩm bẩm: “Cũng không biết bọn họ như nào rồi, nếu bọn họ nhìn thấy xác của tôi, chỉ sợ sẽ chê cười tôi mất. Không thể chịu được đói, bị đánh cũng không chịu được, bớt đi tôi cũng là bớt đi một phiền toái…”
“Nghĩ nhiều vậy làm gì?” Ninh Phỉ ngắt lời y, ngắm nghía chiếc bánh bao trắng tròn trong tay rồi nói: “Còn nói nhìn thấy xác, làm sao có thể, xác của cậu nhất định đã bị ăn sạch rồi.”
“Anh an ủi người khác như vậy sao?” Mục Vân Sở nói với vẻ mặt chán ghét.
Ninh Phỉ cười một tiếng: “Ai an ủi cậu? Bỏ đi, cậu gói bánh bao, tôi đi nướng thịt cừu.”
Bữa tối chỉ có một con cừu nướng, thịt cừu với củ cải được hầm trong hai nồi đất lớn, mười mấy cái bánh bao nướng nhồi nhiều nhân và một sọt đầy bánh bột ngô.
Suy cho cùng thì đám mèo bự cũng đã trải qua cơn đói, vì vậy cách ăn cũng trở nên tao nhã hơn nhiều. Có vẻ cuộc sống của Điêu Huynh Vũ cũng không tệ, tuy rằng hắn chưa từng nghe qua cách ăn này. Nhưng quan sát hành động của mấy tên mèo bự vài lần, thì cũng từ từ ngồi ăn theo.
Chỉ có Mục Vân Sở, không biết là do thói quen của liệp báo hay là do y thực sự quá đói, từ lúc bắt đầu là đã vùi đầu vào ăn, đồ ăn trong miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống, mãi đến khi cái bụng đã lấp đầy thức ăn đến căng tròn, không thể ăn thêm được nữa mới thở dài một hơi tiếc nuối.
Lúc này, những người khác cũng mới chỉ ăn được một nửa thôi.
Ninh Phỉ cũng bị cách ăn thô thiển này của y dọa sợ, mãi đến khi y ngẩng đầu lên ợ một tiếng no nê thỏa mãn thì mới chậc lưỡi vài cái: “Đúng là quỷ đói tái sinh, cậu có cần dậy đi dạo chút không?”
Mục Vân Sở xoa xoa bụng tròn của mình, cười hì hì: “Trước giờ chưa từng ăn no như này bao giờ nên không đi dạo đâu, đi dạo tiêu hao thể lực lắm. Để tôi hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi được ăn no đi, meo~”
Ninh Phỉ mỉm cười đầy giễu cợt.
Sau khi đã ăn uống no nê, đám mèo bự đều biến trở lại thành hình dạng ban đầu rồi nằm quanh đống lửa. Điêu Huynh Vũ vẫn giữ nguyên hình dạng con người như cũ, bởi vì dáng động vật của hắn hơi không phù hợp lắm, hơn nữa muốn cử động đôi cánh ở đây cũng rất phiền phức, sẽ chiếm rất nhiều chỗ.
Lão Thạch Đầu vừa dùng đuôi của ông để đùa giỡn với mấy đứa cháu của mình, vừa cùng Mục Vân Sở trò chuyện câu được câu không.
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Ninh Phỉ biết được bộ tộc của Mục Vân Vũ cũng ở phía bên kia bờ biển, bên đó ít núi mà đồng cỏ lại nhiều, vả lại chỉ có hai mùa, một mùa khô và một mùa mưa. Đàn thú bên đó sẽ di chuyển theo từng mùa, mùa khô thì sẽ đi qua những đường núi để qua nơi khác, khi mùa mưa lại quay về sinh sôi. Bên đó không chỉ có báo hoa mai, mà còn cả sư tử và hà mã, nhưng lại chưa từng thấy có con hổ hay con gấu nào cả.
Ninh Phỉ nghĩ đến nơi mà Điêu Huynh Vũ từng nói đến, khá giống với đồng cỏ ở Châu Phi.
Đồng cỏ ở Châu Phi có thể được xem là thiên đường của các loài động vật hoang dã, động vật ăn cỏ ở đó rất nhiều, thường là hàng nghìn hàng vạn con sống cùng nhau. Ngay cả khi gặp phải những kẻ săn mồi, chúng cũng không quá hoảng loạn. Có những loài động vật ăn cỏ cỡ lớn như bò rừng, khi gặp phải sư tử chúng còn dám khiêu khích một lúc.
Tất nhiên ở đó cũng tràn đầy nguy hiểm, nhưng cũng là nơi tràn trề sức sống.
Mà bây giờ, chỗ Ninh Phỉ và mọi người ở lại là nơi rừng núi, đối với hổ và báo hoa mà nói thì đây là địa bàn săn bắt tuyệt vời, nhưng đối với những loài liệp báo chạy cự ly ngắn và loài bay trên không trung mà nói thì lại không quá thuận lợi.
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra bây giờ chúng ta có khá nhiều người, cũng nên mở rộng lãnh thổ một chút rồi, phải không?”
Cuộc trò chuyện bỗng nhiên im lặng, mèo bự và đại ca Kim Điêu lần lượt nhìn qua.
Ninh Phỉ rút ra một cành cây rồi vẽ vài đường xuống mặt đất: “Các ngươi xem, đây là lãnh thổ của Ninh Chinh, hướng Tây Nam có một vùng đất không thuộc sở hữu của ai cả, nhưng bởi vì khỉ đầu chó và gấu sống ở xung quanh nên khá nguy hiểm, cá nhân tôi không khuyến khích mọi người mở rộng lãnh thổ ở đó. Nhưng từ chỗ này sang hướng Đông Nam là đường bờ biển, bên kia còn có một khoảng rừng núi rất dài không có chủ, cũng có thể là vì khá gần biển nên không có thú nhân hay những loài dã thú khác đánh dấu lãnh thổ ở đó. Nhưng quang cảnh ở chỗ đó cực kỳ phù hợp Điêu Huynh Vũ. Mà biển có rất nhiều thủy sản, Điêu Huynh Vũ lại có khả năng dò tìm từ trên không rất giỏi, khả năng săn mồi cũng khá tốt. Hơn nữa bình thường chúng ta cũng cần đến muối để ăn cơm, nếu Điêu Huynh Vũ không khoanh vùng bờ biển này, vậy tôi bảo Đại Thạch đi khoanh vùng.”
“Ngày mai ta đi xem xem.” Mục Vân Vũ nhìn về phía Nam: “Là vùng ta đã bay qua phải không?”
Ninh Phỉ gật đầu.
Mục Vân Vũ cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Còn lại là phía Đông Bắc, ta ít khi đi qua phía Đông Bắc. Bé Chinh, ngươi cảm thấy lãnh thổ bên đó có phù hợp khoanh vùng không?”
Ninh Chinh trả lời: “Phía Đông Bắc có vài bộ tộc nhỏ không có gì phải sợ, có thể khoanh vùng. Phía Bắc ít thú nhân hơn, nhưng vì ít thú nhân nên thức ăn cũng rất phong phú. Chỉ là…” Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cách biên giới lãnh thổ của ta phải đi qua hai ngọn núi, là biên giới trước kia của bộ tộc. Sở dĩ ta từ bỏ bên đó cũng là vì nguyên nhân này.”
Ninh Phỉ ngẫm nghĩ: “Vậy cũng có thể khoanh vùng một nửa, tuy lãnh thổ của bé Chinh khá lớn nhưng nếu là một bộ tộc lớn mạnh thì vẫn còn hơi ít, vì vậy chúng ta cố gắng khoanh càng nhiều vùng càng tốt. Đợi khi chúng ta nhiều người hơn, tôi sẽ khoanh vùng bên đó mà không cần nghĩ nữa. Lần trước đi xem, mấy loài thực vật bên đó cực kỳ nhiều, chỉ là đàn khỉ đầu chó bên đó khiến tôi cảm thấy khó giải quyết được.”
Lão Thạch Đầu nói: “Khỉ đầu chó rất đáng sợ, đàn khỉ đầu chó đó ta cũng biết, tuy gần lãnh thổ của báo hoa mai nhưng báo hoa cũng ít khi đến đó lắm.”
Ninh Phỉ cười: “Cách lãnh địa của khỉ đầu chó không xa còn có một lãnh địa của hổ.” Nói xong nhìn sang Ninh Chinh.
Ninh Chinh vẫn không lay động, thậm chí hắn còn không hiểu Ninh Phỉ nhìn mình là có ý gì.
Lão Thạch Đầu bổ sung thêm: “Bộ tộc của con hổ đó khá nhỏ, hình như chỉ có khoảng mười con. Hơn nữa bọn chúng còn phải đề phòng với khỉ đầu chó, bởi vì có khi khỉ đầu sẽ đi trộm con loài khác để ăn, thật sự rất phiền.”
Mục Vân Vũ: “Lúc trước ở nơi tôi sống cũng có khỉ đầu chó, có lúc bọn chúng sẽ leo núi để trộm trứng.” Nói xong thì bày ra bộ mặt ghét bỏ.
Ninh Phỉ lại nhìn qua Ninh Chinh, hỏi: “Bé Chinh, ngươi cảm thấy nếu thu nạp bộ lạc nhỏ của con hổ kia thì sao?”
Ninh Chinh ngáp một cái, làu bàu nói: “Ngươi cảm thấy được là được rồi, nhưng đừng bảo ta đi làm việc này.” Hắn là một con hổ trắng, sợ rằng vừa bước vào lãnh địa của những con hổ đó là đã bị đuổi ra rồi, nghĩ đến lại tức.
Ninh Phỉ đưa tay xoa đầu “con mèo trắng to xác” rồi nói: “Bây giờ không phải là lúc, hiện tại đang đang là mùa xuân, cỏ và nước đều rất dồi dào tươi tốt, con mồi cũng phong phú. Đợi đến khi mùa đông đến gần rồi qua đó thử xem, người của bộ lạc chúng ta không ít, ta muốn tìm cách xây dựng một bộ lạc lớn, chỉ cần bọn họ đồng ý làm việc thì đều có thể ở lại. Chỉ khi có nhiều người rồi thì chúng ta mới không cần lo lắng khi bị bộ lạc khác khiêu chiến.”
“Bộ lạc khác?” Bỗng nhiên lão Thạch Đầu nhớ ra gì đó: “Là bộ lạc lúc trước gây chiến với A Chinh sao?”
Ninh Phỉ trả lời: “Là chúng, chính là bộ lạc của đám hổ đã lừa các ngươi đến đây khiêu chiến bọn ta. Lúc trước chúng khiêu khích bé Chinh, bị ta và bé Chinh đánh chạy mất, về sau không phục nên lại dụ các ngươi đến đây… Chỉ là đã qua một mùa đông rồi cũng không có tin tức gì về bọn chúng, có thể là vì trời lạnh quá nên không muốn ra ngoài. Ta đang nghĩ… Bộ lạc lúc trước gây chiến với bé Chinh có rất nhiều người, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, sớm hay muộn thì nhiều người như vậy cũng sẽ mở rộng bộ lạc rồi đụng độ với chúng ta, chưa kể con hổ kia quay về cũng sẽ nói với đồng loại là ở đây chỉ có một con mèo rừng và một con hổ. Ai lại không muốn chiếm được lãnh thổ tốt, đúng không?”
Lãnh thổ của Ninh Chinh và lãnh thổ của bộ lạc trước kia chỉ cách nhau hai ngọn núi, nghe thì có vẻ cách khá xa nhưng Ninh Phỉ chỉ cảm thấy nếu bên đó cử người đến khiêu chiến thì rất có thể là muốn mở rộng lãnh thổ ở bên này. Thay vì chờ người ta đến trước cửa nhà ép buộc, không bằng mình ra tay trước.
Mặc dù bây giờ nói là mùa xuân nhưng thời tiết trước mắt ngày một nóng hơn, rất nhanh sẽ bước vào mùa hè. Như vậy chứng tỏ không cần biết là thú nhân hay nhóm dã thú, thời gian tìm bạn đời trôi qua đã gần đến hạn chót, lúc này mở rộng lãnh thổ sẽ giảm bớt rất nhiều nguy hiểm không cần thiết.
“Đến lúc đó ta và bé Chinh, cả Đại Thạch cùng qua đó xem xem…” Ninh Phỉ còn chưa nói xong đã bị Ninh Chinh cắt ngang.
Hổ trắng ngẩng cao đầu lên đầy ngạo mạn, nói: “Ta và Đại Thạch đi là được rồi, nếu như ta có thể tự mình khoanh vùng một nơi rộng lớn như thế, bây giờ có Đại Thạch cùng ta đi thì ta không sợ gì nữa. Ngươi ở lại trông nhà ngoan ngoãn, đợi bọn ta trở về là được.”
Ninh Phỉ: …
Mục Vân Sở nhìn Ninh Phỉ rồi lại nhìn Ninh Chinh, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Y lắc lắc đầu rồi không nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ giơ cánh tay yếu ớt hỏi: “Thế tôi thì sao? Tôi có cần đi khoanh vùng lãnh thổ không?”
Ninh Phỉ nhìn sang Mục Vân Sở, không biết nên nói gì hơn.
Mặc dù cái tên báo săn nghe có vẻ như rất thô bạo, nhưng lúc chiến đấu thì sức mạnh lại khá bình thường. Đặc biệt là vị trước mặt đây, có một khuôn mặt quyến rũ nhưng đáng tiếc mấy năm nay trong ánh mắt y không rèn luyện được tí khí chất hung dữ nào, trái lại càng khiến y trở nên ngày càng hèn nhát, vừa tham ăn lại vừa nhát gan, nếu không phải là mua một tặng một Điêu Huynh Vũ, kỹ năng nấu nướng lại khá tốt thì người này chỉ có thể dùng làm linh vật.
Ninh Phỉ nói: “Cậu và Trụ Tử… Thì ai giỏi hơn? Nhưng Trụ Tử vẫn còn là đứa trẻ, cậu ra tay cũng phải nhẹ nhàng chút nhé.”
Thiết Trụ Tử vừa nghe mình bị gọi tên, lập tức đứng dậy, rũ rũ bộ lông trên người rồi nhìn sang Mục Vân Sở với đôi mắt to tròn: “Đánh một trận không?”
Mục Vân Sở: ???
Mẹ nó, đây mà là đứa trẻ à? Đứa trẻ này còn cường tráng hơn cả cậu ta, còn bảo cậu ta ra tay nhẹ nhàng một chút ư?
Nhưng nếu thua cả một đứa trẻ, vậy sau này cậu ta phải sống như nào?
Mục Vân Sở lập tức biến thành hình dạng báo săn, kêu meo meo vài tiếng: “Đánh nhau thì quá hung ác rồi, không thì chúng ta thi chạy nhé?”
Ninh Phỉ: …
Y chỉ là một con liệp báo thích cùng người khác thi chạy thôi à? Có thấy mất mặt không vậy?
Triệu Thiết Trụ không thèm nhìn qua tên liệp báo kia nữa, đột nhiên cũng không biết liệp báo ngoài chạy nhanh ra thì còn ưu điểm nào khác không. Nhóc ta vuốt chân của mình rồi phấn khích đồng ý: “Được, chạy như nào?”
Ninh Phỉ che mặt, không muốn nhìn cái tên đồng hương không biết xấu hổ này của mình nữa.
Một con liệp báo trưởng thành thi chạy với một con báo hoa mai còn chưa kịp lớn, kết quả rõ ràng như thế, tất nhiên liệp báo sẽ thắng.
Mục Vân Sở chạy mấy bước nhỏ đến bên cạnh Ninh Phỉ, miệng vừa kêu meo meo: “Đại ca, như nào hả? Không khiến anh mất mặt đâu đúng không?”
Ninh Phỉ hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Trái lại, hình như Ninh Chinh có chút không vui, hắn dùng một chân ôm lấy Ninh Phỉ đặt lên bụng của mình, gầm gừ với liệp báo: “Đây là đại ca của tôi!”
Mục Vân Sở: ???
Thời nay đến cả câu đại ca cũng không thể gọi bừa nữa à? Còn mi nữa, một con hổ và con linh miêu gọi nhau là đại ca, không lẽ không cảm thấy rất mất giá trị của mình à?
Tuy Thiết Trụ Tử đã thua, nhưng tâm trạng vẫn rất phấn khích, nhóc chạy tới rồi nhảy cẫng lên: “Ngươi thắng rồi, ngươi giỏi quá. Chúng ta đánh một trận nha?”
Mục Vân Sở: ???
“Không, đánh nhau thì quá bạo lực rồi.” Y một mực từ chối.
Thiết Trụ Tử vẫn không bỏ cuộc: “Thế thì chúng ta thi leo cây được không?” Báo hoa mai là loài vật rất giỏi trèo cây, cho dù cây có cao như nào cũng trèo được!
Mục Vân Sở lộ ra nụ cười vừa lúng túng vừa lịch sự: “Không được, chúng ta thi chạy thôi.”
Thiết Trụ Tử lắc lắc đầu: “Thi chạy không có gì thú vị cả, hay là chúng ta đánh một trận đi.”
Mục Vân Sở lùi về sau hai bước, liên tục lắc đầu như cái trống bỏi*: “Không không không, chúng ta đã thi xong rồi, sao ngươi cứ muốn thi với ta thế, nhìn xem ta còn nhỏ hơn cả ngươi. Ngươi thi với hắn ta đi.” Vừa nói, y vừa giơ chân chỉ về hướng Mục Vân Vũ.
Mục Vân Vũ nằm không mà cũng bị trúng đạn, hắn nhìn sang với con ngươi màu vàng.
Mục Vân Sở co rúm lại, dứt khoát nằm xuống đất: “Đằng nào thì ta cũng không đánh với ngươi đâu, ngươi xem lại eo của mình đi, còn to hơn của ta nữa, kích thước của ngươi cũng lớn hơn ta, đánh nhau với ta thì chiến thắng cũng không vẻ vang gì đâu người anh em.”
Thiết Trụ Tử nghe không hiểu cái gì gọi là chiến thắng không vẻ vang, nhưng vẫn cảm thấy bản thân lớn hơn liệp báo, thế nên nhóc ta lại chạy tới trước mặt Mục Vân Vũ đầy thích thú: “Vũ đại ca, chúng ta đánh một trận nhé?”
Mục Vân Vũ: …
Hắn đứng dậy, biến trở lại thành đại bàng vàng lớn, vừa vỗ đôi cánh đã khiến Thiết Trụ Tử ngã bổ nhào: “Đánh nhau với ta?” Hắn chưa từng thấy sinh vật trên mặt đất nào dám dũng cảm khiêu khích với mình, phải biết rằng ở vùng này, kim điêu chính là vua bầu trời!
Thiết Trụ Tử lồm cồm bò dậy còn chưa hết choáng váng, nhóc nhìn lên kích thước của Mục Vân Vũ, lại nhìn đôi cánh lớn của hắn, rồi cứ vậy mà chạy đến trước mặt liệp báo: “Ta không đánh với hắn đâu, hắn biết bay, chúng ta tự đánh đi, được không?”
Mộ Vân Sở: Đầu óc của thằng nhóc này có phải hỏng rồi không, chao ôi phiền quá đi mất!
————
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết Trụ Tử: Đến đây, đánh nhau nào?
Mục Vân Sở: Không, tôi chỉ là một con mèo nhỏ yếu đuối, meo~~~
Edit: Minh Minh
Beta: Minh Ngọc
Checker: Gà
***
Thật ra làm lò nướng bằng đất rất đơn giản, bên dưới xây cái móng cao khoảng một mét, bên trên xây mái vòm hình bán nguyệt, bên ngoài mái vòm được tận dụng từ những chiếc chậu và bát bằng đất sét nung để làm lớp cách nhiệt, sau sau đó phủ thêm một lớp gạch không nung bên ngoài lớp cách nhiệt và cuối cùng bôi một lớp hồ dán chắc chắn lên trên.
Cái mái vòm hình bán nguyệt này chính là phần quan trọng nhất của lò nướng, bởi vì bên trong trống không nên vẫn còn một lối vào để có thể đốt củi và cất đồ. Vì vậy, ngày thường chỉ cần đốt một ít củi bên trong, đợi khi củi cháy hết thì nhanh chóng dọn sạch sẽ phần tro sót lại, sau đó nhét những đồ cần nướng vào trong, rồi dùng ván gỗ hoặc mảnh gốm chặn lại lối vào.
Đợi qua một lúc, đồ ăn bên trong đã được làm chín bởi nhiệt dư…
Đây là cách lò nướng được làm ra trong trường hợp không có sắt, nếu như có sắt thì sẽ có thể đốt lửa than trên và dưới tấm sắt, là loại lò nướng có thể đặt đồ ăn ở giữa để nướng.
Thành quả từ cuộc đi săn mà đám Ninh Chinh mang về là một con linh dương.
Trên đầu linh dương đực có một cặp sừng hình xoắn ốc sắc nhọn, nếu chẳng may bị cặp sừng này của linh dương húc vào, chắc chắn có thể xuyên thủng hai người liền. Nhưng khi bắt linh dương thì hổ và báo vẫn có kỹ năng thành thạo của chúng, vì vậy trên cổ linh dương cũng chỉ có vài thương tích, những chỗ khác vẫn lành lặn không sao.
Nếu như đến lượt báo săn*…
( *Chương này để Mục Vân Sở là báo săn, theo Gà tìm hiểu thì nó cũng là liệp báo, do chương trước để liệp báo nên chương này Gà cũng sửa hết từ báo săn sang liệp báo nha)
Không, từ trước đến giờ báo săn chưa từng chọn một con linh dương lớn như vậy làm con mồi, trừ khi chúng đi theo bầy. Bọn chúng thường ăn những loài ít nguy hiểm như linh dương nhỏ và hươu sừng nhỏ. Thỉnh thoảng, chúng cũng sẽ may mắn bắt được một con lợn lòi, vậy là có một bữa ăn ngon.
Vả lại, loài báo săn này là sinh vật rất thanh lịch, bọn chúng là loài vô địch chạy cự ly ngắn, sức mạnh đột phá, nhưng sức bền không được lâu. Quan trọng nhất là bọn chúng chỉ ăn thịt còn tươi sống!
Không ăn những con vật đã chết khiến những chú “Ferrari” gầy gò sẽ ăn nhiều nhiều hơn lúc săn mồi, hận không thể ăn một bữa mà no cho cả năm sáu ngày. Bởi vì chỉ cần thức ăn hơi có mùi thối nát thì loài báo săn này sẽ chán ghét mà bỏ đi.
Nhưng ngược lại với những loại động vật ăn thịt hung dữ như hổ và báo, nếu trong tình huống đang cực kỳ đói, thì đừng nói những con vật đã chết, ngay cả thịt đã thối chúng cũng đều có thể ăn được.
Nói điều này với chúng ta để biết rằng không kén ăn mới có thể cao lớn được.
Tuy rằng Mục Vân Sở là một con liệp báo, nhưng y không những không ăn được đồ chết, mà đồ sống cũng không thể ăn. Nhưng cuộc sống hậu tận thế buộc y phải có kỹ năng nấu ăn tốt.
“Không phải tôi khoe khoang.” Con liệp báo nhỏ lắc đầu tự hào, khuấy thịt băm trong tay: “Chỉ cần những đồ có thể ăn, dù cho thiếu gia vị thì tôi cũng có thể chế biến chúng thành những món ngon. Lò nướng của anh dùng để nướng thịt có lãng phí quá không? Nào là bánh mì nướng, bánh bao nướng, chậc chậc chậc…”
Thịt băm là do y tự mình làm, thịt cừu tươi băm vằm, mỡ cừu trong thau được ép cặn dầu, với phần dầu còn sót lại thì đổ vào trong thịt băm, sau đó bỏ cà rốt và nấm hương đã sơ chế vào mỡ cừu để xào. Xào đến khi có mùi thơm thì đổ dầu và các nguyên liệu khác vào trong thịt băm, khuấy đều lúc còn nóng rồi cuối cùng bỏ thêm hành lá và gừng, thêm một ít rau thơm được thái nhỏ.
Còn chưa gói vào trong vỏ bánh, hương thơm đã tỏa ra khắp nơi.
Ninh Phỉ cảm thấy kỹ năng nấu ăn của mình tốt, tất nhiên là khi so với các thú nhân. Thú nhân đã quen với việc ăn thịt sống, khi có thể ăn được thức ăn nấu chín, không cần biết mùi vị như nào đều sẽ cảm thấy rất ngon. Nhưng so với Mục Vân Sở thì rõ ràng y vượt trội hơn.
Vậy cũng tốt, dù con liệp báo này không bắt được con mồi nào, nhưng làm một con báo nấu ăn giỏi thì cũng không tệ.
Mục Vân Sở làm mì sau khi dựng lò, làm mì xong thì chọn ra vài thanh gỗ, rồi tìm Ninh Phỉ mượn một con dao vỏ sò, vót thành một cái chày cán bột. Nhưng có chày cán bột rồi lại không có thớt gỗ thì bậc thầy nấu ăn Mục Vân Sở chỉ có thể lăn bột trên một tấm đá khá bằng phẳng một cách miễn cưỡng.
Y vừa nhào bột vừa khẽ phàn nàn với Ninh Phỉ: “Ở đây ngoài việc nhiều thức ăn hơn so với thời tận thế ra thì những cái khác cần gì cũng không có…”
Ninh Phỉ nhìn Ninh Chinh đang cùng Đại Thạch lăn qua lăn lại, ném da vào trong ao nhỏ đối diện lò sưởi, hạ giọng nói: “Nên hài lòng đi, còn hơn là phải chết đói.”
“Tôi cảm thấy vận may của mình cũng còn tốt lắm.” Mục Vân Sở ngẩng đầu nhìn xung quanh, lão Thạch Đầu đang cùng ba đứa cháu nhỏ chơi trò tấn công, Đại Hoa và Thiết Trụ một người đang dệt chiếu, một người đang chẻ trúc. Người anh em thuộc họ Kim Điêu đứng trên ngọn cành cây to khỏe ở xa, từ từ rỉa những sợi lông vũ của mình: “Vừa nãy tôi đã nghĩ, nếu như tôi không gặp được đại ca Kim Điêu thì lúc bản thân tỉnh lại ở bờ biển bên đó, đoán chừng đã không thể bắt được con mồi nào. Cho dù có thể bắt được thì tôi cũng không thể ngậm miệng lại được, dính máu me nhiều quá… Lúc anh vừa đến làm thế nào có thể sống được vậy?”
Ninh Phỉ để con báo đã được quấn xong sang một bên, lơ đễnh nói: “Thần Thú lúc đó vẫn chưa để ý đến tôi, đương nhiên là có gì ăn đó. Trái lại tôi biết săn thú, không thì cứ ăn sống vậy à? Năm đó khi ẩn nấp ở trong rừng rậm để bắt những kẻ thù ác, cũng không dám nhóm lửa, sau khi ăn hết đồ quân đội mang theo thì chắc chắn phải ăn thịt sống. Chỉ cần có thể nhét no bụng, làm gì còn có nhiều sự lựa chọn như thế. Hơn nữa chẳng phải trước kia cậu cũng ăn đồ ăn của người khác cho sao? Đã đói sắp chết rồi cũng không thấy cậu chọn.”
“Chí ít không phải sinh tồn, anh không biết… Có một hôm, tôi cùng người ta đi ra ngoài, tranh được chân của một loại động vật gì đó, sau đó tôi và người bạn đó làm sạch cái chân kia, nhóm lửa rồi nấu. Người khác cho rằng chúng tôi chỉ nhóm lửa để sưởi ấm, bọn họ không biết bên dưới đang nấu thịt. Mùi thơm lắm… Trước tận thế tôi ăn đồ nướng còn kén chọn, nhưng sau tận thế, cho dù thịt dính đầy cỏ hay than, rất bẩn thỉu đi nữa. Ngạc nhiên là đều đã bị chúng tôi gặm sạch sẽ, xương được bẻ đôi rồi liếm sạch. Đó chắc là bữa ngon nhất mà tôi từng được ăn ở thời tận thế.” Mục Vân Sở nói đến đây, không nhịn được mà cúi đầu, lẩm bẩm: “Cũng không biết bọn họ như nào rồi, nếu bọn họ nhìn thấy xác của tôi, chỉ sợ sẽ chê cười tôi mất. Không thể chịu được đói, bị đánh cũng không chịu được, bớt đi tôi cũng là bớt đi một phiền toái…”
“Nghĩ nhiều vậy làm gì?” Ninh Phỉ ngắt lời y, ngắm nghía chiếc bánh bao trắng tròn trong tay rồi nói: “Còn nói nhìn thấy xác, làm sao có thể, xác của cậu nhất định đã bị ăn sạch rồi.”
“Anh an ủi người khác như vậy sao?” Mục Vân Sở nói với vẻ mặt chán ghét.
Ninh Phỉ cười một tiếng: “Ai an ủi cậu? Bỏ đi, cậu gói bánh bao, tôi đi nướng thịt cừu.”
Bữa tối chỉ có một con cừu nướng, thịt cừu với củ cải được hầm trong hai nồi đất lớn, mười mấy cái bánh bao nướng nhồi nhiều nhân và một sọt đầy bánh bột ngô.
Suy cho cùng thì đám mèo bự cũng đã trải qua cơn đói, vì vậy cách ăn cũng trở nên tao nhã hơn nhiều. Có vẻ cuộc sống của Điêu Huynh Vũ cũng không tệ, tuy rằng hắn chưa từng nghe qua cách ăn này. Nhưng quan sát hành động của mấy tên mèo bự vài lần, thì cũng từ từ ngồi ăn theo.
Chỉ có Mục Vân Sở, không biết là do thói quen của liệp báo hay là do y thực sự quá đói, từ lúc bắt đầu là đã vùi đầu vào ăn, đồ ăn trong miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống, mãi đến khi cái bụng đã lấp đầy thức ăn đến căng tròn, không thể ăn thêm được nữa mới thở dài một hơi tiếc nuối.
Lúc này, những người khác cũng mới chỉ ăn được một nửa thôi.
Ninh Phỉ cũng bị cách ăn thô thiển này của y dọa sợ, mãi đến khi y ngẩng đầu lên ợ một tiếng no nê thỏa mãn thì mới chậc lưỡi vài cái: “Đúng là quỷ đói tái sinh, cậu có cần dậy đi dạo chút không?”
Mục Vân Sở xoa xoa bụng tròn của mình, cười hì hì: “Trước giờ chưa từng ăn no như này bao giờ nên không đi dạo đâu, đi dạo tiêu hao thể lực lắm. Để tôi hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi được ăn no đi, meo~”
Ninh Phỉ mỉm cười đầy giễu cợt.
Sau khi đã ăn uống no nê, đám mèo bự đều biến trở lại thành hình dạng ban đầu rồi nằm quanh đống lửa. Điêu Huynh Vũ vẫn giữ nguyên hình dạng con người như cũ, bởi vì dáng động vật của hắn hơi không phù hợp lắm, hơn nữa muốn cử động đôi cánh ở đây cũng rất phiền phức, sẽ chiếm rất nhiều chỗ.
Lão Thạch Đầu vừa dùng đuôi của ông để đùa giỡn với mấy đứa cháu của mình, vừa cùng Mục Vân Sở trò chuyện câu được câu không.
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Ninh Phỉ biết được bộ tộc của Mục Vân Vũ cũng ở phía bên kia bờ biển, bên đó ít núi mà đồng cỏ lại nhiều, vả lại chỉ có hai mùa, một mùa khô và một mùa mưa. Đàn thú bên đó sẽ di chuyển theo từng mùa, mùa khô thì sẽ đi qua những đường núi để qua nơi khác, khi mùa mưa lại quay về sinh sôi. Bên đó không chỉ có báo hoa mai, mà còn cả sư tử và hà mã, nhưng lại chưa từng thấy có con hổ hay con gấu nào cả.
Ninh Phỉ nghĩ đến nơi mà Điêu Huynh Vũ từng nói đến, khá giống với đồng cỏ ở Châu Phi.
Đồng cỏ ở Châu Phi có thể được xem là thiên đường của các loài động vật hoang dã, động vật ăn cỏ ở đó rất nhiều, thường là hàng nghìn hàng vạn con sống cùng nhau. Ngay cả khi gặp phải những kẻ săn mồi, chúng cũng không quá hoảng loạn. Có những loài động vật ăn cỏ cỡ lớn như bò rừng, khi gặp phải sư tử chúng còn dám khiêu khích một lúc.
Tất nhiên ở đó cũng tràn đầy nguy hiểm, nhưng cũng là nơi tràn trề sức sống.
Mà bây giờ, chỗ Ninh Phỉ và mọi người ở lại là nơi rừng núi, đối với hổ và báo hoa mà nói thì đây là địa bàn săn bắt tuyệt vời, nhưng đối với những loài liệp báo chạy cự ly ngắn và loài bay trên không trung mà nói thì lại không quá thuận lợi.
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra bây giờ chúng ta có khá nhiều người, cũng nên mở rộng lãnh thổ một chút rồi, phải không?”
Cuộc trò chuyện bỗng nhiên im lặng, mèo bự và đại ca Kim Điêu lần lượt nhìn qua.
Ninh Phỉ rút ra một cành cây rồi vẽ vài đường xuống mặt đất: “Các ngươi xem, đây là lãnh thổ của Ninh Chinh, hướng Tây Nam có một vùng đất không thuộc sở hữu của ai cả, nhưng bởi vì khỉ đầu chó và gấu sống ở xung quanh nên khá nguy hiểm, cá nhân tôi không khuyến khích mọi người mở rộng lãnh thổ ở đó. Nhưng từ chỗ này sang hướng Đông Nam là đường bờ biển, bên kia còn có một khoảng rừng núi rất dài không có chủ, cũng có thể là vì khá gần biển nên không có thú nhân hay những loài dã thú khác đánh dấu lãnh thổ ở đó. Nhưng quang cảnh ở chỗ đó cực kỳ phù hợp Điêu Huynh Vũ. Mà biển có rất nhiều thủy sản, Điêu Huynh Vũ lại có khả năng dò tìm từ trên không rất giỏi, khả năng săn mồi cũng khá tốt. Hơn nữa bình thường chúng ta cũng cần đến muối để ăn cơm, nếu Điêu Huynh Vũ không khoanh vùng bờ biển này, vậy tôi bảo Đại Thạch đi khoanh vùng.”
“Ngày mai ta đi xem xem.” Mục Vân Vũ nhìn về phía Nam: “Là vùng ta đã bay qua phải không?”
Ninh Phỉ gật đầu.
Mục Vân Vũ cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Còn lại là phía Đông Bắc, ta ít khi đi qua phía Đông Bắc. Bé Chinh, ngươi cảm thấy lãnh thổ bên đó có phù hợp khoanh vùng không?”
Ninh Chinh trả lời: “Phía Đông Bắc có vài bộ tộc nhỏ không có gì phải sợ, có thể khoanh vùng. Phía Bắc ít thú nhân hơn, nhưng vì ít thú nhân nên thức ăn cũng rất phong phú. Chỉ là…” Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cách biên giới lãnh thổ của ta phải đi qua hai ngọn núi, là biên giới trước kia của bộ tộc. Sở dĩ ta từ bỏ bên đó cũng là vì nguyên nhân này.”
Ninh Phỉ ngẫm nghĩ: “Vậy cũng có thể khoanh vùng một nửa, tuy lãnh thổ của bé Chinh khá lớn nhưng nếu là một bộ tộc lớn mạnh thì vẫn còn hơi ít, vì vậy chúng ta cố gắng khoanh càng nhiều vùng càng tốt. Đợi khi chúng ta nhiều người hơn, tôi sẽ khoanh vùng bên đó mà không cần nghĩ nữa. Lần trước đi xem, mấy loài thực vật bên đó cực kỳ nhiều, chỉ là đàn khỉ đầu chó bên đó khiến tôi cảm thấy khó giải quyết được.”
Lão Thạch Đầu nói: “Khỉ đầu chó rất đáng sợ, đàn khỉ đầu chó đó ta cũng biết, tuy gần lãnh thổ của báo hoa mai nhưng báo hoa cũng ít khi đến đó lắm.”
Ninh Phỉ cười: “Cách lãnh địa của khỉ đầu chó không xa còn có một lãnh địa của hổ.” Nói xong nhìn sang Ninh Chinh.
Ninh Chinh vẫn không lay động, thậm chí hắn còn không hiểu Ninh Phỉ nhìn mình là có ý gì.
Lão Thạch Đầu bổ sung thêm: “Bộ tộc của con hổ đó khá nhỏ, hình như chỉ có khoảng mười con. Hơn nữa bọn chúng còn phải đề phòng với khỉ đầu chó, bởi vì có khi khỉ đầu sẽ đi trộm con loài khác để ăn, thật sự rất phiền.”
Mục Vân Vũ: “Lúc trước ở nơi tôi sống cũng có khỉ đầu chó, có lúc bọn chúng sẽ leo núi để trộm trứng.” Nói xong thì bày ra bộ mặt ghét bỏ.
Ninh Phỉ lại nhìn qua Ninh Chinh, hỏi: “Bé Chinh, ngươi cảm thấy nếu thu nạp bộ lạc nhỏ của con hổ kia thì sao?”
Ninh Chinh ngáp một cái, làu bàu nói: “Ngươi cảm thấy được là được rồi, nhưng đừng bảo ta đi làm việc này.” Hắn là một con hổ trắng, sợ rằng vừa bước vào lãnh địa của những con hổ đó là đã bị đuổi ra rồi, nghĩ đến lại tức.
Ninh Phỉ đưa tay xoa đầu “con mèo trắng to xác” rồi nói: “Bây giờ không phải là lúc, hiện tại đang đang là mùa xuân, cỏ và nước đều rất dồi dào tươi tốt, con mồi cũng phong phú. Đợi đến khi mùa đông đến gần rồi qua đó thử xem, người của bộ lạc chúng ta không ít, ta muốn tìm cách xây dựng một bộ lạc lớn, chỉ cần bọn họ đồng ý làm việc thì đều có thể ở lại. Chỉ khi có nhiều người rồi thì chúng ta mới không cần lo lắng khi bị bộ lạc khác khiêu chiến.”
“Bộ lạc khác?” Bỗng nhiên lão Thạch Đầu nhớ ra gì đó: “Là bộ lạc lúc trước gây chiến với A Chinh sao?”
Ninh Phỉ trả lời: “Là chúng, chính là bộ lạc của đám hổ đã lừa các ngươi đến đây khiêu chiến bọn ta. Lúc trước chúng khiêu khích bé Chinh, bị ta và bé Chinh đánh chạy mất, về sau không phục nên lại dụ các ngươi đến đây… Chỉ là đã qua một mùa đông rồi cũng không có tin tức gì về bọn chúng, có thể là vì trời lạnh quá nên không muốn ra ngoài. Ta đang nghĩ… Bộ lạc lúc trước gây chiến với bé Chinh có rất nhiều người, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, sớm hay muộn thì nhiều người như vậy cũng sẽ mở rộng bộ lạc rồi đụng độ với chúng ta, chưa kể con hổ kia quay về cũng sẽ nói với đồng loại là ở đây chỉ có một con mèo rừng và một con hổ. Ai lại không muốn chiếm được lãnh thổ tốt, đúng không?”
Lãnh thổ của Ninh Chinh và lãnh thổ của bộ lạc trước kia chỉ cách nhau hai ngọn núi, nghe thì có vẻ cách khá xa nhưng Ninh Phỉ chỉ cảm thấy nếu bên đó cử người đến khiêu chiến thì rất có thể là muốn mở rộng lãnh thổ ở bên này. Thay vì chờ người ta đến trước cửa nhà ép buộc, không bằng mình ra tay trước.
Mặc dù bây giờ nói là mùa xuân nhưng thời tiết trước mắt ngày một nóng hơn, rất nhanh sẽ bước vào mùa hè. Như vậy chứng tỏ không cần biết là thú nhân hay nhóm dã thú, thời gian tìm bạn đời trôi qua đã gần đến hạn chót, lúc này mở rộng lãnh thổ sẽ giảm bớt rất nhiều nguy hiểm không cần thiết.
“Đến lúc đó ta và bé Chinh, cả Đại Thạch cùng qua đó xem xem…” Ninh Phỉ còn chưa nói xong đã bị Ninh Chinh cắt ngang.
Hổ trắng ngẩng cao đầu lên đầy ngạo mạn, nói: “Ta và Đại Thạch đi là được rồi, nếu như ta có thể tự mình khoanh vùng một nơi rộng lớn như thế, bây giờ có Đại Thạch cùng ta đi thì ta không sợ gì nữa. Ngươi ở lại trông nhà ngoan ngoãn, đợi bọn ta trở về là được.”
Ninh Phỉ: …
Mục Vân Sở nhìn Ninh Phỉ rồi lại nhìn Ninh Chinh, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Y lắc lắc đầu rồi không nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ giơ cánh tay yếu ớt hỏi: “Thế tôi thì sao? Tôi có cần đi khoanh vùng lãnh thổ không?”
Ninh Phỉ nhìn sang Mục Vân Sở, không biết nên nói gì hơn.
Mặc dù cái tên báo săn nghe có vẻ như rất thô bạo, nhưng lúc chiến đấu thì sức mạnh lại khá bình thường. Đặc biệt là vị trước mặt đây, có một khuôn mặt quyến rũ nhưng đáng tiếc mấy năm nay trong ánh mắt y không rèn luyện được tí khí chất hung dữ nào, trái lại càng khiến y trở nên ngày càng hèn nhát, vừa tham ăn lại vừa nhát gan, nếu không phải là mua một tặng một Điêu Huynh Vũ, kỹ năng nấu nướng lại khá tốt thì người này chỉ có thể dùng làm linh vật.
Ninh Phỉ nói: “Cậu và Trụ Tử… Thì ai giỏi hơn? Nhưng Trụ Tử vẫn còn là đứa trẻ, cậu ra tay cũng phải nhẹ nhàng chút nhé.”
Thiết Trụ Tử vừa nghe mình bị gọi tên, lập tức đứng dậy, rũ rũ bộ lông trên người rồi nhìn sang Mục Vân Sở với đôi mắt to tròn: “Đánh một trận không?”
Mục Vân Sở: ???
Mẹ nó, đây mà là đứa trẻ à? Đứa trẻ này còn cường tráng hơn cả cậu ta, còn bảo cậu ta ra tay nhẹ nhàng một chút ư?
Nhưng nếu thua cả một đứa trẻ, vậy sau này cậu ta phải sống như nào?
Mục Vân Sở lập tức biến thành hình dạng báo săn, kêu meo meo vài tiếng: “Đánh nhau thì quá hung ác rồi, không thì chúng ta thi chạy nhé?”
Ninh Phỉ: …
Y chỉ là một con liệp báo thích cùng người khác thi chạy thôi à? Có thấy mất mặt không vậy?
Triệu Thiết Trụ không thèm nhìn qua tên liệp báo kia nữa, đột nhiên cũng không biết liệp báo ngoài chạy nhanh ra thì còn ưu điểm nào khác không. Nhóc ta vuốt chân của mình rồi phấn khích đồng ý: “Được, chạy như nào?”
Ninh Phỉ che mặt, không muốn nhìn cái tên đồng hương không biết xấu hổ này của mình nữa.
Một con liệp báo trưởng thành thi chạy với một con báo hoa mai còn chưa kịp lớn, kết quả rõ ràng như thế, tất nhiên liệp báo sẽ thắng.
Mục Vân Sở chạy mấy bước nhỏ đến bên cạnh Ninh Phỉ, miệng vừa kêu meo meo: “Đại ca, như nào hả? Không khiến anh mất mặt đâu đúng không?”
Ninh Phỉ hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Trái lại, hình như Ninh Chinh có chút không vui, hắn dùng một chân ôm lấy Ninh Phỉ đặt lên bụng của mình, gầm gừ với liệp báo: “Đây là đại ca của tôi!”
Mục Vân Sở: ???
Thời nay đến cả câu đại ca cũng không thể gọi bừa nữa à? Còn mi nữa, một con hổ và con linh miêu gọi nhau là đại ca, không lẽ không cảm thấy rất mất giá trị của mình à?
Tuy Thiết Trụ Tử đã thua, nhưng tâm trạng vẫn rất phấn khích, nhóc chạy tới rồi nhảy cẫng lên: “Ngươi thắng rồi, ngươi giỏi quá. Chúng ta đánh một trận nha?”
Mục Vân Sở: ???
“Không, đánh nhau thì quá bạo lực rồi.” Y một mực từ chối.
Thiết Trụ Tử vẫn không bỏ cuộc: “Thế thì chúng ta thi leo cây được không?” Báo hoa mai là loài vật rất giỏi trèo cây, cho dù cây có cao như nào cũng trèo được!
Mục Vân Sở lộ ra nụ cười vừa lúng túng vừa lịch sự: “Không được, chúng ta thi chạy thôi.”
Thiết Trụ Tử lắc lắc đầu: “Thi chạy không có gì thú vị cả, hay là chúng ta đánh một trận đi.”
Mục Vân Sở lùi về sau hai bước, liên tục lắc đầu như cái trống bỏi*: “Không không không, chúng ta đã thi xong rồi, sao ngươi cứ muốn thi với ta thế, nhìn xem ta còn nhỏ hơn cả ngươi. Ngươi thi với hắn ta đi.” Vừa nói, y vừa giơ chân chỉ về hướng Mục Vân Vũ.
Mục Vân Vũ nằm không mà cũng bị trúng đạn, hắn nhìn sang với con ngươi màu vàng.
Mục Vân Sở co rúm lại, dứt khoát nằm xuống đất: “Đằng nào thì ta cũng không đánh với ngươi đâu, ngươi xem lại eo của mình đi, còn to hơn của ta nữa, kích thước của ngươi cũng lớn hơn ta, đánh nhau với ta thì chiến thắng cũng không vẻ vang gì đâu người anh em.”
Thiết Trụ Tử nghe không hiểu cái gì gọi là chiến thắng không vẻ vang, nhưng vẫn cảm thấy bản thân lớn hơn liệp báo, thế nên nhóc ta lại chạy tới trước mặt Mục Vân Vũ đầy thích thú: “Vũ đại ca, chúng ta đánh một trận nhé?”
Mục Vân Vũ: …
Hắn đứng dậy, biến trở lại thành đại bàng vàng lớn, vừa vỗ đôi cánh đã khiến Thiết Trụ Tử ngã bổ nhào: “Đánh nhau với ta?” Hắn chưa từng thấy sinh vật trên mặt đất nào dám dũng cảm khiêu khích với mình, phải biết rằng ở vùng này, kim điêu chính là vua bầu trời!
Thiết Trụ Tử lồm cồm bò dậy còn chưa hết choáng váng, nhóc nhìn lên kích thước của Mục Vân Vũ, lại nhìn đôi cánh lớn của hắn, rồi cứ vậy mà chạy đến trước mặt liệp báo: “Ta không đánh với hắn đâu, hắn biết bay, chúng ta tự đánh đi, được không?”
Mộ Vân Sở: Đầu óc của thằng nhóc này có phải hỏng rồi không, chao ôi phiền quá đi mất!
————
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết Trụ Tử: Đến đây, đánh nhau nào?
Mục Vân Sở: Không, tôi chỉ là một con mèo nhỏ yếu đuối, meo~~~