Edit: Chin.
Beta: Gà
Checker: Gà
***
Nghe được hai chữ đó, Ninh Phỉ ngẩn người.
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng ngậm lại, quay sang nhìn lão Thạch Đầu.
Lão Thạch Đầu đặt bát đũa xuống, nói với Điêu Huynh Vũ, người không biết dùng đũa nhưng vẫn uống bát cháo thịt một cách tao nhã: “Để ta dẫn ngươi ra sân xem, ở đây bọn ta có rất nhiều thứ tốt, ta nghĩ chúng sẽ hấp dẫn ngươi đấy.”
Ánh mắt sắc bén của đại bàng quét qua Ninh Phỉ và con liệp báo một lượt, thú nhân cao lớn của vũ tộc đứng dậy, đồng ý lời mời của lão Thạch Đầu.
Chờ hai người dần khuất bóng, Ninh Phỉ mới hỏi: “Tận thế là như nào?”
Liệp báo cười khổ: “Anh đến đây từ khi nào?”
Ninh Phỉ: “Từ năm 2018.”
Liệp báo thở dài: “Năm 2018 sao… Lúc đó tôi còn học tiểu học đó.”
Hoá ra liệp báo này họ Mục, là Mục Vân Sở. Ngay khi y sắp tốt nghiệp đại học, tận thế đã xảy ra.
“Anh có còn nhớ người ta đã tiên tri rằng năm 2012 sẽ có tận thế không? Tuy rằng tận thế không xảy ra, nhưng các nhà khoa học nói là ở thời điểm năm 2012 đó cũng đã có dấu hiệu ngày tận thế sắp đến.”
Thời tiết ngày càng không tốt, tính tình của mọi người cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, thật ra tất cả là do từ trường của trái đất gây ra, cứ như thế cho đến năm 2030, mọi người trợn tròn mắt khi thấy các vụ nổ lớn, từ đó mà tất cả mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Mục Vân Sở trúc trúc nhâm nhi uống nước, y nói: “Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Đã từng vọng tưởng rằng khi tận thế đến thì liệu nó có mang đến cho tôi sức mạnh siêu nhiên nào đó hay không. Ừm thì cũng có, nhưng là người khác có, tôi thì không. Ban đầu chúng tôi chỉ đơn giản là né thây ma, nhưng ngày càng có nhiều động vật, thực vật và thậm chí đến cả những con chim cũng bị biến dị.”
“Có người sở hữu được dị năng sẽ biến những động vật đó thành đồng bọn rồi cùng nhau chiến đấu, nhưng càng ngày càng nhiều động vật và thực vật bị biến dị. Trước đây khi đọc những bộ truyện có nội dung về tận thế, tôi đã nghĩ nó khá thú vị, nghĩ rằng khi có siêu năng lực trong ngày tận thế thì tôi sẽ trở thành siêu anh hùng… Đáng tiếc thay, dù có siêu năng lực đi chăng nữa thì thật sự có thể sống sót ở ngày tận thế này sao?”
“Tôi thấy có rất nhiều người có dị năng, chỉ vì tiêu diệt hết đống thây ma đó mà đã phải hy sinh. Càng đừng nói đến một sinh viên đến trói gà còn không chặt như tôi, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn thì còn làm gì được ngoài việc chạy đôn chạy đáo để giữ mạng và run rẩy vì sợ hãi chứ? Tôi sống sót ở tận thế được 5 năm, ban đầu là thây ma, sau đó là thời tiết quỷ dị, rồi sau này là thiếu thốn thức ăn.”
“Tôi đói lắm, số đồ ăn ít ỏi của tôi đổi về cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, nhưng đôi khi lại bị cướp đi. Ở cái thế giới hỗn loạn này, để tồn tại là một việc thật sự rất khó khăn. Có người may mắn vẫn còn gia đình làm bạn đồng hành, còn tôi… Trường cách nhà tôi rất xa, đến giờ tôi vẫn chưa biết được rốt cuộc gia đình tôi đã ra sao. Vì quá đói nên tôi đi tìm chút đồ ăn, dù chỉ là mấy cây thảo mộc thì đối với tôi cũng là một món ngon. Rất tiếc… Số tôi quá nhọ, phải cực lắm mới tìm được một cái bánh quy nhỏ đã mốc meo, thế mà lại bị một con thây ma phát hiện.”
Ninh Phỉ kết hợp với những biểu hiện vừa rồi của Mục Vân Sở: “Cho nên cậu mới kêu cứu sao?”
Mục Vân Sở gãi đầu đến nỗi tóc rối tung: “Tại tôi sợ quá mà, ký ức của thế giới này với ký ức của tôi xen kẽ đè lên nhau, khiến tôi dường như chẳng biết đến tột cùng là mình đang ở đâu. Sau đó thì gặp các anh nên tôi mới dần bình tĩnh lại.”
Ninh Phỉ vỗ vai y: “Trải qua một mớ hỗn độn như vậy thì những người có trái tim nhân hậu như cậu là rất hiếm đó.”
Không phải chỉ là có một trái tim nhân hậu sao? Thế mà còn biết ám chỉ, bị kích động là sẽ kêu meo meo.
Mục Vân Sở cười hắc hắc: “Nếu không phải tôi dũng cảm thì chắc năm đầu tiên đã bị dọa chết rồi quá. Nhưng mà…” Y nhìn quanh, hạ giọng nói: “Trong ký ức của tôi thì đây là thế giới của thú nhân, họ đều ăn tươi nuốt sống. Có thể tìm được cái sơn động này đã là lợi hại lắm rồi, vậy mà các anh còn xây cả nhà luôn sao?”
Ninh Phỉ nghĩ ngợi, quyết định vẫn dùng chiêu trò đã đánh lừa lũ thú nhân trước đây để lừa người trước mặt. Không phải anh không tin người mới này là người đồng hương, mà là chỉ khi làm vậy thì đối phương mới càng tin tưởng mình thêm.
Anh cười nói: “Vì tôi là sứ giả của Thần Thú, tôi được gửi đến đây để huấn luyện đám thú nhân này.”
“Đờ phắc?” Tâm tình của con mèo Mục Vân Sở này không ổn lắm: “Dựa vào đâu mà tôi bị đá đến đây chẳng có gì cả, còn anh thì lại có tên tuổi là sứ giả?”
“Không chỉ vậy thôi đâu.” Ninh Phỉ xoè tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một quả lê.
Mắt Mục Văn Sở tròn xoe, lập tức chụp lấy quả lê gặm, gặm đến khi chỉ còn một nửa mới trợn mắt: “Anh còn có không gian nữa á???”
“Thần Thú ban tặng đó.” Ninh Phỉ gật đầu.
Mục Vân Sở mếu máo, cùng là đoạt xác, nhưng nhìn người ta, rồi nhìn lại mình thì…
Y nuốt lê trong miệng, nức nở hỏi: “Không biết đại ca trước khi xuyên đến đây thì… Có thân phận gì ạ?”
Ninh Phỉ nói: “Quân nhân.”
Mục Vân Sở lại “đệt” một tiếng, nhưng vẫn gặm lê cho xong rồi mới lau miệng nói: “Không trách được, tôi đến bản lĩnh còn không có, giờ mà cho tôi không gian thì chắc tôi cũng chả sống nổi. Anh biết không, vừa rồi tôi còn nghĩ tại sao tôi chỉ là một con liệp báo thôi? Nói dễ nghe thì là một con liệp báo với thân hình thon gọn có thể chạy nhanh bằng tốc độ của một chiếc Ferrari, nhưng đây lại là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đến một con linh cẩu cũng có thể ức hiếp con liệp báo này. Dựa vào đâu mà các con báo khác đều kêu gào gào, chỉ mỗi liệp báo là kêu meo meo thôi vậy, ngẫm lại thì đúng là chua tới rơi nước mắt. À đúng rồi, đại ca là loài gì vậy? Hồi nãy thấy hai con báo đốm kia đều nghe lời anh răm rắp, chắc anh là sư tử ha?”
Ninh Phỉ: …
Làm sao bây giờ, anh cũng có chút lo lắng.
“Tôi là linh miêu.”
Mục Vân Sở chớp chớp mắt, lại là “đệt”.
“Linh miêu?? Là con mà có hai cái bím tóc nhỏ trên tai á hả? Còn chẳng…” Mém tý nữa là y thốt ra câu ‘còn chẳng bằng liệp báo’.
“Nhưng bây giờ tôi là sứ giả.” Ninh Phỉ vô tội dang tay ra.
Đây là cái mà không so sánh sẽ không thương đau, Mục Vân Sở nằm trên bàn rên rỉ vài tiếng rồi cũng chấp nhận số phận: “Cũng đúng, những người nhập ngũ như các anh đều mạnh mẽ cường tráng, nghe nói cái gì cũng làm được, dù có là mãnh thú đi chăng nữa thì các anh đều có thể một đấm hạ gục nó. Thần Thú ban cho anh không gian là đúng rồi, nếu như mà là tôi thì… Khả năng cao tôi sẽ mang theo không gian mà đi đầu thai từ lâu rồi.”
Không biết tại sao mà có nhiều người hiểu sai về những điều vô lý đối với quân nhân, nhưng Ninh Phỉ cũng chẳng buồn giải thích.
“Thật ra cậu cũng không cần buồn rầu đâu, dù sao hai ta cũng đến từ hiện đại, trong đầu có rất nhiều tri thức để cải tiến xã hội này. Không biết người anh em đây học gì ha?”
Mục Vân Sở nhướng mắt: “Văn học cổ đại.”
Ninh Phỉ: …
“Thật ra học gì cũng không quan trọng, tuy là Thần Thú cho tôi một cái không gian, nhưng cũng chỉ có thể trữ đồ với trồng vài loại cây công nghiệp thôi, còn về việc xây nhà gì gì đó, thật ra là do hồi xưa tôi nhập ngũ thấy người ta làm rồi nhớ lại mà xây thôi.”
Mục Vân Sở nghiêng đầu: “Không gian chỉ chứa đồ với trồng cây được thôi à? Không có linh tuyền uống vào sẽ khiến người ta thắng thiên à? Không có trung tâm mua sắm hay đổi vật phẩm luôn hả? Trong không gian cũng không có thuốc tiên ăn vào là có thể khiến người ta thay da đổi thịt hả?”
Khóe miệng Ninh Phỉ giật giật: “Có trung tâm mua sắm, nhưng level tôi nhỏ quá chưa mở được, linh tuyền thì cũng có nhưng mà không lợi hại như cậu nghĩ, ngoài việc có chút ngọt ra thì uống hằng ngày cũng có lợi đó. À đúng rồi, cháo mà ngươi vừa húp là dùng nước của suối tiên trong không gian để nấu đó. Còn cái thuốc thay da đổi thịt thì không có thật, nếu có thì tôi đã sớm cao được tới hai mét rồi.”
Anh đã oán hận cái thân xác không được cao này lâu lắm rồi, mắt thường cũng có thể thấy cái đám thú nhân này ngày càng cao lớn, mình đứng ở giữa bọn họ thì khá giống chú lùn… Rất khó chịu đó nha.
Vừa nghe có trung tâm mua sắm, mắt Mục Vân Sở sáng rực lên: “Trung tâm mua sắm cấp mấy rồi? Ai nha, để tôi giúp anh thăng cấp nha? Tôi xem trong mấy cuốn tiểu thuyết thì thấy muốn thăng cấp thì cần làm nhiệm vụ, không gian của anh cần gì để thăng cấp vậy?”
Ninh Phỉ nói sơ qua về cách thăng cấp không gian.
Mục Vân Sở giật mình há to miệng: “Làm ruộng?? Từ từ… Thật sự chỉ là làm ruộng mà không phải là cái gì khác sao? Hở? Trồng xong còn phải tự tay thu hoạch á hả? Kho trong không gian còn bị giới hạn ư? Không phải chứ đại ca, Thần Thú keo dữ vậy.”
Ninh Phỉ cười nói: “Thật ra cũng khá tốt, ít nhất còn được ăn no.”
Mục Vân Sở lập tức điên cuồng gật đầu, được ăn no là điều tốt nhất.
“Đại ca Ninh, anh xem tôi có thể làm gì được, tuy là ở ngây ngốc ở tận thế 5 năm… Nói thẳng ra là tôi cũng chẳng làm được gì nhiều, ví dụ như là những việc tốn sức. Tóm lại chỉ cần được ăn no thì tôi làm gì cũng được.” Ký ức của y đã cho y biết những gì đã xảy ra trong thế giới này, dù y là con liệp báo đi săn cho bộ lạc, nhưng chắc gì ngày nào cũng được ăn no, huống chi giờ đến cả bộ lạc y còn không có. Bây giờ đang có một cái đùi vàng trước mặt, phải mau ôm đùi lấy thôi!
Ninh Phỉ chỉ chờ những lời này, lập tức hỏi lại: “Cậu biết rèn sắt không?”
Mục Vân Sở: ???
“Đại ca à!” Y bất đắc dĩ nói: “Cho dù là tận thế thì cũng không thiếu mấy cái chế phẩm làm từ kim loại đó đâu, thứ chúng tôi thiếu là quần áo và đồ ăn.”
“Vậy cậu biết dệt vải hả?” Ninh Phỉ hỏi tiếp.
Mục Vân Sở: …
Ninh Phỉ thở dài: “Vậy cậu biết làm gì?”
“Tôi, tôi có thể dạy chữ cho họ, a, đúng rồi, tôi biết dệt áo lông! Học cùng hàng xóm, đem áo lông cũ dệt lại thành mới.” Mục Vân Sở vắt óc nghĩ xem mình làm gì được, kết quả là phát hiện mình biết không nhiều lắm!
Những cuốn tiểu thuyết xuyên không đó nói cái gì mà làm xà phòng rồi đốt thuỷ tinh gì gì đó, đều là những thứ y không biết!
“A, đúng rồi ha, tôi biết làm kem đánh răng đơn giản!” Mục Vân Sở giơ tay hô to: “Đại ca, anh biết ở tận thế tụi tôi thường dùng gì để đánh răng không?”
Ninh Phỉ tò mò: “Dùng gì?”
“Than đó!! Dùng than thuần thiên nhiên để đánh răng, trả lại cho bạn hàm răng trắng đẹp!”
Ninh Phỉ nhíu mày: “Vậy à? Chúng tôi dùng muối bạc hà để đánh răng, hình như còn tốt hơn than ấy?”
“Thêm chút than cho tốt hơn, muối nhiều dễ mòn răng đại ca đó, chúng ta dùng răng để đe dọa đối phương mà.” Mục Vân Sở hưng phấn xoa tay: “Đại ca, để tôi làm cho anh kem đánh răng than tre muối biển bạc hà he!”
Ninh Phỉ tưởng là món gì cao siêu lắm, kết quả thằng nhóc này đốt cây trúc thành than, nghiền thành bột rồi y quấy với muối biển bạc hà làm kem đánh răng.
“Đừng xem thường kem đánh răng này, ở tận thế tìm không ra kem đánh răng đâu, súc miệng thì không có nước sạch. Hơn nữa than giảm chất làm mòn răng, so với chỉ dùng mỗi muối không phải tốt hơn sao.” Nói tới đây, Mục Vân Sở nhìn qua Ninh Phỉ, nhịn không được hỏi: “Đại ca, không phải anh là quân nhân sao? Chẳng lẽ các anh không được huấn luyện dã ngoại sinh tồn à? Kiểu như ném cái gì đó về hướng núi lớn, sau một tháng đi nhặt về gì đó á…”
Ninh Phỉ im lặng nhìn y: “Chúng tôi có loại kẹo cao su đặc biệt để sinh tồn nơi hoang dã, cũng không khác gì mấy so với kẹo cao su. Cho dù không có kẹo cao su thì cũng chẳng có ai nghĩ đến việc dùng than củi để đánh răng cả.”
Mục Vân Sở: …
Y cẩn thận hỏi: “Đại ca, anh… Anh là quân nhân gì vậy?” Y còn phải dùng kính ngữ.
Ninh Phỉ: “Bộ đội đặc chủng, tay súng bắn tỉa.”
“Ô đệt, voãi luôn đại ca! Có phải các anh là bộ đội đặc chủng mà từ đầu đến chân mỗi người đều trang bị trên người cả mấy chục vạn không?” Mục Vân Sở sùng bái, hai mắt tròn xoe ngưỡng mộ.
Ninh Phỉ gật đầu.
Mục Vân Sở thở dài: “Chả trách Thần Thú lại tặng không gian cho anh, giờ cỡ mà không có không gian thì anh cũng có thể lật ngược tình thế bình thường.”
Ninh Phỉ không cười nổi, anh nói: “Hình như cậu hiểu lầm gì đó với việc bọn tôi nhập ngũ rồi đấy? Ở đây là thiên nhiên, tay không cũng có thể lật ngược tình thế hả? Cỡ tôi là sư tử thì cũng chưa chắc dám nói như vậy, huống hồ tôi chỉ là linh miêu.” Nếu không có không gian thì chắc là anh đã bị lũ khỉ đầu chó xé xác rồi.
“Thiên nhiên…” Mục Vân Sở thở dài: “Thiên nhiên quả thật rất lợi hại, không thể đùa không thể đùa.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe được tiếng bước chân của lão Thạch Đầu và Điêu Huynh Vũ, cả hai lập tức im lặng.
Lão Thạch Đầu dẫn hắn quay lại, nói: “A Phỉ, ta đã nói sơ qua về bộ lạc của chúng ta với Vũ rồi, Vũ muốn ở lại vài ngày để xem bản thân có thể thích nghi với nơi này hay không.”
Ánh mắt của Vũ phức tạp nhìn Ninh Phỉ, trầm giọng nói: “Sứ giả, ta nghĩ ta sẽ ở lại trong một thời gian ngắn.” Hắn biết được từ miệng lão Thạch Đầu, thú nhân có vóc dáng nhỏ trước mắt này thế mà lại là một con linh miêu. Linh miêu là gì? Không phải thú nhân linh miêu chỉ là một bữa ăn trong mắt hắn thôi sao.
Nhưng bên cạnh con linh miêu này không chỉ có con báo đốm, lại còn có một con hổ trắng. Hắn chưa bao giờ nghe qua việc có sứ giả của Thần Thú dẫn dắt một con hổ trắng và một nhóm báo đốm lại có thể tạo ra một lãnh thổ thoải mái như này, điều đó làm hắn rất tò mò.
Hơn nữa…
Hắn thấy được khuôn mặt không thể kìm nén được sự phấn khích của con liệp báo kia, thầm sợ rằng con liệp báo đó cũng sẽ ở lại, dù sao thì nơi này cũng thật sự rất thoải mái.
“Hoan nghênh hoan nghênh!” Ninh phỉ cười tươi đầy nhiệt tình.
Đây là Điêu Huynh Vũ thuộc vũ tộc, nếu trong bộ lạc có một con Kim Điêu sẽ như nào? Sẽ tăng thêm một người điều tra lãnh địa trên không! Nhưng cỡ mà vị Điêu Huynh Vũ này không định ở lại, thì bằng mọi giá anh cũng sẽ bày mưu tính kế để giữ chân hắn lại.
Thêm một trinh sát trên không, sao Ninh Phỉ lại không vui vẻ được cơ chứ?
“Tối nay ăn ngon nhé, chắc sẽ là thịt nướng hay thịt hầm gì đó… À, Tiểu Sở lại đây, phụ tôi chuẩn bị lò nướng. Ai nha, vui thật đấy. À còn có còn có…” Ninh Phỉ đẩy bọn họ đến phòng trống duy nhất. Ban đầu căn phòng ngủ này là dùng để chứa đồ ăn, nhưng giờ có người mới đến, đột nhiên lại muốn đem hết đồ bên trong ra: “Vừa hay còn đúng một căn phòng, cho các ngươi ở đây nhé, thế nào?”
“Ô đệt, giường đất hả! Có giường chiếu nhỏ nữa kìa!” Mục Vân Sở phóng cái vèo lên, vui sướng lăn trên chiếu trúc một vòng: “Đại ca Ninh, cỡ giờ anh đuổi tôi thì tôi cũng dính chặt ở đây đó!”
Lão Thạch Đầu dẫn theo người mang hết đồ trong phòng ra, chất hết cả nửa sau phòng khách. Phòng khách rộng 80 mét vuông bị chia làm hai, hồi trước một nửa đó dùng để ăn cơm, giờ thì nửa đó trở thành phòng chứa đồ. Có vài bình ủ dưa muối gì đó đều bị dọn đến ngôi nhà tranh nhỏ, nơi mà đặt cối xay đá.
Vũ nhìn căn phòng lớn của mình… Và con liệp báo kia, trong lòng không biết vì sao lại có loại cảm động không hiểu được.
Vốn Ninh Phỉ định đi nhổ cỏ, nhưng giờ có thành viên mới, với lại giờ là giữa trưa, mặt trời treo trên trời thật sự bị phơi đến hoảng rồi, anh dứt khoát không đi, dẫn theo Mục Vân Sở đi làm cái lò nướng bằng đất mà anh đã sớm nghĩ ra.
Lão Thạch Đầu thấy không có chuyện của ông nữa thì cũng đi ra sân sau. Heo con của ông chưa được ăn no, bây giờ đói đến mức cứ kêu ủn ỉn ủn ỉn.
Vũ đi theo sau Ninh Phỉ với Mục Vân Sở, giúp họ chuyển gạch, đặt nền gạch, làm cả nửa ngày, lại nhịn không được mà hỏi Ninh Phỉ: “Sứ giả, ta nghe lão Thạch Đầu nói họ của bọn hắn đều là do ngài đặt cho họ, là thật sao?”
Ninh Phỉ ngơ ngác nhìn cậu: “A… À, đúng vậy, ngươi cũng muốn có họ sao?”
Vũ gật đầu, hắn cảm thấy phải có họ thì mới có thể mạnh mẽ như những người trong bộ lạc này. Suy cho cùng chỉ có bộ lạc này mới có thể xây nên một cái tổ đẹp đến vậy.
“Vậy ngươi họ… Họ Tôn? Tôn Vũ nghe không tồi.” Dù sao thì họ Triệu và họ Tiền cũng đã bị dùng hết.
Ánh mắt của Vũ dừng ngay Mục Vân Sở đang trộn bùn: “Hắn cũng họ Tôn sao?”
“Không, hắn họ Mục… Tiểu Sở, cậu họ Mục phải không?”
Mục Vân Sở giơ tay lau mồ hôi, kết quả là quẹt đến mặt dính đầy bùn: “Không phải, tôi họ Mục Vân.”
“Vậy ta cũng muốn họ Mục Vân.” Vũ nói.
Mục Vân Sở nghe vậy, cười haha: “Cái quỷ gì vậy? Muốn chung họ với ta à? Vậy thì ngươi phải gả cho ta rồi theo họ chồng đó?” Y không ngờ lời nói của mình vậy mà thành thật, nhưng đến lúc đó mới hối hận thì cũng muộn rồi. Tuy bên ngoài có thể diễu võ dương oai nhưng về đến nhà lại phải thành cô vợ bé nhỏ haha.
Nhưng Ninh Phỉ thấy họ Mục Vân thật sự rất hợp với Vũ, nên là anh nâng tay lên, tỏ vẻ thần thần bí bí giơ tay đặt lên trán Vũ: “Kể từ giờ trở đi, ta sẽ ban cho ngươi họ Mục Vân, từ giờ ngươi sẽ là Mục Vân Vũ.”
Mục Vân Sở ngay lập tức ngẩn người, chả hiểu người anh em đây là đang làm gì?
“Đại ca, ý anh là sao?” Mục Vân Sở lắc bùn trên tay đi: “Cái gì mà…”
Ninh Phỉ đá chân y, đưa mắt ra hiệu.
Mục Vân Sở ngoan ngoãn quay lại nhào bùn.
Buổi tối, nhóm Ninh Chinh đã mang theo thu hoạch quay về, còn chưa đi đến bộ lạc đã ngửi thấy mùi của kẻ mạnh trong bộ lạc! Có người ngoài vào bộ lạc, còn là một kẻ săn mồi hung hãn!
Ninh Chính trực tiếp ném linh dương đang ngậm trong miệng đi, gầm lên rồi chạy xuống. Đằng sau hắn còn có Đại Thạch và Thiết Trụ Tử theo sát, tiếng gầm của mãnh thú gầm làm chim chóc vừa về tới nhà lại bay toáng loạn hết lên, che lấp cả bầu trời.
Ninh Phỉ vừa nghe là biết Ninh Chinh đang hiểu lầm, anh vội chạy ra ngoài, hét lên: “Đừng quậy, trong nhà có đồng bọn mới!!”
Ninh Chinh đứng che trước mặt anh, rầm rì uy hiếp con Kim Điêu đang đi ra, đến mức xem con liêp báo bên cạnh như tàng hình. Nhưng hình tượng dũng mãnh này đã bị Ninh Phỉ tát cho nín miệng.
“Đã nói đừng quậy cơ mà! Để ta giới thiệu, đây là Mục Vân Sở và Mục Vân Vũ, Tiểu Sở là liệp báo tộc, tiểu Vũ là vũ tộc, họ vừa gia nhập bộ lạc chúng ta vào hôm nay… Hả? Hôm nay các ngươi không săn được gì sao?”
Hai con báo đốm đằng sau nhìn mặt nhau, Đại Thạch nói: “Tưởng có chuyện gì xảy ra nên ném giữa đường rồi.”
Ninh Phỉ vỗ đùi: “Mau, mau đi nhặt về lẹ lên, kẻo bị cướp bây giờ!”
Edit: Chin.
Beta: Gà
Checker: Gà
***
Nghe được hai chữ đó, Ninh Phỉ ngẩn người.
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng ngậm lại, quay sang nhìn lão Thạch Đầu.
Lão Thạch Đầu đặt bát đũa xuống, nói với Điêu Huynh Vũ, người không biết dùng đũa nhưng vẫn uống bát cháo thịt một cách tao nhã: “Để ta dẫn ngươi ra sân xem, ở đây bọn ta có rất nhiều thứ tốt, ta nghĩ chúng sẽ hấp dẫn ngươi đấy.”
Ánh mắt sắc bén của đại bàng quét qua Ninh Phỉ và con liệp báo một lượt, thú nhân cao lớn của vũ tộc đứng dậy, đồng ý lời mời của lão Thạch Đầu.
Chờ hai người dần khuất bóng, Ninh Phỉ mới hỏi: “Tận thế là như nào?”
Liệp báo cười khổ: “Anh đến đây từ khi nào?”
Ninh Phỉ: “Từ năm 2018.”
Liệp báo thở dài: “Năm 2018 sao… Lúc đó tôi còn học tiểu học đó.”
Hoá ra liệp báo này họ Mục, là Mục Vân Sở. Ngay khi y sắp tốt nghiệp đại học, tận thế đã xảy ra.
“Anh có còn nhớ người ta đã tiên tri rằng năm 2012 sẽ có tận thế không? Tuy rằng tận thế không xảy ra, nhưng các nhà khoa học nói là ở thời điểm năm 2012 đó cũng đã có dấu hiệu ngày tận thế sắp đến.”
Thời tiết ngày càng không tốt, tính tình của mọi người cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, thật ra tất cả là do từ trường của trái đất gây ra, cứ như thế cho đến năm 2030, mọi người trợn tròn mắt khi thấy các vụ nổ lớn, từ đó mà tất cả mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Mục Vân Sở trúc trúc nhâm nhi uống nước, y nói: “Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Đã từng vọng tưởng rằng khi tận thế đến thì liệu nó có mang đến cho tôi sức mạnh siêu nhiên nào đó hay không. Ừm thì cũng có, nhưng là người khác có, tôi thì không. Ban đầu chúng tôi chỉ đơn giản là né thây ma, nhưng ngày càng có nhiều động vật, thực vật và thậm chí đến cả những con chim cũng bị biến dị.”
“Có người sở hữu được dị năng sẽ biến những động vật đó thành đồng bọn rồi cùng nhau chiến đấu, nhưng càng ngày càng nhiều động vật và thực vật bị biến dị. Trước đây khi đọc những bộ truyện có nội dung về tận thế, tôi đã nghĩ nó khá thú vị, nghĩ rằng khi có siêu năng lực trong ngày tận thế thì tôi sẽ trở thành siêu anh hùng… Đáng tiếc thay, dù có siêu năng lực đi chăng nữa thì thật sự có thể sống sót ở ngày tận thế này sao?”
“Tôi thấy có rất nhiều người có dị năng, chỉ vì tiêu diệt hết đống thây ma đó mà đã phải hy sinh. Càng đừng nói đến một sinh viên đến trói gà còn không chặt như tôi, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn thì còn làm gì được ngoài việc chạy đôn chạy đáo để giữ mạng và run rẩy vì sợ hãi chứ? Tôi sống sót ở tận thế được 5 năm, ban đầu là thây ma, sau đó là thời tiết quỷ dị, rồi sau này là thiếu thốn thức ăn.”
“Tôi đói lắm, số đồ ăn ít ỏi của tôi đổi về cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, nhưng đôi khi lại bị cướp đi. Ở cái thế giới hỗn loạn này, để tồn tại là một việc thật sự rất khó khăn. Có người may mắn vẫn còn gia đình làm bạn đồng hành, còn tôi… Trường cách nhà tôi rất xa, đến giờ tôi vẫn chưa biết được rốt cuộc gia đình tôi đã ra sao. Vì quá đói nên tôi đi tìm chút đồ ăn, dù chỉ là mấy cây thảo mộc thì đối với tôi cũng là một món ngon. Rất tiếc… Số tôi quá nhọ, phải cực lắm mới tìm được một cái bánh quy nhỏ đã mốc meo, thế mà lại bị một con thây ma phát hiện.”
Ninh Phỉ kết hợp với những biểu hiện vừa rồi của Mục Vân Sở: “Cho nên cậu mới kêu cứu sao?”
Mục Vân Sở gãi đầu đến nỗi tóc rối tung: “Tại tôi sợ quá mà, ký ức của thế giới này với ký ức của tôi xen kẽ đè lên nhau, khiến tôi dường như chẳng biết đến tột cùng là mình đang ở đâu. Sau đó thì gặp các anh nên tôi mới dần bình tĩnh lại.”
Ninh Phỉ vỗ vai y: “Trải qua một mớ hỗn độn như vậy thì những người có trái tim nhân hậu như cậu là rất hiếm đó.”
Không phải chỉ là có một trái tim nhân hậu sao? Thế mà còn biết ám chỉ, bị kích động là sẽ kêu meo meo.
Mục Vân Sở cười hắc hắc: “Nếu không phải tôi dũng cảm thì chắc năm đầu tiên đã bị dọa chết rồi quá. Nhưng mà…” Y nhìn quanh, hạ giọng nói: “Trong ký ức của tôi thì đây là thế giới của thú nhân, họ đều ăn tươi nuốt sống. Có thể tìm được cái sơn động này đã là lợi hại lắm rồi, vậy mà các anh còn xây cả nhà luôn sao?”
Ninh Phỉ nghĩ ngợi, quyết định vẫn dùng chiêu trò đã đánh lừa lũ thú nhân trước đây để lừa người trước mặt. Không phải anh không tin người mới này là người đồng hương, mà là chỉ khi làm vậy thì đối phương mới càng tin tưởng mình thêm.
Anh cười nói: “Vì tôi là sứ giả của Thần Thú, tôi được gửi đến đây để huấn luyện đám thú nhân này.”
“Đờ phắc?” Tâm tình của con mèo Mục Vân Sở này không ổn lắm: “Dựa vào đâu mà tôi bị đá đến đây chẳng có gì cả, còn anh thì lại có tên tuổi là sứ giả?”
“Không chỉ vậy thôi đâu.” Ninh Phỉ xoè tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một quả lê.
Mắt Mục Văn Sở tròn xoe, lập tức chụp lấy quả lê gặm, gặm đến khi chỉ còn một nửa mới trợn mắt: “Anh còn có không gian nữa á???”
“Thần Thú ban tặng đó.” Ninh Phỉ gật đầu.
Mục Vân Sở mếu máo, cùng là đoạt xác, nhưng nhìn người ta, rồi nhìn lại mình thì…
Y nuốt lê trong miệng, nức nở hỏi: “Không biết đại ca trước khi xuyên đến đây thì… Có thân phận gì ạ?”
Ninh Phỉ nói: “Quân nhân.”
Mục Vân Sở lại “đệt” một tiếng, nhưng vẫn gặm lê cho xong rồi mới lau miệng nói: “Không trách được, tôi đến bản lĩnh còn không có, giờ mà cho tôi không gian thì chắc tôi cũng chả sống nổi. Anh biết không, vừa rồi tôi còn nghĩ tại sao tôi chỉ là một con liệp báo thôi? Nói dễ nghe thì là một con liệp báo với thân hình thon gọn có thể chạy nhanh bằng tốc độ của một chiếc Ferrari, nhưng đây lại là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đến một con linh cẩu cũng có thể ức hiếp con liệp báo này. Dựa vào đâu mà các con báo khác đều kêu gào gào, chỉ mỗi liệp báo là kêu meo meo thôi vậy, ngẫm lại thì đúng là chua tới rơi nước mắt. À đúng rồi, đại ca là loài gì vậy? Hồi nãy thấy hai con báo đốm kia đều nghe lời anh răm rắp, chắc anh là sư tử ha?”
Ninh Phỉ: …
Làm sao bây giờ, anh cũng có chút lo lắng.
“Tôi là linh miêu.”
Mục Vân Sở chớp chớp mắt, lại là “đệt”.
“Linh miêu?? Là con mà có hai cái bím tóc nhỏ trên tai á hả? Còn chẳng…” Mém tý nữa là y thốt ra câu ‘còn chẳng bằng liệp báo’.
“Nhưng bây giờ tôi là sứ giả.” Ninh Phỉ vô tội dang tay ra.
Đây là cái mà không so sánh sẽ không thương đau, Mục Vân Sở nằm trên bàn rên rỉ vài tiếng rồi cũng chấp nhận số phận: “Cũng đúng, những người nhập ngũ như các anh đều mạnh mẽ cường tráng, nghe nói cái gì cũng làm được, dù có là mãnh thú đi chăng nữa thì các anh đều có thể một đấm hạ gục nó. Thần Thú ban cho anh không gian là đúng rồi, nếu như mà là tôi thì… Khả năng cao tôi sẽ mang theo không gian mà đi đầu thai từ lâu rồi.”
Không biết tại sao mà có nhiều người hiểu sai về những điều vô lý đối với quân nhân, nhưng Ninh Phỉ cũng chẳng buồn giải thích.
“Thật ra cậu cũng không cần buồn rầu đâu, dù sao hai ta cũng đến từ hiện đại, trong đầu có rất nhiều tri thức để cải tiến xã hội này. Không biết người anh em đây học gì ha?”
Mục Vân Sở nhướng mắt: “Văn học cổ đại.”
Ninh Phỉ: …
“Thật ra học gì cũng không quan trọng, tuy là Thần Thú cho tôi một cái không gian, nhưng cũng chỉ có thể trữ đồ với trồng vài loại cây công nghiệp thôi, còn về việc xây nhà gì gì đó, thật ra là do hồi xưa tôi nhập ngũ thấy người ta làm rồi nhớ lại mà xây thôi.”
Mục Vân Sở nghiêng đầu: “Không gian chỉ chứa đồ với trồng cây được thôi à? Không có linh tuyền uống vào sẽ khiến người ta thắng thiên à? Không có trung tâm mua sắm hay đổi vật phẩm luôn hả? Trong không gian cũng không có thuốc tiên ăn vào là có thể khiến người ta thay da đổi thịt hả?”
Khóe miệng Ninh Phỉ giật giật: “Có trung tâm mua sắm, nhưng level tôi nhỏ quá chưa mở được, linh tuyền thì cũng có nhưng mà không lợi hại như cậu nghĩ, ngoài việc có chút ngọt ra thì uống hằng ngày cũng có lợi đó. À đúng rồi, cháo mà ngươi vừa húp là dùng nước của suối tiên trong không gian để nấu đó. Còn cái thuốc thay da đổi thịt thì không có thật, nếu có thì tôi đã sớm cao được tới hai mét rồi.”
Anh đã oán hận cái thân xác không được cao này lâu lắm rồi, mắt thường cũng có thể thấy cái đám thú nhân này ngày càng cao lớn, mình đứng ở giữa bọn họ thì khá giống chú lùn… Rất khó chịu đó nha.
Vừa nghe có trung tâm mua sắm, mắt Mục Vân Sở sáng rực lên: “Trung tâm mua sắm cấp mấy rồi? Ai nha, để tôi giúp anh thăng cấp nha? Tôi xem trong mấy cuốn tiểu thuyết thì thấy muốn thăng cấp thì cần làm nhiệm vụ, không gian của anh cần gì để thăng cấp vậy?”
Ninh Phỉ nói sơ qua về cách thăng cấp không gian.
Mục Vân Sở giật mình há to miệng: “Làm ruộng?? Từ từ… Thật sự chỉ là làm ruộng mà không phải là cái gì khác sao? Hở? Trồng xong còn phải tự tay thu hoạch á hả? Kho trong không gian còn bị giới hạn ư? Không phải chứ đại ca, Thần Thú keo dữ vậy.”
Ninh Phỉ cười nói: “Thật ra cũng khá tốt, ít nhất còn được ăn no.”
Mục Vân Sở lập tức điên cuồng gật đầu, được ăn no là điều tốt nhất.
“Đại ca Ninh, anh xem tôi có thể làm gì được, tuy là ở ngây ngốc ở tận thế 5 năm… Nói thẳng ra là tôi cũng chẳng làm được gì nhiều, ví dụ như là những việc tốn sức. Tóm lại chỉ cần được ăn no thì tôi làm gì cũng được.” Ký ức của y đã cho y biết những gì đã xảy ra trong thế giới này, dù y là con liệp báo đi săn cho bộ lạc, nhưng chắc gì ngày nào cũng được ăn no, huống chi giờ đến cả bộ lạc y còn không có. Bây giờ đang có một cái đùi vàng trước mặt, phải mau ôm đùi lấy thôi!
Ninh Phỉ chỉ chờ những lời này, lập tức hỏi lại: “Cậu biết rèn sắt không?”
Mục Vân Sở: ???
“Đại ca à!” Y bất đắc dĩ nói: “Cho dù là tận thế thì cũng không thiếu mấy cái chế phẩm làm từ kim loại đó đâu, thứ chúng tôi thiếu là quần áo và đồ ăn.”
“Vậy cậu biết dệt vải hả?” Ninh Phỉ hỏi tiếp.
Mục Vân Sở: …
Ninh Phỉ thở dài: “Vậy cậu biết làm gì?”
“Tôi, tôi có thể dạy chữ cho họ, a, đúng rồi, tôi biết dệt áo lông! Học cùng hàng xóm, đem áo lông cũ dệt lại thành mới.” Mục Vân Sở vắt óc nghĩ xem mình làm gì được, kết quả là phát hiện mình biết không nhiều lắm!
Những cuốn tiểu thuyết xuyên không đó nói cái gì mà làm xà phòng rồi đốt thuỷ tinh gì gì đó, đều là những thứ y không biết!
“A, đúng rồi ha, tôi biết làm kem đánh răng đơn giản!” Mục Vân Sở giơ tay hô to: “Đại ca, anh biết ở tận thế tụi tôi thường dùng gì để đánh răng không?”
Ninh Phỉ tò mò: “Dùng gì?”
“Than đó!! Dùng than thuần thiên nhiên để đánh răng, trả lại cho bạn hàm răng trắng đẹp!”
Ninh Phỉ nhíu mày: “Vậy à? Chúng tôi dùng muối bạc hà để đánh răng, hình như còn tốt hơn than ấy?”
“Thêm chút than cho tốt hơn, muối nhiều dễ mòn răng đại ca đó, chúng ta dùng răng để đe dọa đối phương mà.” Mục Vân Sở hưng phấn xoa tay: “Đại ca, để tôi làm cho anh kem đánh răng than tre muối biển bạc hà he!”
Ninh Phỉ tưởng là món gì cao siêu lắm, kết quả thằng nhóc này đốt cây trúc thành than, nghiền thành bột rồi y quấy với muối biển bạc hà làm kem đánh răng.
“Đừng xem thường kem đánh răng này, ở tận thế tìm không ra kem đánh răng đâu, súc miệng thì không có nước sạch. Hơn nữa than giảm chất làm mòn răng, so với chỉ dùng mỗi muối không phải tốt hơn sao.” Nói tới đây, Mục Vân Sở nhìn qua Ninh Phỉ, nhịn không được hỏi: “Đại ca, không phải anh là quân nhân sao? Chẳng lẽ các anh không được huấn luyện dã ngoại sinh tồn à? Kiểu như ném cái gì đó về hướng núi lớn, sau một tháng đi nhặt về gì đó á…”
Ninh Phỉ im lặng nhìn y: “Chúng tôi có loại kẹo cao su đặc biệt để sinh tồn nơi hoang dã, cũng không khác gì mấy so với kẹo cao su. Cho dù không có kẹo cao su thì cũng chẳng có ai nghĩ đến việc dùng than củi để đánh răng cả.”
Mục Vân Sở: …
Y cẩn thận hỏi: “Đại ca, anh… Anh là quân nhân gì vậy?” Y còn phải dùng kính ngữ.
Ninh Phỉ: “Bộ đội đặc chủng, tay súng bắn tỉa.”
“Ô đệt, voãi luôn đại ca! Có phải các anh là bộ đội đặc chủng mà từ đầu đến chân mỗi người đều trang bị trên người cả mấy chục vạn không?” Mục Vân Sở sùng bái, hai mắt tròn xoe ngưỡng mộ.
Ninh Phỉ gật đầu.
Mục Vân Sở thở dài: “Chả trách Thần Thú lại tặng không gian cho anh, giờ cỡ mà không có không gian thì anh cũng có thể lật ngược tình thế bình thường.”
Ninh Phỉ không cười nổi, anh nói: “Hình như cậu hiểu lầm gì đó với việc bọn tôi nhập ngũ rồi đấy? Ở đây là thiên nhiên, tay không cũng có thể lật ngược tình thế hả? Cỡ tôi là sư tử thì cũng chưa chắc dám nói như vậy, huống hồ tôi chỉ là linh miêu.” Nếu không có không gian thì chắc là anh đã bị lũ khỉ đầu chó xé xác rồi.
“Thiên nhiên…” Mục Vân Sở thở dài: “Thiên nhiên quả thật rất lợi hại, không thể đùa không thể đùa.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe được tiếng bước chân của lão Thạch Đầu và Điêu Huynh Vũ, cả hai lập tức im lặng.
Lão Thạch Đầu dẫn hắn quay lại, nói: “A Phỉ, ta đã nói sơ qua về bộ lạc của chúng ta với Vũ rồi, Vũ muốn ở lại vài ngày để xem bản thân có thể thích nghi với nơi này hay không.”
Ánh mắt của Vũ phức tạp nhìn Ninh Phỉ, trầm giọng nói: “Sứ giả, ta nghĩ ta sẽ ở lại trong một thời gian ngắn.” Hắn biết được từ miệng lão Thạch Đầu, thú nhân có vóc dáng nhỏ trước mắt này thế mà lại là một con linh miêu. Linh miêu là gì? Không phải thú nhân linh miêu chỉ là một bữa ăn trong mắt hắn thôi sao.
Nhưng bên cạnh con linh miêu này không chỉ có con báo đốm, lại còn có một con hổ trắng. Hắn chưa bao giờ nghe qua việc có sứ giả của Thần Thú dẫn dắt một con hổ trắng và một nhóm báo đốm lại có thể tạo ra một lãnh thổ thoải mái như này, điều đó làm hắn rất tò mò.
Hơn nữa…
Hắn thấy được khuôn mặt không thể kìm nén được sự phấn khích của con liệp báo kia, thầm sợ rằng con liệp báo đó cũng sẽ ở lại, dù sao thì nơi này cũng thật sự rất thoải mái.
“Hoan nghênh hoan nghênh!” Ninh phỉ cười tươi đầy nhiệt tình.
Đây là Điêu Huynh Vũ thuộc vũ tộc, nếu trong bộ lạc có một con Kim Điêu sẽ như nào? Sẽ tăng thêm một người điều tra lãnh địa trên không! Nhưng cỡ mà vị Điêu Huynh Vũ này không định ở lại, thì bằng mọi giá anh cũng sẽ bày mưu tính kế để giữ chân hắn lại.
Thêm một trinh sát trên không, sao Ninh Phỉ lại không vui vẻ được cơ chứ?
“Tối nay ăn ngon nhé, chắc sẽ là thịt nướng hay thịt hầm gì đó… À, Tiểu Sở lại đây, phụ tôi chuẩn bị lò nướng. Ai nha, vui thật đấy. À còn có còn có…” Ninh Phỉ đẩy bọn họ đến phòng trống duy nhất. Ban đầu căn phòng ngủ này là dùng để chứa đồ ăn, nhưng giờ có người mới đến, đột nhiên lại muốn đem hết đồ bên trong ra: “Vừa hay còn đúng một căn phòng, cho các ngươi ở đây nhé, thế nào?”
“Ô đệt, giường đất hả! Có giường chiếu nhỏ nữa kìa!” Mục Vân Sở phóng cái vèo lên, vui sướng lăn trên chiếu trúc một vòng: “Đại ca Ninh, cỡ giờ anh đuổi tôi thì tôi cũng dính chặt ở đây đó!”
Lão Thạch Đầu dẫn theo người mang hết đồ trong phòng ra, chất hết cả nửa sau phòng khách. Phòng khách rộng 80 mét vuông bị chia làm hai, hồi trước một nửa đó dùng để ăn cơm, giờ thì nửa đó trở thành phòng chứa đồ. Có vài bình ủ dưa muối gì đó đều bị dọn đến ngôi nhà tranh nhỏ, nơi mà đặt cối xay đá.
Vũ nhìn căn phòng lớn của mình… Và con liệp báo kia, trong lòng không biết vì sao lại có loại cảm động không hiểu được.
Vốn Ninh Phỉ định đi nhổ cỏ, nhưng giờ có thành viên mới, với lại giờ là giữa trưa, mặt trời treo trên trời thật sự bị phơi đến hoảng rồi, anh dứt khoát không đi, dẫn theo Mục Vân Sở đi làm cái lò nướng bằng đất mà anh đã sớm nghĩ ra.
Lão Thạch Đầu thấy không có chuyện của ông nữa thì cũng đi ra sân sau. Heo con của ông chưa được ăn no, bây giờ đói đến mức cứ kêu ủn ỉn ủn ỉn.
Vũ đi theo sau Ninh Phỉ với Mục Vân Sở, giúp họ chuyển gạch, đặt nền gạch, làm cả nửa ngày, lại nhịn không được mà hỏi Ninh Phỉ: “Sứ giả, ta nghe lão Thạch Đầu nói họ của bọn hắn đều là do ngài đặt cho họ, là thật sao?”
Ninh Phỉ ngơ ngác nhìn cậu: “A… À, đúng vậy, ngươi cũng muốn có họ sao?”
Vũ gật đầu, hắn cảm thấy phải có họ thì mới có thể mạnh mẽ như những người trong bộ lạc này. Suy cho cùng chỉ có bộ lạc này mới có thể xây nên một cái tổ đẹp đến vậy.
“Vậy ngươi họ… Họ Tôn? Tôn Vũ nghe không tồi.” Dù sao thì họ Triệu và họ Tiền cũng đã bị dùng hết.
Ánh mắt của Vũ dừng ngay Mục Vân Sở đang trộn bùn: “Hắn cũng họ Tôn sao?”
“Không, hắn họ Mục… Tiểu Sở, cậu họ Mục phải không?”
Mục Vân Sở giơ tay lau mồ hôi, kết quả là quẹt đến mặt dính đầy bùn: “Không phải, tôi họ Mục Vân.”
“Vậy ta cũng muốn họ Mục Vân.” Vũ nói.
Mục Vân Sở nghe vậy, cười haha: “Cái quỷ gì vậy? Muốn chung họ với ta à? Vậy thì ngươi phải gả cho ta rồi theo họ chồng đó?” Y không ngờ lời nói của mình vậy mà thành thật, nhưng đến lúc đó mới hối hận thì cũng muộn rồi. Tuy bên ngoài có thể diễu võ dương oai nhưng về đến nhà lại phải thành cô vợ bé nhỏ haha.
Nhưng Ninh Phỉ thấy họ Mục Vân thật sự rất hợp với Vũ, nên là anh nâng tay lên, tỏ vẻ thần thần bí bí giơ tay đặt lên trán Vũ: “Kể từ giờ trở đi, ta sẽ ban cho ngươi họ Mục Vân, từ giờ ngươi sẽ là Mục Vân Vũ.”
Mục Vân Sở ngay lập tức ngẩn người, chả hiểu người anh em đây là đang làm gì?
“Đại ca, ý anh là sao?” Mục Vân Sở lắc bùn trên tay đi: “Cái gì mà…”
Ninh Phỉ đá chân y, đưa mắt ra hiệu.
Mục Vân Sở ngoan ngoãn quay lại nhào bùn.
Buổi tối, nhóm Ninh Chinh đã mang theo thu hoạch quay về, còn chưa đi đến bộ lạc đã ngửi thấy mùi của kẻ mạnh trong bộ lạc! Có người ngoài vào bộ lạc, còn là một kẻ săn mồi hung hãn!
Ninh Chính trực tiếp ném linh dương đang ngậm trong miệng đi, gầm lên rồi chạy xuống. Đằng sau hắn còn có Đại Thạch và Thiết Trụ Tử theo sát, tiếng gầm của mãnh thú gầm làm chim chóc vừa về tới nhà lại bay toáng loạn hết lên, che lấp cả bầu trời.
Ninh Phỉ vừa nghe là biết Ninh Chinh đang hiểu lầm, anh vội chạy ra ngoài, hét lên: “Đừng quậy, trong nhà có đồng bọn mới!!”
Ninh Chinh đứng che trước mặt anh, rầm rì uy hiếp con Kim Điêu đang đi ra, đến mức xem con liêp báo bên cạnh như tàng hình. Nhưng hình tượng dũng mãnh này đã bị Ninh Phỉ tát cho nín miệng.
“Đã nói đừng quậy cơ mà! Để ta giới thiệu, đây là Mục Vân Sở và Mục Vân Vũ, Tiểu Sở là liệp báo tộc, tiểu Vũ là vũ tộc, họ vừa gia nhập bộ lạc chúng ta vào hôm nay… Hả? Hôm nay các ngươi không săn được gì sao?”
Hai con báo đốm đằng sau nhìn mặt nhau, Đại Thạch nói: “Tưởng có chuyện gì xảy ra nên ném giữa đường rồi.”
Ninh Phỉ vỗ đùi: “Mau, mau đi nhặt về lẹ lên, kẻo bị cướp bây giờ!”