Thời tiết ở Đế Đô đang vào mùa thu, lá cây đều chuyển thành màu vàng khô như một bức tranh sơn dầu. Ánh nắng trời thu không gắt nhung đủ ánh sáng mặt trời và không ẩm ướt thích hợp sấy khô lá trà.
Nghe tin chồng sắp trở về, từ sáng sớm Nguyên Tranh đã cặm cụi trải đều lá trà tươi thành từng hàng trên sàn gỗ.
Bà quản gia không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng cô, điềm đạo nói: “Thưa phu nhân, ông chủ đã trở về rồi.”
”Thật sao?” Bàn tay đang trải lá trà khựng lại, Nguyên Tranh xoay người chạy thẳng về phía cửa chính. Cô đứng ở cổng chính, vuốt lọn tóc không nghe lời ra phía sau, phủi sạch búp trà dính trên váy, đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía xa xa.
Nguyên Tranh chạm nhẹ vào vòng cổ Trịnh Nghiên đã tặng, trái tim không ngừng nhảy múa vui sướng.
Cô đã đợi chồng suốt một tháng, gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
Có lẽ, ngài Trịnh thật sự bận rộn.
Nguyên Tranh quay đầu căn dặn: “Mau vào hâm lại bữa sáng đi, ở đây có tôi rồi.”
“Vâng.” Bà quản gia nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt cô không ngừng hướng về phía xa, mỗi phút, mỗi giây đều đáng mong chờ.
Tiếng động cơ xe hơi cuối cùng cũng xuất hiện cuối con đường, dần đến gần.
Nguyên Tranh không kìm được niềm vui trong lòng, từ xa đã vẫy tay chào hắn.
Trình Nghiên không nhận thấy, hắn đang bận tiếp chuyện với con gái thủ tướng, ả ta hỏi rất nhiều về hắn, sở thích, màu sắc, còn đòi phụ trách bữa sáng sau này.
Cứ như ả chính là chủ nhân ngôi nhà.
Giày da vừa chạm đất, một bóng dáng quen thuộc đã nhào vào lòng hắn, Trịnh Nghiên theo thói quen ôm lấy eo cô: “Được rồi, được rồi. Ở đây có khách đừng làm tôi mất thể diện.”
Bàn tay gắt gao ôm chặt lấy cổ chồng dần nới lỏng, cô nghiêng đầu nhìn vào trong xe.
Là một người phụ nữ xa lạ.
Ánh mắt người trong xe nhìn cô có chút kỳ lạ.
Nghiên Tranh không nghĩ nhiều, cách một lớp kính xe cúi nhẹ đầu: “Xin chào tiểu thư, tôi là vợ của Nghiên.”
Đổng Dực Tú đẩy nhẹ kính râm không hề có ý định chào hỏi, bàn tay nhỏ gắt gao nắm thành đấm, lia mắt đánh giá người trước mặt.
Hai chữ thôi ”quê mùa.”
Sắc mặt nhợt nhạt, váy hoa nhí như mấy bà cô già, cả người gầy gò. Ả nhìn kỹ vẫn không thấy ngực cô ta ở đâu.
Sao Trịnh Nghiên lại thích kiểu con gái này?
Đổng Dực Tú tự tin hơn mười phần, ả vớ lấy túi xách Hermes đắt tiền bước ra khỏi xe, ngang nhiên đứng bên cạnh Trịnh Nghiên.
Nếu người ngoài nhìn vào có khi đánh giá đôi trai tài gái sắc kia mới là một đôi.
Còn cô gái đứng đối diện chỉ là người làm trong nhà.
Ả ta đứng thẳng lưng, khoác lấy tay Trịnh Nghiên nũng nịu: “Tôi từng gặp nhiều phu nhân giới chính trị, nhưng vợ anh quả thật đặt biệt.”
Khóe miệng Trịnh Nghiên khẽ giật, hắn siết chặt nắm tay, trong lòng thừa biết con ả này đang mắng xéo ánh mắt hắn có vấn đề.
Vừa nói xong, Hứa Dực Tú đưa đôi mắt sắc lạnh về hướng kẻ quê mùa, trên mặt đều là biểu cảm khinh thường.
Nguyên Tranh mù mờ, nói: “Đây là…”
“Là bạn tôi, Dực Tú mới từ nước ngoài về chứa có chỗ ở nên tới nhà chúng ta làm khách mấy ngày.” Trịnh Nghiên thản nhiên nói.
“Hình như, em chưa từng nghe anh nhắc về vị này” Đuôi mắt Nguyên Tranh khẽ nheo lại, không hiểu sao cô cảm thấy bầu không khí trước mặt có vấn đề, áo măng tô của chồng sao lại trên người Hứa Dực Tú?
“Là bạn cũ thôi.”
Nghe thấy anh nói vậy, Nguyên Tranh chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
“Mời cô Hứa vào nhà.” Cô mở nụ cười chào đón.
Mọi người nối đuôi nhau bước vào trong, ả không ngừng trò chuyện, thỉnh thoảng dựa cả cơ thể vào người Trịnh Nghiên.
Là vợ thì sao chứ?
Không phải người sánh bước bên Nghiên đang là ả sao?
Hứa Dực Tú còn không quên quay người khiêu khích, dùng ánh mắt thượng đẳng khinh thường cô vợ trên danh nghĩa.
Tựa như thấy thứ rác rưởi hôi thối.
Nguyên Tranh đâu ngờ hành vi nhẫn nại hôm nay chính là tiếp tay dẫn hồ ly vào nhà.
…
Căn nhà cửa Trịnh Nghiên là một biệt thự độc lập nên vô cùng yên tĩnh. Ngoài tiếng sóng biển phía xa rất khó để nghe thứ âm thanh khác.
Nhưng giờ đây lại khác, trong nhà phát ra giọng nói phụ nữ xa lạ.
Nguyên Tranh đẩy ghế gỗ định bụng ngồi xuống nhưng người phụ nữ kia nhanh chóng chiếm lấy, nhanh hơn một bước: “Cảm ơn, nhưng cô không cần phục vụ tôi đâu.”
Nguyên Tranh ngẩn người.
Nhìn vị trí của mình bị người khác đoạt lấy.
Cô lúng túng ngồi xuống phía đối diện, ngón tay nhỏ chỉ niết nhẹ nĩa ăn, không hề đụng đến miếng thức ăn nào trên dĩa.
Có thể là do mình quá nhạy cảm, tiểu thư Dực Tú sống ở nước ngoài nên hành vi có hơi khác lạ.
Ả không hề đụng đến thức ăn trên bàn, hai tay chống cắm ngang nghiên nhòm ngó chồng người ta.
Nhịp tim Nguyên Tranh như hẫng một nhịp, trong lòng dự cảm không lòng, cô gõ ngón trỏ xuống bàn cắt ngang ánh mắt ả: “Đồ ăn trong nước không hợp với tiểu thư sao?”
Hắn chẳng quan tâm đến hành vi đấu đá của hai người phụ nữ trước mắt, dùng dao cắt một miếng thịt bò cho vào miệng: ”Không cần để tâm với cô ấy.”
Không biết lời này là đang nói với ai…
Hứa Dực Tú nhanh chóng lên tiếng: “Vâng ạ.”
Đến cả trả lời, ả cũng giành với Nguyên Tranh.
Hay do cô nhạy cảm quá mức.
Nguyên Tranh khẽ rắc đầu, đẩy suy nghĩ hồ đồ ra khỏi đầu. Đây là khách quý của chồng, phải tiếp đón chu đáo.
Trên bàn ăn chỉ có ả và Trịnh Nghiên trò chuyện, người vợ kia mà biến mất còn khiến ả vui hơn. Nhưng chút chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của ả.
Dưới gầm bàn, giày cao gót đỏ không chịu ở yên đúng vị trí, mũi giày chạm nhẹ vào chân người đàn ông rồi từ từ di chuyển lên bắp chân, ma sát bên trong đùi, cuối cùng dừng lại vị trí bí mật chính giữa chân.
Thấy người đàn ông không đẩy mình ra, khóe môi ả cong lên, con ngươi phóng ra tia lửa tình mị hoặc.
Là người đàn ông này cho phép ả làm càn.
Thì ả chẳng cần sợ gì cả.
Chút rào cản này không thể cản trở tham vọng bước chân vào nhà họ Trịnh.