Edit: Hy
Tạ Kỳ đi ở phía trước, đường càng đi càng thấy quen thuộc, Khúc Yến Ninh đi theo phía sau, thật cẩn thận nói, “Đây là hướng đi về nhà tôi.”
“Ân.” Tạ Kỳ vân vê hạt gỗ, khoé miệng gợi lên độ cung cực nhỏ.
“…… Ồ.” Khúc Yến Ninh khô cằn đáp lại, người ta vừa mới cứu cậu, hiện tại đến nhà uống ly trà cũng không có gì không đúng.
Mãi đến khi hai người bước vào nhà, Khúc Yến Ninh mới bỗng nhiên phản ứng lại, hắn làm sao có thể biết nhà của mình ở đâu? (ultr, cung phản xạ của em bé chắc vòng lên Mặt Trăng rồi về Trái Đất vẫn còn dư đấy:))))
Khúc Yến Ninh lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tóm lại nhị gia không phải người xấu, biết thì biết đi.
Cậu vội vội vàng vàng mời Tạ Kỳ ngồi xuống, lại lấy lá trà tốt nhất trong nhà ra, pha xong thì ân cần đặt ở trước mặt Tạ Kỳ.
“Hôm nay cảm ơn ngài.” Khúc Yến Ninh thành khẩn nói lời cảm tạ, hôm nay nếu không có Tạ Kỳ, có lẽ cậu sẽ không còn mạng để về nhà.
“Không có gì.” Ngón tay thon dài nâng chung trà lên, đầu ngón tay tái nhợt bị nước ấm hun thành hông nhạt, Tạ Kỳ trầm tư, không mặn không nhạt lên tiếng.
“…… Ừm”
Tạ Kỳ chuyên tâm phẩm trà, Khúc Yến Ninh hơi hơi rũ mắt, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn mũi chân, trong lòng gấp gáp vò đầu bứt tai nghĩ đề tài nói chuyện.
“Chuyện là……ngài ăn khuya chưa?”
Khúc Yến Ninh sau khi nghẹn một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ra một cái đề tài thập phần vô nghĩa như vậy, lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền hối hận, hận không thể đem đầu lưỡi nuốt vào.
Ai ngờ Tạ Nhị Gia nhìn như không dính khói lửa phàm tục lại vô cùng bình tĩnh “Ân” một tiếng.
“…..” Khúc Yến Ninh ngây người, một lát sau cậu cẩn thận hỏi, “Nhị gia có có kiêng ăn cái gì không?”
Tạ Kỳ lắc đầu.
Khúc Yến Ninh nói tốt, nói hắn ngồi đợi trong chốc lát, chính mình đứng lên vào phòng bếp làm bữa khuya.
Buổi tối muộn, trong nhà cũng không còn thừa đồ ăn, lục lọi tủ lạnh trong chốc lát, tìm ra nửa túi sủi cảo còn dư cùng ba con cá bơn nhỏ.
Bắc nồi nấu nước trước, chờ nước sôi thì cho sủi cảo vào nấu, thêm nửa muỗng muối, đậy nắp lại để qua một bên, bắt đầu xử lí cá.
Đem cá cắt vây cạo vảy, xử lí sạch sẽ nội tạng, Khúc Yến Ninh lấy một chút muối, xoa bóp trên thân cá. Thời gian vội vàng, không kịp ướp, chỉ có thể dùng phương pháp nhanh gọn này.
Xử lí tốt cá, sủi cảo còn chưa chín, Khúc Yến Ninh rửa sạch tay, băm tỏi cùng với gừng, lại bỏ thêm dấm, pha một đĩa nước chấm nhỏ.
Buổi tối không nên ăn đồ chiên, cậu liền hấp cá, Khúc Yến Ninh sợ Tạ Kỳ không ăn nhạt quen, liền cố ý pha một đĩa nước chấm nhỏ, đợi lát nữa có thể chấm cá ăn.
Trong nồi phun ra từng trận nhiệt khí, sủi cảo to tròn nổi lên trên, ở trong nồi nước sôi quay cuồng trên dưới.
Vớt sủi cảo vào trong chén, múc vào nửa chén canh suông, lại cho thêm một muỗng nhỏ chà bông tự làm, điểm xuyết thêm hành thái xanh biếc, hai chén sủi cảo thơm ngào ngạt đã ra lò.
Đặt thêm mấy lát gừng lên trên cá, đổ rượu vào nồi rồi cho cá vào hấp, Khúc Yến Ninh bưng sủi cảo ra ngoài, mời Tạ Kỳ tới ăn, “Nhị gia, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Tay Tạ Kỳ đang khảy hạt gỗ dừng tay, sau đó thong thả ung dung đứng dậy, đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Khúc Yến Ninh dọn chén đũa lên cho hắn xong, thẹn thùng cười nói: “Trong nhà không còn thừa nhiều đồ ăn, liền nấu sủi cảo, hấp cá.”
Tạ Kỳ vốn dĩ đang thâm cừu đại khổ nhìn chằm chằm hành thái trong chén, khi nghe thấy cá hấp lông mày khẽ nhúc nhích, hắn cầm chiếc đũa, ưu nhã khảy khảy hành thái sang bên cạnh, “Ân.”
Khúc Yến Ninh nhấp môi, bên miêng lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, “Cá hấp sắp xong, tôi đi xem, ngài ăn trước, không cần khách khí.”
Thâm ảnh Khúc Yến Ninh biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Kỳ tức khắc múa đũa như bay, đem toàn bộ hành thái trong chén quăng vào thùng rác.
Chờ cá hấp xong, thời điểm Khúc Yến Ninh lại ra lần nữa, Tạ Kỳ đã thong thả ung dung ăn luôn hơn phân nữa sủi cảo.
Nhân sủi cảo là tôm bóc vỏ và bắp, tạ Kỳ dùng chiếc đũa linh hoạt đẩy da sủi cảo ra, chỉ ăn tôm bóc vỏ bên trong, ăn đến cuối cùng, trong chén chỉ còn lại hạt bắp vàng tươi cùng vài cái sủi cảo.
“Cá hấp.” Khoé miệng Khúc Yến Ninh hơi nhếch, giả vờ không phát hiện bộ dáng kén ăn của Tạ Nhị gia, đặt đĩa nước chấm ở trước mặt hắn, “Nếu không ăn thanh đạm, có thế chấm gia vị ăn.”
Tạ Kỳ thong thả ung dung ăn luôn cái sủi cảo cuối cùng, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng đĩa cá.
Khúc Yến Ninh ngồi đối diện hắn, phủng chén sủi cảo của mình chậm rì rì ăn.
Tạ Kỳ nhẹ nhàng liếm liếm môi, tận lực bảo trì ưu nhã gắp một khối cá.
Phương pháp hấp giữ lại vị ngon nguyên thuỷ của cá, thịt cá trắng mềm tinh tế, xương cá cũng ít, một khối thịt cá vào miệng, Tạ Kỳ lại gấp không chờ nổi gắp thêm một đũa.
Khúc Yến Ninh ăn xong một chén nước sủi cảo liền no, yên lặng súc ở trên ghế xem đại lão ăn cá, cứ cảm thấy bộ dáng kia dường như có chỗ nào đó không đúng.
Cuối cùng ba con cá nhỏ đều vào bụng Tạ Kỳ, trong đĩa chỉ còn ba bộ xương cá được khéo léo gỡ ra, buông đũa rút một tờ khăn giấy lau miệng, lú này Tạ Kỳ mới mở miệng, “Cảm ơn đã mời.”
Khúc Yến Ninh cẩn thận liếc hắn, “Ngài ăn no chưa? Còn muốn dùng thêm cái gì không?”
“Không cần.” Tạ Kỳ mặt vô biểu tình lắc đầu, tỏ vẻ ăn thực vừa lòng.
“….. Ồ.” Khúc Yến Ninh thu thập chén đũa đem vào phòng bếp, âm thầm cân nhắc có nên mời đại lão lưu lại đây một đêm.
Thế nhưng không đợi cậu mở miệng, Tạ Kỳ liền chủ động cáo từ: “Thời gian không còn sớm, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi về trước.
Khúc Yến Ninh nhìn nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã là hai giờ sáng, ở đâu ra mà không còn sớm, rõ ràng là cực kỳ trễ.
“Đã trễ thế này…… Hiện tại cũng không có xe……” Khúc Yến Ninh mở miệng.
Quanh thân Tạ Kỳ toả ra một loại hơi thở thoả mãn sau khi ăn no, biểu tình ôn hoà khó có được. Hắn duỗi tay điểm điểm trán Khúc Yến Ninh, “Bùa bình an tôi cho cậu, về sau mang theo bên người.”
“A….. Tôi quên mất.” Khúc Yến Ninh duỗi tay che lại cái trán, mặt có chút ngượng ngùng đỏ lên, lúc trước sau khi Tạ Kỳ cho cậu, về nhà cậu liền thuận tay đặt ở đầu giường, sau đó lại quên mất.
“Bùa bình an giúp khư tà ám giữ bình an.”
Bên trong lá bùa chính là lông của hắn rụng ra khi thay lông, miêu tộc là một mạch chi thuộc Bạch Hổ tộc, Bạch Hổ là thượng cổ thần thú, ngụ ở phía tây, dương khí rất nặng, tuỳ thân mang theo da lông của hắn, tà ám không dám đến gần.
Khúc Yến Ninh biết hắn muốn tốt cho mình, nghiêm túc đáp ứng.
Tạ Kỳ vê hạt gỗ đi ra ngoài, “Tạm biệt.”
Khúc Yến Ninh đưa người đến cửa thang máy mới đi vong vèo trở về, trong phòng Sở Chu đang đánh ngáp chờ cậu, thấy cậu đã trở lại nhịn không được làm mặt quỷ, “Người nọ là ai nha, đêm hôm khuya khoắt…..”
“….. Cậu đừng nói bừa.” Khúc Yến Ninh vội vàng đánh gãy lời y, gương mặt ửng đỏ biện giải nói: “Tớ, tớ gặp cướp, nhị gia vừa lúc đi ngang qua giúp tớ một phen, tớ chỉ mời người ta ăn bữa khuya cảm ơn mà thôi.”
“Ồ……” Sở Chu kéo dài âm điệu, chế nhạo nói: “Hoá ra là anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Có bị thương không?”
“…..” Khúc Yến Ninh nói không lại y, thở phì phì liếc mắt trừng Sở Chu một cái, “Tớ không nói chuyên với cậu nữa!”
“Xem ra là không bị thương,” Sở Chu nhìn tai cậu đỏ rực, bất đắc dĩ lắc đầu, bày ra bộ dáng mẹ già nhọc lòng vì con trai ngốc, “Chậc chậc, thật là con trai lớn không thể giữ nha~”
……
Ra khỏi Khúc gia, Tạ Kỳ đứng dưới lầu hướng lên trên nhìn, trong bóng đêm chỉ có một phiến cửa sổ sáng đèn, hắn hơi hơi mỉm cười, “Tay nghề thế nhưng không tồi, nhưng tâm lại mềm.”
Trong bóng đêm một đạo bạch quang hiện lên, mèo nhỏ trắng đen đan xen bốn chân lay động, trong thời gian ngắn thân ảnh cũng biến mất tại chỗ.
*****
Một tuần sau, báo chí Thân thành đưa tin về án giết người liên hoàn, hung thủ Lý Hán Văn đã đền tội, Lý Hán Văn thủ đoạn giết người tàn nhẫn, sau khi bị bắt không hề hối tội, thuộc về vụ án cố ý giết người có tính chất ác liệt, sau khi toà án công khai xét xử, gã bị phán tử hình, lập tức chấp hành.
“Cứ cảm thấy gã chết như vậy quá tiện nghi cho gã.”
Lúc đó Khúc Yến Ninh ngồi ở tiệm bánh ngọt, Tạ Kỳ ngồi đối diện cậu, trong lúc vô ý thấy được trên tờ báo trong tiệm bánh ngọt, lúc này Khúc Yến Ninh mới giật mình nhận ra, án giết người oanh động Thân thành này, rốt cuộc cũng kết thúc.
“Chết cũng không phải là kết thúc.” Tạ Kỳ hơi hơi quấy ly cà phê, cà phê đậm màu hơi hơi tản ra mùi đắng, hắn hơi nhíu mày, đem cái ly đẩy ra xa một chút.
Khúc Yến Ninh ăn một ngụm bánh kem, hương phô mai nồng đậm tan ra ở đầu lưỡi, cậu không rảnh hưởng thụ dư vị, vội vàng hỏi, “Có ý gì? Gã sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao?”
“……” Tạ Kỳ nắm tay, ho nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đem khoé miệng đang cong lên áp xuống, mặt vô biểu tình nói: “Xem phim truyền hình ít thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kỳ (liếm miệng): Ngày mai còn muốn ăn cá hấp.
Editor: chap này soft xỉu 😘😘
Tìm hình tả món ăn cho mọi người thèm chơi
* Cá hấp:
*Bánh kem phô mai: