Lại Muốn Lừa Ta Nuôi Mèo

Chương 11



“Không phải sao?” Khúc Yến Ninh trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nói.

“Địa phủ không quản chuyện ở nhân gian.” Tạ Kỳ nói: “Cho dù tội ác kẻ này phạm không khác gì quỷ dưới địa ngục, nhưng không quan trọng.”

Khúc Yến Ninh suy sụp cúi mặt, “Vậy tên hung thủ kia chẳng lẽ lại được thuận thuận lợi lợi đầu thai?”

“Chưa chắc,” Tạ Kỳ gọi phục vụ tới, lại kêu thêm một phần bánh kem phô mai, “Gã giết ba người, một người đi đầu thai, còn lại hai cái, vẫn đang chờ gã.”

“Ý anh là……”

Tạ Kỳ gật đầu: “Quỷ không thể đả thương người, nhưng quỷ có thể giết quỷ, địa phủ sẽ không quản.” Hắn cũng sẽ không quản.

Tâm tình Khúc Yến Ninh cuối cùng cũng tiêu tan một ít, thấy người phục vụ lại bưng lên thêm một cái bánh kem, đẩy đẩy qua phía Tạ Kỳ, “Ngài không ăn sao?”

“Cậu ăn.” Tạ Kỳ nghiêm trang, “Tôi không thích ngọt.” (nghe là biết xạo òi)

“A.” Khúc Yến Ninh gật đầu, ngoan ngoãn ăn bánh kem.

Chờ cậu chậm rì rì ăn xong, Tạ Kỳ mới nói đến chủ đề chính, giải thích ‎ý đồ đến đây, hai người nhiều nhất cũng chỉ mới gặp nhau ba lần, nói đến Tạ Kỳ cũng có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Sắp tới tôi có một số việc phải rời khỏi đây một chuyến, muốn nhờ cậu một việc…..”

Đôi mắt Khúc Yến Ninh trợn tròn, cười ra hai đoá lúm đồng tiền, “Ngài cứ nói, nếu có thể giúp tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cậu còn đang lo chính mình không biết phải làm thế nào để báo đáp Tạ Kỳ đây.

“Nhà tôi….. nuôi một con mèo,” Tạ Kỳ chậm rãi nói: “Muốn nhờ cậu giúp tôi chăm sóc một đoạn thời gian.” (mọi người đoán xem là con mều nào?)

“A?” Khúc Yến Ninh sửng sốt, xác nhận lại: “Thật vậy chăng?”

Tạ Kỳ trầm mặt nhìn cậu, “Cậu không muốn?”

“Sẽ không sẽ không,” Khúc Yến Ninh vội vàng xua tay, sốt ruột nói cậu rất thích mèo, lúc này Tạ Kỳ mới khẽ ừ một tiếng, miễn cưỡng tỏ vẻ vừa lòng.

“Nếu cậu đồng ý, ngày mai tôi cho người đưa nó đến đây, đây là một ít sở thích và món kiêng của nó, tất cả dụng cụ sinh hoạt cũng sẽ cùng đưa qua đây, trong khoảng thời gian này làm phiền cậu.” Tạ Kỳ đưa một tờ giấy vuông vức qua cho Khúc Yến Ninh.

“Không phiền đâu.” Khúc Yến Ninh biểu tình hoảng hốt tiếp nhận, trong lòng mỹ tư tư cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, cậu bỗng nhiên có một con mèo!

Lại kêu một phần đồ ngọt cho Khúc Yến Ninh mang về, hai người mới cùng đi ra ngoài, sau khi tiễn Khúc Yến Ninh đi, Tạ Kỳ lại vòng vèo trở về, mặt vô biểu tình nói với phục vụ: “Hai phần bánh kem phô mai, mang về.”

Người phục vụ đáp lời, đem bánh kem cất vào hộp nhỏ tinh mỹ đưa cho hắn, Tạ Kỳ xách theo hộp bánh kem về nhà, tâm tình thập phần sung sướng, ngày mai liền có cá vàng ăn.

Khúc Yến Ninh sau khi trở về nhà, mở ghi chú nuôi mèo của Tạ Kỳ ra, liền thấy tờ giấy A4 không lớn lắm rậm rạp chữ, chữ màu đen viết bằng bút máy thực tinh tế, đầu bút sạch sẽ lưu loát, mang theo một cỗ cảm giác sắc bén không thể bỏ qua, chỉ là nội dung được viết ra, lại không có nửa điểm sắc bén.

Không ăn rau xanh cà rốt mộc nhĩ bắp hành rau thơm……

Thích ăn cá hồng bánh kem phô mai sữa bò……

Khúc Yến Ninh trợn mắt há hốc mồm (bị hố rồi con ơi~), đây là cái quỷ gì? Cậu xem xong hết nội dung trên giấy, trừ bỏ kinh ngạc đến ngây người, thì cũng chỉ có thể kinh ngạc đến ngây người.

Cái này nào giống nuôi mèo, mèo thành tinh cũng không dám nuôi như vậy đâu?!

Khúc Yến Ninh – con sen chính hiệu, nhàn nhạt giận dữ, quyết định chờ tới thời điểm thích hợp nhắc nhở Tạ Kỳ một chút, nuôi mèo sao có thể nuôi như thế, sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn đối với sức khoẻ của mèo nhỏ!

Vì thế ngày hôm sau, khi Trương Nhận mang theo Tạ Kỳ dẫ biến về bản thể tới cửa, đã bị Khúc Yến Ninh nghiêm túc trừng mắt một cái, “Tạ Nhị Gia không tới sao?”

Trương Nhận thầm nghĩ Tạ Nhị Gia không phải đang ở trước mặt cậu đây sao, “Nhị gia có việc gấp, đã rời Thân thành từ trước, dặn tôi đem thiếu gia đến đây.”

Khuôn mặt nhỏ của Khúc Yến Ninh thực nghiêm túc, kỳ thật đối mặt với Trương Nhận cao to cậu có hơi sợ, nhưng nhìn dến mèo nhỏ được Trương Nhận ôm trên tay, đáy lòng lập tức dâng lên vô hạn dũng khí, cậu cực lực xụ mặt, khiến chính mình thoạt nhìn nghiêm túc một chút, nói: “Làm phiền anh chuyển lời cho nhị gia một tiếng, ghi chú của ngài ‎ấy tôi đã xem qua, nhưng hắn nuôi mèo như vậy sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn đối với sức khoẻ của mèo con, nếu nhị gia thật lòng đối tốt với nó, hẳn nên nuôi nó một cách khoa học mới đúng.”

Trương Nhận: “???”

Tạ Kỳ: “……”

“…Tôi sẽ chuyển lời tới nhị gia.” Trương Nhận khụ một tiếng, cùng nhị gia ở trong lòng ngực liếc nhau, mèo nhỏ biểu tình nghiêm túc, mắt mèo nguy hiểm nheo lại, Trương Nhận vôi vàng đem cục lông trong tay đưa qua, “Vậy trong thời gian này làm phiền cậu chăm sóc thiếu gia.”

Khúc Yến Ninh tiếp nhận mèo, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng mèo, “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Trương Nhận cảm ơn, lại đem thảm lông Tạ Kỳ thường dùng cùng với một đống đồ vật dọn vào trong nhà, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc Sở Chu trở về, thấy cửa nhà đang mở, trước cửa còn có người đàn ông cường tráng đứng đó, nhanh chân bước đến, cười tủm tỉm nói: “Khúc nhi, làm gì vậy?”

Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái dáng người cao gầy, khuôn mặt nữ nhân diễm lệ, Trương Nhận xấu hổ lui về phía sau một bước, xấu hổ nhìn về phía Khúc Yến Ninh, “Vị này chính là?”

“Đây là bạn của tôi Sở Chu, bạn thuê phòng chung.” Khúc Yến Ninh nói với Sở Chu: “Trước đó Tạ Nhị Gia từng giúp tớ, gần đây hắn phải rời đi một đoạn thời gian, nhờ tớ hỗ trợ chăm sóc thú cưng một chút.”

Tạ Kỳ nâng cằm lên, liếc xéo Sở Chu, lạnh lùng meo một tiếng.

Ánh mắt Trương Nhận nhìn đến hỗ động của hai người, trong đầu lập tức hiểu rõ, ánh mắt nhìn Khúc Yến Ninh ‎ý nói “anh bạn cậu thực có phúc”

Khúc Yến Ninh: “???”

Nếu là người quen, Sở Chu không còn cảnh giác, chào hỏi xong liền đi vào trong trước, Trương Nhận làm xong nhiệm vụ, cũng không ở lại lâu, sau khi trao đổi phương thức liên hệ với Khúc Yến Ninh, rời đi luôn.

Khúc Yến Ninh ôm mèo vào nhà, Sở Chu đã thay quần đùi nằm liệt trên sô pha ăn dưa hấu, “Con mèo này tên gì?”

Khúc Yến Ninh hơi ngây người, bỗng nhiên nhớ tới quên hỏi tên mèo nhỏ, cậu nhíu nhíu mày, “Trương Nhận gọi nó là thiếu gia.”

Sở Chu liếc mắt nhìn phòng ngủ Khúc Yến Ninh chất một đống đồ dùng của mèo nhỏ, chế nhạo, “Xác thật là miêu thiếu gia.”

Tạ Kỳ bất mãn trừng y, hung ác nhe ra hai cái răng nanh sắc nhọn. (Hy: giả vờ sợ cho ổng zui nha mn)

“Vậy kêu nó là gì bây giờ?” Khúc Yến Ninh nói.

Sở Chu gặm dưa hấu gặm đến tay đầy nước, nghe vậy không có ‎ý tốt nói: “Không bằng gọi nó là Vỏ Dưa* đi.”

*Guapi, như một từ thông dụng trên Internet, có nguồn gốc từ phương ngữ Thiểm Tây, có nghĩa là gọi người khác là ngu ngốc, sử dụng tiếng lóng. Sở Chu gọi Tạ Đại Miêu là ngu ngốc, há há há

Tạ Kỳ: “…” Hắn phẫn nộ “mieo” một tiếng, miêu trảo dùng sức đánh lên cánh tay Khúc Yến Ninh, hiển nhiên đối với cái xưng hô này thập phần bất mãn.

Khúc Yến Ninh nhanh chóng trấn an vuốt ve lông hắn, “Không gọi như vậy không gọi như vậy nha.” Cậu oán trách nhìn về phía Sở Chu, “Đang yên đang lành cậu chọc nó làm gì.”

Sở Chu tay phủng dưa hấu vô tội nói, “Ai biết con mèo này thành tinh, hiểu được vỏ dưa là gì, xác thật không ngốc, không ngốc.”

Lỗ tai Tạ Kỳ hơi rung, chòm râu nhếch lên, muốn nhảy xuống cho tên nhân loại làm mèo ghét này một trận, Khúc Yến Ninh nhanh tay ôm chặt hắn, xoa xoa lông rồi lại hôn hôn trên đầu hắn hai cái, dỗ hắn: “Không giận không giận nha, chờ lát nữa tao làm cá vàng cho bé ngoan ăn ha.”

Động tác Tạ Kỳ cứng lại, tai mèo rung rung, liếm liếm miêu trảo sau đó ngoan ngoãn bò trở về lòng ngực Khúc Yến Ninh.

“Bé cưng thật nghe lời.” Khúc Yến Ninh lại hôn lên đầu hắn một cái, khiến đỉnh đầu đầy lông lún xuống một chút, Tạ Kỳ ngoan ngoãn nằm bò không nhúc nhích, móng vuốt duỗi duỗi co co, cuối cùng dùng miêu trảo gãi gãi lỗ tai.

“hai người các cậu…..” Sở Chu khoa trương chà xát cánh tay, “Cũng thật buồn nôn.”

Khúc Yến Ninh vui vui vẻ vẻ, là một kẻ mỗi ngày đều ảo tưởng chính mình có mèo nhỏ để nuôi, hiện lại cuối cùng cũng có mèo. Loại cảm giác vui sướng này người thường sẽ không hiểu được! (E đít tờ: khoan đã…..mèo này đâu phải của cậu?)

Tốn hơn nửa ngày, sau khi hầu hạ hoàng thượng thoải mái dễ chịu, cẩn thận để hắn vào trong ổ mèo, Khúc Yến Ninh chọt chọt cái trán mèo nhỏ, “Tao đi làm cá vàng chiên, mày ngoan ngoãn chút.”

Tạ Kỳ nằm nghiêng, nửa híp mắt, cái đuôi thích ý quét tới quét lui, nhẹ nhàng miêu một tiếng.

Lúc này Khúc Yến Ninh mới yên tâm rời đi.

Người vừa đi, Tạ Kỳ chậm rì rì trở mình, ưu nhã catwalk đến mép giường, nhẹ nhàng nhảy, nhảy thẳng lên giường.

Giường thật mềm, ở trên trả khăn trải giường caro màu xanh biển, Tạ Kỳ dạo một vòng ở trên giường giống như đang tuần tra lãnh thổ, xong xuôi mới ở trên gối đầu tìm vị trí thoải mái nhất mà nằm xuống.

Trên gối đầu còn lưu mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng trên người thanh niên kia, Tạ Kỳ ở phía trên cọ cọ, cái bụng phơi lên, lười biếng duỗi cái eo lười.

Vì thế chờ đến thời điểm làm xong cơm trở vào, thấy trên gối đầu có một con mèo, tự co mình thành một cục, một cục tròn vo ngủ ngáy khò khe khò khè.

Tác giả có lời muốn nói:【 nuôi mèo khoa học mỗi ngày ~】

Tạ đại miêu: iu đồ ngọt iu cá vàng nhỏ iu quan hốt phân aka con sen ~

Khúc Tiểu Ninh: ba bữa cơm mèo từ đồ hộp bổ dưỡng, biểu hiện tốt khen thưởng cá vàng nhỏ, đề xướng nuôi mèo một cách khoa học.

Tạ đại miêu:……

Rốt cuộc mang mèo về nhà kakaka ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.