Trần lão thái đứng bên cạnh nghe Ngu thị nói không cưới nữa, bà ta quýnh lên:
”Bà thông gia sao vậy được, chỉ là Trần Tiêu không hiểu chuyện nên mới lỡ chân đá Ngu Hạo Ninh, bà thông cảm, ta sẽ dạy dỗ lại hắn, bảo hắn xin lỗi”
”Hừ, không cần nói nữa, nhà ta không có phúc phần cưới hắn, đừng gọi thông gia thân thiết như vậy”
Thấy Ngu thị không có ý định bỏ qua, Trần lão thái quay qua quát Trần Tiêu:
”Còn không mau xin lỗi”
Trần Tiêu hờ hững liếc Trần lão thái một cái rồi xoay người đi đến phòng chứa. Tâm trạng hắn đang rất bực bội, đám người này lại trêu chọc hắn, hôm nay hắn sẽ cho đám người này biết Trần Tiêu hắn là kẻ điên.
”Trần Tiêu làm gì vậy?”
”Ta làm sao biết, ta nói mà Trần lão thái ép Trần Tiêu như vậy, có ngày sẽ gặp quả báo, xem đi Trần Tiêu phản kháng rồi kìa”
” Tên sao chổi này đồng ý gả không phải tốt rồi sao, danh tiếng hắn xấu như vậy có người chịu lấy là may rồi”
” Đúng vậy, ta nghe nói Ngu gia này rất có điều kiện, phải chi chọn nhà ta là tốt rồi”
” Nếu như ngươi nói chẳng phải thôn ta đều giàu sao”
” Ha ha ha”
” Ta nói nghe…”
Xung quanh Trần gia tụ tập một đám người vây xem, họ xì xào bàn tán, hôm nay có xe ngựa vào thôn nên làm người trong thôn chú ý, thấy xe ngựa đi vào nhà Trần lão thái cả đám liền xúm lại xem xem có chuyện gì, không ngờ lại thấy một màn này, đúng là không uổng công đứng xem. Trước cổng Trần gia càng ngày càng nhiều người vây xem.
Vương Đại Tĩnh hôm nay lại thất vọng, mấy ngày nay hắn đều cố ý lên rừng thậm chí nén lại thời gian rất lâu nhưng vẫn không thấy Trần Tiêu.
Vương Đại Tĩnh rầu rĩ đi về nhà, trong lòng tự nhủ mai lại đến. Đột nhiên Vương Đại Tĩnh cảm thấy hơi lạ, có chuyện gì thế, sao mọi người đều hướng cuối thôn đi, nhìn mọi người bất giác hắn cũng đi theo. Trần Tiêu cũng ở cuối thôn nếu may mắn có thể gặp được đệ ấy.
Trần Tiêu vào phòng chứa đồ, một lát sau đi ra, trên tay nhiều thêm một cây dao chặt củi. Nhìn đồ vật trên tay Trần Tiêu cả đám người giật mình.
”Trần Tiêu đệ bình tĩnh, đừng làm loạn” Miêu Thiên Thiên bị dọa khi nhìn thấy Trần Tiêu xách dao.
”Tẩu tẩu cứ yên tâm, An Minh ca phải chăm sóc tẩu tẩu cho tốt, ta sợ sẽ vô tình làm tẩu ấy bị thương” Trần Tiêu vuốt lưỡi dao sáng bóng.
Trần An Minh giữ chặt Miêu Thiên Thiên bên người.
Nhìn đồ vật sắc bén trong tay Trần Tiêu, Trần lão thái bỗng nhiên nhớ đến câu nói lúc trước của Trần Tiêu: ”Nếu tự ý quyết định đến một người ta chém một người”, bà ta run lên một cái, Trần Tiêu điên rồi sao.
”Ngươi tưởng lấy dao ra dọa ta sẽ sợ sao, ta nói ngươi biết, Trần gia các ngươi phải đền tiền thuốc men cho con ta nếu không…”
Phập, bịch, góc bàn rớt xuống đất bụi đất bay lên.
”Nếu không thì thế nào” Trần Tiêu mĩm cười nhìn Ngu thị.
Ngu thị nhìn miếng gỗ dưới đất mặt cắt không còn giọt máu, phải biết mụ đang ngồi cạnh góc bàn, nếu lệch qua chút dưới lưỡi dao không phải là góc bàn mà là mụ.
Nhìn vẻ mặt tái mét của Ngu thị, Trần Tiêu cười phá lên:
”Sợ sao, khi nãy ai nói sẽ không tha cho ta”
”Hử, sao không ai nói gì nữa vậy, chẳng phải lúc nãy nói rất hăng say sao” Trần Tiêu cười như không cười quét mắt từng người một rồi dừng lại trên người Ngu Hạo Ninh. Trần Tiêu híp mắt nhìn Ngu Hạo Ninh, tên này rất chướng mắt, khai đao từ hắn vậy.
Trần Tiêu từng bước đi lại chỗ Ngu Hạo Ninh đang ngồi, Ngu Hạo Ninh hoảng sợ la lên:
”Ngươi đứng lại đó, không được qua đây”
Thấy Trần Tiêu vẫn không dừng lại Ngu Hạo Ninh nhảy xuống ghế, chạy ra sau lưng Ngu Mã, rống lên:
” Dượng, dượng mau cứu ta, hắn muốn giết ta đấy”
Ngu Mã nhìn ánh sáng sắc bén trên tay Trần Tiêu ông đổ mồ hôi, ông cũng rất sợ thế nhưng không thể tránh đi được, ông lắp bắp nhìn Trần Tiêu nói:
”Có gì từ từ nói, giết người là phạm pháp”
” Ai nói ta muốn giết hắn, hắn không xứng để ta ra tay”
Nghe Trần Tiêu nói không giết mình Ngu Hạo Ninh và Ngu mã đồng thời thở phào nhẹ nhõm đang định vui mừng thì bị Trần Tiêu cắt ngang.
”Ta chưa nói hết nga hai người mừng hơi sớm đấy” Trần Tiêu nở nụ cười quái dị rồi nói tiếp:
”Ta sẽ phế hắn”
Trần Tiêu vừa nói xong đã nghe tiếng hút khí của những người vây xem.
”Trần Tiêu thật ác độc”
” Đúng vậy, hắn ta ác độc thật”
” Có kịch vui xem rồi đây”
” Đả thương người sẽ bị bắt, mau mau đi mời trưởng thôn nếu để Trần Tiêu ra tay thôn chúng ta sẽ liên lụy”
” Đúng rồi, sao ta lại quên mất”
” Nam nhân chạy nhanh để họ đi được rồi”
” Lão nhị Thôi gia đi báo trưởng thôn rồi, trưởng thôn rất nhanh sẽ đến, mọi người yên tâm”
Những người vây xem xì xào bàn tán, Trần Tiêu nghe thấy nhưng không quan tâm, hôm nay không quậy cho Trần gia gà chó không yên hắn không phải Trần Tiêu.
” Thẩm thẩm a” Trần Tiêu cố ý kéo dài âm điệu.
Trần lão thái quả nhiên giật mình, bà ta lùi về sau một bước, chỉ tay vào Trần Tiêu mắng:
”Ngươi dám chém người sao, ngươi sẽ bị bắt bỏ ngục”
” Đây là thẩm ép ta, ta đã nói trước, ta không đồng ý mối hôn sự này, ai đến ta sẽ chém người đó, để ta xem sau hôm nay còn ai dám có ý với ta” nói xong Trần Tiêu xách dao chém loạn xạ trong sân, dọa cả đám người trong sân lẫn ngoài sân la hét chói tai.
”Trần Tiêu chém người rồi kìa, ngăn mau, ngăn lại mau”
”Sẽ chết người đấy”
Một đám người vây xem la hét giục những nam nhân bên cạnh vào ngăn Trần Tiêu lại, nhưng họ lại hơi chần chừ, dao trên tay Trần Tiêu rất bén, lỡ chém chúng họ thì sao.
Trong sân Trần Tiêu rượt đám người Trần lão thái và Ngu gia chạy khắp nơi.
”A A A mẫu thân cứu ta” Ngu Hạo Ninh hoảng sợ chạy trối chết.
Ngu thị nghe Ngu Hạo Ninh kêu cứu nhưng lại bất lực, bà cũng không tốt hơn bao nhiêu lúc nãy Trần Tiêu quơ dao về phía bà mấy lần hại bà hồn vía lên mây, bà đẩy đẩy Ngu Mã bên người, hụt hơi nói:
”Mau,…cứu Ninh nhi”
Ngu Mã chạy qua chỗ Ngu Hạo Ninh, Trần Tiêu thấy thế liền đuổi theo Ngu Hạo Ninh.
”Xẹt”
”Á” Ngu Hạo Ninh hét to một tiếng, cúi nhìn tay áo, đổ mồ hôi lạnh, hắn té ngửa ra đất.
”Dừng tay, dừng tay” Ngu Mã hoảng sợ chạy lại đỡ Ngu Hạo Ninh.