Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 20



Trần lão thái trốn sau lưng Trần An Minh mặt tái mét, bà không ngờ Trần Tiêu lại điên như vậy. Trần lão thái cố gắng thu mình lại cầu khẩn Trần Tiêu đừng thấy bà.

Trần lão gia tử khi Trần Tiêu xách dao rượt đuổi ông vẫn ngồi yên bất động mặt không cảm xúc thế nhưng tay phải lại nắm chặt chén trà trong tay tiết lộ cảm xúc của ông hiện tại.

Vương ma ma cực kì hối hận vì đã nhận cuộc hôn sự này, bà trốn sau giếng nước, miệng lẩm bẩm Trần Tiêu đừng thấy bà, khi nghe Ngu Hạo Ninh hét chói tai, Vương ma ma sợ tới co rúm lại chẳng lẽ Trần Tiêu thật sự chém người.

”Ha ha ha” Trần Tiêu nhìn tràng cảnh trong sân vui vẻ cười phá lên.

Tất cả mọi người nhìn Trần Tiêu như nhìn kẻ điên.

”Trưởng thôn đến chưa” có người gấp lên hỏi.

”Trần Tiêu điên rồi”

”Tỷ tỷ, Trần Tiêu điên thật sau” Vương Siêu nhón chân nhìn vào sân rồi quay qua hỏi Vương Bảo Thoa bên cạnh.

”Ai biết được” Vương Bảo Thoa không quan tâm trả lời

”Theo đệ thì Trần Tiêu điên rồi, cũng thật tội nghiệp” Vương Siêu bĩu môi.

Vương Bảo Thoa không trả lời, Vương Siêu nhón chân nhìn vào sân, thấy không có gì mới liền dáo dát nhìn khắp nơi, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc Vương Siêu kéo tay áo Vương Bảo Thoa:

” Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem ai kìa”

Vương Bảo Thoa nhăn mày nhìn theo hướng Vương Siêu chỉ rồi thản nhiên nói:

”Kệ hắn ta”

Vương Siêu cũng không để ý tiếp tục nhìn vào sân.

Vương Đại Tĩnh theo chân mọi người đi về cuối thôn, nhìn mọi người vây quanh con hẻm nhỏ, tim Vương Đại Tĩnh đập thịch một cái, chạy nhanh lại.

Vương Đại Tĩnh lo lắng Trần Tiêu xảy ra chuyện, muốn chen vào trong xem nhưng đông quá hắn không chen vào được. Vương Đại Tĩnh nôn nóng bèn hỏi người kế bên:

” Vị đại thẩm này ở đây xảy ra chuyện gì vậy”

Đại thẩm được hỏi quay lại nhìn thấy là Vương Đại Tĩnh liền khó chịu không muốn trả lời.

Vương Đại Tĩnh nhìn ra sự khó chịu trên mặt của đại thẩm trước mặt nhưng hắn đang gấp cũng mặc kệ:

” Đại thẩm Trần gia xảy ra chuyện gì vậy, Trần Tiêu có trong đó không?”

Đại thẩm được hỏi vốn dĩ rất khó chịu nhưng nghe Vương Đại Tĩnh hỏi đến Trần Tiêu, bà ta liền mỉa mai: ”Trần Tiêu, hắn đang chém người trong đó, đúng là điên rồi” nói xong bà ta quay người đi không quan tâm đến Vương Đại Tĩnh nữa.

”Chém người, không thể nào” Vương Đại Tĩnh lo lắng nói.

Đúng lúc này trong sân vang lên tiếng hét chói tai của Ngu Hạo Ninh:

”Tên song nhi điên này, sao ngươi cứ nhằm vào ta thế”

Trần Tiêu vác dao trên vai bày ra vẻ lưu manh, đá cái ghế dưới chân.

”Ta thích đấy thì sao, ngươi có ý kiến, chẳng phải ngươi muốn cưới ta làm thiếp, thế nào vẫn muốn cưới chớ”

Ngu Hạo Ninh sợ đến tái mặt, lùi về phía sau, lắc đầu liên tục.

”Không, không, ta không cưới nữa”

”Nhưng mà ta muốn gả thì sao đây” Trần Tiêu vô tội chớp mắt.

”Ngươi kiếm người khác đi, ta không cưới nữa”

”Nhưng mà ta muốn gả cho ngươi nha” Trần Tiêu lại vô tội chớp chớp mắt.

”Ngươi tha cho ta đi, ta xin ngươi đấy” Ngu Hạo Ninh mặt đầy nước mắt thiếu điều muốn quỳ lại Trần Tiêu.

Trần Tiêu phì cười, bỏ qua cho Ngu Hạo Ninh nhìn dáo dát khắp nơi, sau đó híp mắt lại nhìn chằm chằm sau lưng Trần An Minh, cất bước đi lại.

Trần lão thái trốn phía sau Trần An Minh, sao yên tĩnh vậy, bà thấy lạ nên nghiên đầu ra nhìn thử không ngờ nhìn thấy Trần Tiêu đang đi lại chỗ bà. Bà hoảng hồn, nắm tay áo Trần An Minh:

”An Minh, Trần Tiêu nó điên rồi, nó định chém mẫu thân, con mau ngăn nó lại”

Trần An Minh vẫn ôm Miêu Thiên Thiên đã ngất trong lòng, mở miệng:

”Sẽ không”

Nghe Trần An Minh nói thế Trần lão thái tức điên lên, mụ ta quát:

”Nó đang cầm dao đi lại chỗ mẫu thân đấy”

Trần An Minh không phản ứng ôm chặt Miêu Thiên Thiên trong lòng.

”Xem ra thẩm vẫn còn tinh thần nhỉ” Trần Tiêu mĩm cười nhìn Trần lão thái.

”Ta là thẩm của ngươi, ngươi dám đụng đến ta, ông trời sẽ đánh ngươi, đồ bất hiếu” Trần lão thái mặc dù sợ nhưng vẫn cay nghiệt mắng chửi.

”Thật vậy sao để ta thử sẽ biết” nói xong Trần Tiêu xách dao xong lên, Trần lão thái hoảng hồn vội xô Trần An Minh về phía Trần Tiêu, Trần Tiêu né tránh đuổi theo.

” Đồ mất dạy ngay cả ta mà ngươi cũng dám chém” Trần lão thái chạy lại chỗ Trần lão gia tử thở hồng học mắng.

Trần Tiêu ngoáy ngoáy lỗ tai: ”Phụ mẫu ta đã mất, không ai dạy ta cả”

” Đồ trời đánh, ngươi sẽ bị trời đánh” Trần lão thái tiếp tục mắng

”Hừ để ta xem bà còn sức nói không” Trần Tiêu tiếp tục vung dao đuổi theo Trần lão thái.

Trần lão thái la oai oái chạy lại chỗ người dân đang vây xem:

”Mau, mau bắt nó lại, nó điên rồi, nó sẽ chém luôn cả các người”

Mọi người hoảng sợ tán loạn né xa ra sợ Trần Tiêu chém trúng, những phụ nhân đứng vây xem giục mấy nam nhân kế bên vây bắt Trần Tiêu lại, mấy nam nhân do dự trong chốc lát rồi tiến lên bao vây Trần Tiêu.

Trần lão thái núp sau đám người, thấy đã an toàn liền mở mồm mắng tiếp:

”Trần Tiêu ngươi điên rồi, ta sẽ báo quan, bỏ ngục ngươi”

” Đúng rồi, nên báo quan bắt hắn lại”

” Đúng vậy, Trần thẩm đừng nương tay với hắn”

Thấy mọi người ủng hộ mình, Trần lão thái đắc ý, hô với những người đang vây quanh Trần Tiêu:

”Trói nó lại đem lên quan”

Mấy nam nhân đang vây quanh Trần Tiêu nghe Trần lão thái hô liền vươn tay muốn bắt Trần Tiêu, Trần Tiêu vẫn thản nhiên đứng tại chỗ.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy tức giận vang lên.

” Tránh ra, không được đụng vào đệ ấy” Vương Đại Tĩnh xô đám người cản trước mặt ra, chạy nhanh vào sân, bảo hộ Trần Tiêu sau lưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.