“Kí chủ, người nảy sinh ác ý là Tô Tuyết Nhi.”
“Nàng ta lại muốn làm gì?” Vừa mới trải qua mấy ngày sống yên ổn, còn chưa kịp kết thúc mà chuyện đã ồ tới.
“Không kiểm tra đo lường được, chỉ là hiện tại ác ý của nàng ta chưa tính là lớn.” Bọn nó chỉ có thể kiểm tra được mức độ lớn nhỏ của ác ý, nhưng nếu ác ý đạt tới đỉnh điểm thì nó vẫn có thể tiến hành nhắc nhở kí chủ, nhưng mà vẫn không thể quá nhiều lời.
Nhìn trộm người khác vốn là việc thiên đạo cấm.
“Không phải, kể cả nàng ta có đánh có làm ầm ĩ lên thì ta cũng không muốn phản ứng lại.”
“Mau ăn đi.” Tô Niên Niên thúc giục Hàn Thanh Minh, nhỡ đâu đợi lát nữa lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
Truyện chỉ được mình đăng tải trên Wattpad:@SmallskyofTT thôi bạn nhé!
Hàn Thanh Minh còn tưởng rằng nàng có việc, liền đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
“Tô Niên Niên, ngươi ra đây, Tô Niên Niên.” Tô Tuyết Nhi đập cửa rung vang trời, như thể sợ nàng không nghe thấy.
Hai người trong nhà đều nghe được tiếng la, Hàn Thanh Minh đang muốn đứng dậy đi ra xem thì bị Tô Niên Niên ngăn lại.
“Anh đừng ra, cứ để em ra ngoài xem nàng ta làm gì, dù sao cũng là tới tìm em.” Tô Tuyết Nhi này đúng là âm hồn không tan, phiền quá.
“Mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm lạnh.” Anh có chút lo lắng, nhưng nếu Tô Niên Niên đã không cho đi ra thì anh liền nghe theo nàng, đứng ở cửa sổ kia quan sát, chỉ cần Tô Tuyết Nhi dám làm gì, dù là một hành động nhỏ thì anh cũng có thể thấy.
Tô Niên Niên mặc thêm một chiếc áo bông lớn thật giày, đội mũ lên, kín mít không một kẽ hở, nàng thật không muốn ra ngoài chịu cái lạnh mùa đông.
“Đến rồi, gõ cái gì mà gõ.” Đợi lát nữa lên núi dẫn sói xuống vậy.
Tô Niên Niên phải tốn nhiều lực mới mở được cái cửa ra, “Vèo” một phát đút tay vào trong áo.
Nhìn tay và mặt Tô Tuyết Nhi ở ngoài cửa đỏ bừng vì lạnh, chân cũng không đi giày bông, còn lộ cổ chân, cả người lạnh đến phát run, ngươi có chuyện muốn nói đến mức này sao, Tô Niên Niên đang tính cho nàng ta vào nhà sưởi ấm nhưng lại nghĩ đến việc nàng ta đến đây là để hại nàng nên cứ để cho nàng ta chịu đựng cái lạnh đông giá đến khi không chịu nổi mà đi về.
“Ngươi tới đây làm gì?” Nói nhanh lên, canh gà của nàng còn chưa uống xong đâu.
“Niên Niên, ngươi cứu ta, cứu ta được không, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, ta không muốn gả chồng.” Tô Tuyết Nhi cầu xin.
“Ta lại không phải Phật Tổ, sao cứu được ngươi?”
“Ngươi có thể, ngươi không biết đâu, cha mẹ ta muốn bán ta đi, bán cho một tên đánh chết tức phụ, phạm tội cưỡng gian, bọn họ nói chỉ cần đối phương có đủ tiền lễ hỏi thì sẽ gả ta qua đó.”
“Ta cũng không có cách nha, cha mẹ ngươi lại không nghe ta.” Tô Niên Niên dậm chân một cái, tê hết chân rồi.
“Ngươi có thể, chỉ cần ngươi đi về nhà với ta, nói cho nương ta biết, lần trước Hàn Lập Đông nhìn trúng ta, lần sau trở về sẽ cưới ta, ngươi lại cho ta mượn chút tiền, nói là Hàn Lập Đông cho ta, hiện tại ngươi là em dâu của hắn, nương ta nhất định sẽ tin.” Tô Tuyết Nhi cảm thấy như vậy nhất định sẽ cứu được bản thân, nàng ta tràn đầy mong đợi nhìn Tô Niên Niên, chỉ cần nàng đáp ứng thì nàng ta sẽ được cứu.
“Sao ngươi không dọn nguyên cái cục dân chính đến đây luôn để ngươi kết hôn tại chỗ với Hàn Lập Đông luôn đi.” Tìm con mẹ ngươi, lại còn mượn tiền, Tô Tuyết Nhi đúng là cắn phải thuốc kích thích đến điên rồi.
“Niên Niên, ngươi đây là không muốn giúp ta?” Mặt Tô Tuyết Nhi lập tức trở nên âm trầm, nàng ta là nguyên một cái mạng người đấy, sao Tô Niên Niên lại có thể ác độc đẩy nàng ta vào hố lửa như vậy.
Tô Niên Niên không nói gì, hoàn toàn chọc giận Tô Tuyết Nhi: “Sao ngươi lại có thể như vậy, ngươi đây là muốn trơ mắt nhìn ta chết đúng không, Tô Niên Niên, ngươi đã quên lúc trước ta đối xử với ngươi như thế nào rồi sao, sao tâm địa ngươi lại có thể độc ác đến như vậy.”
Tô Tuyết Nhi chửi ầm lên, các loại từ khó nghe đều nói ra hết.
Tô Niên Niên khó chịu, lẳng lặng nhìn nàng ta diễn, phải cho đến khi nghe được tiếng kêu của Vượng Tài mới phục hồi tinh thần, không thể cho phép Tô Tuyết Nhi cứ nói như vậy được, tuy nói nơi này hẻo lánh nhưng cũng không phải là không có người.
“Tô Tuyết Nhi, những lời đồn lúc trước khi ta xuất giá là do ai đồn thì chúng ta đều rất rõ ràng, hơn nữa, chuyện gả hay không gả là do ngươi quyết định, không phải ngươi dạy cho ta rất nhiều phương pháp sao, tìm chết đấy, sao, đến chính ngươi mà cũng không dám?”
Tô Niên Niên cười nhạo, những gì lúc ấy nàng ta nói, nàng nói y nguyên: “Với cả, chuyện này cha mẹ ruột của ngươi đều đồng ý, ta chỉ là người ngoài sao có thể nói được gì.”
Nàng lại không có ngu, đi tới gõ cửa nhà Tô Tuyết Nhi, không phải là đang hại Hàn Lập Đông sao, với cái miệng của Ngụy Thải Hà kia, chưa đến một ngày thì làng trên xóm dưới đã biết Tô Tuyết Nhi nhà bà ta gả cho bộ đội có tiền trợ cấp rất cao, nếu Hàn Lập Đông về mà không thừa nhận, một nhà Tô Tuyết Nhi có thể làm ầm ĩ lên bộ đội, nàng dựa vào cái gì mà phải làm tổn thương người vô tội.
Tô Niên Niên biết Hàn Thanh Minh đứng ở cửa sổ quan sát, liền đưa mắt ra hiệu cho anh, nếu không thì Tô Tuyết Nhi mà phát điên, nàng mặc đồ như một con gấu nên không thể đánh lại nàng ta.
Hàn Thanh Minh nhìn Tô Tuyết Nhi điên khùng làm loạn, chưa động thủ nên anh cũng không đi ra ngoài, cho đến khi nhận được ánh mắt của tức phụ mình, anh liền hiểu rõ mà bước ra ngoài.
“Sao vậy, canh gà lạnh rồi sao?” Nàng đang muốn kích thích Tô Tuyết Nhi.
“Ừm, anh đã hâm nóng lại cho em, mau quay vào uống đi.” Hàn Thanh Minh diễn theo nàng, thành công nhìn thấy sắc mặt Tô Tuyết Nhi từ xanh chuyển sang đen.
“Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không nghe ngươi mắng chửi người nữa.” Tô Niên Niên xoay người rời đi, giữa việc uống canh gà với nghe người khác chửi, nàng có điên mới chọn cái thứ hai.
“Tô Niên Niên, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi chết không được tử tế, ông trời sấm sét đánh tơi tả chết ngươi…..”
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà nàng ta đang lạnh muốn chết mà nàng lại có thể an ổn uống canh gà, hạnh phúc của nàng ta còn không quan trọng bằng một chén canh gà. Đôi tay nàng ta đông cứng đến sức nắm chặt còn không có, thân thể cũng rét run lên từng đợt, hàm răng nói chuyện cũng run cầm cập.
Tô Niên Niên, tiện nhân này, Tô Tuyết Nhi nàng ta thề với trời, nhất định sẽ hủy hoại nàng, khiến nàng thân bại danh liệt thôi cũng không đủ, cần phải khiến nàng nếm thử tư vị những thứ đời trước nàng ta đã gặp phải, ngàn người kỵ vạn người gối, khiến nàng sống không bằng chết.
Hàn Thanh Minh không thích nghe người khác nói xấu Tô Niên Niên, nhất là khi Tô Tuyết Nhi còn chửi không kiêng nể ai như vậy, anh đi tới ổ chó, cởi dây thừng trói Hàn Vượng Tài ra, chỉ chỉ nữ nhân nổi điên trước cửa.
Truyện chỉ được mình đăng tải trên Wattpad:@SmallskyofTT thôi bạn nhé!
Hàn Vượng Tài đã sớm muốn cắn nàng ta, để chó ngủ thôi cũng không được yên.
“Gâu gâu, uông.” Hàn Vượng Tài như được lên dây cót liền chạy theo đuổi Tô Tuyết Nhi, bộ dạng không cắn chết nàng ta thì không bỏ qua.
Nhìn chó dữ đang chạy tới, Tô Tuyết Nhi bị dọa tới mức không nói lên lời, vội vàng bỏ chạy.
Nuôi binh ngàn ngày hữu dụng trong một giờ, Hàn Vượng Tài làm rất tốt.
“Đinh, ác ý đạt tới đỉnh điểm, Tô Tuyết Nhi, thứ hai, Điền Văn Hạo.” Tiểu khả ái nói tóm gọn.
Được nha, Tô Tuyết Nhi không đẩy nàng vào đường chết là không tha đây mà, xem ra là muốn hôm mùng hai khi nàng về chúc tết nhà mẹ đẻ thì sẽ nói hết những chuyện giữa nàng và thanh niên tri thức Điền ra, muốn nàng không sống nổi.
Nàng không phải là không biết danh danh con gái thời này quan trọng như thế nào, nàng ta đang muốn nàng chết không được tử tế như kiếp trước đây mà, trời trừng trị Tô Tuyết Nhi, để xem nàng có chỉnh chết nàng ta không.
“Anh sẽ không thể tưởng tượng nổi vừa rồi Tô Tuyết Nhi nói gì với em đâu, chỉ bởi vì cha mẹ ruột nàng ta muốn gả nàng ta cho một tên đánh chết vợ mà nàng ta liền muốn bảo em đi về nhà cùng nàng ta rồi nói với mẹ nàng ta rằng nhị ca nhà mình coi trọng nàng ta, lại còn cho nàng ta tiền, anh thấy có buồn cười hay không.” Tô Niên Niên không chút giấu giếm, quay đầu phàn nàn với Hàn Thanh Minh.
Hàn Thanh Minh cũng cứng họng, thật không thể hiểu rõ mạch não cô nương kia, lần trước nhị ca đã nói rõ là hai người không hợp thế mà nàng ta còn nhớ thương.
Hơn nữa, đánh rắn thì phải đánh giập đầu, nếu đã không muốn gả, nếu nhà trai thật sự đánh chết vợ thì cứ bí mật đem chuyện này nói cho nhà vợ của anh biết sau đó dùng nặc danh tố giác nhà trai không phải là được rồi hay sao.
“Về sau em mà thấy nàng ta thì nhớ đi đường vòng, không biết chừng nào lại nổi điên lên.” Hàn Thanh Minh nghiêm túc nói, vợ anh nhỏ bé đến nỗi dùng một cánh tay anh cũng có thể ôm hết, nhỡ đâu bị kẻ điên bắt nạt thì sao bây giờ, anh càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, trong lòng hạ quyết tâm, về sau phải dám sát thật kĩ mới được.
“Được được.” Tô Niên Niên vội vàng gật đầu, nàng cũng muốn sống thật tốt, nhưng căn bản người ta không tha cho nàng thì nàng biết làm gì bây giờ.
Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, Tô Niên Niên còn muốn mặc quần áo mới nhưng hiện tại nàng không thể cử động được, đứng trước yêu cầu cứng rắn của nàng, Hàn Thanh Minh thành thật ôm nàng ngủ một đêm, buổi sáng lười nhác vươn vai, nàng cảm thấy toàn thân sảng khoái không thôi, nhưng vẫn khổ nhất là Hàn Thanh Minh, vất vả mãi mới khai trai còn chưa kịp thưởng thức mà.
Lục Vi Vi không sợ lạnh, vừa mới sáng sớm đã đến gõ cửa với một thân quần áo mới, Xuyên Tử nhìn chằm chằm vào nàng ấy khi đến chúc tết.
Tô Niên Niên càng không thua kém chút nào, phần trên khoác chiếc áo khoác màu xám, phần thân dưới là một chiếc quần tây cắt xém, chân mang một giày nhung, nước da trắng nõn, toàn thân đẹp không thôi, nếu không phải đã thương lượng với Hàn Thanh Minh rằng chỉ mặc nó khi ở nhà thì anh sẽ không cho ra cửa mất.
Tô Niên Niên cũng không ngốc, nàng có thể bị ăn tươi bởi ánh mắt của người khác đi ra ngoài đấy, hơn nữa miếng vải này nàng rất vất vả mới mua được, để cho người khác thấy không chừng sẽ nói nàng có rất nhiều tiền.
Lục Vi Vi nhìn tới ngây người: “Niên Niên, sao ngươi có thể đẹp đến như vậy, bộ quần áo này ngươi mua ở đâu vậy.”
“Không phải mua, là ta làm.” Bà ngoại nàng là tay may vá nổi danh, đời trước lúc ba mẹ vội vàng đi công tác, đại bộ phận thời gian nàng đều chờ ở tiệm may của bà ngoại, mưa dầm thấm đất nên học được không ít.
“Thật ư, vậy ngươi có thể làm cho ta một bộ đồ không, ta trả tiền vải dệt.” Nếu so với Tô Niên Niên thì quần áo nàng xấu thậm tệ.
“Được rồi.” Dù sao cũng đình công nhiều năm, nhàm chán quá.
Tô Niên Niên thích nàng ấy ở điểm này, tiến lùi có mức độ, không ỷ vào mối quan hệ của hai người mà làm không công.
“Một lời đã định.” Lục Vi Vi kích động ôm chặt nàng, thật tốt quá, nàng cũng có một bộ quần áo đẹp.
Tô Niên Niên mặc một lát cho đỡ ghiền là được, nhiệt độ bây giờ không cho phép nàng làm càn như này nữa, với cả lát nữa còn phải đi chúc tết lão thái thái.
Lần trước khi lão thái thái bị thương, buổi tối nàng cũng ghé qua thăm một lần, quả thực không nghiêm trọng lắm, còn có đủ khí lực chửi nàng không cần thở gấp thì quả là không nghiêm trọng.
Tô Niên Niên với Hàn Thanh Minh đi chúc tết lão thái thái, bà ta vẫn như trước rất ghét nàng, nói ba câu không câu nào là không nhắc đến việc sinh con mà nàng cũng không muốn nhìn vẻ mặt hám của của bà ta.
Thật đúng là mẹ ruột của mình, Tô Niên Niên rất nhớ những người Tô gia, từ sau khi phân gia cha mẹ nàng không quên để ba ca ca mang đồ tặng nàng, ngay cả cặp giày nhung kia cũng là do nhị ca tìm được, tốn không ít tiền.
Ngày mai về nhà mẹ đẻ, Tô Niên Niên có chút phấn khích, nhưng lại nhớ đến có con chó cái còn đang nhìn chằm chằm nàng.
Lại còn có một trận đánh ác liệt cần phải ra tay, thật hy vọng thanh niên tri thức Điền kia tiếp đủ sức mạnh.